Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annys Fang

" Em họ của Tề Phàm."

" Tề Phàm?" Lục Hàn Chi dường như suy nghĩ về người này một chút, sau cùng mới nói: "Chị có chắc là em họ cậu ta sẽ chăm lo tốt cho nó không?"

" Tề Phàm nói em họ cậu ấy rất thích mèo, người mà cậu ấy giới thiệu chắc không có vấn đề gì đâu."

Lục Hàn Chi gật đầu, không nói gì nữa " Tôi đã xem qua kịch bản của Phong Nguyệt Truyền Kỳ, nếu Nhan Tử Hàng muốn diễn có thể cùng đạo diễn Lưu thương lượng một chút."

Giang Ninh kinh ngạc nhìn anh một cái.

Phong Nguyệt Truyền Kỳ là bộ phim cổ trang dài tập mà Vân Tinh năm nay là người đầu tư lớn nhất, ngay cả Lục Hàn Chi cũng chỉ được đóng nhân vật không có nhiều đất diễn nhưng lại quan trọng, Lục Hàn Chi mấy năm nay ít nhận đóng phim truyền hình, tuy rằng không phải diễn vai nam chính, nhưng là vì có anh tham gia, cộng với nguồn đầu tư lớn, nên chắc chắn có thể khẳng định bộ phim này sẽ cực kỳ ăn khách.

Các diễn viên bao gồm cả các diễn viên chính đều đã được xác định, cho dù Nhan Tử Hàng có gia nhập cũng chỉ được diễn vai phụ, nhưng đối với Nhan Tử Hàng thì được diễn vai phụ của bộ phim này chắc chắn sẽ là một cơ hội không tệ.

Vốn dĩ Giang Ninh không có suy nghĩ như vậy, nhưng bởi vì Lục Hàn Chi nói qua, nên cô ấy có thể xem xét cân nhắc một chút.

" Cho dù là vai diễn như thế nào, trước tiên hãy để cậu ta đi thửu vai trước."

Giang Ninh gật gật đầu: " Vậy chị sẽ liên lạc với giám đốc Lưu xem thế nào"

Đối với cuộc hội thoại về công việc này, Bạch Du Du tỏ vẻ một phần cô cũng không thể được, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự  thưởng thức mà cô dành cho Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi một tay chống cằm, nói chuyện với tốc độ chậm rãi, nhìn không ra anh là một người lãnh đạm từ trong xương cốt.

Đặc biệt là đôi mắt bình tĩnh của anh thỉnh thoảng như có như không liếc nhìn Bạch Du Du một cái.

Hơn nữa Bạch Du Du chú ý tới Khang Văn Trạch vẫn luôn nhìn chằm chằm chính bản thân mình, trong lòng lại không nhịn được cười trộm một cái, xem ra Khang Văn Trạch có thể là miêu khống.

Bên ngoài có người gõ cửa " Chị Ninh, có rảnh không?"

Nhan Tử Hàng đẩy cửa bước vào " Chị Ninh, em....."

Nhìn thấy người đối diện Giang Ninh, Nhan Tử Hàng sửng sốt, không nghĩ đến Lục Hàn Chi lại ở đây, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ.

Thực ra vừa nãy lúc ở phòng của Lăng tổng, Giang Ninh cũng nói giúp Nhan Tử Hàng, nhưng dù sao sự việc ngày hôm nay lỗi sai là ở phía Nhan Tử Hàng, nên Giang Ninh cực kỳ không hài lòng, giờ không phải là lúc cô đi thu dọn cục diện rắc rối mà cậu ta đã gây nên.

Nhan Tử Hàng có lẽ đã ý thức được bản thân mình gây họa, Giang Ninh giải vây cho anh ta, những anh ta cũng cảm nhận được Giang Ninh thực sự rất tức giận nên mới đến để xin lỗi, chỉ là không nghĩ đến lại gặp Lục Hàn Chi ở đấy, nhưng chỉ do dự thoáng chút liền đến gần: "Chị Ninh, anh Lục."

Bạch Du Du tò mò nghiêng người qua vòng tay của Giang Ninh, liếc mắt nhìn cậu ta.

Nhan Tử Hàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần jean, tóc cậu ta nhuộm thành màu nâu nhạt rất được ưa chuộng hiện nay, làn da rất trắng, có thể nhìn ra đây là một chàng trai trẻ đẹp tuấn tú, Bahcj Du Du chú ý tới sắc mặt cậu ấy đỏ ửng lên, có chút muốn nói lại thôi, có lẽ lầ do có sự xuất hiện của Lục Hàn Chi nên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Giang Ninh cuwofi như không nói: " Nhan thiếu gia đây là muốn làm cái gì?"

Nghe giọng điệu này, Giang Ninh quả nhiên vẫn còn rất tức giận.

Nhan Tử Hàng hơi cúi đầu, nhẹ giọng: " Chị Ninh, thật xin lỗi chị, chuyện ngày hôm nay là lỗi của em."

Từ phía Bạch Du Du có thể nhìn thấy được cậu ta cúi đầu, hàng lông mi dài rung động một chút, khiến cô tự nhiên có cảm giác Giang Ninh đang bắt nạt Nhan Tử Hàng.

" Nếu đã biết bản thân sai thì lần sau đừng làm như vậy nữa." Giọng của Giang Ninh có chút hòa hoãn lại, nhưng lời nói ra lại có chút đanh: " Từ Hàng, tôi biết cậu quen được người khác khen ngợi, nhưng cậu phải biết rằng không phải cậu làm gì thì fans cũng bất chấp tất cả ủng hộ cậu, cậu tưởng diễn kịch dễ lắm à, công ty không sớm thì muộn cũng sẽ cho cậu đi theo con đường này, khi nào cậu có thể ở trình độ của Lục Hàn Chi thì cậu muốn chọn kịch bản nào, nhân vật nào đều được, nhưng hiện tại cậu có thể nghiêm túc làm việc, hoàn thành thu âm album của cậu được không? Có vấn đề gì thì trực tiếp tìm tôi, đừng có chuyện gì cũng đến tìm Lăng tổng."

"..... Em biết rồi chị." Giọng nói của Nhan Tử Hàng có chút run rẩy: " Em xin lỗi, đều do em quá tùy hứng."

Trước mặt Lục Hàn Chi, bị Giang Ninh nói như vậy có chút xấu hổ, Bạch Du Du nhìn thấy lỗ tai cậu ta đã đỏ lên, không khỏi có chút thương hại cậu ta, nhịn không được meo meo mấy tiếng.

Sau mấy tiếng mèo kêu, bầu không khí đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người bao gồm cả Lục Hàn Chi đều đồng loạt nhìn đến phía cánh tay của Giang Ninh.

Bạch Du Du sau khi meo mấy tiếng, nhanh chóng trốn sau cánh tay của Giang Ninh.

Cô kỳ thực không muốn làm phiền mọi người, nhưng không trách được hiện tại cô chỉ là một con mèo, kêu meo meo chỉ là bản năng.

Bạch Du Du khóc không ra nước mắt.

Nhan Tửu Hàng hay Khang Văn Trạch đều không nói đến , Lục Hàn Chi vừa nhìn đến cô lại cảm thấy ngượng ngùng.

Nhan Tử Hàng nói:" Chị Ninh, đây là mèo của chị à? Thật đáng yêu."

" Đúng vậy, gọi nó là Bánh Trôi Nhỏ."

Giang Ninh cho cậu ta cơ hội, nói: " Một lúc nữa cậu cùng tôi đến phòng thu âm, nói xin lỗi với thầy LÂm, chú ý thái độ tốt một chút."

" Em biết rồi, chị Ninh, gây phiền phức cho chị rồi."

Giang Ninh đứng dậy nói với Lục Hàn Chi: " Hàn hi, chị đi trước có gì gặp lại ở phòng họp."

" Được."

Giang Ninh định đem Bạch Du Du vào lồng sắt, Bạch Du Du vừa thấy liền giãy giụa muốn chạy đi, không ngừng kêu meo meo.

Cái lồng sắt này không lớn, cô năm fbeen trong liền cảm thấy cả người không thoải mái, gò bó đến phát điên, cô chỉ muốn được ở bên ngoài.

Đáng tiếc Giang Ninh không có ý định để cô ở bên ngoài, tuy rằng con mèo bình thường ở nhà cũng rất ngoan, còn biết tự mình đi WC, cũng không làm loạn nhưng dù sao nơi này cũng là văn phòng, Giang Ninh không muốn con mèo của mình lầm loạn ở văn phòng.

Ngay vào lúc Bạch Du Du sắp bị Giang Ninh đặt vào lồng sắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay duỗi đến.

" Đem nó cho em đi."

Giang Ninh có chút kinh ngạc, ngay cả Nhan Tử Hàng cũng nhìn về phái Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi nói: " Nó chắc hẳn cũng không muốn bị nhốt trong lồng sắt."

Bạch Du Du sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn bàn tay vì mình mà duỗi ra.

Ngón tay thon dài trắng nõn với các khớp tay rõ rệt.

Thật không uổng công người hâm mộ một lòng nhận định anh là nam thần không khuyết điểm, đến cả đôi bàn tay cũng khiến trái tim loạn nhịp.

Bạch Du Du không có cốt khi vươn móng vuốt nhỏ của mình a liều mạng chạm vào tay Lục Hàn Chi.

Giang Ninh vội vàng bắt lấy móng vuốt đầy u mê ấy, nhẹ giọng quát: " Dừng tay lại! Nếu em dám cào hắn chị sẽ cạo hết lông của em."

Bạch Du Du sợ đến mức lập tức thu hồi móng vuốt của mình lại.

Cho dù Giang Ninh không nói thì cô cũng biết mình không có cái lá gan đấy, nếu cô cào trúng tay Lục Hàn Chi nói không chừng sẽ không phải chỉ bị cạo lông không đâu, mà có thể sẽ bị fan hâm mộ lột da, hầm canh uống,...

Khang Văn Trạch nghi hoặc nói: " Nó nghe hiểu được ?"

Giang Ninh buồn cười nói: " Nó làm gì thông minh đến vậy."

Cuối cùng vẫn là Khang Văn Trạch đem nó ôm lấy " Chị Ninh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc nó."

" Nếu cậu thật sự thích nó, vậy liền đem nó cho cậu chăm sóc."

Khang Văn Trạch nghe vậy nhìn thoáng qua con mèo nhỏ trong ngực, Bạch Du Du thấy hắn một bộ dáng đang suy nghĩ, giống như thật sự đem chuyện này suy nghĩ kĩ lưỡng....

Nói thật, so với em họ của Tề Phàm mà cô chưa từng nhìn thấy qua, thì cô rất vừa ý Khang Văn Trạch, không tính đến anh ta lớn lên vừa đẹp trai lại ôn nhu, chỉ bằng vào anh ta là trợ lý của Lục Bằng Chi, về sau nói không chừng cô có thể thường xuyên nhìn thấy Lục Hàn Chi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khang Văn Trạch làm trợ lý của Lục Hàn Chi, việc thường xuyên phải đi công tác có lẽ còn nhiều hơn so với Giang Ninh, Giang Ninh có lẽ cũng chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi.

Quả nhiên không lâu sau, Khang Văn Trạch liền cùng Lục Hàn Chi đi họp, liền đem cô giao cho trợ lý của Giang Ninh, Tiểu Chu, cả buổi trưa liền không nhìn thấy Giang Ninh đâu cả.

Ở đây tuy bị nhiều người nhìn nhưng ít nhất còn đỡ hơn so với ở một mình trong nhà Giang Ninh, ,càng không thể không nói đến hôm nay cô có thể tình cờ gặp được người mà trước nay không có khả năng nhìn thấy, Lục Hàn Chi, Bạch Du Du nghĩ lại còn có cảm giác không thực, thế cho nên cả ngày hôm đấy cô vẫn chìm đắm trong cảm giác vừa rồi được tiếp xúc cự li gần với Lục Hàn Chi....

Tiểu Chu chăm sóc cô thật sự rất tốt, buổi chiều còn chạy ra ngoài mua cho cô đồ ăn và ít sữa cho mèo về bón cô ăn, Bạch Du Du ăn uống no say liền ghé vào ngực cô ấy ngủ một giấc.

Không thể không nói, ngực của Tiểu Chu nằm sướng hơn so với ngực Giang Ninh nhiều..

Lúc này, Giang Ninh đang ngồi trong xe tự nhiên hắt xì một cái, Giang Ninh sờ sờ mũi nói: " Như thế nào mình lại cảm thấy bản thân quên gì đó ?"

Hôm nay lịch trình của Lục Hàn Chi dày đặc, Giang Ninh vội vàng xử lý chuyện của Nhan Tử Hàng, họp một buổi sáng, ngay sau đó lại đi đến công ty của nhà sản xuất phim, buổi chiều lại cùng Lục Hàn Chi đi đến hai địa điểm tổ chức sự kiện.... Sau một ngày bận rộn, trợ lý lại thông báo buổi tối còn có một bữa tiệc.

Khang Văn Trạch ngồi trước lái xe bỗng nhiên giật mình nhớ ra cái gì, nói " Chị Ninh, mèo của chị đâu? Còn ở công ty?"

Giang Ninh lúc này mới nhớ ra Bánh Trôi Nhỏ còn ở công ty " Chết rồi, để quên nó ở công ty rồi."

Lục Hàn Chi đặt kịch bản trong tay xuống, nhẹ giọng nói: " Chị quả thực không thích hợp nuôi mèo."

" Công việc của chị không thích hợp." Giang Ninh thở dài: " Bánh Trôi Nhỏ là ba chị tặng cho chị, lại nói nếu Nhan Tử Hàng có một nửa ngoan ngoãn như nó chị cũng không thiếu quan tâm như bây giờ. "

Khang Văn Trạch nhớ tới Bánh Trôi Nhỏ, nhịn không được hỏi một câu: " Chị Ninh, chị định đem Bánh Trôi Nhỏ cho người khác nuôi thật à ?"

" Sao, luyến tiếc à?" Giang Ninh cười: " Chị còn không luyến tiếc."

" Em chỉ thấy nó đáng yêu."

" Nó rất dễ thương."

Những lời này là Lục  Hàn Chi nói.

Giang Ninh kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi, Lục Hàn Chi đang cúi đầu nhìn kịch bản, trên mặt không biểu tình.

Trong ấn tượng của Giang Ninh, Lục Hàn Chi không giống người thích động vật nhỏ.... Ít nhất Giang Ninh cưa từng thấy Lục Hàn Chi nuôi, trước kia cũng đã có người phỏng vấn hỏi Lục Hàn Chi có thích nuôi động vật hay không, cô nhớ rõ Lục Hàn Chi trả lời " Tôi lhoong ghét, nhưng tôi không nuôi." 

Kỳ lạ hơn là Lục Hàn Chi trước giờ đều không khen người khác dễ thương, đây chính lầ lần đầu tiên, tuy rằng anh khen là một con mèo nhỏ.

Giang Ninh bỗng nhớ ra Lục Hàn Chi lúc trước hỏi cô, có chắc chắn là em họ của Tề Phàm sẽ nuôi mèo con thật tốt hay không.....












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro