Chương 26: Thử cùng em làm tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trì Tầm không biết chính mình đang ở nơi nào.

Y thấy con gái cùng người trông rừng, bọn họ xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện. Đối phương giơ súng lên, máu từ ngực chảy ra.

Nguyên bản nhắm vào Trì Tầm, nhưng cả người chợt bị đẩy ra sau, đạn bắn trúng Quý Nhiên Chu ở phía sau.

"Bắn trúng rồi." Tiểu cô nương đội mũ choàng tai thỏ vứt đồ trong tay, cười đến thiên chân vô tà, tiếng nói lại có thanh triệt của thiếu niên, "Đi thôi, anh Tầm, chúng em tới cứu anh đây."

Hóa ra y chưa bao giờ dừng cầu cứu với bên ngoài, rốt cuộc chờ được tiếp ứng rồi.

Quý Nhiên Chu che lồng ngực chảy máu, sắc mặt tái nhợt dựa vào trên tường, thần sắc vô cùng thống khổ, hai tròng mắt lại như mãnh thú muốn nhào ra cắn nuốt Trì Tầm.

Trì Tầm bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, nhịn không được lùi về phía sau vài bước.

"Trì Tầm, anh không thể đi......"

Máu, tí tách nhỏ giọt xuống. Y giống như rơi vào vực sâu, không thể động đậy.

"Trì Tầm, anh dám đi, cho dù là chân trời góc biển em vẫn sẽ tiếp tục bắt anh về. Đến lúc đó, đừng trách em tàn nhẫn."

Giọng nói bởi vì mất máu mà suy yếu, nhưng ý tứ cảnh cáo nồng đậm cực kỳ rõ ràng.

——

Trì Tầm từ trong mộng bừng tỉnh.

"A Tầm, anh tỉnh rồi."

Đối diện là một đôi mắt rất trong, ngẩng lên là một khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con đang tươi cười nhìn y.

Trì Tầm lúc này mới ý thức được bọn họ đã rời đi được một tháng, hiện tại đang ở trên thuyền.

Thiếu niên kia tên là Tiết Loan, một tháng trước kia từng giả thành tiểu cô nương bán bóng bay xuất hiện trước mặt y cùng Quý Nhiên Chu, con người giả làm người trông coi rừng có bím tóc dài là A Sơn, tính cách trầm mặc.

Bọn họ là người của Quý Tầm Thâm, sợ người Quý Nhiên Chu đuổi theo, vẫn luôn bảo vệ y liên tục 24 giờ, một tấc cũng không rời. Trì Tầm nhường giường cho Tiết Loan, bản thân lại đứng lên, A Sơn ngồi ở một bên trên sô pha.

"Mơ thấy gì thế?"

Trì Tầm đối diện với ánh mắt trong sáng của Tiết Loan, thiếu niên vẫn còn nét ngây thơ chưa lớn hẳn, lại rất am hiểu việc dùng thương chiến đấu, y chính mắt nhìn thấy cậu trong nháy mắt lấy mạng ba người. Khoảng cách với một người cùng giới khác quá gần làm sinh lý y cảm thấy không khoẻ, Trì Tầm hơi lùi ra sau một chút rồi đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Một chút chuyện cũ."

"Chính là em nghe được anh kêu tên kẻ đã cưỡng gian kia."

Trì Tầm cứng người: "Cái gì?"

"Đùa anh thôi!" Thiếu niên cười càng tươi, hồn nhiên không thèm để ý mà chớp chớp mắt, "Rời thuyền, chúng ta đến nơi rồi."

Thuyền dừng lại ở bên bờ đại dương cách xa nơi Quý Nhiên Chu cả ngàn dặm.

Trì Tầm lại lần nữa gặp được Quý Tầm Thâm, ông so với bốn năm trước già hơn rất nhiều. Gặp lại người đàn ông thân mật nhất cùng mẹ trước khi bà mất, lại nghĩ đến Quý Nhiên Chu từng nói chửi bới bọn họ, Trì Tầm nháy mắt sinh ra một loại cảm giác khó phân biệt thế sự, đúng là bi thương khi cảnh còn người mất.

Y nhiệt tình lại lễ phép chào: "Chú Quý, đã lâu không thấy gặp lại chú rồi."

Quý Tầm Thâm không nhiều lời, bàn tay dày rộng hữu lực của trưởng bối vỗ vỗ bờ vai Trì Tầm, giống như trước đây gọi y một tiếng, "Tầm Tầm à, con chịu khổ rồi."

Trì Tầm dời tầm mắt về phía biển rộng, lắc đầu, "Đều đã qua, chú Quý."

Thấy y như vậy, Quý Tầm Thâm càng khó nén nỗi tức giận, "Nó thật đúng là súc sinh, không xứng đáng làm em, thật không biết như thế nào sinh ra một đứa con hỗn xược như vậy! Aizz...... Tầm Tầm, con trước nghỉ ngơi cho tốt, ở chỗ này chú sẽ bảo đảm an toàn cho con, sẽ không có bất kỳ kẻ nào tìm được con đâu."

Đây giống một căn cứ nghiên cứu bí mật, xung quanh tầng tầng lính gác.

Trì Tầm nhớ rõ chú Quý từ trước đã làm nghiên cứu gì đó, sau lại mới chuyển hướng xí nghiệp sang nghiên cứu thuốc sinh vật, nơi này có thể là trung tâm nghiên cứu phát minh quan trọng bậc nhất, xác thật an toàn.

Trì Tầm có lối sống bình đạm, ở nơi nào kỳ thật đều giống nhau, đơn giản lật mấy quyển sách, chẳng mấy chốc tới giờ ăn cơm.

Quý Tầm Thâm thường thường cùng Trì Tầm dùng bữa tối, dẫn y tới phụ cận dạo một dạo, nhưng đại đa số thời điểm đều rất bận, thậm chí có vẻ có chút sứt đầu mẻ trán. Những thời điểm khác, Tiết Loan cùng A Sơn xuất hiện ở bên y nhiều hơn.

Tiết Loan luôn bất ngờ mà xuất hiện ở nào đó góc gọi y một tiếng anh Trì Tầm, khờ dại cười nhìn chăm chú y, ánh mắt tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Trì Tầm ngồi ở dưới tàng cây đọc sách, một mảnh hoa xuân như cánh bướm rơi xuống, ngẩng đầu lại thấy thiếu niên Tiết Loan mặc quần áo con thỏ nhưng lại như con sóc nhỏ đang ngồi trên cành cây.

Trì Tầm bỗng nhiên tò mò: "Tiểu loan, cậu bao lớn rồi?"

Tiết Loan nghiêng đầu: "23, A Tầm có tin không."

"Tin." Trì Tầm nói, "Chỉ là cậu không giống người đã trưởng thành."

"Ha ha." Tiết Loan đong đưa hai chân thả tự do, cười ngâm ngâm mà nhìn Trì Tầm, ánh mắt sáng quắc, "A tầm cũng sẽ trực tiếp chọc vào chỗ đau của người khác nha, nhưng không tốt lắm."

Thiếu niên khó khăn lắm lắm mới cao được 170 (trời ơi thế cũng cao rùi con), chiều cao cũng không phải vấn đề quá lớn, quan trọng là hình thể, hoàn toàn là bộ dáng thiếu niên phát dục không được đầy đủ, cánh tay cậu rất nhỏ gầy, mặt trên từng có rất nhiều vết thương dài do bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua. Những cái này đều là Tiết Loan không e dè mà để lộ ra cho y.

Trì Tầm không muốn hỏi. Vết sẹo của thiếu niên khả năng không chỉ có ở trên hai tay, rất có thể là trải rộng trên khắp cả người và tinh thần. Y dời đề tài, chân thành mà khen: "Cậu mặc quần áo thỏ con rất đáng yêu."

Lá cây ào ào rơi xuống tảng lớn.

Tiết Loan chợt nhảy xuống, nửa ngồi xổm trước mặt Trì Tầm, hai cái tai thỏ trắng gục xuống, hỏi ra vấn đề kinh thế hãi tục: "A Tầm, em có thể hỏi anh thời điểm bị cưỡng gian là cảm giác gì không?"

Mặc cho ai bị công nhiên hỏi loại vấn đề này đều khó có thể bảo trì bình tĩnh, huống chi đây còn là bóng ma của y. Trì Tầm sắc mặt chợt khó coi, một chữ cũng nói không nên lời.

"Có đau hay không? Anh có hận Quý Nhiên Chu không? Có phải rất muốn giết hắn?" Tiết Loan còn tiếp tục, tốc độ hỏi rất nhanh rồi lại dùng bộ dáng hết sực vô tư, ánh mắt trong veo lặng lặng nhìn chằm chằm Trì Tầm, mỗi một câu hỏi cậu lại tiến gần Trì Tầm thêm một phân, "Chẳng lẽ, anh thích được hắn chịch sao?"

Thiếu niên gần như dán trên người Trì Tầm, mặt vòng cổ bằng bạc đụng vào cằm Trì Tầm.

Trì Tầm lập tức đẩy thiếu niên ra, lực đạo vừa vặn khiến bọn họ bảo trì khoảng cách thích hợp. Y không có quá phẫn nộ, ngược lại cực kỳ bình tĩnh nghiêm túc mà nhìn ánh mắt xinh đẹp của Tiết Loan, ngữ khí ôn hòa lại kiên định: "Trên đời này không có ai sẽ thích người không tôn trọng mình, mỗi người đều có nhân cách cùng nguyên tắc cá nhân." 

Tiết Loan vẫn duy trì tư thế cũ, vòng cổ lóe lên ánh bạc lay động giữa hai người. Thiếu niên không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm người trước mặt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm nào của y.

Thật lâu sau, thiếu niên gật đầu, "Rõ rồi." 

Mũ choàng tai thỏ từ đỉnh đầu chảy xuống đến trên vai.

Tiết Loan trên mặt vẫn là nét tươi cười ngây thơ, nhìn Trì Tầm trong chốc lát đang muốn chuẩn bị đứng dậy, lập tức khóa ngồi trên người đối phương, "Em bỗng nhiên rất thích anh, rất muốn cùng anh làm tình." Nụ cười ngây thơ vừa chuyển, lộ ra một chút biến áo cùng mị hoặc nghiền ngẫm, "A Tầm, em rất có lễ phép, em đây có thể mời anh cùng em làm tình không?"

Trì Tầm nắm tay căn bản không có cơ hội thi triển, Tiết Loan cũng đã mạnh mẽ kéo quần áo mình xuống, tính cả cái vòng cổ vướng víu kia cũng ném ra thật xa.

Ngữ khí dịu dàng mang theo ủy khuất: "Thử xem đi, cùng Quý Nhiên Chu cường bạo anh làm tình, cùng với người khác không cường bạo anh làm tình, có thể có cảm giác bất đồng hay không?"

Hết thảy thật sự quá đột nhiên, đôi mắt Trì Tầm tràn đầy vẻ không thể tin được, nhưng mà càng giãy giụa càng phát hiện lực cánh tay của thiếu niên so với Quý Nhiên Chu chỉ có hơn chứ không có kém, trong nháy mắt khiến cho y sợ hãi như gặp phải Quý Nhiên Chu.

"Cũng không nên bị người khác phát hiện a."

Cậu bắt tay đặt ở trên môi Trì Tầm, làm ra thủ thế. "Cùng em làm tình, em liền sẽ bảo hộ a Tầm, anh muốn biết cái gì em đều sẽ nói cho anh nha."

Tiết Loan cúi người, hôn lên má Trì Tầm.

-----

p/s: trời ơi tình tiết gì đây??? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro