Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dư Đình Đình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Giang Ninh nói rằng cô có chút việc không qua được, hỏi Giang Ninh có thể lui buổi hẹn sang buổi tối được không, kết quả Giang Ninh nói rằng chị ấy đã đến điểm hẹn, và kêu cô mang Bánh Trôi Nhỏ đến.

" Đình Đình, em cũng biết rằng công việc của chị rất bận, buổi chiều Lục Hàn Chi còn có buổi phỏng vấn với một tạp chí, chị muốn qua đó sớm một chút, vậy nên em có thể chạy đến chỗ này được không? Không nói nữa, sắp hết đèn đỏ rồi..."

Dư Đình Đình không kịp nói gì thì Giang Ninh đã cúp điện thoại rồi.

Móng tay của Bánh Trôi Nhỏ hiện đã không còn chảy máu, chỉ là vẫn nhìn ra được nơi nó đang bị thương, mặt mày Dư Đình Đình chán nản, vẫn có chút sợ hãi Giang Ninh nhìn thấy sẽ trách mắng cô.

Bạn trai Dư Đình Đình thấy cô ấy lo lắng, thấp thỏm liền nói: " Chị ấy là người đại diện của minh tinh, sẽ không so đo nhiều như vậy đâu, lại nói chị ấy đã đem mèo tặng cho em rồi, cũng không quản nhiều như vậy được, nếu em sợ thì anh sẽ đi cùng em."

" Được." Dư Đình Đình bế con mèo lên " Bánh Trôi Nhỏ em phải thật ngoan ngoãn nha, chị rất thích em."

Bạch Du Du vừa muốn đáp lại Dư Đình Đình liền bị Dư Đình Đình nhốt vào lồng, đưa nó cho bạn trai rồi chạy vào phòng trang điểm.

" Anh nói xem Giang Ninh có xem trọng em mà ký hợp đồng với em không ?" Dư Đình Đình cầm lấy phấn má hồng và trang điểm cẩn thận, vui vẻ nói: " Như vậy thì Lục Hàn Chi sẽ trở thành sư huynh của em rồi!"

" Nếu em đẹp hơn Bánh Trôi Nhỏ thì điều đấy không phải không thể xảy ra!"

"..... Không cùng một loài thì làm sao mà giống được!"

Bạch Du Du thầm nghĩ, nên ngoài thì không cùng giống loài, nhưng bên trong đều cùng giới tính nữ.

Cuối cùng hai người đưa Bạch Du Du đến địa điểm đã hẹn.

Dư Đình Đình ở đằng xa nhìn thấy Giang Ninh đang đứng cùng trợ lý, lúc này Dư Đình Đình đang căng thẳng, trong vô thức tay dùng lực, Bạch Du Du thiếu chút nữa thì tắc thở trong ngực Đư Đình Đình, nhanh chóng phản cứng kêu meo meo.

Giang Ninh nghe thấy tiếng mèo kêu, lập tực đi tới, không nói lời nào vươn tay ôm Bạch Du Du vào lòng, hôn một cái: " Bánh Trôi Nhỏ, có nhớ chị không hả?"

Bạch Du Du cao hứng cọ cọ lên mặt Giang Ninh.

Tất nhiên là nhớ rồi!

Giang Ninh hôm nay mặc một bộ tây trang màu đen, trên chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn 7 phân, nhìn rất có phong phạm của người phụ nữ tinh anh, thành đạt, trợ lý bên cạnh đứng sang một bên cầm hộ Giang Ninh chiếu túi hàng hiệu phiên bản giới hạn, quả là người đại diện kim bài trong giới giả trí, phong thái so với minh tinh chỉ cso hơn chứ không thể kém được.

Có lẽ là do không có Tề Phàm, nên so với dáng vẻ hôm qua đưa Bánh Trôi Nhỏ đến quán cà phê, khí chất của Giang Ninh hôm nay có chút mạnh mẽ hơn khiến Dư Đình Đình hơi e ngại.

Dư Đình Đình vốn chỉ cho rằng Giang Ninh chỉ muốn nhìn Bạch Du Du một cái, nói không chừng một chút khác lạ cung nhìn không ra, ai ngờ Giang Ninh ôm Bánh Trôi Nhỏ thân mật một chút mặt liền trầm xuống, nói: " Móng vuốt của Bánh Trôi Nhỏ bị thương?"

Mặt Giang Ninh trầm xuống, cái loại cường thế sắc bén ập đến.

Dư Đình Đình nhìn lướt qua bạn trai, vội vàng nói: " Thực xin lỗi chị Ninh, là bạn trai em sáng nay cắt móng tay cho nó không cẩn thận mới...."

" Cắt móng tay?" Giang Ninh ôm Bánh Trôi Nhỏ nhẹ nhàng nắm móng vuốt nhỏ, nghi hoặc hỏi Dư Đình Đình: " Em cảm thấy móng tay nó hiện tại có thể cắt sao? Hôm qua hình như chị đã nói với em những việc cần chú ý rồi cơ mà?"

Bạn trai của Dư Đình Đình vội vàng tiến lên nói: " Thật xin lỗi chị Giang, móng tay của Bánh Trôi Nhỏ là do em không cẩn thận cắt hỏng."

Từ lúc bước vào, Giang Ninh đã không thèm nhìn hắn ra, lúc này hình như đột nhiên phát hiện có người đứng bên cạnh Dư Đình Đình, liếc mắt nhìn hắn ta, lạnh nhạt hỏi " Cậu là ai?"

Dư Đình Đình đỏ mắt hỏi: " Chị Ninh, đây là bạn trai của em."

Giang Ninh mỉm cười: " Dư tiểu thư, ngày hôm qua chị nói với em cái gì em đều không nghe vào có đúng không?"

Giang Ninh cười rộ lên khiến người ta có cảm giác rất ôm hòa, nhưng đó chỉ là trong tình huống bình thường, nhưng hiện tại cô tươi cười lại không thấy chút ôn hòa nào, giống như giọng nói của cô khi nói bình thường sẽ nhẹ nhàng, bay bổng, nhưng lúc đanh giọng lại liền giống như con dao nhỏ sắc bén lướt qua mặt đối phương: " Chị một chút cũng không muốn biết cậu ta là gì của em, chị chỉ biết mình đã giao Bánh Trôi Nhỏ cho em, mà em đã đồng ý sẽ chăm sóc nó tử tế, hơn nữa nếu xảy ra chuyện gì thì ngay lập tức nói với chị, nếu chị đoán không sai, bụng của Bánh Trôi Nhỏ xẹp lép như vậy vậy có lẽ do từ đêm qua đến giờ chưa được ăn cái gì đúng không?"

Đêm qua Dư Đình Đình cố ý chụp ảnh Bánh Trôi Nhỏ chỉa sẻ cho Tề Phàm, làm cậu ta gửi ảnh cho Giang Ninh xem, mục đích chính là để Giang Ninh thấy rằng Bánh Trôi Nhỏ ở cùng Dư Đình Đình rất tốt, kết quả hôm nay vừa thấy lại hoàn toàn không phải dáng vẻ đó, Dư Đình Đình vừa xấu hổ lại cảm thấy áy náy, vành mắt đỏ lên.

" Chị Giangm chị không nên trách cô ấy, lỗi là do em, lại nói cũng không phải em cố ý, bởi vì nó thiếu chút nữa muốn cào nát tay em nên em mới muốn cắt móng tay cho nó, hơn nữa chỉ chảy có một ít máu..."

" Thiếu chút nữa muốn muốn cào cậu? Cậu làm gì nó mà nó " Thiếu chút nữa" muốn cào cậu?" Giang Ninh nói với bạn trai của Dư Đình Đình bằng giọng không tốt lắm.

" Em........"

" Ngại quá, tôi không có nghĩa vụ nghe cậu giải thích." Giang Ninh lạnh lùng đánh gãy lời hắn ta, nói với Dư Đình Đình: " Dư tiểu thư, chị tuy rằng không có thời gian chăm sóc Bánh Trôi Nhỏ, nhưng chị chưa bao giờ khiến nó chịu ủy khuất, ngày hôm qua chị đã nói qua, chỉ là tạm thời đưa Bánh Trôi Nhỏ cho em chăm sóc, hôm nay nếu không phải chị chủ động gọi cho em, em cũng sẽ không nói cho chị tình huống hiện tại của Bánh Trôi Nhỏ đâu, đúng không?"

Giang Ninh đã chuyển xưng hô với Dư Đình Đình từ Đình Đình biến thành Dư tiểu thư, đến kẻ ngốc còn nghe ra Giang Ninh tâm trạng hiện tại cực kỳ kém.

Dư Đình Đình đã nhịn không được muốn khóc.

Giang Ninh thở dài, dù sao đây cũng là em họ của Tề Phàm, cô cũng không thể khiến cô ấy khó xử được. " Vậy đi, về sau vẫn là để chị chăm sóc nó, em vẫn là sinh viên, chuẩn bị thi lên thạc sĩ, cũng sẽ không đủ sức lực chăm sóc nó."

" Em có thể mà chị Ninh! Xin chị cho em một cơ hội!" Dư Đình Đình cúi đầu trước Giang Ninh, vừa khóc vừa nói: " Em thật sự rất thích Bánh Trôi Nhỏ."

Bạn tải Dư Đình Đình có lẽ không nhìn được bộ dáng ăn nói khép nép của Dư Đình Đình, nhỏ giọng nói thầm: " Nếu đã tặng cho người khác rồi thfi có lí nfo lại đòi trở về.....Người đại diện cũng thật ghê gớm đi...."

Giang Ninh cười như không cười liếc mắt qua chỗ hắn ta một cái, vỗ bả vai của Dư Đình Đình: " Không sao, về sau nếu nhớ nó có thể cùng anh họ em cùng nhau đến thăm nó, à đúng rồi, anh họ em hôm qua nói với chị cậu ta vừa mới biết em đang yêu, hôm nay cậu ta định đến gặp các em, cô gái, nghe chị Ninh nói một câu, tuổi trẻ không trách được ánh mắt sẽ kém một chút, coi như là tích lũy kinh nghiệm cho sau này, có phải ai cũng sẽ không nhìn lầm đâu? Lại nói anh họ của em cũng sẽ không để em chịu đựng oan ức."

Bạn trai Dư Đình Đình nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, vừa nhắc đến anh họ trong miệng của Dư Đình Đình sắc mặt càng lúc càng kém.

Tiểu Chu trong lòng lặng lẽ thay chàng trai trước mặt châm vài cây nến, kỳ thật với trình độ độc miệng của chị Ninh cũng xem như đã cho Dư Đình Đình chút mặt mũi.

Tề Phàm nếu mà biết chuyện này, sẽ không dừng ở độc miệng một hai câu đơn giản như này đâu.

" Tiểu Chu, chúng ta đi thôi." Giang Ninh vuốt vuốt bộ lông trắng muốt mềm mại của Bánh Trôi Nhỏ, ôn nhu nói: " Trước tiên đưa Bánh Trôi Nhỏ đi tiêu độc, Bánh Trôi Nhỏ của chúng ta không thích người khác ôm nếu không sẽ tức giận, khó trách bữa sáng đều không ăn được."

Tiểu Chu lập tức đem kính râm đưa cho Giang Ninh, sau đó nhấc cái lồng của Bánh Trôi Nhỏ chạy theo, Giang Ninh đeo kính râm vào, ôm Bánh Trôi Nhỏ, dẫm lên đôi giày cao gót bước đi.

Người mới vừa đi xa Dư Đình Đình liền khóc lóc, hét lên với bạn trai: " Đều tại anh! Nếu không phải tại anh thì mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như vậy!"

Bạn trai Dư Đình Đình cũng tức: " Dư Đình Đình, em để tâm một chút được không? Bạn trai em đều bị cô ta nói thành ra như vậy rồi em còn trách anh?! Mẹ nó, còn không phải chỉ là  một con mèo thôi sao?! "

Dư Đình Đình vừa muốn cãi lại, di động đột nhiên vang lên, cô lau nước mắt nhìn thoáng qua di động, vừa thấy tên Tề Phàm liền sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Đương nhiên, Tề Phàm sau khi biết chuyện sẽ tức giận như thế nào cũng không có quan hệ gì cùng Bạch Du Du nữa.

Rốt cuộc từ đầu đến cuối, cô chỉ là một con mèo chỉ biết đứng nhìn, nhận xét duy nhất là tiếng meo meo mềm mại.

" Chị Ninh, Bánh Trôi Nhỏ sẽ không sao chứ?"

" Trước tiên mang nó đi tiệt trùng nếu để bị nhiễm trùng sẽ không tốt." Giang Ninh vừa rồi không có biểu hiện gì ra ngoài, lên xe liền tràn đầy đau khổ: " Xin lỗi bảo bối, đã để em chịu khổ rồi."

Bạch Du Du ghé vào ngực Giang Ninh cọ cọ, cô cảm thấy vừa rồi Giang Ninh soái chết người.

Giang Ninh vội vàng mang Bạch Du Du đến bệnh viện thú y để chữa trị vết thương, sau đó quay lại xe, đi thẳng đến chỗ mà Lục Hàn Chi đang quay.

Bạch Du Du vốn tưởng rằng Giang Ninh sẽ đưa cô về nhà, nằm trong vòng tay Giang Ninh vui vẻ, cũng không cảm thấy chân mình đau, nhưng vừa mới thư giản được một lúc, cô đã nghe thấy tiếng Tiểu Chu hỏi Giang Ninh:  " Chị Ninh, anh Lục muốn mượn Bánh Trôi Nhỏ để làm gì vậy?"

" Cậu ta muốn mượn làm đạo cụ." Giang Ninh nói: " Cho dù hôm nay cậu ta không nói gì, chị cũng định hôm nay mang Bánh Trôi Nhỏ về, để cô gái nhỏ nuôi thì không thấy đáng tin lắm."

Bạch Du Du vèo một cái lỗ tai mèo dựng đứng lên

Gì? Đạo cụ?

Lục Hàn Chi muốn mượn cô làm đạo cụ?

Lục Hàn Chi?

........Đạo cụ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro