Chương 25: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày lại ngày cứ bình thản trôi qua.

Trì Tầm không có gì bất thường, y phải dùng sức lực thật lớn mới có thể nửa uy hiếp nửa thỉnh cầu mà từ những người hầu nơm nớp lo sợ trong biệt thự này biết được, hóa ra từ sau khi bị bắt về lần thứ hai đó đến giờ, đã qua đi hơn nửa năm.

Trong lúc này, Trì Tầm thỏa hiệp rất nhiều, không hề mắng chửi, không hề lạnh nhạt. Y sẽ ghét bỏ Quý Nhiên Chu nấu nướng quá tệ mà chủ động nấu cơm, chỉ trích hắn mặc quá ít sẽ cảm lạnh, thậm chí thỉnh thoảng sẽ vì Quý Nhiên Chu làm trò hề mà bật cười thích thú. Vì thế xiềng xích trên chân được lấy xuống, chỉ là một lần nữa bị xăm lại màu cho những ký tự biểu hiện tên của Quý Nhiên Chu trên người. Ra cửa không cần thời thời khắc khắc ngồi ở trên xe lăn, nhưng bọn hắn cần phải nắm tay. Trừng phạt mỗi tháng phải bị nhốt trong phòng tối một lần cũng dần dần không cần chịu nữa, Quý Nhiên Chu thậm chí sẽ lái xe mang Trì Tầm ra ngoài hóng gió hoặc làm chuyến du lịch hai người.

Quý Nhiên Chu đối với Trì Tầm có sự chiếm hữu dục khoa trương tới cực hạn, cho dù y chỉ hơi tiếp xúc với những đứa nhỏ bán hoa hay nhân viên soát vé tại các điểm du lịch cũng có thể làm Quý Nhiên Chu tạc mao, mặc dù mấy thứ này là Quý Nhiên Chu  chính miệng hỏi Trì Tầm có muốn hay không. Nhưng những khi ấy, chỉ cần Trì Tầm lôi kéo tay hắn hơi hơi dỗ dành như đang vuốt lông, Quý Nhiên Chu liền sẽ thu hồi ý niệm đuổi cùng giết tận kẻ khác, thơm một cái là hắn sẽ bình thường trở lại. Trì Tầm tuy rằng vẫn như cũ sinh hoạt ở trong thế giới do Quý Nhiên Chu kiểm soát, nhưng thế giới y tốt xấu gì cũng không còn chỉ có Quý Nhiên Chu.

Quý Nhiên Chu vẫn luôn không thích chụp ảnh, vậy mà trên đường đi một ngọn núi tuyết hắn không biết tên, Quý Nhiên Chu lại chụp một đường. Khi hình ảnh hai người ôm nhau chụp ở đó xuất hiện trước mắt Trì Tầm, y vậy mà có chút ngạc nhiên, ảnh chụp là bản thân tùy ý để Quý Nhiên Chu ôm, tựa như đã hoàn toàn trở thành thói quen.

"Chỉ có một tấm này?" Trì Tầm hỏi.

Quý Nhiên Chu ôm Trì Tầm ngồi lên đùi, "Những tấm khác đều là báu vật độc nhất vô nhị của em, chỉ một mình em được xem thôi. Tấm này anh cười nè, cho nên in nhiều hơn một tấm, anh nhớ phải giữ cẩn thận nha."

Trì Tầm đặt tấm ảnh lên bàn "Ngày mai tôi liền vứt bỏ."

Quý Nhiên Chu sửng sốt trong khoảnh khắc, tiện đà ôm chặt hôn lên tai y: "Anh cự nhiên lại nói giỡn với em nha ~"

Buổi tối, Quý Nhiên Chu chơi xếp gỗ trên bàn trà, Trì Tầm nằm trên sô pha phía sau hắn đọc sách.

Quý Nhiên Chu bỗng nhiên nói: "Anh ơi." Ngữ khí không giống ngày thường.

Trì Tầm lật sang một trang sách mới, dùng giọng mũi đáp lại một tiếng.

Quý Nhiên Chu cúi đầu, xếp gỗ trong tay bị sai rồi, tóc mái mềm mại rũ xuống che khuất đôi mắt hắn, "Nếu em không bao giờ nhốt anh nữa, anh có nguyện ý lưu lại không?"

Trì Tầm không trả lời, Quý Nhiên Chu lại hỏi, thanh âm đã thấp hơn vài phần: "Chúng ta đã gặp lại nhau được một năm, em biết những việc em làm là không đúng, cũng biết anh không yêu em. Anh chỉ coi em là một đứa em trai cũng được, nếu về sau em không bao giờ cầm tù cũng không thương tổn anh nữa, anh có nguyện ý cứ vẫn luôn cùng em sinh hoạt như vậy không?" Trì Tầm vẫn như cũ không nói chuyện, hắn dừng một chút, hỏi ra vấn đề hắn muốn hỏi nhất, "Còn có, nếu có người tới cứu anh...... Anh sẽ đi sao?"

Đầu hè râm ran tiếng ve kêu. Gió đêm thổi tới cửa sổ chưa đóng làm tấm rèm bay lên, trộm che đi ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời.

Quý Nhiên Chu quay đầu vừa thấy.

Trì Tầm lông mày và lông mi nhẹ nhàng nhắm, anh ấy ngủ rồi.

Quý Nhiên Chu bỗng nhiên thở dài một hơi, đứng dậy ngồi vào trên sô pha, nhẹ nhàng giúp y gỡ mắt kính xuống.

"Đã biết ca ca." Hắn lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên người Trì Tầm, chậm rãi ghé vào ngực y, "Em yêu anh, em vĩnh viễn, vĩnh viễn đều yêu anh nhất."

......

Nhóm người hầu trong biệt thự mấy ngày nay đều nghị luận chuyện tình ái.

Bọn họ ai cũng biết chủ nhân vẫn luôn giam cầm cũng cưỡng gian chính anh trai mình—— một người vẫn luôn bị cầm tù ở trong phòng ngủ chủ nhân, nhưng ai cũng chưa từng gặp qua gương mặt thật, nghe nói là một chàng trai rất tuấn nhã.

Hầu gái vốn không được phép tiến vào phòng Trì Tầm, cửa phòng đó luôn đóng, hầu gái lúc trước bị đuổi việc đúng là bởi vì thấy được đôi chân trần trụi cùng khuôn mặt của Trì Tầm. Bọn họ bị yêu cầu tuyệt không được hiếu kỳ về người ở bên trong, ban đầu mỗi tháng người hầu lại bị đổi một lượt, ai cũng không dám chọc giận chủ nhân hỉ nộ vô thường của bọn họ.

Gần đây bọn họ phát hiện, chủ nhân tâm tình dường như rất tốt, các nàng vậy mà có thể nhìn thấy người anh kế trong truyền thuyết kia.

Bọn họ chỉ dám trộm đánh giá, lúc ban đầu chỉ có thể đứng từ rất xa thấy được hình dáng thôi, một khi đi lại gần bọn họ nhất định phải lập tức cúi đầu. Nhưng cho dù như thế, dáng người cùng khí chất của y cũng làm những người đã gặp qua là không quên được.

Lòng hiếu kỳ đúng là hại chết con người, các nàng nhịn không được liền quan sát.

Các nàng phát hiện giữa hai người có rất nhiều biến hóa, chủ nhân cùng người kia thường xuyên ra cửa, sau khi trở về yêu nhất là dẫn anh kế đi chơi bên ngoài, như là thả diều, ngắm hoa, đi xem phim, số lần hai người đi ra ngoài cũng càng ngày càng nhiều. Mới đầu các nàng không thể cùng người đàn ông tuấn nhã kia có chút tiếp xúc nào, y cũng rất khó có thời gian riêng tư một mình. Nhưng gần nhất —— Trì Tầm có thể một người tản bộ trong hoa viên rồi.

Theo phía sau y là bốn bảo tiêu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khí chất ôn hòa dịu dàng nhưng có chút lạnh lùng trong trẻo trên người y. Chỉ cần chủ nhân không có mặt, các nàng có thể lặng lẽ quan sát đánh giá đối phương. Chủ nhân vậy mà lại cho phép y sai phái các nàng, cùng với một hầu gái nhịn không được chạm vào y một cái bị chủ nhân chuẩn bị xử lý, nhưng được người kia đỡ lời nên bình an không có việc gì.

Trong lúc nhất thời, đề tài câu chuyện được lén lút thảo luận trong biệt thự đều biến thành "Hôm nay vị tiên sinh kia cười với em đấy", "Ngài ấy còn gọi em giúp cho thỏ hoang sau vườn ăn nữa."...... Trong đó còn xen kẽ những bình luận các loại như "Trách không được chủ nhân muốn có được y." "Vị kia đối chủ nhân không mâu thuẫn như lúc trước nữa, không biết là thật hay giả" "Tưởng tượng tiên sinh ấy gặp phải chuyện này mà tâm tôi đau quá" vân vân.

Các nàng đều biết y là bị cưỡng bách, trước kia đối phương luôn trong tình huống hoàn toàn bị trói buộc giam giữ, y nhất định rất cường đại mới có thể bị trông giữ chặt chẽ đến như vậy.

Hiện tại vị tiên sinh ấy có nhiều tự do thế, y có thực lực chạy thoát không, vì cái gì không trốn đi?

Ngài ấy hẳn là nên rời đi, chứ không phải đứng ở cửa nhìn ra rừng rậm bên ngoài hướng tới tự do, lại trước sau không có chút hành động rời đi nào, có đôi khi thậm chí nghe nha đầu điên trông coi ở bìa rừng hồ ngôn loạn ngữ.

Sao còn lưu lại làm gì.

Trốn đi.

Các nàng nhìn vị tiên sinh hoặc ở trong hoa viên nhàn đến hoảng, hoặc ngồi xổm ven tường, ngắm cây hoa cỏ, kiên nhẫn cho thỏ hoang ăn, đành thở dài. Hoang sơn dã lĩnh y lại có thể bỏ chạy đi chỗ nào, núi rừng cũng có rất nhiều người canh gác mà.

Bọn họ càng thêm đồng tình với người anh kế này của chủ nhân, bởi vì mỗi khi chủ nhân trở về, tươi cười ôn nhu của y tuy vẫn còn nhưng giảm đi rất nhiều. Mà việc duy nhất các nàng có thể làm chính là tận lực thỏa mãn nhu cầu của y, giúp y cho thỏ ăn, gấp thuyền giấy, hái hoa, làm vằn thắn......

Nhưng trong một đêm dông tố, sau khi nha đầu điên trông coi ở bìa rừng khóc cả một đêm, đối phương lại biến mất khỏi biệt thự.

Nghe bảo tiêu nói, phòng ngủ pha lê toàn bộ bị phá nát, chủ nhân bị một khẩu súng bắn thủng ngực, đến nay còn ở trong bệnh viện phẫu thuật. Mà người hầu trong biệt thự phát hiện thi thể của thỏ hoang ở dưới chân núi được vị tiên sinh kia cho ăn mỗi ngày, không phải một con, là một đống, mỗi một con đều bị người dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn mổ phá bụng.

Mà cha con trông coi bìa rừng dưới chân núi, cũng đã chết từ hơn một tháng trước.

------

p/s: Hy vọng ca ca lần này chạy thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro