Chương 17: Câu lạc bộ điều giáo (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh ơi, chúng ta tới nơi rồi."

Tài xế cung kính mở cửa, Quý Nhiên Chu vuốt vuốt mái tóc Trì Tầm, ngay sau đó ôm y cả người mềm như bông ra khỏi xe.

Trì Tầm bị ép uống thuốc dãn cơ, lúc này tay chân vô lực, ngay cả sức mở miệng cũng không có, tựa như một người bị liệt, chỉ có thể vô lực oán hận trừng Quý Nhiên Chu, tùy ý để hắn đặt mình lên xe lăn.

Quý Nhiên Chu lấy ra hai cái mặt nạ nửa mặt cho chính mình cùng Trì Tầm mang lên. Trong quá trình đeo mặt nạ, Trì Tầm bởi vì hiệu quả của thuốc mà không thể nhúc nhích, Quý Nhiên Chu nhân cơ hội hôn y vài cái, nhìn anh trai nhà mình nháy mắt đỏ bừng cổ, cố ý nói: "Anh trai hôm nay thật ngoan."

Trì Tầm giận dữ nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, nhưng mà hô hấp dồn dập lại bại lộ cảm xúc chân chính.

Quý Nhiên Chu lại ở khóe môi y mổ mổ vài cái, sau đó đeo bao tay, đột nhiên thay đổi biểu tình thành một bộ nghiêm túc, như người hầu tận tâm đẩy Trì Tầm đi đến cánh cửa trước mặt.

Quý Nhiên Chu dùng ngón tay thon dài thuần thục bấm mật mã ra vào, cửa cạch một tiếng mở ra, bên trong là một hành lang dài màu trắng, vô cùng an tĩnh mà lại có chút quỷ dị.

Quý Nhiên Chu thong dong đẩy xe lăn Trì Tầm tiến về phía trước, lại mở thêm bốn lớp khóa cửa, trải qua năm chỗ ngoặt, đi xuống hai tầng lầu, rốt cuộc một nơi ồn ào có màu sắc trang hoàng chủ đạo là đen mới dừng lại.

Cách đó không xa tựa hồ có ánh đèn.

Ánh sáng rất nhẹ, Quý Nhiên Chu chậm rãi đẩy Trì Tầm tới gần.

Hóa ra chỗ ánh áng rọi xuống đó là một sân khấu, trên đài treo một chiếc đèn, là nguồn sáng duy nhất trong toàn bộ không gian ở đây. Chung quanh tựa hồ có rất nhiều người, thỉnh thoảng có thanh âm kỳ quái rất nhỏ truyền đến, nhưng đều ẩn trong bóng tối, khiến người phân biệt không rõ. Trừ bỏ một vòng xung quanh sân khấu trung ương được chiếu sáng rất mờ thì, cái gì cũng nhìn không thấy.

Quý Nhiên Chu lấy bật lửa ra bật một cái trong không khí, một người hầu liền dẫn bọn họ tới vị trí có tầm nhìn rất tốt, chung quanh không có người, nhưng lại có thể thấy sân khấu một cách rõ ràng.

Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi Trì Tầm đã muốn phun hết mật ruột ra ngoài.

Dưới ánh sáng từ bật lửa, y thấy được đám người xung quanh, có kẻ tây trang giày da nâng chén đối chén, có người toàn thân trần trụi quỳ gối trước mặt bọn họ máy móc mà đong đưa đầu.

Trì Tầm nháy mắt minh bạch nơi này là chỗ nào, cùng với Quý Nhiên Chu vì cái gì muốn dẫn y tới nơi này.

Đoán trước trên sân khấu sẽ diễn ra biểu diễn gì đó, Trì Tầm ghê tởm đến muốn nôn thốc nôn tháo, nhưng mà hiện tại y chỉ có thể ngồi ngay ngắn, đừng nói đến quay đầu, chính là động một ngón tay cũng đã thấy khó.

Quý Nhiên Chu hơi hơi cúi người, giống như người hầu thật sự giúp Trì Tầm lau đi chút mồ hôi không có thật trên mặt, một bên nhẹ giọng nói: "Anh ơi, trò hay sắp bắt đầu rồi, đừng nhắm mắt đấy."

Ánh đèn trên sân khấu lóe một chút, đám người bắt đầu an tĩnh lại, chậm rãi, sau đó ngay cả tiếng hít thở dâm mĩ đều có thể nghe thấy được.

Một người đàn ông mặc chế phục màu trắng cùng một chàng trai mặc váy ngắn màu xanh lam đi lên sân kháu, tỏ vẻ một bộ dáng cúc cung tận tụy nói: "Các vị  tiên sinh buổi tối tốt lành, đêm nay chúng em rốt cuộc mời được Master. S đại danh đỉnh đỉnh cùng nô lệ S.H của ngài ấy! Vậy chúng em không nói nhiều nữa, kế tiếp liền thỉnh các vị tận tình thưởng thức màn biểu diện của "yêu tinh lam sắc" cùng chủ nhân! Xin kính mong các vị trật tự một chút, dù sao chắc mọi người cũng biết Master. S của chúng em tính tình không tốt lắm nha."

Tiếng vỗ tay thưa thớt, không biết là do những kẻ ở đây hiển quý nên khinh thường việc vỗ tay, hay là bởi vì vội vàng chờ mong buổi biểu diễn mà quên mất.

Có người không kiên nhẫn mà chửi bậy: "Dm, nhanh lên!"

Tiếng ồn ào thỉnh thoảng kèm theo tiếng huýt sáo hứng khởi, xem ra nhân vật sắp lên sân khấu rất được hoan nghênh, cũng thuyết minh hắn đã quá quen với loại chuyện này.

Quý Nhiên Chu không muốn xem, hắn đứng sau Trì Tầm xoa tai đối phương: "Anh ơi, anh không được nhắm mắt đâu đấy, bằng không bọn họ chơi như thế nào, chúng ta trở về liền chơi như thế đó."

Trì Tầm không thể làm ra bất kỳ kháng nghị gì, lập tức thấy hai người từ dưới đi lên trung tâm sân khấu, xung quanh nháy mắt yên lặng, gần như không có tiếng động nào.

Một người đàn ông chừng ngoài 30 tuổi, thân mặc lễ phục đứng dưới ánh đèn, đeo mặt nạ, tay cầm roi dài, thân hình đĩnh bạt khiến cho người xem có cảm giác áp bách, ngay cả cằm cũng lộ ra lệ khí kiêu ngạo.

Mà bên người gã quỳ một người thanh niên.

Người kia chỉ mặc một cái quần đùi bằng da màu đen, cậu rũ đầu xuống, dưới ánh đèn sáng ngời cả người thon dài cân xứng lại ửng hồng một cách không bình thường, tóc màu lam tím hết sức bắt mắt, bên dưới đã có người mồm to thở dốc.

Trong nháy mắt, gã đàn ông mặc lễ phục giơ roi dài lên, lạch cạch một chút quất lên người đang quỳ dưới chân. Thanh niên tóc lam run rẩy cúi thân chịu đựng đau nhức, một roi kia dường như rất đau, trên lưng cậu đã xuất hiện một vết màu đỏ hơi rướm máu chứng tỏ lực đạo của đối phương. Liên tiếp lại một roi rơi xuống, thanh niên không nhịn được run rẩy liên tục.

Cậu không cách nào né tránh đòn roi như vũ bão, bởi vì trên cổ đeo một cái vòng khóa kim loại, dây xích rất ngắn luồn qua cài khóa xuống điểm cố định dưới sàn, buộc cậu duy trì tư thế quỳ bò, ngẩng đầu cũng đã rất khó khăn chứ nói chi đến việc đứng lên chạy trốn, hai tay cũng bị trói ngược ra sau người, tạo thành một tư thế rất kỳ quái.

Người đàn ông lộ ra ý cười, lại quất mấy roi nặng nề xuống, bỗng nhiên túm mái tóc lam tím buộc thanh niên phải ngẩng đầu.

Là một khuôn mặt thật xinh đẹp.

—— đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trì Tầm.

Thanh niên tóc nam có một khuôn mặt thật sự xinh đẹp vô cùng, trách không được những người đó đều muốn xem buổi biểu diễn này, bởi vì quả thật nó đã mang đến một loại thị giác mỹ cảm kích thích vặn vẹo mãnh liệt.

Nhưng cậu ấy đang khóc.

Dọc theo hai gò má có phản xạ của thụy quang trong suốt, trong miệng cậu bị bịt bởi khẩu cầu, nước bọt mát lạnh dinh dính không ngừng chảy xuống theo sự thở dốc cùng tiếng rên rỉ, dưới ánh đèn duy nhất trên sân khấu cùng không gian đen tối xung quang kết hợp tạo thành một sợi tơ màu bạc hoàn mỹ, kích thích nhu cầu thi ngược của những kẻ đối diện.

Một loại mỹ cảm cực kỳ dâm mĩ cùng yếu ớt.

Lại một roi nữa quất xuống, vô số vết roi màu đỏ ở trên người thanh niên uốn lượn, giống như dây đằng cùng thân rắn màu đỏ đậm xao động đan chéo.

Gã đàn ông gập đôi roi lại, nâng cằm thanh niên lên, sau đó gỡ xuống khẩu cầu của cậu xuống. Thanh niên tóc lam bỗng nhiên cười, mềm mị mà nhìn người đối điện, gã đàn ông động tình cúi người, hung hăng gặm cắn môi cậu. Sau đó gã liền lôi kéo dây xích trên cổ thanh niên, kéo cậu đến trước hông mình.

"Ta là ai?" gã đàn ông đập đập roi hỏi.

Thanh niên tóc lam tựa hồ đang phải nhẫn nại cái gì, thong thả mà gian nan nói: "Chủ...nhân..."

Nói xong, cậu liền vội vàng dùng hàm răng cắn mở dây lưng cùng khóa quần đối phương, vùi đầu tìm kiếm cự thú còn đang ẩn giấu trong quần của chủ nhân. Thanh niên thuần thục mà liếm láp, dùng đầu lưỡi xong thậm chí còn chủ động dùng mặt đi cọ hành thân người kia. Mr. S khẽ cười một tiếng, vung roi, cố ý lui về phía sau một bước. Thanh niên lập tức đuổi theo, nhưng xiềng xích trên cổ bị kéo chặt, khoảng cách không đủ để với tới chỗ chủ nhân, cậu nỗ lực duỗi lưỡi dài ra muốn liếm, lại vẫn đụng không đến. Thanh niên nhíu lại hàng mày đẹp, biểu tình khổ sở giống như mỹ thực gần ngay trước mắt mà không cách nào chiếm được.

Mặt bằng hình tròn dưới chân bọn họ thong thả mà xoay tròn, rất tiện cho từng nhóm khách quan sát. Trì Tầm rốt cuộc thấy được tay thanh niên tóc lam kia là bị trói như thế nào sau người, chính là ở giữa hai khe mông thanh niên có một cái khóa kéo, ở giữa có một cái miệng nhỏ, hai sợi dây xích vươn ra từ trong đó, nối khóa với hai cổ tay thanh niên

Vậy phần gốc của dây xích nhét ở chỗ đâu? Không cần nghĩ cũng biết.

Trì Tầm rất muốn nôn.

Đừng cho y xem mấy thứ này, vì sao lại có nhiều người lựa chọn hình thức vui hoan biến thái như vậy? Thanh niên kia là tự nguyện chịu ngược đãi sao?

Trì Tâm không thể lý giải, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cả người khó chịu.

Quý Nhiên Chu tựa hồ đã nhận ra cảm xúc của anh trai, tay đặt ở trên vai y, cực kỳ ôn nhu nói: "Anh Trì Tầm yên tâm, em vĩnh viễn sẽ không đối xử với anh như vậy, chỉ cần anh ngoan ngoan nghe lời."

Trì Tầm sởn tóc gáy, tiếp tục trơ mắt nhìn hình ảnh trước mắt khiến người khó có thể mở miệng.

Mr. S một chân đá thanh niên, ngay sau đó dẫm thật mạnh lên mông trần của cậu, gã mở túi quần sau lấy ra chìa khóa, mở khóa của giang tắc nhét trong hậu huyệt thanh niên, dụng lực kéo nó ra.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro