Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Du Du thực mau liền cảm thấy bản thân tự bổ não quá nhiều.

Tuy rằng cô vì sau sẽ ở nhà của Giang Ninh, được cô ấy nuôi, nhưng không có nghĩa là cô sẽ được nhìn thấy Lục Hàn Chi, người đại diện thật bận rộn, Giang Ninh cũng không có khả năng mang theo sủng vật của mình đi công tác, Lục Hàn Chi không có việc gì sẽ không đến nhà người đại điện của mình.

Hơn nữa, cô nghe nói Lục Hàn Chi tính cách lạnh lùng và cũng rất kin tiếng, ngoài diễn xuất thì anh ấy hầu như không tham gia vào chương trình tạp kỹ nào, anh ấy là siêu sao nam thần chỉ có thể được người người ngưỡng mộ.

Ảnh đế cao không với được , huống chi cô chỉ là một người nhỏ bé.....một bé mèo nhỏ chỉ có thể nhìn người trên tấm poster.

Nhưng Bạch Du Du vẫn cảm thấy đầy hung phấn, cho dù Giang Ninh không phải là một ngôi sao, nhưng cũng là người đại diện kim bài, làm thú cưng của cô ấy cũng cảm thấy rất đặc biệt.

Chú Giang nhanh chóng lấy chìa khóa xe rồi rời đi.

Giang Ninh không đem cô trở lại lồng, mà đi tắm, đây là lần đầu tiên Bạch Du Du có được tự do kể từ khi cô là một con mèo, cô vui vẻ chạy quanh nhà, đi ngang qua tấm poster của Lục Hàn Chi.

Nhìn đi! Tôi là con mèo của quản lý nhà anh!

TMD, trông bản thân thật giống kẻ tâm thần, Bạch Du Du hứng phấn xong lại thở dài đầy u sầu.

Thật ra, cô là người chấp nhận thực tế cũng rất nhanh, từ nhỏ đã chịu đựng đủ mọi khó khăn, ưu điểm lớn nhất của cô là lạc quan đối diện những khó khăn vất vả, dù sao thì cuộc sống vốn đã khó khăn rồi phải cố gắng sống cho thật tốt.

Có lẽ ông trời cũng cảm thấy kiếp trước của cô quá khổ, nên để cô sống lại thành một con mèo an ổn tận hưởng hạnh phúc chăng?

Giang Ninh từ trong buồng tắm đi ra trên mặt đang đắp mặt nạ, không chú ý giẫm lên đuôi của Bạch Du Du nãy giờ yên lặng suy nghĩ chuyện nhân sinh sâu sắc, Bạch Du Du nhất thời kêu to một tiếng " Đm"

Giang Ninh cúi đầu thấy cô, đem cô ôm lên đặt trên sô pha, sau đó ôm ngực nhìn cô.

Bạch Du Du cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng ngồi xuống sô pha kêu một tiếng với Giang Ninh.

" Shh, phiền chết đi được" Giang Ninh đắp mặt nạ vô cảm nói: " Chị đây cả ngày bận rộn, còn phải hầu hạ ngươi, không hiểu ba nghĩ gì mà lại cho rằng mình thích mèo"

Trong mắt cô ấy chứa đầy sự lạnh nhạt, đâu còn như thiếu nữa vừa rồi còn tràn đầy yêu thương.

Bạch Du Du "....."

TMD, không hổ là người đại diện của ảnh đế, kỹ thuật diễn thật cmn hoàn hảo!!

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Giang Ninh vẫn không mặc kệ cô, trước khi đi ngủ còn đổ một chút thức ăn cùng nước cho mèo, sau đó yêu cầu cô không được đi tiểu bừa bãi rồi mới quay trở về phòng ngủ.

Phút chốc căn phòng chỉ còn mỗi Bạch Du Du, sau khi ăn xong cô cuộn tròn thành quả bóng nhỏ nằm trong tổ mới.

Chủ nhân mới không thích cô.

Bạch Du Du cảm thấy hơi buồn.

....

Ngày hôm sau Giang Ninh dậy ăn sáng rồi trang điểm, Bạch Du Du buồn ngủ rũ mắt nhìn chủ nhân mới không ngừng bận rộn, Giang Ninh ra khỏi phòng ngủ lúc hơn 7 giờ một chút, cô trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời thượng. Sau đó cô nhặt chìa khóa xe và rời đi, một ánh mắt cũng luyến tiếc không nhìn Bạch Du Du.

Bạch Du Du ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng chặt.

Năm phút sau, Giang Ninh qua trở lại, vẻ mặt bực bội đổ nước và thức ăn cho cô, rồi chỉ vào cô nói: "Đừng tiểu bừa bãi, ngoan ngoãn đợi ở nhà."

.... Được thôi, cô là chủ nhân. Cô có quyền.

Kết quả là Giang Ninh cả ngày không có trở về qua một lần.

Bạch Du Du đã ăn hết thức ăn cho mèo từ lâu rồi, buổi tối đói bụng, cô đã chạy quanh bếp mấy lần, nhưng kể cả có gì đó để ăn cô cũng không nhảy lên được.

Mãi cho đến 12h đêm, Giang Ninh rốt cuộc quay trở lại.

Bạch Du Du đói bụng không buồn động đậy, nghe tiếng động liền đứng dậy đi tới cửa, Giang Ninh vừa đi vào cửa vừa gọi điện thoại, mang dép lê suýt dẫm vào cô.

".... Con mèo này thật phiền, ba mình là có ý tốt nhưng không nghĩ tới với mình mà nói thì đó lại là phiền phức." Giang Ninh thở dài, bất lực nói vào điện thoại: "Cậu biết mình phải thường xuyên đi công tác, ban ngày không rảnh về cho mèo ăn... Thật sự nếu không còn cách nào khác mình sẽ đem nó cho người khác."

Bạch Du Du vốn dĩ muốn qua cọ cọ gợi một chút yêu thương, kết quả nghe cuộc trò chuyện kia liền bị làm cho sợ hãi, cơ thể liền cảm thấy không ổn.

Đây là muốn đem cô tặng cho người khác sao?

Nhưng cô cũng hiểu được phần nào Giang Ninh, một người phụ nữ có sự nghiệp như vậy, cho dù thật sự thích thú cưng thì cũng không cso nhiều thời gian chăm sóc chúng, công tác vốn dĩ bận dộn, cũng thật không có sức lực để quan tâm thú cưng.

"Mình muốn bố mình nuôi nó... nhưng bố mình cũng rất bận. Ông ấy thường xuyên công tác, mười ngày nửa tháng không về là chuyện bình thường."

Giang Ninh cũng nhận ra là con mèo nhà mình đang đói bụng, một bên đổ thức ăn cho mèo một bên cầm điện thoại tiến vào phòng thay quần áo.

Bạch Du Du ăn mấy miếng thức ăn cho mèo cũng không muốn ăn nữa, nên chạy ra cửa phòng ngủ nghe trộm.

" Gần đây, lịch trình của Lục Hàn Chi đều đã kín, sau tháng cuối năm còn dự định đóng một bộ phim điện ảnh..."

Kế tiếp Giang Ninh nói phần lớn là chuyện công việc, còn có việc công tác của Lục ảnh đế, Bạch Du Du nghe xong liền cảm thấy không hứng thú.

Giang Ninh đi ra, nhìn xung quanh, cô cũng không phát hiện ra chỗ nào cần phải dọn phân, cho rằng con mèo của mình thật ngoan, Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, Giang Ninh cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng vẫn còn công việc chưa giải quyết xong, Bạch Du Du nhìn ánh đèn trong phòng mãi không ắt, cuộn mình ngủ mất.

Nghĩ lại, trước kia cô còn ngây thơ nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp khi được chủ nhân ôm vào lòng, vuốt ve xem TV, dỗ dành ăn đồ ăn vặt, cá khô hang ngày. Ngoài ra còn có thể theo chân người đại diện ra ngoài gặp các minh tinh, giờ phút nay cô chỉ muốn quay lại đập tỉnh bản thân.

Ngày hôm sau, Giang Ninh đã chuẩn bị đầy đủ thứ ăn và nước cho cô, nhưng cả ngày hôm đó cũng không thấy trở về.

Bạch Du Du ở nhà một mình, muốn mở TV lên xem nhưng sợ Giang Ninh bất ngờ trở về.

Thật chán quá !

Bạch Du Du gần như chán đến phát điên, ngày xưa còn có mèo mẹ, các anh em mèo trong tiệm thú cưng, khi khỏe thì bới lông lẫn nhau, đánh nhau, cùng đàm đạo về chủ tiệm hay thỉnh thoảng bình luận về những vị khách đến cửa hàng. Cô hiện tại lại cảm thấy nhớ nhung quãng thời gian sống trong chiếc lồng sắt tại tiệm thú cưng.

Liên tục như vậy 4 ngày, Bạch Du Du có điểm sống không còn gì luyến tiếc, đã vài lần muốn chạy đến nhà vệ sinh mở nước ra nhảy bồn tự sát, có lẽ cô sẽ được tái sinh thành người lớn.

" Meo meo meo meo meo !"

Bạch Du Du kêu thảm thiết, Giang Ninh mở cửa trở về.

Nghe tiếng nói, hình như không phải một mình Giang Ninh trở về, Bạch Du Du vểnh tai lên, đây là dắt bạn trai về nhà sao ?

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa xuất hiện liền nghe thấy tiếng hét: " Ah!! Thật dễ thương !!"

Bạch Du Du nhìn chăm chú liền thấy một bóng người trắng trẻo chạy tới ôm lấy cô. Giang Ninh ở đằng sau tức giận nói: " Tề Phàm, cút ra đây thay dép lê, bà đây vừa mới lau nhà xong."

Bạch Du Du bị bế lên, nhìn rõ người đang ôm cô không hỏi rùng mình một cái. Anh ta là đàn ông, nhưng khuôn mặt thật thanh tú, lông mi của anh ta dài thỉnh thoảng nhấp nháy nhấp nháy, đặc biệt còn chuốt mascara!

Tề Phàm rõ ràng thật thích cô, muốn hôn cô, Bạch Du Du sợ hãi đến mức vùng vẫy, Tề Phàm ôm cô vào lòng, thương hại nói: "Ôi, tiểu bảo bối của anh, anh dọa đến em à? Ngoan, đừng sợ đừng sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro