Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annys Fang

Tiểu Chu đưa Bạch Du Du về nhà, sau đó lại vội vàng chạy xuống lầu đón Giang Ninh đang say rượu sau buổi xã giao.

Giang Ninh uống không ít rượu, được Tiểu Chu đỡ về.

" Cẩn thận chút, chị Ninh."

" Phiền em rồi, Tiểu Chu, Bánh Trôi Nhỏ đâu? Bánh Trôi Nhỏ của chị..."

Bạch Du Du nghe thấy tiếng của Giang Ninh, lập tức từ trên sô pha nhảy xuống chạy đến bên Giang Ninh, Giang Ninh ôm cô bế lên ôm hôn.

Bạch Du Dju thấy Giang Ninh uống nhiều nhưng người vẫn còn tỉnh táo, sau khi Tiểu Chu đi rồi, Giang Ninh liền ôm cô ngồi trên sô pha xem TV một lúc, đến tối còn đem tổ của cô chuyển qua phòng của Giang Ninh, đặt cô bên cạnh giường ngủ.

" Tuy chỉ nuôi có một tuần, nhưng tớ cũng thật sự rất luyến tiếc....." Giang Ninh nói chuyện phiếm cùng Tề Phàm: " Em họ của cậu lớn chưa? có thể chăm sóc nó ư?"

Nói xong Giang Ninh liền nở nụ cười cảm thấy bản thân rất để ý câu nói kia của Lục Han fChi, cô thật sự có điểm để ý mèo nhỏ.

" Đương nhiên rồi" Tề Phàm đắp mặt nạ, nói chuyện không rõ ràng; " Em họ tớ rất thích động vật nhỏ. Sau khi con chó mà nó nuôi hơn 10 năm chết, nó đã khóc mấy ngày liền. Tớ liền nói cho nó, đây là con mèo của cậu. Tính cách nó giống tớ, rất tốt bụng. Chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Bánh Gạo Nhỏ. À, đúng rồi, em họ tớ còn là fan của Lục ảnh đế, vừa nghe là mèo của cậu liền la hét muốn tớ xin chữ ký hộ..."

" Nếu như con bé có thể chăm sóc tốt Bánh Trôi Nhỏ thì chữ ký không phải vấn đề."

Giang Ninh đang nói chuyện phiếm, đột nhiên có cảm giác có một ánh mắt mờ mít nhìn chằm chằm chính mình, lòng cô dựng đứng lên, quay đầu lại nhìn thấy Bánh Trôi Nhỏ đang ngồi ở cửa phòng ngủ, đôi mắt to tròn như thủy tinh đang lặng lẽ nhìn cô.

" Sao vậy Bánh Trôi Nhỏ, có phải nhớ chị rồi không?" Giang Ninh đi qua ôm cô lên.

Bánh Trôi Nhỏ ngoan ngoãn nép vào vòng tay Giang Ninh, nhẹ nhàng meo một tiếng.

Giang Ninh dịu dàng nói: " Ngoan, không phải chị không muốn em."

Em biết.

Bạch Du Du buồn bã, bản thân cũng thật luyến tiếc Giang Ninh.

Nếu chuyện này không thể thay đổi được, Bạch Du Du cũng không muốn làm Giang Ninh nghĩ nhiều, cho nên hai ngày gần đây cô luôn biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không tuyệt thực, cho dù có buồn bực thì cũng là lúc ở nhà một mình nằm lên sô pha tự mình buồn buwcjc, chỉ cần nghe thấy Giang Ninh có chút động tĩnh đều chạy tới cửa ngồi chờ cô ấy, buổi sáng lúc Giang Ninh đi làm cũng sẽ đứng trước cửa tiễn cô ấy.

Ngay cả đến Giang Ninh cũng thấy kỳ quái, dù sao thì mèo cũng không giống chó, ít con có thể vừa ngoãn ngoãn vừa dính người như vậy, chỉ cần lúc Giang Ninh ở nhà, Bánh Trôi Nhỏ liền dính cô không rời. có lúc Giang Ninh còn cho rằng so những chsu chó đã được huấn luyện thì còn ngoan ngoãn hơn nhiều.

Giang Ninh đã hẹn thời gian cùng với Tề Phàm, dự định sẽ nhinf em họ của cậu ta và xe con bé là người như thế nào, cô vốn dĩ rất tin tưởng Tề Phàm, cũng vì có tình cảm với Bạch Du Du nên đối với chuyện này cô thật sự rất cẩn thận, nghiêm túc.

Bạch Du Du rất cảm động, lúc Giang Ninh ôm cô rồi hỏi cô có trách cô ấy hay không, kỳ thực Bạch Du Du muốn nói với cô ấy rằng, bản thân cô thật sự không trách cô ấy.

Địa điểm hẹn Tề Phàm là ở tiệm cà phê dưới lầu ở gần công ty, Giang Ninh đem theo rất nhiều thức ăn cho mèo mới cùng với đồ dùng hàng ngày của Bánh Trôi Nhỏ. Lúc đến chỗ hẹn, anh em nhà Tề Phàm đã có mặt rồi.

Em họ của Tề Phàm tên là Dư Đình Đình, hiện đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, lớn lên cũng không tệ, trông rất thân thiện, thấy Giang Ninh liền kích động đứng dậy chào hỏi: " Xin chào chị Ninh."

" Chào em." Giang Ninh cười cười.

" A, đây hẳn là Bánh Trôi Nhỏ, thật đáng yêu." Dư Đình Đình kinh ngạc nhìn con mèo Ragdoll nhỏ nằm trong lồng sắt, hiển nhiên sự đáng yêu của Bạch Du Du nằm ngoài dự đoán trước đây của Dư Đình Đình " Thật không hổ danh là mèo Ragdoll xinh đẹp, thật là đẹp quá đi, anh, anh nhìn xem, mắt nó thật sự rất có khí chất.'

" Anh đã nói nó rất đáng yêu mà." Tề Phàm cười nói: " Bánh Trôi Nhỏ là con mèo Ragdoll xinh đẹp nhất anh thấy từ trước tới giờ."

Giang Ninh lăn lộn giới giải trí nhiều năm như vậy, mắt nhìn người thật sự không thể đánh đồng cùng với người bình thường, ấn tượng đầu tiên của cô với em họ Tề Phàm không tệ, nhưng cũng chỉ bình thường thôi, con bé rất lanh lợi, thoạt nhìn qua thì khá có tâm, gia cảnh cũng không tồi, có điều kiện nuôi nấng Bánh Trôi Nhỏ, nhưng trong phút chốc Giang Ninh lại do dự một chút.

Quả nhiên là vẫn có cảm tình.

Mặc dù Giang Ninh được xem là người phụ nữ mạnh mẽ, gặp chuyện không biến sắc trong giới giải trí nhưng cô ấy cũng có lúc mềm lòng.

Giang Ninh uyển chuyển hỏi về tình hình gia đình của Dư Đình Đình, bao gồm cả việc bố mẹ của Dư Đình Đình có đồng ý cho cô ấy nuôi mèo hay không, ngày thường có thời gian chăm sóc mèo không, có biết cách chăm mèo hay không? Nghe toàn bộ lời nói của Giang Ninh, đối với sự hiểu biết của Tề Phàm về Giang Ninh lại cảm thấy cô ấy hỏi quá cẩn thận, giống như đang lựa chọn con dâu, kém chút liền hỏi đến cả mười tám đời tổ tiên của Dư Đình Đình.

Giang Ninh hỏi xong cũng cảm thấy vừa lòng, liền cùng Dưu Đình Đình nói về thói quen hàng ngày, lượng thức ăn, số lần tắm trong tuần,.. của Bạch Du Du nói hết ra.

Rất ít khi Giang Ninh nói nhiều như vậy, Bạch Du Du cũng cảm thấy muốn khóc.

Tề Phàm bật cười: " Ai u chị Ninh, cậu cứ yên tâm đi, em họ tớ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bánh Trôi Nhỏ, đúng không Đình Đinh.

" Vâng." Đình Đình nghiêm tú nói: " Em khẳng định đối xử tốt với nó như con trai mình."

"...... Bánh Trôi Nhỏ là con mèo cái"

" A, đúng là tiểu tiên nữ."

Dư Đình Đình móc một chiếc nơ bướm từ trong balo ra muốn đeo cho Bạch Du Du, nhưng vì Bạch Du Du quá nhỏ, hiện tại không thể đeo được.

" Cậu thật đúng là có tình cảm với Bánh Trôi Nhỏ." Thừa dịp Đình Đình ôm Bánh Trôi Nhỏ để gia tăng tình cảm, Tề Phàm nói với Giang Ninh: " Tớ chưa từng nhìn thấy cậu mềm lòng như vậy bao giờ, có phải gần đây xảy ra chuyện gì không? Cậu thành thật một chút."

Giang Ninh đều đã 30 tuổi, vẫn luôn độc thân, bên người cũng chưa từng thấy sự xuất hiện của người khác giới, Tề phàm thật sốt ruột thay cho Giang Ninh.

Giang Ninh ở bên ngoài không dễ trợn trắng mắt, lạnh nhạt liếc Tề Phàm, nói: " Cậu nghĩ bà đây máu lạnh đến vậy à?"

" Cậu đấy, chính là mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng." Tề Phàm vỗ vỗ vai Giang Ninh " Được rồi, đừng buồn nữa, cậu mãi mãi là chủ nhân đầu tiên của Bánh Trôi Nhỏ, lúc nào cũng có thể đến nhìn nó, Đình Đình bận rộn tớ sẽ đem nó đến chỗ tớ chăm sóc."

Biết phải cùng Giang Ninh chia tay, Bạch Du Dju trong lòng thực sự rất khổ sở, nhưng là một con mèo thì có thể biểu đạt được cái gì ? Chỉ có thể cụp lỗ tai gục đầu xuống uể oải ghé vào lòng của Dư Đình Đình nhìn Giang Ninh.

Bộ dạng của cô lúc này thật khiến người khác đau lòng, đôi mắt màu lam xinh đẹp ngập nước, cảm giác như giây tiếp theo sẽ rơi lệ, Giang Ninh thấy tâm cũng mềm xuống, cuối cùng chỉ có thể hạ quyết tâm, sờ sờ đầu Bạch Du Du nói: " Bé con ngoan, chị sẽ thường xuyên đi xem em, phải ngoan ngoãn ăn cơm biết không?"

Những lời này là nói cho Dư Đình Đình, để cô ấy biết Giang Ninh sẽ thường xuyên đến thăm Bánh Trôi Nhỏ, đương nhiên không phải cô cho rằng Dư Đình Đình sẽ không chăm sóc tốt cho Bánh Trôi Nhỏ, nhưng Giang Ninh sẽ không như vậy liền bỏ mặc Bánh Trôi Nhỏ.

Dư Đình Đình nghe vậy thật cao hứng : " Được ạ, chị Ninh thường xuyên đến thăm nó nha."

Giang Ninh gật đầu: " Chị tạm thời giao Bánh Trôi Nhỏ cho em chămc sóc, mỗi tháng chị sẽ đưa em tiền mua thức ăn cho mèo, nếu nó bị sao phải nói ngay với chị."

Đình Đình vừa nghe mắt liền sáng lên: " Vậy em có thể thêm Wechat của chị không? Về sau sẽ dễ gửi ảnh chụp của Bánh Trôi Nhỏ cho chị."

Người đại diện của Lục Hàn Chi a!!! Nói không chừng về sau sẽ có thể thường xuyên nhìn thấy tin tức liên quan đến Lục Hàn Chi! Hình ảnh riêng tư gì đó, thật sự quá tốt!

" Được, bảo Phàm Phàm cho em." Giang Ninh nhìn đồng hồ, nói: " Tớ phải đi làm, không thể mời hai người ăn cơm, hôm nào mang theo Bánh Trôi Nhỏ chúng ta cùng nhau tụ tập."

Trước khi đi, Giang Ninh lại nói với Dư Đình Đình " Nếu ngày nào đó cảm thấy nó phiền, không muốn nuôi nó nữa, hoặc lỡ may nó bị sao, nhất định phải nói với chị trước, chị sẽ mang nó về."

Không ai thấy Bạch Du Du dụi đầu vào ngực Dư Đình Đình lặng lẽ rơi nước mắt.

Tề Phàm cùng Giang Ninh cùng nhau về công ty, bọn họ vừa đi, Dư Đình Đình liền hưng phấn ôm Bánh Trôi Nhỏ tự chụp mấy tấm, sau đó vừa ôm cô vừa Photoshop những bức ảnh vừa chụp được.

Bạch Du Du không có tinh thần, một bộ dáng đáng thương được Dư Đình Đình đăng vào vòng bạn bè.

Một lát sau, Bạch Du Du liền nghe thấy Dư Đình Đình gửi voice chat: " Đúng vậy, vừa mới nhận được mèo, là chị Cindy đích thân cho tớ! Gọi là Bánh Trôi Nhỏ, lớn lên thật đáng yêu! Chị Cindy rất tốt, chỉ là cảm thấy hơi nghiêm khắc, lúc trước đã đồng ý với anh tớ sẽ cho tớ chữ ký của Lục Hàn Chi vẫn chưa cho, tớ cũng không dám hỏi, lát nữa tớ hỏi anh tớ xem sao..."

".... Chính là người đại diện của Lục Hàn Chi, Giang Ninh! Anh họ tớ còn trang điểm cho Lục Hàn Chi, vừa rồi kích động quá nên quên không chụp ảnh cùng chị ấy, ai.....Nhưng cũng không sao, chị ấy nói sẽ để anh họ tớ cho tớ Wechat của chị ý, lát tớ sẽ thêm, như vậy có thể gần nam thần một bước rồi hahaha!"

Một tiếng trôi qua, Dư Đình Đình cũng không có ý định đem cô về nhà, hơn nữa mèo trong ngực Dư Đình Đình quá đáng yêu, không ít người trong quán đến vây xem, còn có người hỏi Dư Đình Đình giống gì, Dư ĐÌnh Đình tâm trạng rất tốt, có người muốn chụp ảnh cùng Bánh Trôi Nhỏ cũng không từ chối.

Rất nhanh sau đó liền thấy bạn thân của Dư Đình Đình đến, mấy cô gái nhỏ nhìn thấy Bạch Du Du liền thích không chịu được, một đám tranh nhau ôm Bạch Du Du.

" Thật sự là mèo của Giang Ninh?"

" Tất nhiên! Cậu cũng biết anh trai tớ, là bạn thân của Giang Ninh, hai người họ thường xuyên chơi với nhau."

Một cô gái hưng phấn nói: " Bánh Trôi Nhỏ là mèo của người đại diện của Lục ảnh đế, các cậu nói nó xem nó có thể đã từng được Lục Hàn Chi ôm qua hay không?"

" Tớ muốn ôm nó một cái! Thật đáng yêu, Đình Đình cho tớ nuôi hai ngày được không?"

Bạch Du Du kỳ thực không thích bị người xa lạ ôm sờ loạn, tuy rằng động tác của cô gái nhỏ rất dịu dàng nhưng bị vài người thay phiên nhau ôm ôm sờ sờ quả thực không chịu được.

" Bánh Trôi Nhỏ, đến, ăn một chút bánh kem." Một cô gái cầm một ít bánh Tiramisu định đút cho cô, Bạch Du Du há miệng muốn ăn, đột nhiên nhớ tới, chú Giang nói với Giang Ninh rằng mèo không thể ân đồ ăn ngọt, cô do dự nhìn thoáng qua Dư Đình Đình, Dư Đình Đình đang cầm di động nhắn tin cho Tề Phàm hỏi Wechat của Giang Ninh.

Bạch Du Du nghiêng đầu không ăn. 

Cô hiện tại là một con mèo, lỡ may nhất thời thèm ăn liền bị sao thì không ổn.

Cô gái kia thấy Bạch Du Du không ăn liền không đút nữa, một tay ôm cô cầm di động bắt đầu tự chụp.

Bạch Du Du bị một bàn tay ôm rất không thoải mái, giãy giạu thiếu chutst bị ngã trên mặt đất.

" Này, cậu cẩn thận một chút!" Dư Đình Đình hoảng sợ liền ôm mèo trở về: " Nó còn nhỏ, nếu nagx bị thương chúng ta không đền nổi đâu."

" Nó sau này không phải là mèo của cậu?"

" Đúng là mèo của tớ, nhưng chị Cindy đã nói qua là sẽ thường xuyên tới thăm nó.... Cũng không biết lần sau có thể mang chữ ký của Lục Hàn Chi cho tớ hay không."

" Anh họ cậu không phải là chuyên viên trang điểm của minh tinh hay sao? Có thể bảo anh ấy xin chữ ký không?"

" Có thể, lúc sinh nhật tớ, anh ấy còn xin chữ ký Hiểu Thiên và Nhan Tử Hàng cho tớ..."

" A!! Nhan Tử Hàng cũng thật đẹp trai, tớ đặc biệt thích vẻ đẹp trai của anh ấy"

" Nhưng không đẹp trai bằng Lục Thiên Vương của chúng ta."

Mấy cô gái lại chuyển đề tài tới Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du cảm thấy các cô ấy thật sự ầm ĩ, cô bên ngoài ngây người cả buổi trưa..... Có chút buồn đi WC, nhưng Dư Đình Đình lại không đưa cô đi, vài người còn thảo luận có nên đến tòa cao ốc Vân Tinh phía đối diện ngồi canh hay không, để xem có thể gặp được minh tinh nào.

Bạch Du Du bắt đầu nhớ đến căn phòng trống rỗng của Giang Ninh.

------------

Tiểu kịch trường:

Lục Hàn Chi: Khi nào thì tôi có thể đem Bánh Trôi Nhỏ về nhà?

A Miên: Sắp rồi sắp rồi! Đừng nóng vội, phải chịu chút khổ sở mới có thể cảm thấy cậu là người tốt.

Lục Hàn Chi: Tôi đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro