2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, lúc Hill tỉnh lại. vừa mở mắt đã thấy cửa phòng được đẩy ra một khe nhỏ, Christ đang từ khe cửa nhìn vào phía trong, bên chân của cậu, chú chó Mao mao cũng dò cái đầu xù của nó vào.

" Chào buổi sáng." Thấy Hill tỉnh rồi, Christ nói trước.

" Ừm, chào buổi sáng."

Đẩy cửa phòng ra, Christ đi tới, Mao Mao theo phía sau cậu, sau đó liền nhảy lên giường, cứ ngửi đi ngửi lại quanh người Hill, cái đuôi nhỏ không ngừng vẫy vẫy làm Hill cảm thấu thú vị cực kỳ, hắn thử thăm do đưa tay ra xoa xoa Mao Mao, chó con dễ gần cho Hill tùy ý sờ nó, còn lè lưỡi liếm ngón tay Hill.

" Ha ha." Hill không nhịn được cười.

" Mao Mao thích cậu." Christ nói.

Dưới đầu ngón tay là lớp lông mềm mại ấm áp, xúc cảm làm cho Hill khó có thể tin nổi. Mao thú, thật kỳ lạ, quay đầu nhìn đầu tóc quăn ngắn ngủi của Christ, Hill càng thấy khó có thể tin được, hắn thật sự đã tiến vào nhà con người.

" A, khi bị cá mập tấn công tớ sợ cực kỳ, tớ thật sự cho rằng sẽ bị nó cắn chết, tớ nghĩ sẽ không còn gặp được tộc nhân của tớ nữa, thế nhưng hiện tại, hiện tại..."

" Cậu an toàn," Christ lập tức đáp, " Cậu an toàn, tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt, yêm tâm nha."

" Ừm, cảm ơn cậu."

Cứ thế, thiếu niên con người cứu thu lưu thiếu niên người cá , Hill cứ thế ở lại trong nhà Christ.

Hill bị thương, Christ vì thế đi tới trấn Lộc Cảng một chuyến, không chỉ mang về băng mới, dược phẩm, còn mang về rất nhiều đồ ăn. Cậu vui vẻ đưa dược phẩm mới cho Hill xem.

" Đại phu nói, thuốc này trị ngoại thương vô cùng tốt."

Đun nước nóng, Christ thay Hill tẩy trùng vết thương, đổi thuốc, dùng vải băng một lần nữa băng bó lại cẩn thận. Làm xong tất cả, Christ nói cho Hill, " Đại phu nói, ngoại thương ít chừng phải mất ba tháng mới có thể tốt, vết thương sẽ mọc ra thịt mới. Nhưng, cậu là người cá... Thế nhưng tớ nghĩ nhất định sẽ tốt, cậu nhất định sẽ tốt lên."

Hill gật đầu, " Cảm ơn cậu."

' Ha, cậu lại khách khí rồi. À đúng rồi, tớ còn hỏi đại phu thực đơn cho người bệnh, tớ sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu mau khỏi bụng, yêm tâm nha."

" Ừm."

Đêm đó, Christ nấu canh đuôi bò với thịt bò hầm cho Hill ăn. Canh đuôi bò mùi thơm phức, uống vào trong miệng mười phần ngon, Hill cảm thấy cả người đều ấm áp, thịt bò hầm với nước hoa quả, thịt bọ có chút gân, khi cắn xuống có chút cấn răng, lúc Christ ninh thịt bò có bỏ thêm ít rượu, không chỉ thêm vị, hắn cũng muốn, e rằng chất rượu giúp vết thương của Hill không đau, giúp buổi tối Hill có thể ngủ ngon.

" Cậu thấy ăn ngon không?" Không thể xác định tiểu đồng bọn dị tốc có tiếp thu được đồ ăn cậu làm không, Christ không khỏi không hỏi.

Hill gật đầu, " Ăn ngon cực kỳ, thật thơm."

" Hì, cậu thích ăn là tốt rồi. Tớ mua đuôi bò với xương bò, mỗi ngày tớ đều nấu canh cho cậu, uống canh đó sẽ giúp vết thương của cậu nhanh tốt lên, mặt khác, cậu cũng phải ăn thật nhiều thịt, ăn thịt vết thương của cậu sẽ khép lại nhanh hơn, cậu hiểu chưa?" Hai tay Christ giao ôm trước ngực, học tư thái của đại phu trên trấn.

" Ừm."

Christ cũng không có vì trong nhà đột nhiên có thêm một thành viên liền thay đổi sinh hoạt hàng ngày của cậu, mỗi ngày cậu vẫn cứ đi tới biển câu ca,s hoặc với sò biển, mỗi tuần dạo quanh trấn mấy chuyến, làm chút việc vặt đủ khả năng. Christ nói cho Hill, chi tiêu trong nhà hàng ngày đều do tiền làm công tại nhà trọ của mẹ gửi về, thế nhưng cậu cũng đâu còn là đứa bé, không thể chỉ dựa vào mẹ mãi, cậu cũng làm một số việc vặt đổi lấy phí sinh hoạt.

" Tớ có nghĩ nên ở trong nhà chăm sóc cậu, song, nếu như tớ luôn không ra khỏi cửa, không đi lên trấn, nhất định sẽ có người hỏi, khả năng sẽ khiến người hoài ngji, cho nên tớ muốn đi ra ngoài." Christ giải thích.

" Cảm ơn cậu thay tớ suy nghĩ."

Có tuyết rồi.

Hill tiếp tục ở trong nhà Christ dưỡng thưỡng. Mỗi ngày, Christ giúp Hill đổi thuốc cùng băng bó, mắt thấy vết thương dần khép lại, mọc ra thịt mới, Christ cùng Hill cũng rất cao hứng.

Vì để cho thân thể bị thương của tiểu đồng bọn mau chóng lành, Christ thay đổi ngày ba bữa cho Hill, nguyên bản Christ đã có thiên phú trù nghệ rồi, bây giờ vì tiểu đồng bọn có thể ăn đủ dinh dưỡng, cậu càng đối với đồ ăn chú tâm hơn. Nấu mấy ngày canh đuôi bò, Christ tưởng Hill ăn ngán, cậu đổi thực đơn, rán sườn bò thơm ngát, gan bò phối với nấm, súp lơ cùng đậu hà lan, còn làm sò hầm trứng. Lúc đầu, Christ lo lắng khi dùng mỡ bò rán sườn bò Hill sẽ ăn không quen, kết quả Hill ăn rất ngon, không chỉ ăn sạch hết đồ ăn phối cùng, thậm chí còn dùng bánh mì chấm vô nước sốt còn sót lại, ăn hết.

" Cậu thích không?"

Hill cười gật đầu, " Có, hương vị thật nồng."

" Ăn nhiều thịt vô, thân thể mới có thể tốt lên."

Người cá ở trong biển, món chính là các loại cá và sò biển, làm người cá Hill lần đầu tiên được ăn sò hầm trứng, sò biển đặc biệt thơm ngon dung nhập vào lòng trắng trứng, cơ hồ khiến ngon đến nỗi muốn nuốt đầu lưỡi xuống.

" A, cái này ăn ngon thật."

Christ rất vui vẻ, " Cậu thích thì mỗi ngày tớ sẽ đi đào sò."

Mỗi ngày Christ chuẩn bị bữa cơm dinh dưỡng cho tiểu đồng bọn, rán cá biển, xiên dê nướng , khoai tây hầm, một bên làm cơn cậu còn một mặt oán giận, nói hiện tại lạnh rồi không thể xuống biển nữa, không thì cậu đã bắt được nhiều cá , bắt cua biển làm cho Hill ăn.

" " Đừng để ý mấy cái đó, tớ đã ăn rất ngon." Hill cảm thấy băn khoăn, cái nhà này cũng không giàu có, nhiều thêm hắn, mùa đông Christ cần chi ra rất nhiều tiền. Phí sinh hoạt mẹ Christ gửi tới, thêm Christ làm việc vặt kiếm tiền, nhưng nội tâm Hill vẫn cứ bất an.

Christ nói với tiểu đồng bọn không sao đâu. Sống một mình làm cho thiếu niên 16 tuổi tô luyện cứng cỏi, có khả năng, cậu không chỉ biết mỗi nấu ăn, còn tự mình sửa cửa sổ, quẹt dọn ống khói, đánh ly ba, nắp đỉnh, lót đường, cùng với thật nhiều chuyện khác. Thỉnh thoảng Christ triển lộ ra các loại kỹ năng trong sinh hoạt làm Hill ngạc nhiên không thôi.

" Hô, tới rồi tới rồi." Christ đem một nồi khoai tây hâm bưng lên bàn, nhiệt khí tỏa ra, mùi thơm của thức ăn tiến vào mũi, Mao Mao không ngừng ở dưới bàn đi vòng vòng.

" Mao Mao, đừng nghịch, mày có thức ăn cho chó."

Bên trong giỏ trúc đựng bánh mì bơ, Christ đem giỏ trúc đặt trên bàn, kéo ghế ngồi đối diện Hill.

Christ làm món rau trộn Hill thích, Christ nấu xương bò với củ cải trăng làm canh, canh còn có thêm các loại nấm với khoai tây , rong biển, còn có cả sò hến và cá biển, một nồi nóng hổi thơm ngào ngạt, rưới lên bánh mì bơ, ăn thiệt ngon.

Mới đầu ở nhà Christ, Hill luôn căng thẳng sợ sệt, hắn sợ bị những nhân loại khác phát hiện, trải qua một khoảng thời được Christ chăm sóc và bảo vệ bình an, Hill càng ngày càng tín nhiệm Christ, vết thương trên người đã chuyển biến tốt, tâm tình Hill cũng càng ngày càng nhẹ nhành, càng tốt. Nhìn trên mặt Hill xuất hiện nụ cười thành tâm, Christ cảm thấy được trấn an.

Khi Hill cùng Christ thấy trên đuôi cá của Hill bắt đầu mọc lại vảy mới, hai người đều cực kỳ cao hứng.

" Thực sự quá tốt, mới đầu tớ vẫn luôn lo lắng, nếu như vảy không mọc lại thì sao, không có vảy bảo vệ, nếu đuôi cá trực tiếp ngâm trong nước biển sẽ rất đau." Christ vui mừng nắm tay Hill nói.

Hill vui vẻ gật đầu, không ngừng nhìn kỹ vảy cá mới mọc, sẽ mọc lên, vảy mới sẽ rất mau giống như trước kia.

" Cảm ơn cậu chăm sóc."

Mặt Christ liền đỏ, tay xoa tóc đằng sau gáy mặt thì cười tươi nói: " Không có gì, không có gì."

Christ làm đủ mọi món ăn cho Hill, sườn chiên xù, chân gà nướng, mỗi ngày đều có sữa bò với trừng gà không ngừng nghỉ, cậu mua phô mai và sữa đặc, Hill thích ăn đồ ngọt nên làm bánh ngọt, đương nhiên, Hill vẫn tán thưởng món bánh mì bơ nên thành món chính của người cá mấy ngày qua luôn.

Đồ ăn trở thành sợi dây kết nối, đem thiếu niên loài người và thiếu niên người cá kết nối với nhau, làm cho tình hữu nghị của bọn họ thêm sâu sắc, tin tưởng lẫn nhau, bảo vệ.

Không chỉ có một ngày ba bữa cơm bưng, mỗi bữa ăn khuya Christ đều chuẩn bị, trong nhà có lò nướng, ngoại trừ làm bánh mì, Christ còn có thể nướng một ít bánh quy các loại và cả điểm tâm ngọt. Nấu sữa bò, đỏ vào trà đen thêm chút đường, pha chế thành món trà sữa thơm lừng, sau đó cũng Hill uống. Vị sữa bò hòa quyện vào trong vị trà đen, mang một vị ngọt dịu, tạo thành một mùi vị khác, cơ hồ Hill ngay lập tức liền mê mẩm thức uống sữa bò trà đen đó, hắn nâng chén sứ chậm rãi nhâm nhi, trên mặt phủ nụ cười hạnh phúc.

Đêm đông lạnh giá, Christ nướng bánh quy nhỏ, nấu trà sữa, rồi cùng tiểu đồng bọn người ca, vai sóng vai ngồi bên cửa sổ, có lúc, bọn họ đồng thời nghe máy phát thanh, có lúc, đơn giản tắt đèn đi, hai người đồng thời lẳng lặng nhìn ánh đèn ngoài khơi phía xa xa bên ngoài cửa sổ, Hill dựa đầu vào bả vai Christ.

" Cậu nhớ nhà sao? Nhớ tộc nhân sao?" Christ hỏi.

" Ừm." Hill gật đầu.

" Mùa đông qua nhanh lắm. Cậu nhật định sẽ về nhà được, cùng tộc nhân đoàn tụ." Christ bảo đảm nói.

" Ừm."

Tay khoát lên bả vai Hill, Christ nói: " Ngày mai, muốn ăn cái gì?"

" Cái gì cũng được."

" Vậy tớ làm khoai tây hầm thịt nha."

" Được đó."

Toàn bộ mùa đông, Hill ở trong nhà Christ dưỡng thương, Christ giấu Hill rất tốt, cậu cẩn thân bảo về bí mật về thiếu niên người cá , không cho bất luận người nào biết được trong nhà Christ nhiều ra thêm một thành viên.

Tuyết ngoài khơi bắt đầu tan, cây bắt đầu mọc lên chồi xanh non, phong cảnh đập vào mắt đã không còn lạnh thấu xương nữa, mùa đông sắp qua đi, mùa xuân sắp tới rồi.

Christ vô cùng vui, dắt theo Mao Mao quét sạch tuyết động trong sân, rồi trèo lên nóc nhà quét dọn tuyết với băng đọng trên đó, cậu cùng với người trong trấn đi ra ngoài chặt một số lượng lớn củi, chỉnh tề đặt ở một bên sân. Thợ săn Lâm bán cho Christ một con thỏ hoang, cậu mừng rỡ thương lượng với Hill nên làm món gì, người cá hồ đồ trong nháy mắt không biết nên chế biến thức ăn ra làm sao, làm Christ cười không miệng lại được.

Bữa tối hôm nay là món thịt thỏ hầm và bánh mì bơ, Christ còn nấu canh rong biển, thịt thỏ tươi ướp muối thơm nồng, nước hoa quả còn lại không để lãng phí, Christ dùng nước hoa quả nấu với khoai tây.

Đầu xuân, băng trên mặt biển dần dần tan, Chrit trở nên bận rộn, thường thường đi lên trân làm công, Hiil thì ở trong nhà, chỉ có thể nhìn chăm chú biển rộng cùng hòn đảo xa xa xuyên qua cửa sổ, tránh không được có chút tẻ nhạt.

Chú ý tới Hill tụt cảm xúc, rõ rãng nghiêm chỉnh một mùa đông trốn trong nhà dưỡng thương không thể ra khỏi nhà thật chán, Christ lặng lẽ lên kế hoạch mang Hill ra ngoài " Đi tản bộ chút."

Lúc Christ nói kết hoạch muốn mang Hill ra ngoài, cho Hill, phản ứng đầu tiên của Hill là từ chối, hắn biểu tình chống cự cau mày, " Nếu như tớ bị người ngoài thấy được..." Có thể bình an, vượt qua mùa đông không bị bất cứ người trong thôm xóm phát hiện, Hill thấy đã là một kỳ tích rồi.

" Không sao, không sao mà, sẽ không có người nào thấy, tin tưởng tớ," Christ nói cho Hill, làng Antler vốn không có nhiều nhà, phần lớn chỉ có người già và trẻ con, hiện tại tuy khí trời mùa xuân nhưng vẫn còn rất lạnh, sau bữa cơm trưa đại đa số nhà căn bản đều sẽ ở nhà ngủ trưa, thừa dịp thời điểm đó xuất môn, sẽ không có người nhìn thấy.

" Cậu muốn dẫn tớ đi đâu?" Hill hỏi.

Christ nói cho Hill, cậu muốn đưa hắn leo lên một toàn tháp đèn bỏ hoang gần đây.

Hill kinh ngạc trợn mắt lên, nửa hé miếng, " Hả, cái gì? Tháp đèn?"

Đem Hill đẩy tới cửa sổ nhà bếp, Christ chỉ ra bên ngoài cửa sổ cho Hill nhìn, " Đó, là chỗ đó đó."

Tại phía tây làng Antler, cạnh biển có một chỗ cao, một tòa tháp đèn cao đứng vững trên đó.

Christ nói với Hill, tháp đèn đó đã bỏ hoang lâu rồi, trẻ con trong thôn thỉnh thoảng sẽ vào trong đó chơi, trong tháp có thang ròng rọc, có thể mang người đi lên, trên đỉnh tháp đèn có khán đài, ở nơi đó còn có thể nhìn tới chỗ rất xa.

" Tớ nghĩ, cậu đã lên đất liền, lại không thể đi nơi nào, quá tiếc. Cơ hội hiếm có, cậu cùng tớ đi tháp đèn chơi đi, nơi đó rất cao, có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh đẹp."

Christ tốn một phen khuyên bảo Hill mới gật đầu.

Ăn cơm trưa xong, Christ trải nệm lên xe ba gác nhỏ, lại lấy ra một bộ quần áo lớn cho Hill mặc vào, lại lấy cái khăn to mẹ để ở nhà, trùm Hill từ đầu đến chân. Nhìn trang bị trên người mình, Hill méo miệng, " Cần phải thế không?"

Christ lắc ngón tay, " Tóc của cậu, tóc ế."

Tóc thiếu niên người cá màu trắng dài đến eo, quả thực không thể để chúng nó lộ ra.

Ôm Hill lên xe ba gác, Christ đi xung quanh Hill một vòng, ừm, sẽ không bị phát hiện là người cá, nhiều nhất chỉ nhìn như một người ngồi trên xe ba gác thôi.

Christ đeo ấm nước trên lưng, treo giỏ trúc vuông có nắp lên cổ, đẩy xe gác đi tới cửa sau, lúc này cậu căn dặn Mao Mao, " Xuỵt, tuyệt đối đừng sủa, đừng sủi, nghe chưa?"

Mao Mao nghe thấy giọng nói nghiêm túc của chủ nhân cũng nhẹ tiếng " Gâu" rồi lay động cái đuôi.

Hill cười nói: " Nó có thể nghe hiểu sao?"

" Có, Mao Mao rất nghe lời."

Hill vươn tay, Mao Mao nhảy póc vào trong ngực hắn, Christ mở cửa, đem xe ba gác đẩy ra, xoay người lại khép cửa phòng, sau đó đẩy xe ba gác tới tháp đèn đầu thôn tây.

Tháp đèn được xây trên sườn núi, Chrsit đẩy xe ba gác đi thẳng tới tháp đèn, Hill quay đầu lại nhìn về hướng thôn Antler, trong tầm nhìn không có ai nhìn thấy hắn, hắn không bị phát hiện, sự an lòng cửa hắn xác định tăng không ít.

Đã lâu rồi không ra cửa, đám chìm trong nắng xuân ấm áp, biển xanh, trời xanh, không khí ẩm, còn có thôn trang màu xanh lục xa xa, hết thảy trước mắt làm Hill cảm thấy hưng phấn không thôi. Thấy bạn người cá vui vẻ như thế, Christ thấy cậu đưa Hill đi ra giải sầu thật là đúng.

Lúc hai người nằm nhoài trên bệ cửa số cao nhất nơi tháp đèn, Hill tròn mắt nhìn biển khơi rộng lớn, không khỏi phát ra âm thanh thán phục, chim hải âu cơ hồ bay lượn ngay trước mắt bọn họ.

" Thật cao, đẹp quá đi!"

Christ ôm Hill, làm cho hắn có thể từ mọi hướng khác nhau từ cửa sổ quan sát, mặt biển, mặt đất, hòn đảo, thành trấn, nông trang, rồi nóc giáo đường nơi xa xa, Hill cơ hồ nín thở, tham làm nhìn tất cả.

" Lục địa thật đẹp!"

" Phải đó, nên tớ muốn cho cậu xem đó." Christ đắc ý cười, nằm nhoài bên người Hill cùng hắn đồng thời ngắm phong cảnh.

" Chim hải âu, nhìn xem nè tớ so với chim hải âu cao hơn!"

" Ha ha."

" Quá đẹp, chờ tớ về, nhất định phải nói cho các bạn của tớ, thật sự quá đẹp!"

Tận tình thường thức phong cảnh, Christ mở giỏ trúc ra, lấy đồ ăn ra, Hill vui mừng hỏi, " Chúng mình đang ăn bữa trưa picnic sao?"

" Đương nhiên."

" Thật sư tuyệt vời!"

Christ dùng muôi đập trứng gà, thêm không ít sửa đặc cùng cá ngừ california, cho vào trong bánh mì rồi làm thành sandwich, cậu còn làm trà lúa mạch, đựng ở trong bình. Christ cùng Hill sóng vai ngồi cùng một chỗ, cùng chia sẻ bình trà lúa mạch, từng người nâng sandwich trong tay, Mao Mao ở một bên ngoắt ngoắt cái đuôi, Christ phân cho nó một ổ bánh mì.

Hưởng thụ đồ ăn dưới ánh nắng chiều xuân, gió thỉnh thoảng nhẹ lướt qua má hai người, lúc này đang ở cạnh biển nên gió còn lạnh, nhưng không giống như ngày đông lạnh thấy xương, Hill cảm thấy tâm tình cực kỳ khoan khoái, hắn bắt đầu khát vọng có thể nhảy vào trong biển bơi lội.

" Tớ nghĩ, tớ nên xuống biển thử chút."

" Vết thương của cậu đã khỏi toàn bộ chưa."

" Ừm," Hill lộ ra cái đuôi cho Christ xem, dưới ánh nắng mặt trời, đuôi cá Hill có một mày xanh nước biển đẹp mắt, vảy đuôi cá lóng lánh ánh hào quang màu xanh lam. Vết thường đã khỏi gần hết, vảy cũng dài trở lại, vây đuôi xé rách lưu lại vết sẹo, thế nhưng cái đuôi không nguyên vẹn cũng không cản trở việc bơi lội.

Hill đắc ý lay động vây đuôi, Christ thán phục, " Oa nha."

" Giống như chân của con người, sẽ không kỳ quái đâu."

Christ mò ra sau gáy, " A, nói như vậy, nhưng.. Tớ đã thấy rất nhiều con người rồi, người cá thì lần đầu tiên thấy."

" Cậu sợ tớ sao?" Hill hỏi.

" Đương nhiên không rồi, không phải tớ là người mang cậu từ bờ biển về nhà tớ sao."

" Há há," thiếu niên người cá không nhịn được lấy tay chọt dưới nách thiếu niên người, Christ co lại thân thể lập tức phản kích, hai người đồng thời té nhào.

" Ha ha ha ha."

" Gâu."

Chuẩn bị xuống tháp đèn về nhà, Christ cùng Hill nằm nhoài lần cuối trên bệ cửa sổ nhìn về phương xa, trong ánh mắt Hill tràn đầy mơ ước. Khi thấy tiểu đồng bọn nhìn biển với ánh mắt khát vọng, trong lòng Christ lại có một tư vị khác. Hill bị thương làm Christ đau lòng, cậu ngóng trông Hill sớm một chút tốt lên, nhưng vết thương Hill lành cũng mang ý nghĩ hắn phải rời đi. Mấy ngày qua sống chúng Christ bắt đầu không nỡ, cậu không muốn Hill đi, cậu hi vọng tiểu đồng bọn có thể lưu lại bên cạnh cậu. Biết ý nghĩ giữ lại đối phương là ích kỷ, đồng thời sẽ không an toàn cho Hill, nhưng Christ lại không có cách nào khống chế ý nghĩ đó.

Vào một buổi tối không có mặt trăng, Hill chuẩn bị lần đầu tiên xuống biển sau khi bị thương. Nhà Christ cách bờ biển rất gần, dọc theo lối đá Christ mang Hill dẫn tới cạnh biển. Mất thấy Hill nằm rạp trền bờ cát lấy cánh tay chống đỡ thân thể, vẫy cái đuôi bò vào trong nước biển, Christ qua mặt qua chỗ khác.

Hill đang ở trong nước biển di động thân thể quay lại nhìn đất liền, hắn nhìn thấy Christ ngồi xổm ở trên bờ cát đang cúi thấp đầu, cho là đã có chuyện xảy ra Hill nhỏ giọng hỏi: " Christ, cậu làm sao vậy, làm sao vậy?"

Ban đầu Christ không có trả lời, một lát sau cậu cười, hơn nữa tiếng cười càng lúc càng lớn, " ha ha ha ha, ha ha ha ha." Liều mạng nhịn cười, Christ lấy tay ôm bụng.

Hill hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nổi lên mặt biển, vây đuôi ở trong nước biển lay động.

" Tớ nói nè, cậu, ba nãy tư thế cậu xuống biến ó giống hệt tư thế xuống biển của báo biển như đúc luôn ó, ha ha ha ha."

Hóa ra ra là chuyện đó! Hill tức giận hất nước lên, nhưng đáng tiếc khoảng cách hai người quá xa, nước biển giột không tới được chỗ Christ đứng.

" Con người vô lễ."

" Ha ha ha ha, thật sự, thật sự giống hết bộ dạng của báo biển luôn á."

" Con người vô lễ."

Christ nhịn cười, Hill ở ngoài khơi phát tiết tâm tình, sau, hắn ở trong nước biển du động lên, xa xa, Christ nhìn thấy Hill nhảy lên mặt nước, đuôi cá ở trong màn đêm như tia chớp.

Hill ở trong biển bơi, Christ ngồi ở bờ biển chờ hắn, xem tình huống Hill bơi, Christ cảm thấy được vết thương người cá đã hoàn toàn khôi phục, tháng bốn hắn có thể thuận theo hải lưu, trở về nơi ở.

" Thật sự quá tốt." Christ thì thào nói, đồng thời, tâm tình đi xuống vì bạn sắp phải đi rồi.

Hill có một đoạn thời gian thật lâu chưa nhảy biển, Christ bắt đầu cảm thấy bất án, cậu lo lắng mà đi lại , rồi lại không dám lên tiếng kêu, cậu sợ sẽ kinh động đến người trong thôn.

Rốt cục, Hill đã di động ra mặt biển, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người cá , Christ vội vàng nhỏ giọng gọi, " Hill, Hill, cậu không sao chứ, bơi về được không? Xin cậu đó, nhanh bơi về, tớ lo cho cậu đấy."

Nghe ra tiếng lo lắng của Christ, Hill bơi về phía bờ biển, bơi đến nước cạn, Christ nhảy vào trong nước, vừa kéo vừa ôm Hill lên bờ cát."

" Hô, thời gian lâu, tớ vội muốn chết, cậu không sao chứ." Christ đỡ vai Hill nhìn xung quanh, thập phần không yên lòng.

Hill khép vây ướt lại, " Tớ không sao, không cần lo lắng, con người, cậu quên mất tớ có thể tự do hố hấp trong nước sao?"

" Á..." Được hỏi cho tỉnh, Christ thở phào nhẹ nhõm, " Ài, phải nha, tớ quên mất cậu vẫn luôn sống trong biển."

" Đừng lo, tớ không sao, mọi chuyện đều tốt." Hill nắm chặt tay Christ.

" Đừng có dọa tớ như vậy, tớ sợ cái đuôi của cậu không tốt."

" Đã không sao."

Christ đặt mong ngồi ở trên bờ cát, " Hiazz, tớ quên mất cậu cùng tớ khác nhau.'

Hill hừ một tiếng, " Có đúng không? Vừa nãy là ai nói tớ như báo biển."

Christ vội vàng giải thích, " Chỉ là lúc xuống nước động tác có chút, ôi, ài..."

Hill nợ nụ cười, hắn cũng không ngại, " Tớ cũng quên cậu là con người."

Christ ngó biển rộng, mặt nước trong đêm tối chỉ là một màu đen, " Nước biển bây giờ vẫn còn lạnh."

" Bọn tớ chịu rét hơn so với con người, không sao đâu."

" Về thôi."

Nghe Christ nói vậy, Hill lộ ra nét do dự, Christ hỏi: " Cậu còn muốn bơi sao? Chưa muốn trở về? Đã trễ thế này sẽ không có người nhìn thấy, nhưng mà... nhưng tớ thấy nước biển quá lạnh."

Hill chần chừ không phải vì nhiệt độ của nước, trong lòng hắn có ý nghĩ khác. Vừa nãy bơi trong biển, có một ý nghĩ thoáng quá khiến hắn hận không thể bơi xuống dưới, thuận theo biển rộng bơi tới nơi ở, cũng tộc nhân tách ra quá lâu, Hill rất nhớ bọn họ, hơn nữa hắn cũng khát vọng về nhà, trở lại thế giới thuộc về mình. Ngay tại lúc Hill định đập đuôi chuẩn bị lặn xuống, tâm hắn đột nhiên run lên, hắn nghĩ tới Christ còn ngồi đợi hắn trên bờ cát.

Không được! Không thế cứ như thế rời đi! Tuyệt đối không thể! Tối thiểu cũng phải quay lại nói lời tạm biệt.

Trong lòng Hill có một tia mê man, lý trí nói cho hắn biết không thể lưu bên Christ quá lâu. Người cá sống trên bờ càng lâu càng nguy hiểm, điểm này tất cả người cá đều biết. Nhưng trong lòng Hill không nỡ xa Christ, mấy ngày qua Christ tỉ mĩ chăm sóc hắn, tiểu đồng bọn đối với hắn tốt như vậy.

Hill đột nhiên muốn khóc.

Tích tắc, tích tắc. Trong lòng Christ và Hill đều có một đồng hồ báo thức, âm thanh kim chỉ nam nhắc nhở hai người họ, thời gian Hill rời đi sắp tới. Âm thanh đồng hồ làm hai người mất tập trung, cũng đều không muốn để mặt trái cảm xúc của mình ảnh hưởng tới đối phương, Christ cùng Hill bắt đầu khách sáo với nhau, lảng tránh ánh mắt đối phương.

Christ hiểu rõ, Hill muốn đi, không vì cái gì khác, vì sự an toàn của Hill cậu cũng có thể để hắn rời đi.

" Tớ chỉ là, tớ chỉ phải..." Christ ngồi trên băng ghế, đan hai tay vào nhau, khó khắn liều mạng thuyết phục mình, Mao Mao ngồi xổm nhìn chủ nhân đang lầu bầu.

Trước khi Hill đi, Christ hy vọng có thể hoàn thành một tâm nguyện. Hill rất thích thức ăn ngọt, Christ làm bánh ngọt, bánh quy, điểm tâm ngọt, hắn đều cực kỳ thích ăn. Hill sống trong nhà Christ vào mùa đông, không có hoa quả gì, hiện giờ đầu xaaun, trên trân tuy rằng không có mấy hoa quả, nhưng bên trong quán rượu khẳng định có hoa quả rượu bán, Christ muốn mua ít hoa quả rượu, dùng nó làm thành một cái bánh cho Hill ăn. Thêm lần nữa cho tiểu đồng bọn ăn được món ăn ngon do Christ làm.

Lúc Christ nói cho Hill mình muốn đi trấn Lộc Cảng mua đồ, ánh mắt Hill chợt léo lên một cái.

" Tớ..."

" Cũng muốn đi?"

" Ừm." Hill gật đầu.

Chẳng bao lâu nữa, Hill sẽ theo dòng hải lưu trở về với cố hướng, hắn hi vọng giờ đây có thể cùng sát cánh bên Christ , Christ nói phải ra ngoài, theo bản năng Hill nhớ lại quá khứ, cùng Christ làm bản. Những ngày gần đây, Hill mang theo tâm sự đối với Christ sơ sót, cũng muốn mượn cơ hội ra ngoài này cùng tiểu đồng bọn thân cận hơn một chút.

Christ thấy Hill muốn cùng đi, trong đầu của cậu do dự chút, cậu suy xét chính là vấn đề an toàn của Hill , dù sao trên trấn nhiều người thì mắt nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, Christ cảm thấy ba tháng Hill ở nhà cậu, vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, trước đó hai người còn đi tháp đèn ngắm cảnh cũng bình an về, không có bị bất cứ người nào nhìn thấy. Lại nói, Hill ở trên bờ mất tháng, hiếm khi ra ngoài, mượn cơ hội này làm cho hắn mở mang kiến thức với cuộc sống thị trấn của con người cũng rất tốt.

Càng quan trọn hơn là, Hill không lâu sau sẽ phải về, sau đó, cũng không biết hắn còn có cơ họi tới trấn Lộc Cảng nữa không, trở lại làng Anther, sẽ cùng Christ gặp gỡ. Christ hy vọng có thể cho Hill thật nhiều kỷ niệm, làm cho hắn đừng quên làng Anther, cũng đừng quên Christ .

Nhìn thấy Christ đang ngẩn người, Hill nắm tay cậu nhẹ ngàng lay động, " Cậu làm sao vậy? Tớ có thể đi chung với cậu không?"

Christ nhìn vào đôi mắt xanh mang đầy chờ đợi của Hill , cậu cười với hắn, rồi nói: " Được chứ, được chứ."

Hill vui sướng cưới lên, " Quá tốt rồi."

" Thế nhưng cậu phải thay trang phục đã nha."

" Việc này tớ biết, nhưng cậu đừng đưa tớ mấy bộ quần áo quá xấu được không?"

" Nơi nào xấu, ánh mắt của tớ không bao giờ sai nhá."

Qua mấy ngày nữa trấn Lộc Cảng sẽ hợp chợ, hai người thảo luận ngày kia sẽ đi, thời gian đi thì vào chập tối, có bóng đêm yểm trợ Hill sẽ không bị chú ý tới. Kế hoạch của Christ rất hoàn hảo, khi đó cậu đi mượn xe lừa của hàng xóm, bọn họ đồng thời mang theo Mao Mao đi theo ngồi trên xe lừa. Christ mang theo Hill lượt một vòng trên trấn, sau đó Christ đi mua đồ, cùng nhau trở về.

" Không có cách nào mang người đi dạo tốt hơn." Christ tiếc nuối nói.

" Không sao, có thể đi xem tớ đã rất thỏa mãn rồi."

Đến ngày họp chợ, Christ cùng Hill ăn bữa tối sớm, sau đó chuẩn bị ra ngoài.

Thay Hill " Hóa trang" trước, Christ thay hắn chải tóc, trong tay cầm một nắm tóc màu bác, Christ thở dài nói: " Tóc đẹp thật."

" Vậy sao?"

" Rất đẹp."

Hill cười nói: " Tớ lại thấy mái tóc nâu với đôi mắt nâu của cậu rất đẹp." Hill nói thật lòng, hắn thấy đầu tóc ngắn ngủi xù xù của Christ vô cùng đáng yêu.

Christ tìm áo sơ mi của mẹ, áo khoác cùng quần dài, giúp Hill mặc vào, lại phủ thêm một cái choàng dài. Hill không tình nguyện phối hợp, mặt khổ đau được nhét vào một viên ô mai. Khi hắn phát hiện Christ vấn tóc hắn lên rồi đội mũ len lên, Hill giận dỗi, " Tớ không muốn đổi cái mũ này, tớ đội lên giống như bà lão ế."

Christ bất mãn mà trả lời: " Nói mò gì, mẹ tớ còn trẻ."

Cứ việc không ngừng la ó không muốn, hill cuối cùng vẫn pahir mặt váy vào, đội mũ len lên."

Christ hóa trang tường tận cho tiểu đồng bọn, xem đi xem lại, nhìn kỹ, váy đủ dài, che đi đuôi cá của Hill, bất luận từ chính diện hay bóng lưng, Hill ngồi trên ghế cao nhìn rất giống con người.

Christ gật đầu nói: " Ừm, nhìn rất đẹp, như cô gái nhỏ."

" Cậu ngậm miệng."

" Rồi, rồi, tớ ngậm miệng, chúng mình chuẩn bị đi thôi."

Đi hai lần bày sẵn thảm trên xe,, Christ ôm Hill ra, ôm Mao Mao lên xe, mở cửa, sau đó ngồi trên xe lừa, đoàn người hướng tới trấn Lộc Cảng.

Lúc đến trấn Lộc Cảng đã chạng vạng, nơi chân trời chỉ còn dư lại vài tia nắng chiều, đèn trên đường trấn đã sáng, trời vào xuân, khí trời bắt đầu ấm lên, người trên đường phố so với mùa đông nhiều hơn, đều mang theo rổ đi mua đồ, bên trong nhà hàng thậm chí còn truyền ra tiếng hát.

Hill đem khăn quàng cổ kéo lên, che khuất đi nửa khuôn mặt, tò mò nhìn thị trấn của con người, bảng hiệu cửa hàng, tủ kính nơi tiệm quần áo cũng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thú vị.

Christ nhỏ giọng giới thiệu cho Hill mấy thứ trên trấn, xe lừa vội vàng dọc theo trấn dạo một vòng, cuối cùng dừng trước cửa quán rượu nhỏ.

" Tớ vào mua ít đồ, rất nhanh, tớ sẽ lập tức trở lại."

Biết chuyến đi này Christ không chỉ dẫn hắn đi ngắm cảnh, Hill gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng dặn dò: " Cậu phải nhanh."

" Rất nhanh, yên tâm." Christ cho Hill một cái thủ thế, nhảy xuống xe, Mao Mao đi theo phía sau đồng thời tiến vào quán rượu.

Hai người bọn họ không ai từng nghĩ tới, Christ chỉ xuống xe đi mua rượu ngắn ngủi mấy phút, đã xảy ra vấn đề!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro