Chương 30: Vòng cổ / điện giật / quy củ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warming: Như đã cảnh báo trên tiêu đề chương.

Quý Nhiên Chu ôm Trì Tầm xuống, đi vào phòng ngủ hắn, sau đó bước qua một cách cửa, từng bước từng bước chậm rãi đi xuống lầu —— đây là một tầng hầm ngầm được bố trí ở trong phòng Quý Nhiên Chu.

"Tầm Tầm, đây là căn phòng mới em vì anh chuẩn bị, muốn nhìn không?"

Trì Tầm trước sau nhắm mắt lại, dường như đã hôn mê.

Quý Nhiên Chu cũng không giận, nhẹ nhàng đặt Trì Tầm ở trên giường, giúp y đắp chăn: "Ngày hôm nay trước tiên cứ ngủ một giấc đi, em ngày mai lại đến thăm anh." Nói xong liền cứ thế rời đi.

Cửa đóng lại thật mạnh, Trì Tầm mở mắt.

Phòng rất rộng lớn sạch sẽ, có một mặt là kệ sách, phục chế lại từ căn biệt thự nhỏ ven biển của y. Thảm lông rất mềm mại, ánh đèn ấm áp sáng ngời, độ ấm cũng được tỉ mỉ khống chế phù hợp với da thịt trần trụi của con người.

Trì Tầm lại cảm thấy rất lạnh. Dưới tác dụng của thuốc gây tê, Trì Tầm toàn bộ cẳng chân không có cảm giác gì hết, hai chân giống như bị ngâm trong nước đá, cùng máu toàn thân đông cứng lại.

Phòng không có cửa sổ, không biết nơi nào còn cất giấu vô số thiết bị theo dõi, không biết đèn khi nào sẽ tắt đi.

Trì Tầm trở mình, kỳ vọng bản thân cứ như vậy ngủ say, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

......

"Tầm Tầm, anh nên tỉnh thôi."

Giọng Quý Nhiên Chu vững vàng hữu lực truyền đến, Trì Tầm mông lung mở mắt ra, đối mặt với một đôi con ngươi đang cười ngâm ngâm.

Ngay sau đó đồng tử y co lại, sắc mặt trắng nhợt.

Y thấy được Quý Nhiên Chu đang khí định thần nhàn ngồi ở mép giường, trên tay cầm—— một cái vòng cổ màu đen, mặt trên có một cái lục lạc kim sắc rất lớn.

"......" Trì Tầm không chịu khống chế mà lùi người lại, lùi đến một góc tường cách xa, đề phòng nhìn chằm chằm Quý Nhiên Chu, "Cậu...... Muốn làm gì?"

"Em từng nói qua rồi mà, phải hảo hảo trừng phạt anh trai một chút chứ." Quý Nhiên Chu thong thả ung dung mở khóa dây lưng vòng cổ, lục lạc phát ra tiếng vang cực kỳ thanh thúy, quanh quẩn thật lâu trong tầng hầm ngầm không có cửa sổ.

Trì Tầm liếc mắt khắp phòng, thuốc tê hết tác dụng, Trì Tầm nhân lúc Quý Nhiên Chu không chú ý nhanh chóng hướng bên kia giường bò đi, nhưng mà chân mới vừa vươn ra liền ngã thật mạnh xuống giường, té trên thảm dưới đất.

Quý Nhiên Chu: "Chậc."

Như thế nào lại không cẩn thận như vậy.

Hắn đi qua, đang muốn nâng y dậy, Trì Tầm bỗng nhiên chống song khuỷu tay lùi về phía sau, trên khuôn mặt thanh mĩ toàn là sợ hãi cùng quật cường chán ghét: "Cậu tránh ra, đừng bắt tôi đeo loại đồ vật này ......"

Quý Nhiên Chu nhẹ nhàng "A" một tiếng, tầm mắt dừng ở trên mông đùi không ngừng vặn vẹo của Trì Tầm.

Thân dưới Trì Tầm đương nhiên không mặc gì, ở dưới mí mắt hắn đang phập phập phồng phồng, hoàn toàn chính là đang câu dẫn hắn. Trong giọng nói Quý Nhiên Chu đã nhiễm chút tình dục khó áp, "Việc này không phải do anh định đoạt."

Hắn chậm rãi dạo bước, cố ý chậm rãi tới gần Trì Tầm, nhìn y hoảng loạn điều chỉnh tư thế, chống đầu gối cùng đôi tay, mông cao cao nâng lên, bò về phía trước.

Trì Tầm lại lần nữa bị buộc đến góc tường, một bàn tay bắt được vai y, rồi sau đó bỗng nhiên ấn y trên mặt đất.

Âm thanh vải vóc bị xé rách, hắn dễ như trở bàn tay xé nát áo ngủ đơn bạc trên người anh trai.

"Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Buông ra!____"

Quý Nhiên Chu ngồi xổm xuống, Trì Tầm bị bóp gáy xách lên, cổ bị gắt gao ấn xuống thật mạnh.

Trì Tầm đầu óc choáng váng không theo kịp động tác của Quý Nhiên Chu.

"Đinh linh ——" tiếng lục lạc vang lên, có thứ gì lạnh lẽo quấn quanh cổ, tay Trì Tầm vội vàng đi nắm lấy đồ vật trên cổ cùng tay Quý Nhiên Chu muốn bẻ ra, dây lưng nháy mắt kéo chặt khiến Trì Tầm bị hụt hơi, giãy giụa của y trở nên mỏng manh vô ích.

Khóa lại vòng cổ, Quý Nhiên Chu cong khóe môi lên: "Mang xong rồi, Tầm Tầm nhìn thật xinh đẹp."

"Khụ khụ......" Trì Tầm bị buông ra, sờ sờ vòng cổ bằng da, chất liệu rất mềm, nhưng ở giữa tựa hồ có mấy chỗ là kim loại  dán lên làn da, cảm giác thực lạnh lẽo, phía sau là khóa cần phải có chìa mới mở được.

Trì Tầm cảm thấy khuất nhục vô cùng, ngón tay cuộn lên nắm chặt thành nắm đấm, giận dữ nhìn về phía Quý Nhiên Chu.

Lục lạc trên vòng cổ leng keng rung động, y ngây ngẩn cả người.

Quý Nhiên Chu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn chằm chằm Trì Tầm. Mà y —— vì không thể đứng dậy nên không thể nhìn thẳng, chỉ có thể từ dưới đất ngước nhìn đối phương.

Quý Nhiên Chu mặc tây trang kín mít, hắn không biết là từ hội nghị nào trở về, ăn mặc rất chỉn chu, cà vạt đoan đoan chính chính đeo dưới cổ áo. Hắn đứng thẳng tắp, nghiễm nhiên một bộ dạng tinh anh của xã hội, ánh mắt đối phương nhìn xuống mình sâu thẳm, chứa đầy dục vọng.

Mà chính y...... Bị mạnh mẽ lột sạch quần áo, trần truồng, dấu vết tính dục đầy người, không cách nào đứng thẳng, giống như con mồi hoảng loạn chạy trốn cuối cùng vẫn bị bắt được mang về, bị thợ săn đánh dấu, đối mặt thợ săn chỉ có thể cuộn lại trong một góc chật chội.

Quý Nhiên Chu liếc mắt nhìn Trì Tầm siết chặt nắm tay: "Đúng rồi, anh tốt nhất đừng lộn xộn, em sợ làm anh bị thương đấy."

Trong tình cảnh gian nan, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Trì Tầm rất rõ đạo lý này, nhưng đối mặt với Quý Nhiên Chu, y căn bản không thể bình tĩnh mà cư xử hoà thuận được. Trì Tầm hai mắt đỏ bừng, dùng toàn bộ sức lực muốn đấm Quý Nhiên Chu một cái.

"Áhhh——!"

Tê dại đau đớn từ trên cổ truyền đến, Trì Tầm té ngã trên thảm lông, cuộn tròn thân thể, thống khổ nắm chặt vòng cổ. Quý Nhiên Chu ở trước mặt y ngồi xổm xuống, than nhẹ một tiếng, như rất đau lòng nói: "Vòng cổ có chức năng điện giật nha."

Quý Nhiên Chu nhẹ nhàng nắm tóc Trì Tầm, thấy Trì Tầm không có phản kháng mới ấn chốt tắt, điện lưu chấm dứt.

Trì Tầm mở to mồm thở hổn hển, ánh mắt nhìn Quý Nhiên Chu giống như đang nhìn quái vật đáng sợ, ánh mắt thật đẹp, đáng tiếc bên trong vẫn chỉ có chán ghét cùng căm hận. Điện lưu rất nhẹ, không có gì ảnh hưởng đáng kể đối với thân thể, nhưng đau đớn lại phá lệ rõ ràng, rất thích hợp đối với loại người xương cứng có lòng tự trọng cao như anh trai.

Quý Nhiên Chu ngồi xuống trên sô pha đơn duy nhất trong phòng, nói với Trì Tầm: "Anh ơi, đến bên này."

Phòng rất rộng lớn, khoảng cách hiện tại giữa Trì Tầm và hắn ước chừng kéo dài gần hết chiều dài của phòng.

Muốn y bò qua đó? Trì Tầm không động đậy.

"Aiz, Tầm Tầm thật là không nghe lời." Quý Nhiên Chu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng mà động tác lại trầm ổn hữu lực bước tới gần vài bước, tàn bạo mà kéo lấy một cái vòng tròn nhỏ bên dưới lục lạc trên vòng cổ của Trì Tầm vòng, bức bách Trì Tầm ngửa đầu đối diện với mình, mỉm cười nói: "Trừng phạt bước đầu tiên, chính là bắt đầu từ quy củ, anh trai nếu là tính nô của em, đầu tiên liền phải học được ngoan ngoãn nghe lời chứ."

"Ai là tính nô..." của cậu.

Lời nói biến mất khi chưa hết câu, điện lưu trên vòng cổ lần nữa mãnh liệt chui vào làn da, Trì Tầm nhắm chặt mắt, lung tung giãy giụa, trước sau không hé răng. Quý Nhiên Chu rất có kiên nhẫn, quỳ một gối xuống đất, dù bận vẫn ung dung nhìn Trì Tầm quay cuồng thở dốc trên mặt đất, tắt đi trong chốc lát chưa đến mười giây lại mở ra. Mỗi khi Trì Tầm khó có thể chịu đựng hắn liền tắt đi, đợi y hòa hoãn một hơi thở liền bật lên, sau khi lặp lại mười lần như thế, đến khi hắn dò hỏi Trì Tầm có cái gì muốn nói hay không, ánh mắt Trì Tầm đã hơi hơi thay đổi.

Bất quá, vẫn là không chịu nói chuyện.

Quý Nhiên Chu đau lòng, nhưng sẽ không mềm lòng.

Lại tiếp tục thêm ba lần nữa, Quý Nhiên Chu cố ý đặt điều khiển từ xa ở trước mặt Trì Tầm tóc mướt mồ hôi, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trong khoảnh khắc ngón tay sắp ấn xuống lần nữa, tay hắn rốt cuộc bị một bàn tay khác run rẩy giữ lại: "Ư...haa...a... Không...... Quý Nhiên Chu...hộc...dừng lại......"

Nhưng Quý Nhiên Chu vẫn lạnh lùng ấn xuống chốt mở, đứng lên: "Quy củ thứ nhất chính là, lời nói của em anh phải tuyệt đối phục tùng. Thứ hai, Tầm Tầm anh phải gọi em là Nhiên Chu......"

Trì Tầm rốt cuộc không chịu nổi, nước mắt sinh lý như vỡ đê chảy dài: "Nhiên Chu... Nhiên Chu, dừng lại...... Ahhh...... ha...dừng lại......" Y không ngừng lặp lại lời nói đồng dạng, gần như thất thần.

Trì Tầm thỏa hiệp. Quý Nhiên Chu tắt công tắc, mục đích đã đạt được, vậy trò chơi điện giật này đại khái có thể bỏ một đoạn thời gian.

Để Trì Tầm nghỉ ngơi một chút, hắn lại đi đến sô pha ngồi xuống, lần thứ hai đưa ra mệnh lệnh đồng dạng, lần này Trì Tầm làm được.

"Tầm Tầm giỏi quá, chỉ cần anh nghe lời, em sẽ ôn nhu với anh." Quý Nhiên Chu vuốt ve cằm Trì Tầm, cảm thấy chưa bao giờ thỏa mãn giống như hôm nay, cảm giác cả lồng ngực đều ấm lên, tất cả đều đến từ chính Trì Tầm.

Trì Tầm ngã ngồi giữa hai chân Quý Nhiên Chu, đây là tư thế Trì Tầm cảm thấy mâu thuẫn nhất, sẽ làm y tự nhiên liên tưởng đến hồi ức thống khổ, nhưng mà hiện tại y chỉ là có thể hai mắt tan rã, ngẩng đầu nhìn Quý Nhiên Chu.

Linh hồn của y đã không còn thuộc về bản thân, đại não trống rỗng, trừ bỏ âm thanh lảnh lót của lục lạc trong quá trình y bò sát vừa rồi, Trì Tầm cái gì cũng nghe không thấy.

Cho đến khi Quý Nhiên Chu thần sắc không rõ mỉm cười, từ một cái hộp lấy ra một cái giang tắc gắn đuôi, nói với y: "Hiện tại, em muốn nhìn anh mang cái này."

----

p/s: Mang cái gì vậy Quý.cờ.hó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro