Chương 2: Bị bắt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài trời mưa to, tiếng mưa rơi như thác nước, hỗn loạn cuồn cuộn tiếng sấm, loáng thoáng khiến người bất an.

Trì Tầm bị tiếng mưa gió dông tố làm cho bừng tỉnh, rõ ràng là trong phòng rất ấm, cũng rất yên tĩnh, lại không thể cải thiện chất lượng giấc ngủ của y.

Đặc biệt —— hôm nay là sinh nhật Quý Nhiên Chu, càng làm cho nhân tâm y thêm phiền.

Từ ngày trốn thoát khỏi nơi kinh hoàng đó, vừa lúc chính là sinh nhật 18 tuổi Quý Nhiên Chu. Khi lần nữa gặp mặt, Quý Nhiên Chu đã bị cha hắn đánh đến đầy mặt ứ thanh, suy yếu mà quỳ rạp trên mặt đất.

Trì Tầm đã không nhớ rõ cha Quý nói gì đó an ủi y. Hình ảnh duy nhất khắc sâu trong ký ức chỉ còn lại có cặp mắt Quý Nhiên Chu thịnh nộ hung ác nham hiểm, ánh mắt giống như dao nhỏ rét lạnh sắc bén.

Ánh mắt kia trực tiếp cố định trên người Trì Tầm khiến y hoảng hốt cảm thấy Quý Nhiên Chu chính là một con mãnh thú, cho dù trọng thương gần chết cũng muốn nhìn chằm chằm con mồi mà nó đã chọn, đợi sau khi khôi phục tinh lực liền tiếp tục nhào lên, gặm cắn xé nát con mồi của nó.

Quý Nhiên Chu cuối cùng lộ ra ý cười vặn vẹo, không tiếng động mà dùng khẩu hình dữ tợn nói "Anh trai, sinh nhật lần tới lại gặp nhau".

"Lần tới" chậm chạp không có đến. Suốt bốn năm cũng không nghe được bất kỳ tin tức nào của Quý Nhiên Chu, cùng cha Quý liên hệ cũng giới hạn trong một năm một lần, người này giống như thật sự hoàn toàn biến mất trong sinh hoạt của y, như y mong muốn.

Nhưng này cũng không làm Trì Tầm an tâm.

Tương phản, y quá hiểu Quý Nhiên Chu, nếu nanh vuốt hắn đã đủ sắc bén mà không có lập tức động thủ, vậy nhất định là đang chuẩn bị trò chơi lớn hơn nữa.

Đến khi cảm giác buồn ngủ lại tới, Trì Tầm nhìn thời gian. Rạng sáng 3:50.

Chỉ mong hôm nay hết thảy thuận lợi như cũ, Quý Nhiên Chu sẽ không xuất hiện —— hắn tốt nhất là chết rồi.

Trì Tầm một lần nữa lẩm bẩm cái tên Quý Nhiên Chu, nghiến răng nghiến lợi như kẻ thù không đội trời chung, thể xác và tinh thần dần mỏi mệt, cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ muộn màng......

Giữa trưa 12 giờ, mưa vẫn không ngừng.

Trì Tầm thành lập một công ty điện toán loại nhỏ, trước kia mỗi ngày đều sẽ tới công ty kiểm tra, nhưng hôm nay y vẫn luôn ở phòng ngủ, hết thảy xử lý công việc đều trao đổi qua internet.

Buổi sáng vẫn còn tốt, nhưng vừa đến buổi chiều công việc liền bắt đầu có trục trặc.

Đầu tiên là bạn cùng phòng mãi chưa thấy về, sau đó không biết hệ thống điện bị làm sao mà chỉ có mỗi phòng y bị cúp điện. Đã tháng sáu, bằng tốt nghiệp cùng các loại giấy chứng nhận khác đã được phát cho sinh viên, trong phòng ngủ hôm nay chỉ còn lại có Trì Tầm cùng một bạn cùng phòng đang thực tập ở công ty gần trường. Bạn cùng phòng này thuộc dạng ngoan hiền, bình thường 5 giờ tan làm thường sẽ về phòng chứ chẳng đi đâu, hai ngày trước còn nói hôm nay ít việc sẽ về sớm hơn một tiếng cùng y chơi game, nhưng đã 6 giờ, người vẫn chưa trở về, điện thoại gọi cũng không có người nghe. Trì Tầm bình tĩnh gọi cho những người bạn khác có khả năng biết bạn cùng phòng đi đâu, mất một hồi mới biết hóa ra đối phương hôm nay vừa quen một bạn gái, đưa đối phương đi ăn rồi.

Đúng là không có nhân tính gì cả, làm y lo đối phương xảy ra chuyện gì cơ.

Đến lúc trời hoàn toàn tối, bạn cùng phòng gọi điện thoại nói hôm nay bỗng có chút việc tạm thời không trở lại. Thời điểm nói chuyện nghe giọng đối phương hơi run run, như bị ai bóp cổ khiến câu nói không được lưu loát.

Cùng lúc cúp điện thoại, cửa phòng ngủ có người gõ vang. Trì Tầm nghi hoặc ra mở cửa, lọt vào trong tầm mắt là một bó hoa hồng đỏ tươi cực kỳ to nhưng không có người.

Trong lòng Trì Tầm bỗng nhiên trầm xuống.

Trên hoa tươi có để một tấm thiệp khách sạn, cùng với chữ viết xinh đẹp bên trên, cả tấm chỉ có đúng một chữ ----"Anh"

Mặt sau vẽ một gương mặt tươi cười, dữ tợn mà quỷ dị.

Cả người bỗng lạnh lẽo, hơi lạnh không biết từ đâu nháy mắt chui vào lòng bàn chân, lan ra toàn thân. Trì Tầm vò nát tấm thiệp, lạnh lùng ném xuống mặt đất.

Y xác định, Quý Nhiên Chu đã trở lại rồi.

Đóa hoa đỏ thắm này tựa như chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora, khiến hết thảy đều bắt đầu không chịu khống chế.

Hạng mục quan trọng của công ty Trì Tầm bỗng nhiên xảy ra vấn đề, số tiền phải bỏ ra để điều chỉnh bây giờ phải đến bảy tám con số. Y còn nhận được tin cùng ảnh chụp bạn cùng phòng bị bắt cóc. Trên mạng lại đột nhiên lộ ra tin tức chuyện cũ năm xưa về một nữ minh tinh xuất quỹ làm tiểu tam. Mà nữ minh tinh không phải người nào khác, đúng là người mẹ bị dư luận ép đến phải tự sát bốn năm trước.

Mưa to sau một hồi tạm dừng ngắn ngủi lại càng thêm trầm trọng, Trì Tầm lái xe trên đường quốc lộ, tốc độ cao khiến thân xe như cắt mưa gió mà đi.

Rất nhiều sự tình y đều có thể dùng đủ lý trí cùng nhẫn nại mà chu toàn, duy độc không chịu đựng nổi chính là mẹ bị người khác vu cáo.

Trì Tầm hai mắt tanh hồng, sợi tóc bị nước mưa ướt nhẹp tụ thành từng cụm đen cứng, khiến cho ngũ quan nguyên bản nhu hòa bỗng thành lạnh băng tàn nhẫn.

Phẫn nộ quả nhiên là chất xúc tác tốt nhất. Người đã từng cho rằng tuyệt đối sẽ không gặp lại, hiện giờ lại có thể làm y đầu ngập sát ý mà lái xe đến gặp.

Lúc này đây, y sẽ không trốn tránh nữa.

Hai giờ sau. Rạng sáng. Quốc lộ ngoại thành bị màn đêm cùng mưa to bao phủ, đã xảy ra một tai nạn xe cộ nghiêm trọng, xe hủy người vong.

Cục Công An điều tra nhanh chóng tiếp cận hiện trường, rất nhanh xác nhận tên họ người chết—— Trì Tầm.

......

Trì Tầm ngồi trên ghế, đôi tay bị trói chặt ngược ra sau lưng, đôi mắt bị dải lụa đen che đậy.

Y mặt không cảm xúc mà nghe TV phía trước phát ra bản tin, tin tức về "cái chết" của y được phát rất nhanh, rất ngắn.

Mùi ether nơi chóp mũi đã tiêu tán, cảm giác chân tay vô lực lúc trước giờ cũng gần như biến mất.

Lúc ấy, Trì Tầm đi qua văn phòng, vốn định gặp Quý Nhiên Chu xong liền cùng hắn đồng quy vu tận, nhưng mới vừa mở ra ra đã bị tiền hậu giáp kích, chóp mũi bị khăn vải tẩm thuốc bịt kín, trên cổ cũng truyền đến đau đớn bén nhọn.

Từ sau khi tỉnh lại, Trì Tầm vẫn luôn bị bắt bảo trì tư thế này ngồi thật lâu.

Quần áo được đổi sang một thân sạch sẽ thoải mái, giày cũng bị người cởi ra, xúc cảm mềm mại từ thảm dưới chân có thể phán đoán y hẳn là sau khi hôn mê bị mang đến một căn phòng khác.

Hắc ám sẽ phóng đại cảm xúc cùng cảm quan của con người, bao gồm cả sợ hãi cùng bất an. Nhưng Trì Tầm lại ngoài ý muốn bình tĩnh, thời gian dài duy trì một tư thế cũng đủ để y chải vuốt rõ ràng rất nhiều chuyện.

Trì Tầm nghe thấy tiếng bước chân. Là bảo vệ tới kiểm tra dây thừng trói buộc còn chắc chắn hay không. Sau khi xác nhận xong, đối phương còn tiêm lên tay Trì Tầm một mũi tiêm dinh dưỡng để duy trì thể lực.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến thanh âm vải vóc ma sát, như là thủ vệ đang khom mình hành lễ với ai đó rồi vội vã lui ra.

Đầu ngón tay Trì Tầm theo phản xạ nhẹ nhàng run rẩy.

Tiếp theo, y nghe thấy trong không gian vốn yên tĩnh cực kỳ này, như có như không ý cười của ai đó, cùng với tiếng bước chân cố tình thả nhẹ.

Thật lâu trước kia, Quý Nhiên Chu đã rất thích lặng lẽ đi theo ở phía sau Trì Tầm, bước chân rất nhẹ, sau đó đột nhiên giống như con mèo nhỏ nhảy ra ôm chầm lấy anh trai.

Tiếng TV không còn, thay thế chính là ngữ khí ấm áp kề sát tai, người kia nói: "Anh ơi."

Nếu là phụ nữ hoặc người đồng tính, nhất định sẽ bị giọng nói ấm áp dịu dàng của Quý Nhiên Chu hấp dẫn. Nhưng Trì Tầm lại là một thẳng nam, hơn nữa động tác này gợi lên quá nhiều hồi ức không tốt khiến y theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, ngay sau đó cằm lập tức bị người gắt gao bắt được, niết đến y sinh đau, đầu không thể động đậy chút nào.

Y cảm giác được ánh mắt Quý Nhiên Chu dừng trên mặt mình trong chốc lát, sau đó vành tai liền đau xót, Quý Nhiên Chu như trừng phạt mà cắn vào lỗ tai y.

Trì Tầm vô cùng chán ghét động tác nhỏ nhưng tràn ngập tình dục này, đột nhiên quay đầu, dùng trán hung hăng hất gương mặt Quý Nhiên Chu đang ghé lại gần ra.

Tầm mắt vẫn là một màu đen tối, y nhìn không thấy biểu tình của Quý Nhiên Chu, chỉ nghe thấy hắn cười khẽ nói: "Trì Tầm, anh vẫn là cứng đầu như vậy."

Trong giọng nói trầm thấp không mang ý tốt lành gì, Trì Tầm có một loại dự cảm bất tường. Quả nhiên, đầu vai áo mềm mại bị kéo xuống một bên, Quý Nhiên Chu cười lạnh vói vào áo ngủ của Trì Tầm, dường như uy hiếp mà nắm nhũ viên trước ngực đối phương, còn dùng hai đầu ngón tay không ngừng vuốt ve dấu xăm tên mình trên quầng vú Trì Tầm.

Trì Tầm hít mạnh một hơi, lại không dám giãy giụa quá mạnh, gầm nhẹ nói: "Bỏ tay ra!"

Quý Nhiên Chu lại dùng một tay khác, xoa nắn gương mặt đẹp đẽ của Trì Tầm, nhẹ nhàng hôn lên môi y, "Anh ơi, anh có nhớ em không thế?"

----

p/s: không nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro