Chương 36: Một bên cùng ba Quý gọi điện thoại một bên bị thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 "Thời gian dài hôn mê là hiện tượng bình thường?"

Quý Nhiên Chu ngồi ở mép giường, hỏi bác sĩ.

Trì Tầm nằm ở trên giường.

Ánh mặt trời đã lâu không thấy chiếu vào trên mặt, y lại không hề hay biết.

Tầm mắt Quý Nhiên Chu trước sau không có dời khỏi trên người Trì Tầm.

Ngữ khí hắn không còn sự dịu dàng nũng nịu khi đối mặt với Trì Tầm nữa, chỉ còn một loại cảm giác áp bách vô hình, làm cho tất cả mọi người ở đây đều khẩn trương.

Chỉ có vị bác sĩ hơi béo mặc một thân áo blouse trắng đã quá quen thuộc với loại trường hợp này,  giải thích cho hắn: "Thuốc kích thích cùng với thuốc X sẽ luôn có tác dụng phụ, khi ngài sử dụng liều lượng quá cao cùng lâu dài sẽ khiến tác dụng càng thêm mãnh liệt, hơn nữa sẽ theo thời gian chuyển dời sinh ra phản ứngbất đồng không thể đoán trước được, trong đó điển hình nhất chính là hôn mê thời gian cùng ý thức hỗn loạn,......"

"Ừ." Quý Nhiên Chu thần sắc rất bình tĩnh. Cũng không có hỏi cách cứu chữa hay không, giống như chỉ là hỏi một câu để xác định tình trạng của Trì Tầm mà thôi.

"Giai đoạn tiếp theo sẽ như thế nào?"

"Cũng chính là giai đoạn cuối cùng, khả năng sẽ trong thời gian ngắn mà mất đi bộ phận cảm quan, tỷ như thính giác, thị giác linh tinh. Hơn nữa......"

Vị bác sĩ béo kia càng nói càng hưng phấn, trợ lý Yule cảm giác không ổn, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo gã ý bảo đừng nói nữa, nhưng không chịu nổi đối phương giống như nhà khoa học điên rồ đang khoe khoang thành quả nghiên cứu của mình với người khác.

"—— đây cũng là giai đoạn mấu chốt nhất. Trong lúc này chỉ cần khống chế tốt liều lượng thuốc, y liền sẽ như ngài hy vọng, không cần lại sử dụng bất kỳ loại thuốc nào nữa, dưới tình huống thân thể không có tổn thương vĩnh viễn sẽ luôn bảo trì sự mê luyến cùng hưng phấn với ngài, cả đời ỷ lại ngài, không bao giờ rời khỏi ngài."

Vĩnh viễn không rời đi sao?

Lông mi Quý Nhiên Chu hơi rung động, ánh mắt âm trầm để lộ sự hưng phấn. Hắn thong thả chớp mắt vài cái, thời gian cũng giống như đọng lại.

Hắn không đưa ra đánh giá, nhìn chằm chằm Trì Tầm hỏi: "Anh ấy hôm nay khi nào tỉnh?"

"Muộn nhất là chạng vạng."

Mọi người rời đi.

Trong phòng còn có người, Quý Nhiên Chu ngẩng đầu: "Còn có chuyện gì cần thông báo sao?"

Trợ lý Yule là người hắn mang lại đây từ Quý gia, bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, là một nhóc quỷ rất thích khóc, hiện tại cũng trở thành thân tín đắc lực nhất của hắn.

Ánh mắt Yule đảo qua người thanh niên đang nằm trên giường, thân thể được chăn mềm che đậy kín mít, nhưng phía dưới nhất định là một thân vết thương chồng chất, anh không đành lòng mà nói: "Nhiên Chu thiếu gia, ngài thật sự quyết định phải làm đến mức như vậy sao?"

Quý Nhiên Chu bỗng nhiên nhướng mày cười, ngũ quan dường như hòa tan dưới ánh nắng, nhưng lại vô cớ tản ra sự lạnh lẽo:

"Anh nói em nghe thử xem, những quyết định từ trước đến nay của em, em có hối hận bao giờ chưa?"

Thời điểm Trì Tầm tỉnh lại rất đói bụng, y giống như đã mơ một giấc mơ thật dài.

Nhưng khi vén chăn lên nhìn đến thân thể trần trụi trải đầy dấu vết của bản thân, rất nhanh y đã ý thức được đây là hiện thực. Hỗn loạn mới là sinh hoạt bình thường của y, mà thanh tỉnh khả năng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi.

Chỉ cần y "Động dục", liền sẽ không cách nào khống chế bản thân, tự đánh mất nhận thức của mình, hoàn hoàn toàn toàn biến thành một loại sinh vật dâm đãng bị Quý Nhiên Chu dạy dỗ tốt.

Trì Tầm bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà.

Tiếng nói khàn khàn  giống như bị hạt cát nghiền qua: "Nhiên Chu, anh muốn đi vệ sinh."

Không bao lâu, Quý Nhiên Chu liền tới rồi.

Quý Nhiên Chu đặt đồ ăn lên bàn. Hiện tại tầng hầm ngầm không còn trống rỗng giống lúc ban đầu nữa, dọn một bàn ăn vào, trên bàn mỗi ngày đều để một bình hoa khác nhau, làm cho trong phòng luôn có mùi hoa quanh quẩn.

"Tầm Tầm tỉnh rồi, anh đã ngủ rất lâu đấy." Quý Nhiên Chu ngữ điệu rất vui sướng.

Trì Tầm không dấu vết mà lui ra sau một chút, lại nghĩ tới những trừng phạt sau đó liền cứng đờ bất động.

Quý Nhiên Chu dường như không phát hiện động tác của Trì Tầm, ôm y đi tới phòng vệ sinh, đi đến trước bồn cầu tách hai chân y ra, như cho trẻ nhỏ xi tiểu cầm dương vật Trì Tầm lên bắt đầu dỗ y đi tiểu.

Trì Tầm duỗi tay che mặt. Vì không để bị té ngã, y đành phải hơi ngửa người ra sau, vai cổ cùng sau lưng gắt gao dựa vào người Quý Nhiên Chu, đồng thời tiếng hít thở nóng bỏng bên tai cũng hết sức rõ ràng.

Trì Tầm hy vọng có thể ngăn cách hết thảy thanh âm, nhưng y biết chính mình không thể trốn, chỉ có thể tập dần thành thói quen.

Ở "Cảnh trong mơ" hoang dâm, Trì Tầm còn bị một bên thọc vào rút ra một bên lung tung rên rỉ tè ra. Thời điểm ngẫu nhiên không nghe lời, y ngay cả tư cách đi tiểu trong bồn cầu cũng không được cho phép.

Trì Tầm hô hấp cực kỳ dồn dập.

Bất luận đã xảy ra bao nhiêu lần, y đều không thể hoàn toàn quen với loại hành vi khiến người nhục nhã như thế này. Nước tiểu không ra được, nôn nóng lặng lẽ bò lên từ phía sau lưng, nhanh một chút, y quá rõ ràng nếu bản thân không ra được sẽ phải chịu đãi ngộ gì nữa.

Lúc này, lồng ngực Quý Nhiên Chu phập phồng kề ở phía sau lưng y, rất dịu dàng rất chân thành cười cười trấn an, "Tầm Tầm đừng khẩn trương, không cần phải nóng nảy."

Càng là dịu dàng, liền càng là ma quỷ!

Trì Tầm sợ hãi gấp bội, không dám nề hà mà run rẩy nắm lấy hạ thân tự mình loát động, dường như phản xạ có điều kiện biến thành thói quen, thoáng mở ra chốt mở chính xác, con đường phía trước liền rộng mở thông suốt.

Dòng nước tí tách tí tách rơi xuống bồn cầu sứ, Trì Tầm trong tiếng hít thở thô nặng của Quý Nhiên Chu rốt cuộc tiểu ra.

"Loạt xoạt."

Quý Nhiên Chu cẩn thận giúp Trì Tầm lau khô hạ thể, ôm anh trai đến bồn rửa tay rửa tay, sau đó trực tiếp đặt y trên ghế cạnh bàn ăn.

Trì Tầm cầm lấy thìa, tầm mắt cúi thấp dừng ở một bàn đồ ăn tinh xảo.

Y bỗng nhiên có chút hoài niệm khi bản thân ý thức hỗn độn cái gì cũng không cần nghĩ, hoàn toàn vâng theo bản năng, không tự hỏi liền sẽ không thống khổ.

Trì Tầm buồn bực ăn cơm, không nghĩ, không muốn hoặc là nói không dám cùng Quý Nhiên Chu đối diện, nhưng khi một tầm mắt chằm chằm dính trên người mình vẫn khiến y cảm giác nặng nề.

Phòng yên tĩnh đến làm người hít thở không thông.

"Anh trai hôm nay thật trầm mặc, không muốn cùng em nói chuyện sao."

Quý Nhiên Chu một miếng đồ ăn cũng chưa động.

"Ăn cơm đi, Nhiên Chu." Trì Tầm không biết tâm tình hiện tại của mình như thế nào, đại khái là thanh tỉnh khiến cho y tự tin, y phục tùng nhưng không muốn nhiều lời.

"......"

Nhưng hôm nay Quý Nhiên Chu tâm trạng có vẻ rất tốt, không tức giận, mà chỉ tự mình mở máy hát cùng Trì Tầm đơn phương nói chuyện.

Trì Tầm trước sau cúi đầu lảng tránh tầm mắt nóng bỏng của Quý Nhiên Chu, trong lòng y cực kỳ run sợ, bởi vì ai biết giây tiếp theo đối phương sẽ nói cái gì để nhục nhã y, làm ra việc gì khiến y thống khổ đây.

Cơm nước xong, nhìn phim ảnh trên TV, Quý Nhiên Chu còn ôm Trì Tầm nói đến những chuyện cũ lông gà vỏ tỏi, vẫn không có việc gì quá đáng xảy ra.

Nhưng mà thời điểm Trì Tầm bắt đầu mệt rã rời, Quý Nhiên Chu rốt cuộc thay đổi ngữ khí, là thương lượng, nhưng rõ ràng mang ý bất thiện: "Tuần sau chính là sinh nhật Tầm Tầm này, chúng ta gọi điện thoại mời ba em qua chơi nhé."

Trì Tầm ở trong lòng ngực Quý Nhiên Chu ngẩn ra: "Em muốn làm cái gì?"

Quý Nhiên Chu xoang mũi pha ra hơi thở nóng rực cùng ý cười trên môi, giống như hung thú ngủ đông đã lâu lộ ra răng nanh, từ từ trả lời: "Đương nhiên là hiện tại, liền ở trước mặt chúng ta, mời ông ấy ——"

Trì Tầm lập tức phản ứng lại, nhưng đã chậm.

"Không! Không được......"

Y bị chặn ngang ôm lấy khóa ở trong lòng ngực Quý Nhiên Chu, phía sau lưng dán với ngực đối phương. Thanh âm dây lưng cởi ra là một tín hiệu nguy hiểm, đồng tử Trì Tầm hơi co lại, ngón tay giãy giụa cố gắng bẻ cánh tay rắn chắc của Quý Nhiên Chu ra. Nhưng mà hạ thân y không một mảnh vải che thân thật sự quá dễ cắm vào, mông trần là thôi tình dược tốt nhất, Quý Nhiên Chu nhẹ nhàng tách ra bộ vị tư mật của y, trực tiếp thọc vào.

Trì Tầm cả người đều rùng mình bất động.

Hậu huyệt Trì Tầm cắn vật cứng, cảm giác thứ kia còn đang không ngừng trướng đại, y bên ngoài trừ bỏ thả lỏng không để chính mình quá thống khổ, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại cắn răng chịu đựng.

Quý Nhiên Chu nhiệt liệt mút hôn sau cổ đã chồng chất vết cắn của anh trai, đó là địa phương Trì Tầm cực kỳ nhạy cảm, Trì Tầm bỗng nhiên giật mình một cái, liều mạng né tránh sang một bên.

Y mới từ trong ác mộng bừng tỉnh, liền đừng bắt y đang thanh tỉnh mà trở lại mộng cảnh hoang dâm kia nữa.

Mà lúc này, Quý Nhiên Chu một tay giam cầm y, một tay cầm điện thoại gọi một cuộc.

Hắn ngữ khí thân mật: "Ba, gần đây ba có khỏe không?"

Trì Tầm nhân cơ hội đẩy cánh tay trước ngực ra, ngã về phía trước, muốn tránh đến chỗ nào thật xa. Mắt cá chân đau xót, bị xiềng xích trên chân kéo lấy mà ngã trên mặt đất.

"Không cần tức giận, tuần sau là sinh nhật anh Trì Tầm, con cùng anh trai đều rất nhớ ba."

Trì Tầm lo sợ bất an mà bò về phía trước, nhưng y bò thật sự chậm, bởi vì lục lạc trên cổ cùng âm thanh xiềng xích quá vang, y sợ người ở đầu kia điện thoại sẽ nghe được.

Trì Tầm chưa bò được vài bước đã bị cố định tại chỗ, xích chân bị người dẫm lên.

"Muốn nghe anh ấy nói chuyện sao?"

Rầm ——

Quý Nhiên Chu nhặt xiềng xích trên mặt đất lên, tàn bạo kéo một cái, Trì Tầm cắn chặt răng không phát ra một chút thanh âm. Y bị đối phương bóp cằm thật mạnh, nâng lên, nhìn đến một đôi mắt đào hoa, đến từ  một tên côn đồ vẻ ngoài ôn tồn lễ độ.

"Sao có thể chứ?" Quý Nhiên Chu nhìn lông mi Trì Tầm run rẩy, cắm ngón tay vào trong miệng y quấy loạn, "Anh trai là tự nguyện trở lại bên người con, anh ấy cũng rất yêu con mà."

"Tầm Tầm sao lại thẹn thùng thế, cùng ba em trò chuyện nha."

Toàn bộ quá trình Trì Tầm đều căng thẳng, cho dù Quý Nhiên Chu đùa bỡn đầu lưỡi của y như thế nào, Trì Tầm đều trầm mặc chịu đựng.

Phòng quá yên tĩnh, y nghe được một đầu khác của điện thoại truyền  tới âm thanh bạo nộ không gì sánh kịp. Bất quá điều này cũng thuyết minh, đối phương rất an toàn.

Trì Tầm bị ấn tóc quỳ ở giữa hai chân Quý Nhiên Chu, hắn cũng không có trực tiếp thọc vào trong miệng y, mà là bắt y dùng mặt ma sát co cọ cự vật thô tráng nóng rực của mình.

So với trực tiếp buộc y khẩu giao càng khiến người ghê tởm hơn.

"Khục——!"

Miệng dán trên hai viên tinh hoàn, Trì Tầm nôn khan ra tiếng, ngay sau đó y đã bị dương vật đặt sẵn ngay vị trí cổ thọc vào miệng. Trong phòng rất yên lặng, chỉ có âm thanh ọc ọc khặc khụ khác thường, nhưng phàm là người đã trải qua chuyện tính sự thì vừa nghe liền biết âm thanh đó nghĩa là gì.

"Anh trai rất thích em."

Quý Nhiên Chu phá lệ hưng phấn, dương vật giống như được lên dây cót không ngừng ra vào trong miệng Trì Tầm, thanh âm ma sát của nước bọt cùng dịch nhầy càng thêm chói tai. Sau một lúc lâu, Quý Nhiên Chu mới rút ra, kép theo những sợi tơ màu bạc diễm sắc.

"Tầm Tầm không muốn cùng ba em nói chuyện như vậy sao?" Quý Nhiên Chu túm Trì Tầm lên ấn người trên sô pha, dán ở bên tai y thấp giọng nói, "Cơ hội cực kỳ hiếm có, anh không muốn thử sao?"

—— có thể cầu cứu nha.

Nhưng Trì Tầm đã không còn biết đây là nơi nào. Hơn nữa y căn bản không rảnh cố kỵ,  cự thú của Quý Nhiên Chu lần nữa va chạm trên mông, khai mở hậu huyệt đã bị sử dụng quá độ của y. Lực đạo tàn nhẫn trước nay chưa từng có, phảng phất như không buộc được y kêu ra tiếng thề không cam lòng buông tha. 

Trì Tầm tay không chỗ đặt, thời gian qua y đã bị dạy dỗ đến quá tốt, trong mê loạn không tới vài cái đã bị va chạm tới điểm mẫn cảm, dễ dàng đánh thức tình dục trong người, y vậy mà vô ý thức phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ ......

Một tiếng này như châm ngòi dục hỏa, dã thú trong cơ thể Quý Nhiên Chu xé mở lớp ngụy trang hoàn toàn lao ra, liên tiếp bức cho Trì Tầm nức nở kêu ra tới vài lần, nhưng điện thoại còn chưa ngắt kết nối, cuối cùng Trì Tầm rốt cuộc không nín được, chửi ầm lên.

"Quý Nhiên Chu! Dmm cậu kẻ điên khôn nạn!!!!"

Nhưng thời điểm mắng hắn, hai chân y vẫn gắt gao quấn lấy hông đối phương, hai tay ôm vào trên người hắn.

"Hô...... Nhiên Chu, cúp... di."

Trì Tầm chủ động hôn lên cặp môi kia, chủ động lắc hông.

—— Quý Nhiên Chu không có khả năng cho phép y cùng Quý Tuân Thâm nói một chữ, nếu có thì không biết kế tiếp trừng phạt sẽ là thứ y không thể chịu đựng nổi nào nữa. Y không ngốc như vậy.

Điện thoại bị cúp.

Trì Tầm mấy phen giãy giụa, y bị chịch quá mức hung ác. Cuối cùng chỉ có thể ngưỡng mặt nằm ở trên thảm, hai chân tách ra run rẩy không ngừng, một bộ dạng bị chơi hỏng rồi.

Khóe miệng y dính đầy chất lỏng phân không rõ là nước bọt hay là thứ gì khác, hai mắt vô thần mở to, trong miệng còn không ngừng lặp lại: "Nhiên Chu...... Đủ rồi...... Dừng lại đi."

Trì Tầm bị đối phương không lưu tình chút nào mà lật thân lại, giống như sủng nô bị đùa bỡn thật nhiều quỳ rạp trên mặt đất, lối vào bí ẩn giữa kẽ mông mở rộng, hai chân vô pháp khép kín, nùng dịch trên mông nhiều đến nhỏ giọt chảy xuống, dâm mĩ mời gọi người phía sau.

"Còn chưa đủ đâu."

-----

ps: Chưa đủ là chưa đủ cái gì hả Quý Nhiên c.h.ó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro