Chương 27:Quý Nhiên Chu tìm được Trì Tầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đương nhiên, cái gì cũng không phát sinh.

Tiết Loan ở thời điểm mấu chốt buông Trì Tầm ra, nói: "Cùng a Tầm nói giỡn thôi."

Lúc sau Trì Tầm tự nhốt bản thân trong phòng vài ngày, bởi vì chỉ cần vừa ra khỏi cửa, Tiết Loan liền sẽ giống như cái đuôi quấn lên đi theo y, lộ ra tươi cười ngọt ngào hồn nhiên, nghiêng đầu, như một đứa nhỏ dùng ngón tay quấn quanh bím tóc dài của A Sơn an tĩnh ngoan ngoãn mà nhìn y.

Chỉ cần nhìn thấy cậu, Trì Tầm liền sẽ nhớ tới Quý Nhiên Chu hồi còn học cấp hai —— khi đó hắn cũng là như thế này, đáng thương, ủy khuất, xinh đẹp, dính người, tràn ngập tính lừa gạt, ở thời điểm Trì Tầm không phòng bị liền, cường bạo y.

Tiết Loan tồn tại chính là nhắc nhở y một sự thật càng thêm không thể tha thứ.

Lại lần nữa nhìn thấy Tiết Loan đã là một tháng sau. Quý Tầm Thâm để Trì Tầm làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân, Tiết Loan toàn quyền phụ trách.

Cùng Quý Nhiên Chu gặp lại bất quá mới hơn một năm, Trì Tầm hiện tại, đã gầy ốm quá nhiều. Quý Tầm Thâm cũng phát hiện cảm xúc của y so với lần gặp trước càng nặng nề hơn, sau khi kiểm tra sức khỏe xong liền an bài cho y một buổi tư vấn tâm lý.

Tiết Loan biểu tình khó có khi đứng đắn, nhìn chăm chú Trì Tầm, ngữ khí rất quan tâm: "A Tầm nếu không thoải mái phải lập tức nói ra."

Y quên mất, sau khi gây tê sẽ mất đi ý thức.

Trì Tầm nhìn phòng đầy dụng cụ, lại nghĩ tới căn phòng tối không phải dành cho con người lúc đó.

Y cũng không có quá nhiều dao động, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Trong nháy mắt thuốc tê được tiêm vào cơ thể, ý thức Trì Tầm bắt đầu mơ hồ.

Hình ảnh Tiết Loan, A Sơn, nhóm bác sĩ xung quanh cứ xoay tròn, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng tối, thanh âm xung quanh trở nên mờ ảo.

Trong đầu y có rất nhiều thanh âm, bao phủ hiện thực.

Trì Tầm di chuyển trong bóng tối, tầm nhìn của y toàn một mảnh hắc ám.

Thẳng đến khi một bàn tay duỗi tới rồi trước mắt, mạnh mẽ bắt được y.

......

Trong phòng một mảnh trắng xóa, nhóm bác sĩ quay chung quanh thanh niên nằm ở trên đài, biểu tình nghiêm túc mà bận trước bận sau.

"Vị trí xăm mình quá đặc thù, không thể tùy tiện động."

"Rửa sạch thất bại."

"Trước kiểm tra các bộ phận khác đã."

"......"

Một bác sĩ tháo bao tay xuống, vòng qua Tiết Loan, đi ra ngoài gặp Quý Tầm Thâm báo cáo: "Quý tiên sinh, trừ bỏ trong cơ thể cậu Trì Tầm bị tiêm vào một lượng lớn thuốc... thuốc kích dục cùng gây nghiện, cùng với tham số thân thể so với 5 năm trước có điều giảm xuống, còn lại thì thân thể Trì Tầm thiếu gia tổng thể bình thường."

Quý Tầm Thâm trước sau cau mày: "Thuốc gì cơ?"

Bác sĩ nâng mắt kính: "Thuốc kích dục."

Quý Tầm Thâm: "......"

Nhưng mà thời điểm Quý Tầm Thâm còn muốn hỏi gì đó, Trì Tầm bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ cực kỳ thống khổ.

"Sao lại thế này?!"

"Không rõ ràng lắm, y sinh ra phản ứng bài dị!"

Giống như điện ảnh niên đại 70, Trì Tầm bị cái tay kia nắm lấy, đi tới một công viên nhỏ lại không có người dưới ánh mặt trời tươi đẹp.

Một người đàn ông cao lớn có giọng nói ôn nhu ấm áp giống như gió xuân, hắn ngồi xổm xuống, đưa một vật giống chìa khóa trong tay đến trước mặt Trì Tầm.

"Ba giao chìa khóa trong nhà cho tiểu Tầm, tiểu Tầm sẽ thay ba bảo quản thật tốt, đúng không?"

Trì Tầm tiếp nhận chìa khóa, đang muốn vui vẻ mà nhào vào trong lòng ngực người đàn ông, người nọ bỗng nhiên hóa thành một trận mưa máu, biến mất.

Trì Tầm hốt hoảng vô thố, mở to hai mắt lui về phía sau, cái tay kia lại bắt được y, nhanh chóng kéo y chạy, cảnh tượng bên người chuyển động rất nhanh.

Sân bóng rổ, hôn lễ, phòng học, đường phố nhỏ hẹp, tiệm kem sau giờ học, phòng thiếu niên ......

Cái tay kia trước sau nắm chặt Trì Tầm.

"Anh ơi, em chạy không được."

Y nghe thấy chính mình nói rất dịu dàng: "Để anh cõng em."

Trì Tầm nhìn qua, nguyên lai y mới là người nắm cái tay kia, thiếu niên trước mặt gầy yếu đang đỡ đầu gối thở hổn hển, cổ tay bị y nắm thật sự chặt.

Gió mạnh ở bên tai thổi quét, tiếng gào hỗn độn bất kham, y lôi kéo thiếu niên ở trên đường băng chạy vội cực nhanh, cũng gắt gao nắm chặt cổ tay thiếu niên.

Rốt cuộc, tới điểm cuối.

"Rầm ——"

Tiếng vang thanh thúy nhỏ vụn truyền đến, bàn tay y nắm chặt bỗng nhiên biến thành xiềng xích thật dài, lành lạnh khóa ngược trên cổ tay.

Trì Tầm cầm lòng không đậu lui về phía sau. Thiếu niên trước mặt biến mất, hóa thành thân ảnh của một người đàn ông cao lớn, chạm rãi bước tới gần y.

Là Quý Nhiên Chu.

Đừng tới đây!

"Anh trai không muốn nhìn thấy em như vậy sao?"

"Em yêu anh nhiều như thế."

"Em có thể dùng hết thảy của em đều hiến cho anh, anh sao có thể không cần em chứ?"

"Anh ơi, em thật thương tâm......"

Không, đều là giả, y tuyệt đối không muốn trở lại trước mặt Quý Nhiên Chu, y trước nay chưa từng có suy nghĩ sẽ gặp lại hắn.

Trì Tầm kiệt lực chạy vội về phía trước, nhưng mà xiềng xích lại giống như dây đằng bò lên quấn quanh người y, kéo y vào vực sâu vạn trượng, cho đến khi đôi tay kia gắt gao bóp chặt eo y, cắn mạnh lên cổ y. 

"Không cần ——!"

Nhưng mà Trì Tầm nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ gông xiềng, giãy giụa đến chảy máu còn có Quý Nhiên Chu ở phía sau giam cầm, xung quanh y là bóng đêm mênh mang, không có một vật nào khác.

Trì Tầm tuyệt vọng, ý thức lại lần nữa lâm vào hỗn độn.

Y lại rơi vào bóng đêm vĩnh viễn không tan, rơi vào ngày tháng không còn thấy ánh mặt trời.

Thời điểm tỉnh lại Trì Tầm rất đau đầu.

Y phải nằm nửa ngày ở trên giường mới hơi bình thường lại được.

Trì Tầm không quá muốn cùng bất kỳ kẻ nào nói chuyện, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng bởi vì tâm trạng của y mà đành phải rời đi trước.

Y vẫn duy trì thói quen trầm mặc đọc sách, không muốn bị người quấy rầy, mà cũng thật sự có rất ít người quấy rầy y. Quý Tầm Thâm tới thăm y vài lần, y đồng dạng không quá muốn gặp.

Tuy rằng ngay từ khi được giúp đỡ chạy thoát khỏi Quý Nhiên Chu, Trì Tầm vẫn luôn muốn giáp mặt dò hỏi Quý Tầm Thâm về mẹ mình, nhưng hiện tại y không muốn cùng bất kỳ ai có chút quan hệ với Quý Nhiên Chu gặp mặt hay nói chuyện.

Y đã quyết định, hai tuần sau sẽ rời đi.

Nhưng có một người là ngoại lệ, mỗi ngày người này đều sẽ biến đổi phương pháp xông tới tìm y, Trì Tầm ngăn không được —— đó là Tiết Loan.

"A Tầm sao không đi lại vận động nhiều vào", "Em rất lo lắng cho anh nha", "Đừng không để ý tới em mà ~", "Sự tình lần trước em không phải cố ý, em theo dõi anh đã lâu, em ghen ghét với việc hắn muốn làm gì anh là làm."

Trì Tầm một mực không nghe cậu hồ ngôn loạn ngữ: "Cậu đi đi, tôi muốn yên tĩnh một chút."

"Vậy anh uống chén nước đi, uống sạch nó em liền rời đi." Tiết Loan nhiệt tình mà bưng ly nước ở bên cạnh lên.

Trì Tầm nếm một ngụm, khuôn mặt vốn không cảm xúc bỗng biến sắc, "Cậu bỏ thêm cái gì vào trong?"

Tiết Loan lặng lặng nhìn chằm chằm bờ môi dính ánh nước của Trì Tầm, đáp, "Thuốc kích dục."

Trì Tầm ánh mắt chợt lạnh.

"Gạt anh đấy. Là đường glucose bình thường thôi. Quý Tầm Thâm ngay cả con trai ruột cũng muốn giết, em nào dám chứ, a Tầm thật quá dễ tin người."

Trì Tầm trầm mặc.

Nhưng chung quy không có hỏi lại, bình tĩnh uống xong rồi đặt chén nước xuống bàn.

Quý Tầm Thâm ngoan cố muốn giữ Trì Tầm lại, nhưng y khăng khăng muốn rời khỏi đây.

Vì thế ông đành phải giúp y an bài một thân phận mới, phái vài bảo tiêu đi theo bảo vệ, cũng cho y một số tiền rất lớn.

Trì Tầm nhất định cự tuyệt, y chỉ muốn rời đi một mình. Trì Tầm không định dùng thân phận mà Quý Tầm Thâm chuẩn bị cho, bởi vì chỉ cần Quý Nhiên Chu chưa từ bỏ ý định, sớm muộn gì cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc mà tìm được y.

Tiết Loan muốn đi theo, Trì Tầm kiên quyết cự tuyệt.

Nhưng mà còn chưa có ra biển, Trì Tầm liền ở trên trần nhà trong phòng phát hiện một con mắt của thú bông thỏ.

Y vẫn là chịu thua sự đeo bám mè nheo của Tiết Loan, đáp ứng cho cậu đi theo mình rồi đồng loạt xuất phát.

Đến tột cùng có phải Quý Tầm Thâm ngầm đồng ý hay không, Trì Tầm đã không có hứng thú tìm hiểu nữa.

Tiết Loan vẫn như cũ bám y 24/7, một tiếng lại một tiếng kêu "A tầm", "A Tầm", vô tư lại mê chơi. Trì Tầm vân đạm phong khinh, y có thể ôn hòa lễ phép mà đáp lại Tiết Loan, lại đối với việc cậu trắng trợn câu dẫn cùng khiêu khích hoang đường nhìn như không thấy.

Y biết Tiết Loan sẽ không thương tổn y, nhưng trước sau vẫn bảo trì khoảng cách với cậu.

Trì Tầm đương nhiên cũng tuyệt đối không có khả năng thích Tiết Loan.

Rốt cuộc, thiếu niên này bề ngoài đáng yêu như thỏ con, giống Quý Nhiên Chu 16 tuổi năm đó, cảm giác mang tới cho y như một quả bom hẹn giờ mới ra lò.

Mỗi một hành động của cậu đều đang nhắc nhở Trì Tầm —— Quý Nhiên Chu đang tìm y.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro