Chương 32: Khẩu giao / kéo đuôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên màn hình đang chiếu một bộ phim điện ảnh, vai chính trong màn hình đang ở nháy múa trong mưa, nhạc hát rất lãng mãn.

Trước màn hình Quý Nhiên Chu thích ý mà dựa vào trên sô pha, hai chân hơi hơi mở ra, hắn hô hấp có chút thô nặng.

"Hàm chặt một chút." Tay hắn nắm lấy đầu tóc giữa hai chân ấn ấn, hài lòng nghe thấy một tiếng sặc khụ.

"Ặc...... ứ...ứm...khục khụ..." Trì Tầm mặt đỏ rần, đang khẩu giao cho Quý Nhiên Chu. Y đôi tay tự do, cũng không có bị trói, vậy mà lại không phản kháng, chỉ chống ở trên hai chân Quý Nhiên Chu, lục lạc trên cổ dao động phát ra tiếng vang thanh thúy mà dâm mĩ.

Quý Nhiên Chu đã cứng đến phát đau, hắn một chút đều không hưởng thụ nổi khẩu kỹ nát nhừ của Trì Tầm, hận không thể lập tức đẩy ngã y trên mặt đất dùng dương vật thọc vào huyệt động ấm áp bên dưới kia. Nhưng hắn chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm  đảo qua phần mông cao cao nhếch lên cùng cái đuôi to tuyết trắng phía sau y, ôn nhu hỏi: "Anh trai như vậy thì bao giờ mới ăn xong đây?"

"......" Đầu Trì Tầm lại bị ấn tới rồi chỗ sâu nhất, "Ứ... Khụ....khục khục...ứm!"

Quý Nhiên Chu không có bắn ra, tay hắn đặt ở trên đầu Trì Tầm không nhẹ không nặng mà nắm tóc túm y lên, dường như nghiêm túc hỏi: "Tầm Tầm có phải cố ý chậm như vậy, là muốn ăn nhiều thêm một lát hay không?"

Trì Tầm đã liếm hắn nửa giờ, trên mặt cùng khóe miệng dính đầy nước bọt bản thân cùng dâm dịch của Quý Nhiên Chu, tóc cũng không biết bị thứ gì làm cho ướt nhẹp, một bộ chịu khổ chà đạp. Nhưng mà y làm lơ lời nói cố tình nhục nhã của đối phương, hai mắt nửa mở nhìn hắn, biểu tình lại khôi phục vẻ lãnh đạm hờ hững, không tiếng động nói hết mỏi mệt cùng chán ghét, có vẻ giống như tuyết tùng bị bắt rơi vào bùn đất, thê thảm lại không mất cốt cách thanh cao tinh khiết.

Quý Nhiên Chu vì thế hỏi: "Lại mệt mỏi sao?"

Không có trả lời.

"Vậy được rồi, anh trai nếu muốn nghỉ ngơi, vậy chúng ta trước tiên hoàn thành nhiệm vụ trước đấy lưu lại." Quý Nhiên Chu kéo khóa quần lên, rút khăn giấy ra, kiên nhẫn mà lau sạch dơ bẩn trên mặt cho Trì Tầm, từ từ mở miệng, "—— Anh còn chưa cầu xin em tha thứ đâu."

Trì Tầm cùng hắn giằng co trong chốc lát, ngồi quỳ trên mặt đất, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ác ma của Quý Nhiên Chu. Một lúc lâu sau mới khẽ mấp máy đôi môi, thanh âm không hề phập phồng: "Tôi, cầu xin cậu, tha thứ cho tôi."

Có thể không? Nhanh lên đi, rồi kết thúc thôi, đừng xuất hiện ở trước mặt y nữa. Y chỉ muốn hắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mình.

"Ừm, còn gì nữa?" Tầm mắt Quý Nhiên Chu dừng ở lục lạc tinh xảo trên vòng cổ của Trì Tầm, cúi người, tràn đầy ác ý mà khảy ra tiếng vang, "Tầm Tầm sẽ không cho rằng chỉ như vậy là có thể nhận được em tha thứ đấy chứ."

"Cậu còn muốn như thế nào nữa." Trì Tầm nỗ lực hít một hơi, không quá khách khí mà đẩy tay hắn ra, "Cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."

Quý Nhiên Chu nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa như mãnh thú nguy hiểm, giấu ác ý trong tiếng cười lớn, Trì Tầm chỉ cảm thấy cổ lại bị nhéo lên, còn không có kịp phản ứng lại đã theo bản năng nắm chặt nắm tay đấm một đòn phủ đầu, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng đấm lên mặt Quý Nhiên Chu.

Quả nhiên, nắm tay ở giữa không trung bị một bàn tay khác cứng như kìm sắt chặn đứng, niết đến cổ tay y phát đau, trong nháy mắt tiếp theo hắn đã bị nắm chặt vòng cổ kéo mạnh quăng lên giường. Trì Tầm nằm sấp ở trên giường giãy giụa muốn bò vào bên trong, cái đuôi giang tắc trong hậu huyệt không ngừng cùng mông đùi cọ xát đong đưa. Quý Nhiên Chu chỉ dùng một bàn tay liền dễ dàng đã chế trụ vòng cổ Trì Tầm, gắt gao ghim y trên khăn trải giường. Rồi sau đó, túm cái đuôi nhẹ nhàng lôi kéo, hậu huyệt bị giang tắc kim loại chà đạp thời gian dài khiến Trì Tầm giãy giụa tức khắc hóa thành kịch liệt run rẩy, rất nhanh cả người liền mềm nhũn, lời nói cũng không còn rõ ràng mà chỉ đổi lại tiếng thở dốc hổn hển.

Ác ma từ từ cất lời: "Cái đuôi nhanh như vậy liền trở thành một phần thịt ruột của anh trai rồi nè." Nói xong lực đạo trên tay lại nhẹ nhàng đưa đẩy.

Trì Tầm: "Đừng...! Đừng nhúc nhích Quý Nhiên Chu!"

Quý Nhiên Chu không chút để ý mà buông ra, lại tùy ý mà vén lên, kiên nhẫn nghiền nát tâm trí Trì Tầm, "Chính là Tầm Tầm kẹp thật chặt, không dùng lực liền không kéo ra được. Em hiện tại rất muốn chơi anh, nên làm cái gì bây giờ đây? Anh trai vì sao không có nhiều tiểu huyệt hơn nhỉ, anh nếu có, hiện tại hẳn là đã ướt dầm dề tích rất nhiều nước, đã sớm bị em thao đến rên rỉ xin tha rồi......"

Tôi sẽ dùng miệng thỏa mẫn cậu mà.

Trì Tầm theo bản năng cắn chặt môi để ghìm lại không thốt ra khỏi miệng, bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ. Trong hoàn cảnh một cái lại một cái thống khổ không thể chịu đựng được trước mặt, tổng có thể vì tránh né cái thống khổ hơn, đi lựa chọn cái nào ít thống khổ hơn. Mà Quý Nhiên Chu kẻ ác ma này, muốn y không ngừng phải thích ứng với thống khổ mới, không ngừng phá vỡ giới hạn cuối cùng. Chủ động khuất phục với người đã thương tổn chính mình, lừa gạt chính mình, đặc biệt là với Quý Nhiên Chu, là sự tình so với tôn nghiêm bị giẫm đạp càng thêm khủng bố. Trong nháy mắt ý thức được điểm này, Trì Tầm cảm thấy cổ như bị dây thừng xoắn chặt, lâm vào vực sâu tuyệt vọng cùng mâu thuẫn âm thầm, y cơ hồ sắp hỏng mất.

"Câm miệng...... Đừng nói nữa... Đừng nói nữa." Trì Tầm không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể che lại lỗ tai trốn tránh hiện thực.

Người khởi xướng không chớp mắt nhìn sống lưng gợi cảm của Trì Tầm, gần sát bên tai y, như khoan hồng độ lượng mà thấp giọng nói "Được, em không nói nữa. Khi nào anh muốn xin lỗi em thì nói sau." Kỳ thật hắn còn có thật nhiều lời nói có thể đánh vỡ tôn nghiêm anh trai chưa nói, nhưng hắn không thể ở mãi chỗ này, cự vật phía dưới đã ngạnh đến muốn tạc.

Hắn buông Trì Tầm đáng thương hề hề ra, đi ra ngoài một chuyến lại đi vòng vèo trở về, giúp Trì Tầm mặc xong quần áo. "Hôm nay có chút lạnh, Tâm Tầm mặc quần áo này vào đi."

Là một bộ tây trang, rất vừa người, Quý Nhiên Chu thậm chí ôn nhu săn sóc mà giúp Trì Tầm thắt cà vạt, xỏ đôi giày da bóng loáng.

Trì Tầm không thể phủ nhận cảm giác kinh hoàng hiện tại của bản thân, bởi vì Quý Nhiên Chu không có khả năng cho y đi ra ngoài, hơn nữa ——chỗ giao nhau ở mông quần tây mở ra, cố ý để cái đuôi...lộ ra bên ngoài.

"Tầm Tầm thật là đẹp mắt."

Trì Tầm mặc âu phục màu xanh ngọc cắt may tinh xảo ngồi ở mép giường, hơi hơi rũ đầu, tóc mái mướt mồ hôi như cương châm tinh mịn. Đường cong lưu sướng của quần tây hoàn mỹ dán sát đường cong bắp chân, chân đi giày da bình thản đặt trên thảm lót sàn, phối hợp với quần áo đẹp đẽ phác họa ra đường cong sắc bén lãnh duệ, vật liệu may mặc được chọn lựa kỹ càng cùng kỹ thuật may tuyệt vời, nếu không phải ngón tay lạnh lẽo trắng nõn nắm chặt khăn trải giường tạo ra nếp uốn, cùng cái đuôi lông mềm tuyết trắng phía sau mông, thật giống như hắn mới là vương giả sát phạt quyết đoán trong phòng này.

Quý Nhiên Chu nhìn nhìn liền nhịn không được dục vọng, bóp mặt Trì Tầm liền vô pháp khắc chế ái mội mút hôn. Trì Tầm lần nữa ngưỡng mặt nằm ngã vào trên giường, nửa khép mắt nhẫn nại, bàn tay để ở trước ngực Quý Nhiên Chu lại không dám dùng sức, bởi vì trên đùi cảm nhận được một vật cứng nóng đến kinh người đang dán sát vào. Kết quả là, Quý Nhiên Chu thuận lợi hôn dừng ở khóe mắt đuôi lông mày, chóp mũi thẳng tắp, sườn mặt nóng bỏng, cùng bên tai mẫn cảm nhất. Cuối cùng Quý Nhiên Chu cạy khớp hàm anh trai ra hôn thật sâu lên môi y, anh trai y thật có thể câu dẫn người mà.

Quý Nhiên Chu rốt cuộc cũng tính toán rời đi.

Trước khi đi hắn bưng một cốc nước đầy lại đây, "Anh trai uống một chén nước đi, có thể giúp anh đỡ khát."

Ý cười ngâm ngâm trong ánh mắt, lại rõ ràng là đang nói: Chính anh uống, hay là em "giúp" anh "rót" vào?

Trì Tầm trầm mặc tiếp nhận, ngẩng đầu một ngụm uống xong rồi đưa trả lại cốc.

Nhanh lên đi thôi.

Nhanh đi khỏi tầm mắt tôi đi.

Nhưng mà, Quý Nhiên Chu lại mang một cái còng tay đặt ở trước mặt Trì Tầm, sau đó xoay hai tay y còng ngược ra sau lưng.

Cùng lúc đó, Trì Tầm rốt cuộc mới nhớ ra, y đã không sai biệt lắm đã một ngày không có đi vệ sinh rồi.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro