Chương 29: (Nặng) Pha lê rương play/ cắt gân chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Warming: đã cảnh báo trên tiêu đề truyện. 

Trì Tầm là bị đau nhức phía sau làm cho tỉnh lại, trước mắt một mảng đen kịt.

Ngoài ra, y cảm thấy có chút lạnh.

Đây là nơi nào...Hiện tại hẳn là y đã bị mang đi khỏi căn nhà ở thị trấn kia.

Trì Tầm cố sức ngồi dậy, còng tay đã bị cởi bỏ, Quý Nhiên Chu không cho y mặc quần áo. Nhưng y ko còn sức đâu mà quan tấm tới chút lòng tự trọng đáng thương còn lại, một động tác đơn giản như này thôi đã làm y cả người đau nhức, nhớ tới hồi ức không tốt. Trước khi ngất xỉu, Quý Nhiên Chu giống như dã thú phát điên, một bên không biết mệt mỏi mà hung hăng thao lộng đâm chọc vách tràng Trì Tầm, một bên ở trên người y không lưu tình chút nào mà lưu lại rất nhiều dấu vết bạo ngược. Trên đường Trì Tầm ngất xỉu một lần lại bị mãnh liệt kích thích làm tỉnh, thẳng đến khi y lại một lần nữa chịu không nổi Quý Nhiên Chu, lâm vào hôn mê thật sâu liền không còn biết gì nữa.

Đau đớn trên người chứng minh y ngất xỉu chưa bao lâu, cũng may trên người không có cảm giác dính nhớp gì.

Nơi này rất yên tĩnh, trước mắt cái gì cũng nhìn không thấy. Trì Tầm trước sờ sờ cổ tay cổ chân mình, không có xiềng xích gì.

Quý Nhiên Chu tuyên bố nói muốn đánh gãy chân Trì Tầm, nhưng hiên tại chân y cũng không có đau đớn, hoàn hảo không tổn hao gì, xem ra là chỉ bị di chuyển vị trí thôi. Trì Tầm thử cảm thụ một chút, quả nhiên đã nhận ra không gian bản thân đang nằm rất nhỏ hẹp.

Sau khi nhận rõ khốn cảnh hiện tại, bất an đối với hoàn cảnh đen đặc cùng không biết trước sắp có chuyện gì bắt đầu khuếch trương. Trì Tầm thử đứng dậy, nhưng mà mới vừa chống chân lên đỉnh đầu lại đụng phải mặt bằng cứng rắn. Y lập tức vươn tay hướng bốn phương tám hướng sờ sờ, xung quanh đều sờ đến mặt phẳng lạnh lẽo kiên cố, gõ gõ, là pha lê rất dày.

Trì Tầm rốt cuộc hiểu ra vì sao lại yên lặng như vậy, hóa ra y bị nhốt ở một cái rương pha lê cách âm, kín không kẽ hở chỉ đủ hô hấp. Thính giác cùng thị giác bị cướp đoạt lại làm Trì Tầm nhớ tới tra tấn trong phòng tối trước kia, khiến y gần như là phản xạ có điều kiện mà hô hấp dồn dập, điên cuồng đập tay lên vách tường pha lê trước mặt.

"Tầm Tầm tỉnh rồi sao? Anh nghỉ ngơi có tốt không?"

Thanh âm quen thuộc của Quý Nhiên Chu từ lỗ tai truyền đến, sờ lên, tai y đeo tai nghe từ lúc nào không biết.

Quý Nhiên Chu cũng không tính toán tự mình xuất hiện trước mặt Trì Tầm.

Dù vậy, Trì Tầm ngay cả tiếng của Quý Nhiên Chu cũng không muốn nghe thấy, nháy mắt lôi tai nghe xuống ném ra ngoài.

Nhưng mà giây tiếp theo, sống lưng Trì Tầm liền không thể khống chế mà cong cuộn tròn trong rương pha lê, thống khổ rên rỉ ra tiếng: "Ứmmm....."

Hậu huyệt sưng đỏ của Trì Tầm có cắm đồ vật, bởi vì ở trạng thái chờ nên đồ vật kia đã ở bên trong thật lâu, y cũng không cảm thấy không khoẻ. Bởi vậy hiện tại khi dị vật đột nhiên chấn động, bộ vị mẫn cảm nhất của Trì Tầm tựa như bị khuấy loạn, nhưng mà trong thống khổ cố tình còn kèm theo một chút khoái cảm khiến y chán ghét nhất. 

Chấn động chậm chạp không có dừng lại, Trì Tầm điều chỉnh dáng người đưa bàn tay đến mặt sau. Muốn lấy thứ kia ra khỏi cơ thể, nhưng không gian hữu hạn, dị vật lại khảm thật sâu trong huyết nhục, trừ phi hai chân mở rộng ra quỳ nằm bò nếu không tuyệt đối không có khả năng thành công lấy nó ra.

Trì Tầm minh bạch, Quý Nhiên Chu đây là đang bất mãn hành động y vứt bỏ tai nghe mà trừng phạt. Trì Tầm cường chống do dự trong chốc lát, ý nghĩ kỳ lạ mà chờ mong thứ kia trong chốc lát liền sẽ dừng lại.

Đại khái qua 10 phút, hoặc là hơn chừng đó thời gian, Trì Tầm vẫn là bị bắt trong không gian hẹp hòi của rương pha lê gian nan sờ soạng tìm tai nghe trở về.

Tìm được tai nghe còn chưa có mang lên, một cái đèn nhỏ trên đỉnh đầu cũng sáng, chấn động phía sau cũng ngừng.

Trì Tầm híp mắt thở dốc trong chốc lát.

Mở to mắt, thấy được bên ngoài pha lê trong suốt dày nặng, một tấm vải đen che kín xung quanh, hấp thu ánh đèn trên đỉnh đầu.

Đồ vật phía sau lại chấn động một chút, như đang cảnh cáo Trì Tầm. Y đành phải run rẩy nhanh chóng đeo tai nghe lên.

"Anh trai muốn em sao, có thể cùng em nói một câu nha, em nghe thấy."

Trì Tầm nhẹ nhàng cắn chặt răng, một quyền nện ở trên mặt pha lê: "Quý Nhiên Chu...... Thả tôi ra ngoài!!"

Quý Nhiên Chu phụt một tiếng bật cười: "Tầm Tầm thật là ngoan cường, ngày hôm qua đã bị em làm đến hôn mê cũng không có cầu em tha thứ cho anh, hôm nay tỉnh lại câu đầu tiên nói ra lại là như vậy."

Nói với hắn những lời như thế có ý nghĩa đâu, Quý Nhiên Chu chấp niệm quá sâu, không có khả năng buông tha anh trai đâu.

Trì Tầm không muốn nói chuyện.

"Đúng rồi, có một việc không nói cho anh biết." Quý Nhiên Chu cũng không thèm để ý, ngữ khí sung sướng như tự nói với chính mình, "Trong lần xăm lại cho anh lúc trước, em đã cấy định vị vào bên trong, nhất cử nhất động của anh em đều biết hết. Còn có hơn một tháng nay chuyện anh với con thỏ kia ấm áp hằng ngày ở chung, bao gồm anh suýt chút nữa để cho nó thao, đều, rành mạch mà —— lưu ở camera mini trên cổ vòng cổ nó đấy."

Trì Tầm ngẩn ra. Nghe thấy Quý Nhiên Chu lại nói tiếp: "Cho nên, Tầm Tầm thật sự không muốn cầu xin em tha thứ sao?"

"Cậu hoàn hoàn xâm phạm quyền tự do cá nhân của tôi, cường bạo tôi, còn muốn tôi cầu xin cậu tha thứ ư?" Trì Tầm rốt cuộc nhịn không được, lửa giận bốc lên ngược lại thành khàn khàn cười lạnh, "Quý Nhiên Chu, cậu không bằng dứt khoát giết chết tôi đi."

Ngữ khí thật là hung dữ.

Quý Nhiên Chu ở một chỗ khác trầm mặc chớp mắt, khi mở miệng giọng điệu vẫn ôn nhu như vậy, "Được rồi, xem ra anh trai cần phải bình tĩnh lại một chút."

Đèn tắt.

Dị vật trong hậu huyệt lần nữa chấn động, so với lần trước càng thêm mãnh liệt. Trì Tầm cắn răng gỡ tai nghe xuống niết trong lòng bàn tay, một quyền nện lên mặt sàn pha lê. Lần chấn động này kéo dài liên miên không dứt, đỉnh lộng dạy dỗ phần thịt mềm mẫn cảm lại chịu đủ ngược đãi, Trì Tầm cơ hồ sắp nhịn không được, lại quật cường mà ẩn nhẫn tiếng rên rỉ bản thân, cho đến khi đầu lưỡi liếm được mùi máu tươi.

"Ách ——"

Trì Tầm khó nhịn mà ở trong rương pha lê chật hẹp giãy giụa, mấy phen điều chỉnh thân hình, nhưng hai chân cũng không thể tách mở lớn, ngược lại cọ đến vách pha lê lạnh băng bị kích thích đến càng ngạnh. Hạ thân y không bị trói buộc, dương vật rất nhanh gắng gượng lại cao cao ngẩng đầu, theo thời gian trôi qua càng ngày càng cứng. Rõ ràng ngày hôm qua đã bắn rất nhiều lần vậy mà nay vẫn còn sức đứng lên như thế, không được bao lâu liền lại nghênh đón cao trào lần đầu tiên của hôm nay.

Vệt nước vẩy ra, chất lỏng loãng đục bắn tung tóe trên mặt vách tường pha lê.

Nhưng cự vật phía sau thay thế mệnh lệnh của ác ma, không cho y thời gian thở dốc, muốn tiếp tục ép khô linh hồn cùng thể xác đã chịu đủ dày vò của y.

......

"Thịch thịch thịch."

Từ bên ngòai rương pha lê vang lên tiếng gõ.

Trì Tầm mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy đáy tấm vải đen phủ ngoài rương pha lê bị nhấc lên, có một đôi chân xuất hiện ở trước mặt y.

Không cần phải nói, là Quý Nhiên Chu.

Trì Tầm theo bản năng muốn cùng người này kéo ra khoảng cách, nhưng y thật sự không có chút sức lực nào, tóc mướt mồ hôi, cả người không nhúc nhích dựa vào vách pha lê, mặt trên tất cả đều là dấu vết do mồ hôi cùng tinh dịch y cọ ra.

Tấm vải đen bị xốc lên.

Trì Tầm nhắm mắt lại, dùng hết sức lực suy yếu cuối cùng quay đầu đi.

Nhưng không bao lâu, y liền bị bức bách phải giãy giụa mở mắt, trợn mắt tức giận nhìn người trước mặt. Quý Nhiên Chu lại bật công tắc cho vật trong hậu huyệt Trì Tầm chấn động, vừa lòng nhìn thấy Trì Tầm mở mắt mới lại mỉm cười đóng lại.

Quý Nhiên Chu nhìn người anh trai vốn thanh cao đoan trang lại xa cách trước giờ bị nhốt trong rương pha lê, hiện tại chỉ có thể dùng từ hỗn độn bất kham để hình dung.

Trần trụi, mồ hôi chảy ròng ròng khắp thân thể, kẽ mông chảy ra đục dịch màu trắng đọng lại ở gốc đùi, có cả chất lỏng hơi loãng, có chưa đọng lại. Nhưng hấp dẫn nhất vẫn là ánh mắt của y, quật cường, ngạo mạn, căm hận, tràn ngập chán ghét làm hắn muốn lập tức ăn người kia đến sạch sẽ.

Không cần nóng nảy, hắn có rất nhiều thời gian.

Quý Nhiên Chu không chút để ý mà ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài dường như xuyên thấu qua pha lê vuốt ve khuôn mặt Trì Tầm, cuối cùng ngừng ở vị trí giữa hai chân đối phương.

Hắn ra vẻ kinh ngạc, ngả ngớn mà ý vị nhục nhã mười phần nhướn mày.

Trì Tầm mặt sớm đã đỏ bừng, pha lê vốn rất sạch sẽ, Trì Tầm tại đây trong lúc bắn ra mỗi một giọt chất lỏng đều bị treo trên vách tường trong suốt, mà chỗ giao nhau giữa hai mặt bằng đọng lại đục dịch càng chứng minh y như con thú bị nhốt đang động dục. Mà ánh mắt Quý Nhiên Chu chính là hành động, tựa hồ thật thật tại tại chứng thực lời hắn nói: Y chỉ là tính nô thuần túy.

Cửa pha lê mở ra, Trì Tầm bị ôm ra ngoài.

Một cái hôn dịu dàng dừng lại ở trán, cùng với dấu hôn trải rộng trên cổ của lần làm tình trước đó, "Tàu xe mệt nhọc, vất vả anh trai rồi."

Trì Tầm thật sự không còn sức lực giãy giụa.

Quý Nhiên Chu vô cùng hưởng thụ việc Trì Tầm thuận theo mà nằm ở trong lòng ngực hắn, ôm y cái gì cũng không làm, ước chừng qua nửa giờ mới ôm đối phương đi tắm rửa, trong miệng ngâm nga một đoạn nhạc nào đó không biết tên.

"Tầm Tầm đã nghỉ ngơi tốt chưa?"

Không đợi y trả lời, Trì Tầm đã bị mặc vào áo ngủ, che khuất trạng thái thân thể trần truồng, Quý Nhiên Chu đặt y lên đài giải phẫu, đôi tay y lại bị chế trụ.

Quý Nhiên Chu thối lui sang một bên, biểu tình ôn nhu trở nên lạnh nhạt, hắn vung tay lên, một bác sĩ đi tới trước mặt y.

Trì Tầm sắc mặt trắng bệch: "Cậu muốn làm gì?"

Quý Nhiên Chu ánh mắt hờ hững, giống như băng sương ngưng từ trên cao nhìn xuống, lộ ra ý cười lạnh lẽo nơi đáy mắt, cố tình ngữ điệu lại vẫn là ôn nhu quen thuộc: "Em hỏi lại Tầm Tầm một lần nữa, anh cầu xin em tha thứ không?"

"Tới tình trạng này rồi, tôi cầu xin cậu là cậu sẽ dừng lại sao?!!!"

"Được rồi, không hổ là anh trai thông minh của em. Cho dù anh có thật sự xin tha, em cũng sẽ không mềm lòng." Quý Nhiên Chu nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân Trì Tầm, làn da Trì Tầm bị hắn dưỡng theo kiểu nuôi nhốt ít khi gặp ánh mặt trời nên trắng hơn xưa rất nhiều, khớp xương rõ ràng, mắt cá chân lẳng lặng phản xạ hơi hơi lãnh quang, hắn cười nói, "Bởi vì, mềm lòng cũng vô dụng."

"Cậu có biết cậu đang làm cái gì không? Cậu không sợ tôi sẽ hận cậu sao?" Ánh mắt Trì Tầm giống như lưỡi kiếm hướng về Quý Nhiên Chu, rất phức tạp, đan xen rất nhiều cảm xúc, thống khổ, không đành lòng, kinh sợ, hoảng sợ, đương nhiên cũng không thiếu hận ý.

Quý Nhiên Chu trong nháy mắt kia bỗng nhiên có chút sợ hãi, hắn hoảng hốt như lại thấy được người anh trai thời cấp ba kia, răn dạy hắn trốn học cùng thái độ không chịu nghiêm túc học hành. Anh ấy ở chỗ cao ôn nhu nhưng lãnh đạm mà nhìn chăm chú vào hắn, giống như hắn vĩnh viễn cũng không cách nào chạm đến.

Hắn đương nhiên hiểu rõ.

Một khi làm loại chuyện này, chuyện giữa anh ấy và hắn, tuyệt không có khả năng. Nhưng như vậy thì làm sao?

Ngữ điệu Quý Nhiên Chu trầm xuống, kiên quyết nói: "Vậy anh trai cứ tận tình mà hận em đi."

Trì Tầm như rơi vào hầm băng, đuôi mắt phiếm hồng mà nhìn chăm chú Quý Nhiên Chu, tốc độ cực chậm, thanh âm lại như chuông lớn đánh vào trái tim hắn: "Cậu sẽ hối hận!"

"......" Quý Nhiên Chu không  trả lời.

Cho dù Trì Tầm khóc đến thiên trường địa cửu, thật đáng thương mà kêu rên thề thốt chửi rủa, hắn cũng sẽ không động dung.

Đây là hắn muốn, hận hắn tận xương, quãng đời còn lại đều phải cùng hắn dây dưa.

Quý Nhiên Chu cùng với mối quan hệ và tình cảm tốt đẹp với người anh trai kế đã sớm ở năm 18 tuổi khi ấy tan biến hết rồi, đến bây giờ, bọn họ đã không cách nào trở lại như trước. Huống chi chuẩn bị lâu như vậy, hắn không sẽ cũng không cho phép bản thân đổi ý.

"Động thủ đi."

Bác sĩ gây tê bắt đầu tiêm thuốc vào, Trì Tầm tuyệt vọng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra, lăn xuống thái dương.

Khoái cảm biến thái lúc ban đầu của Quý Nhiên Chu giờ biến mất, thay thế chính là bi ai như thủy triều với uy lực thật lớn. Này cắt đứt không phải là gân chân Trì Tầm, mà là tình cảm Trì Tầm đối với hắn, cùng với một tia khao khát cuối cùng mà hắn mơ ước nhiều năm.

Dù sao đi nữa, không có quan hệ.

Hắn rất nhanh liền sẽ nhận được một người anh trai càng yêu hắn, cũng càng nghe lời hắn hơn —— hắn lập tức chân chính có được người mà bản thân đã mơ ước nhiều năm!

【 tác gia có lời muốn nói: 】

Hậu kỳ:

1. Sẽ không có luân gian (giẻ lau), sẽ không thấy máu.

2. Có ngược thân, có tinh thần tan vỡ, có dược vật khống chế, nghiện thuốc, đạo cụ, tóm lại chính là dạy dỗ điều giáo.

3. Trừ bỏ vai ác sẽ không có người die.

4. Đại kết cục đại bộ phận đều sẽ trở về, thân thể anh trai sẽ khôi phục hoàn hảo, đệ đệ hỏa táng tràng hỏa tặc vượng (phiên ngoại)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro