1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do hơi dài nên tớ chia ra để dễ edit.

Lưu ý: tớ chưa xin phép tác giả vui lòng không mang ra ngoài wordpress và wattpad

1


Sáng sớm, mặt trời ló nửa khuôn mặt lên trên mặt biển, ánh sáng chiếu đỏ ngoài khơi, bầu trời thật xanh, trong gió biển lạnh lẽo chim hải âu từ không trung vút qua vút lại, lưu lại tiếng kêu réo rắt.

Làng Antler, một ngôi làng nhỏ thuộc thuộc phía bắc Ossland, vào lúc này, chủ của một gia đình phía bắc gần bãi biển, đang trong phòng bếp bận rộn.

Trên bếp có hai cái nồi, một cái nấu cách thủy sữa bò, một cái chảo chuẩn bị rán. Chảo nóng, Christ lấy một ít bơ bỏ vào trong chảo, bơ tan, Christ cho miếng thịt xông khói vào chảo, khi miếng thịt gặp bơ có tiếng " xèo" ngay lập tức mùi đồ ăn tản ra làm người ngồi bên cạnh Christ không kiềm được khịt khịt mũi, bên chân Christ, chú cho Mao Mao đã sớm vểnh tai lên, cái đuôi ngoắt qua ngoắt lại.

" Gâu, gâu."

" Ha ha, nhìn Mao Mao."

" Nó sắp nhịn không được nữa rồi, ha ha, nó chính là như thế đó."

Christ lật miếng thịt, sau đó quay đầu hướng Mao Mao nói: " Xuỵt, Mao Mao, xuỵt."

Chú chó thấp giọng ấu ấu, nhưng vẫn cứ dựng thẳng tai lên lay động cái đuôi, một mặt hưng phấn.

Rán xong thịt xông khói và trứng gà, Christ liền để vào trong mâm mấy lát sữa đặc, sữa bò đã nóng, lúc này, máy nướng bánh mì kêu " tinh" một cái.

Hill cười nói: " Bánh mì nướng xong."

" Để tớ lấy."

Đem hai phần bữa sáng cho vào đĩa lớn, Christ quay lại mở bếp nướng, trong nháy mắt, mùi bánh mì nồng đậm bay ra, buổi sáng ngày mùa đông, bếp nhỏ nhà Christ không có chút lạnh lẽo nào cả, trái lại rất ấm áp vui vẻ.

Chia đều cho hai người, Christ đem đĩa giao cho Hill, người sau cẩn thận nâng trong tay, rồi Christ đẩy cái ghế cao cho Hill ngồi.

" Đi đi, đi ăn điểm tâm."

Dùng dao phét ít mật ong lên trên bánh mì nướng, Christ đưa bánh mì cho Hill, hai tay Hill cầm bánh mì ăn, Christ rắc một ít tiêu và muối lên trên đĩa trứng trước mặt hai người. Trứng gà rán vô cùng tốt, viền xung quanh vàng, lòng đỏ trứng chín nửa, Hill dùng nĩa cắt trúng chiên ra, cho lên bánh mì ăn, sau đó lại dùng bánh mì quẹt đi số trứng bị chảy ra trên đĩa ăn sạch. Christ uống hết sữa bò, môi trên lưu lên một vòng sữa làm Hill phì cười, Christ lấy ngón tay lau bọt sữa, chính mình cũng nở nụ cười.

" Há há há há."

Cạnh bàn ăn, chú cho Mao Mao đã ăn sạch hết thức ăn của nó, đang không ngừng lay động cái đuôi.

Bữa sáng ăn xong, Christ rửa bát, dọn dẹp nhà bếp, sau đó bắt đầu thay quần áo, mắc vào áo lông dày, Hill ngồi ở trên ghế cao nhìn cậu, dặn dò: " Nhớ mang theo khăn quàng cổ nữa."

"Vâng."

Chỉnh trang xong, Christ chuẩn bị xuất môn, khi cậu chuẩn bị lấy mũ lên trên giá treo quần áo, Hill lộ ra biểu tình không muốn. Quay đầu lại Christ nhạy bén bắt được biểu cảm chợt léo trên khuôn mặt của Hill, cậu hỏi: " Cậu làm sao vậy?"

Hill nghe thế lập tức che giấu mỉm cười nói: " Không, không có gì."

Giơ tay lên nhu nhu mũi, Christ nói: " Tớ rất nhanh sẽ trở về, ừm, buổi trưa sẽ về."

Hill cúi đầu, một nhúm tóc trắng dài từ rơi xuống nhẹ trên bả vai, hắn biết, tiểu đồng bọn ra ngoài là có chuyện phải làm, hơn nữa công việc xong cậu ấy sẽ về, chỉ là, lúc Christ ra ngoài, một mình Hill ở nhà thấy rất cô đơn.

Christ đi tới, tay để lên trên vai Hill, Hill ngẩng đầu lên cùng cậu đối mặt. Christ muốn tiểu đồng bọn vui vẻ, le lưỡi nháy mắt làm ngoáo ộp, nói: " Tớ rất nhanh sẽ về."

Tiểu đồng bọn: bạn cùng lứa, bạn thân.

Bị chọc cười, hai đôi mắt màu xanh lam của Hill lấp lánh ánh nước, hắn fgật đầu, " Ừm."

" Mao Mao sẽ ở nhà, thay tớ chăm sóc Mao Mao nha."

Hill gật đầu. Thật ra hắn biết, hắn không lo được cho Mao Mao, có lúc chú chó thông minh Mao Mao còn chăm sóc hắn nữa cơ.

Mang đủ mũ len và bao tay , Christ hướng tiểu đồng bọn tạm biệt, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Hill dịch chân ghế cao, khi hắn dịch đến bên cửa sổ , đã không còn thấy Christ đâu nữa.

Nơi này ở phía bắc Ossland, mùa đông rất lạnh, tuy rằng mấy ngày nay không có tuyết rơi, gió bắc mạnh khiến mọi người cảm nhận được nữ thần mùa đông tới rồi.

Hill lấy tay chống, đem thân thể từ ghế cao dịch đến trên giường, ngồi xong hắn lấy quyển sách hội họa Christ vì hắn mà mua lật ra xem. Chú cho Mao Mao từ bên giường nhạy một cái tới bên thân Hill, dùng đầu cà Hill, sau đó nằm bên người Hill.

Hill một tay lật sách tranh, một cái tay nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông đen của Mao Mao.

Nhớ lại nửa tháng trước, Hill hoàn toàn không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ có cơ hội thân cận mao thú ấm áp, không chỉ không sợ, còn rất tín nhiệm.

Hill, là người cá thiếu niên được Christ cứu về nhà.

Nửa tháng trước, nhà Christ cách không xa bờ biển câu cá, ngày đó vận khí của cậu tốt cực kỳ, liên tiếp không ngừn có thu hoạch, vẫn luôn ngốc đến khi trời hoàn toàn tốt đen còn chưa trở về.

Mao Mao phát hiện trên bờ biển có một khối đen, trong bóng đêm Christ không thấy rõ, tưởng cây trôi bị sóng đánh vào hoặc là tạp vật nên không để ý, Mao Mao sủa không ngừng mới làm Christ tới nhìn xem là cái gì, khi cậu nhìn rõ được thứ trên bờ biển là gì, khinh sợ hít một hơi.

Được sóng biển đánh vô không phải cây , mà là một người cá thiếu niên bị thương.

Christ phát hiện người cá thiếu niên còn hô hấp và tim đạp, cậu ra lệnh cho Mao Mao trông chừng bên cạnh người cá, mình thì nhanh chân chạy về nhà, ôm ga trải giường kéo xe ba gác nhỏ chạy như bay trở lại. Christ dùng ráp trải giường gói người cá bị thương lại, đặp lên xe ba gác sau đó chở người cá về nhà.

Nhìn vết thương trên người cá tâm Christ vì đó mà run rẩy, đuôi cá mày xanh lam có hai vết cắn rất sâu, vảy bóc ra máu thịt be bét, vây đuôi cũng bị xé rách, vai, cánh tay và phần lưng người cá cũng có chút vết thương nhỏ, đã ngưng chảy máu.

Dùng một cái ráp trải giường mới làm thành vải băng, lục tìm toàn bộ thuốc trong nhà ra, Christ dùng hết khả năng giúp người cá trị liệu, cậu còn dùng một mảnh gỗ làm thành giá đỡ cố định, nhấc cái đuôi bị xé rách bắng bó tốt. Làm xong tất cả những thứ đó, người cá thiếu niên nằm trên giường vẫn chưa có tỉnh lại nữa.

Christ ngồi canh trước giường người cá bất tỉnh. Người cá trước mắt, có mái tóc màu trắng bạc, dài đến eo, nhìn từ tướng mạo đến thân hình, hắn là người cá còn tuổi nhỏ, trên mặt còn mang theo vài phần trẻ con, ngũ quan thanh tú, là nam hài tử đẹp đẽ, người cá thân thể rất rắc chắc, quanh năm sinh sống trong biển giúp cánh tay và cơ ngực, đến eo người cá đều có bắp thịt rắn chắc, thân thể đường cong rất đẹp.

Nhìn kỹ từ phần eo trở xuống đến phần đuổi cá bị che lấp bởi vảy màu xanh lam, lại nhìn nhìn tay chân mình, Christ ở trong lòng cảm thán, thần kỳ, thật thần kỳ! Quả thực khó mà tin nổi!

Lần thứ hai đưa tay vô dưới mũi người cá, hơi ấm từ hô hấp thổi qua đầu ngón tay Christ, Christ lại sờ tay người cá, nhiệt độ da thịt cho Christ biết cậu ta còn sống. Christ yên lòng, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Phát hiện trên người người cá còn lưu lại cát mịn do vừa rồi vệ sinh chưa sạch, Christ liền bưng một chậu nước nóng lại, cậu dùng khăn lông nhún nước nóng nhẹ nhàng lai chùi hai má cùng vai cổ người cá , ngay lúc đó, đột nhiên, người cá vẫn luôn năm yên tĩnh, mở mắt!

Tròng mắt màu xanh thăm thẳm, ánh đèn chiếu vào, phảng phất như có vì sao trong đó, Christ chấn động mạnh một cái, thật là đôi mắt đẹp!

Christ còn chưa có từ kinh ngạc thoát ra, người cá nằm ở đó đột nhiên đứng lên, hắn một tay tóm chặt lấy cánh tay Christ, há mồm cắn, Christ đau kêu " Á" một tiếng.

" A a..."

" Gâu, gâu," thấy chủ nhân kêu đau đớn, Mao Mao cũng sủa lên, nhe răng bày tư thế chuẩn bị công kích.

Christ trợn mắt nhìn người cá , nội tâm kêu to làm sao có thể đối xử với ân cứu mạng như thế chứ, lúc này người cá cũng đang trợn mắt lên nhìn cậu, tròng mắt xanh thẳm trong suốt trán đầy địch ý.

Phút chốc, Christ hiều rồi, người cá không biết cậu là địch hay bạn, nên thế mới chủ động công kích. Nhịn đau, Christ ngậm miệng, đồng thời cậu ra lệnh cho Mao Mao: " Mao Mao, yên nào, đừng làm gì."

Tiếng chó sủa ngừng, căn phòng yên tĩnh trở lại, người cá vẫn cứ cắn chặt cánh tay Christ không tha, áo sơ mi bắt đầu có máu.

Ư, thật đau đó. Christ cau mày, vẫn cứ cắn răng nhẫn nại.

Rốt cục, nhân gnuw bông lỏng miệng ra, cũng buông lỏng tay Christ ra. Hai người bọn họ nhìn nhau, địch ý trong mắt người cá cũng hạ thấp.

" Mi là ai? Có mao thú!"

Người cá lên tiếng, âm thanh thiếu niên lanh lảnh nhưng thật êm tai, như thể một loại nhạc cụ nào đó.

Có mao thú? Có mao thú là vật gì vậy. Christ buồn bực, khi đầu ngón tay của cậu chạm vào tóc của mình, thì hiều ra, đối với người cá có vảy mà nói, nhân loại, hình như là có thể gọi mao thú.

" Tôi, tôi tên là Christ."

Người cá nhìn chằm chằm Christ không tha, thân thể vẫn duy trì thế phòng bị.

Christ bĩu môi, cúi đầu liếc mắt nhìn vết cắn trên cánh tay phải, được rồi, vừa mới trị thương cho người cá, lần này thì lại phải bôi thuốc cho chính mình rồi.

Nhấc mắt lên, Christ nhìn về phía người cá , hỏi: " Vậy còn cậu?Người cá."

Người cá ngẩn ra, " Hả?"

" Tôi đã nói tên cho cậu biết rồi, cậu cũng nên nói tên của cậu cho tôi biết chứ?" Nói xong, Christ lại nhìn bên giường, đơn giản khom lưng đem chó con ôm đặt lên giường, cho người cá nhìn thấy, " Ấy, nó tên là Mao Mao."

Người cá rũ mi mắt liếc nhìn chó con màu đen đang ngửa đầu và không ngừng vẫy đuôi với hắn, nhấc mắt lên nhìn về phía Christ, thiếu niên trước mặt vừa mới bị hắn tấn công, lại hoàn toàn không có đánh trả, còn bày ra bộ dạng thân thiệt, có thể tín nhiệm cậu ta sao?

" Hill."

Christ ngoẹo cố đánh giá Hill, sau đó hỏi: " Này, cậu có khỏe không?"

Người cá vừa mới tỉnh lại đột nhiên nhớ ra tình huống thân thể của hắn, nhất thời thân thể ngã sang một bên, Christ đúng lúc ra tay, đỡ lấy dưới sườn hắn, sau đó dìu hắn nằm xuống.

" Cậu đang bị thương nặng." Christ nói.

Hill lúc này chú ý tới thân thể của hắn, nhìn cái đuôi cá màu lam được băng bó bằng vải, hắn ngẩng đầu lên nhìn dò hỏi với Christ, " Là cậu..."

Christ gật đầu, " Ừ, trong nhà vải băng không đủ, tớ xé ráp trải giường," cậu tiếp tục bổ sưng: " Rất sạch.". Sau đó Christ lại nói: " Tớ bôi thuốc lên vết thương của cậu, song không biết đối với người cá có hiểu không nữa, hy vọng là được."

Lấy cùi chỏ đỡ thân thể bán ngồi xuống, Hill duỗi dài cánh tay, kiểm tra đuôi hắn, phát hiện vây đuôi rách cũng được giá đỡ và vải băng, băng bó cẩn thận, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt cảm kích, nhẹ giọng nói: " Cảm ơn cậu."

Lúc này Christ đắc ý khoang hai tay chống lên ót, " Hì hì, tớ băng bó cũng không tệ lắm phải không."

" Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều." Đã xác định Christ không có địch ý, biểu cảm trên mặt Hill đã hòa hoàn hơn nhiều, hắn thành tâm cảm ơn nhân loại thiếu niên đã cứu hắn.

" Ha ha ha, không cần khách khí, không cần khách khí." Giọng nói Hill trịnh trọng làm Christ có chút thẹn thùng, cười ha hả che giấu.

" Xin lỗi, cánh tay của cậu..."

" A á...!" Lúc này, Christ mới từ trong đắc ý ra, ý thức được cánh tay của cậu bị cắn, kêu đau một cái rồi thả cánh tay xuống.

" Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tớ..." Nội tâm Hill tràn ngập hổ thẹn, bao gốm áy náy nói.

" Không có chuyện gì, không có chuyện gì, a, để tớ nhìn chút..."

Cởi áo ba lỗ và áo sơ mi ra, người Christ trần truồng kiểm tra tính trạng vết cắn trên cánh tay phải, dấu răng rất sau, trầy da, song nhìn qua vẫn không tính là nghiêm trọng.

" A, tớ xem còn có thuốc hay không." Christ dùng tay còn lịa tìm kiếm bên trong hòm thuốc.

" Thật sự xin lỗi..." Hill nhìn thấy vết răng trên cánh tay Christ, muốn khóc lên.

Dừng tay đang kiếm đồ, hướng Hill vẫy vẫy, Christ nói: " Không sao đâu, không sao đâu, cậu vừa mới tỉnh, sợ, tớ hiểu được, hiểu được."

" Xin lỗi..."

Nhìn nước mắt Hill sắp trào ra, Christ vội vàng nói: " Không sao đâu mà, yên tâm, tớ không đau."

Đắp chút thuốc bột, Christ dùng cánh tay còn lại băng bó tay bị thương, sau đó mặc áo sơ mi.

" Tớ nói này, cậu...có đói không?" Muốn quan tâm người cá đang bị thương này, hắn vừa mới tỉnh, còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, Christ nghĩ đi nghĩ lại, hỏi một câu trước vậy.

" Tớ..." Hill sờ sờ bụng.

Christ giơ tay, " Tớ hiểu rồi, tớ hiểu rồi, cậu chờ một chút, tớ lập tức tới ngay." Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài, Mao Mao nhanh nhẩu đi theo phía sau cậu.

Hill nằm lại về giường, chuyển động đầu quan sát bốn phía, đây là một căn phòng con người, dụng cụ đơn giản xung quanh sạch sẽ, quan sát kỹ chút, dụng cụ cũ, vừa nhìn chính là loại ghế tự làm, đầu giường sơn bóc ra từng mảnh, còn có dưới thân ráp trải giưởng có vài chỗ vá, những thứ này đều nói cho Hill biết, cái nhà này cũng không giàu có gì, nhưng mà, thiếu niên lại dùng ráp trải giường còn tốt làm thành vải băng giúp mình bằng vết thương.

Còn có, người thiếu niên tên là Christ kia đôi mắt nâu to tản ra ánh sáng hồn nhiên.

Thiếu niên cứu mình, là người tốt.

Hill một mình nghĩ ngợi, Christ trở lại, trong tay bưng cái khay, vừa đi vừa nói chuyện: " Muộn rồi, không kịp làm cái gì, cậu ăn trước chút bánh mì lót bụng đi. Nói chứ, tớ còn chưa biết người cá bọn cậu ăn được cái gì, nhưng bánh mì chắc không có vấn đề gì đâu ha."

Christ đến gần, mang theo một luồng bánh mì ngọt ngào, còn có mùi sữa bò, Hill không khỏi nuốt một hớp nước miếng. Hắn bị thương, ở trong nước biển ngót nửa ngày, thể lực tiêu hao rất nhiều, xác thực cần đồ ăn.

" Đến, ăn đi."

Giúp người cá dậy, giúp hắn dựa vào gối dựng thẳng, sau đó Christ đưa đồ cho hắn.

Bánh mì nướng bơ nóng hầm hập, tản ra mùi thơm ngọt ngào, Hill nâng bánh mì căn một cái, vỏ bánh mì thật giòn, bên trong xốp mềm, vừa đứng vị ngọt trộn cùng vị bơ, " Ăn ngon thật." Hill cơ hồ muốn khóc.

" Bởi vì cậu đói bụng." Christ nói, bày ra bộ dạng người trưởng thành.

" Cảm ơn cậu đã cứu tớ, còn cho tớ đồ ăn." Thiếu niên người cá lại một nữa thành tâm nói lời cảm ơn.

" Hì hì hì, không cần khách khí, không cần khách khí."

Ăn một miếng lớn bánh mì bơ, liền uống một cốc sữa bò nóng, thiếu niên người cá sắc mặt khôi phục hơn rất nhiều, tâm tình cũng an ổn, hắn có chuyện muốn nói với Christ, tay nhẹ nhàng lôi kéo ống tay Chrisyt, ra hiệu cho cậu ngồi xuống giường.

" Christ, tớ có việc muốn nhờ cậu, được không?"

" Cậu nói đi." Christ sáng khoái đáp.

" Cảm ơn cậu đã cứu tớ, đồng thời, mong cậu đừng đem chuyện phát hiện ra tớ nói cho bất cứ người nào cả, được không? Bất luận người nào!" Hill cường điệu nói, nghiêm túc nhìn Christ.

Christ lập tức gật đầu, " Đương nhiên, tớ vốn chẳng có ý định nói cho bất luận người nào cả, nha," cậu nghĩ tới điều gì, chỉ tay tới bên góc giường, " Mao Mao không tính chứ."

Được thiếu niên con người đảm bảo, Hill không còn lo lắng ba nãy nữa, bình tĩnh lại hắn cười nói: " Đương nhiên, Mao Mao không tính."

" Tớ nên nói chuyện của tớ cho cậu biết, tớ nghĩ, có một số việc cậu cũng muốn biết." Thiếu niên người cá nói chuyện êm tai.

Hill thuộc tộc người cá sinh sống ở phía phụ cận hải vực Ossland, tháng mười hàng năm, bộ tộc sẽ di chuyển tới vùng nước ấm phía nam, tránh rét phương bắc, tháng bốn năm sau thuận theo dòng hải lưu trở về phương bắc. Lần nay, hàng trình di chuyển của tộc gặp phải ngoài dự liệu gặp bão lớn, Hill lạc khỏi bộ tộc, một mình bơi về phía nam hắn liền bất hạnh gặp cá mập lớn, một phen tranh đấu Hill thoát được một mạng, nhưng cũng bị thương rất nặng, bị sóng biển đánh dạt vào phụ cận bờ biển gần nhà Christ.

Nghe Hill kể xong, Chrsit cau mày nhìn đuôi cá bị băng bó bởi tầng tầng lớp vải, sau đó nhìn về phía Hill, " Tớ chỉ sợ cậu không có cách nào xuống lại biển, vết thương của cậu nặng như vậy." Đuôi cá bị cắn, vảy tróc ra, vậy đuôi cũng bị xé rách, vết thương của Hill thực sự không hề nhẹ.

Hill gật đầu, cũng nhíu chặt lông mày một mặt u buồn.

" Mùa đông này cậu lưu lại nhà tớ dưỡng thương đi." Lúc này Christ nói.

"Ai...?"

" Ở lại đây đi, tớ sẽ chăm sóc cậu." Christ nhiệt tình nói, Mao Mao cũng phụ họa theo chủ nhân, " Gâu" một tiếng.

" Có thể sao?" Hill không tới hắn sẽ may mắn như thế, không chỉ từ trong miệng cá mập lớn thoát ra được một mạng, còn được một vị thiếu niên con người nhiệt tình hiền lành như vậy cứu.

" Có gì mà không được chứ. Tớ nghĩ, tháng tư năm sau lúc đó vết thương của cậu hẳn cũng tốt lên rồi, khi đó tộc nhân của cậu cũng thuận theo hải lưu trở về hải vực phương bắc, lú đó cậu tới tìm tộc nhân, cùng với mọi người về nhà, như thế có được không."

Điều Christ nói chính là điều Hill suy nghĩ trong lòng, hắn không khỏi gật đầu, nhưng lại nhanh lắc đầu, do dự nói: " Tớ sẽ mang thêm phiên phức cho cậu."

Christ lắc đầu liên tục, " Không, không sao đâu, không có chuyện gì đâu, để cho tớ chăm sóc cậu nha."

" Thật sự có thể sao?"

" Ừm." Christ trịnh trọng gật đầu, biểu cảm trịnh trọng thái độ nghiêm túc, Mao Mao lúc này cũng " Gâu" một tiếng.

Hill ngượng ngùng cười, tiếp nhân ý tối của thiếu niên, " Như vậy, cảm ơn cậu."

" Hì, không cần khách khí."

Thiếu niên người cá đã giới thiệu cho cậu, Christ cũng cảm thấy cần phải giới thiệu chút tình huống cho ý. Christ nói cho Hill, làng này tên là Antler, thuộc vùng phía tây bắc Ossland, làng nhỏ vô cùng, chỉ mấy gia đình gần mười người, phần lớn đều là người già và trẻ con, " Người trưởng thành đều tới phụ cận trấn Lộc Cảng làm công rồi." Bố Christ là một gã thủy thủ, mấy năm trước chết trong một trận bão trên biển, mẹ hiện tại đi làm công khá xa, trong nhà chỉ có Christ.

" Tớ, tớ vừa này, rất sợ, cho nên mới cắn cậu, tớ sợ cậu bắt được tớ, sau đó đem tớ bán đi." Hill rũ mi mắt nhẹ giọng nói.

Christ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, " Tớ hiểu, tớ biết cậu sợ. Không sai, có người muốn bắt người cá , sau đó coi đó là thú cưng mà buôn bán, thế nhưng tớ không phải người như thế, tớ ở trên bờ biển nhìn thấy cậu là người cá cũng đã quyết định không nói cho bất kỳ người nào. Cứ yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không bán cậu! Tớ sẽ giấu kỹ cậu ở nhà tớ, giấu kỹ, chờ vết thương của cậu khỏi, tớ sẽ đưa cậu rời đi."

Thiếu niên cam kết, hồn nhiên kèm trịnh trọng.

Hill dùng cặp mắt màu xanh thăm thẳm nhìn chăm chú vào thiếu niên con người trước mắt, tràn ngập cảm kích, " Cảm ơn cậu."

" Làng của chúng tớ rất nhỏ, vị trí lại hẻo lánh cũng chẳng có người ngoài tới. Cậu ở lại nhà tớ, không có ai biết, chữa khỏi vết thương, đợi đến mùa xuân cậu liền có thể an tâm tìm tộc nhân về nhà."

Christ nói làm trong lòng Hill tràn ngập an ủi cùng mong đợi.

" Cậu nghỉ ngơi đi, cậu cũng mệt mỏi nhiều rồi, ngủ đi. Ngày mai tớ đi lên trấn hỏi thầy thuốc chút, ngoại thương thì thuốc gì bôi tốt, yên tâm, ông ấy không biết cái gì đâu. Tớ nghĩ vẫn nên dùng thuốc, tớ sợ vết thương của cậu lâu khỏi nên mới cần dùng thuốc. Tớ sẽ làm nhiều đồ ăn ngon cho cậu, tài nấu nướng của tớ rất tuyệt nhá. Hì Hì."

Nghe thiếu niên con người khoe khoang, thiếu niên người cá lộ ra nụ cười, " Được, cảm ơn cậu, mấy ngày nay phiền cậu rồi."

" Ai nha không cần khách khí mà." Christ đỏ mặt, một bên cười một bên lùi về sau chuẩn bị rời đi, dưới chân không nhìn thấy ghế đẩu nhỏ vấp phải nó, cơ hồ muốn ngã sấp xuống, cậu kinh sợ đưa hai tay lên không trung tìm chỗ bão trì căn bằng, biểu tình trên mặt làm Hill bật cười.

" Cậu lo lắng."

" Không có chuyện gì, không có chuyện gì, hì hì, Mao Mao, đi, cho khách nghỉ ngơi."

Đắp kín cái chăn mỏng cho thiếu niên người cá, nhìn hắn nhắm mắt lại, lúc này Christ mới rón rén đi ra khỏi phòng, tiện tay tắt đèn.

Da thịt ở dưới lớp chăn len, ấm áp tăng lên, cảm giác khi ở dưới biển sâu không giống nhau, thân giường cũng không lay động. Hill nhắm mắt lại, có loại cảm giác an toàn sau khi đi phiêu bạt. Mùa đông nay đã không còn cách nào bay tới phía nam, Hill hy vọng có thể an tâm lưu lại trong nhà thiếu niên, mãi đến tận mùa xuân năm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro