Chương 37: Viết chữ lên người /dirty talk/ nhục nhã.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trì Tầm hôn mê thật lâu mới tỉnh lại.

Quý Nhiên Chu giống như cũng bắt đầu bận rộn với công việc, không thường lăn lộn y nữa, nếu có chỉ chừng mấy mươi phút liền đi.

Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Chuyện tốt ở chỗ y không cần đối mặt với tính ái điên cuồng của Quý Nhiên Chu, chỗ hỏng còn lại là y không thể kịp thời giải quyết nhu cầu sinh lý. Trì Tầm chỉ có thể tự mình bò đến phòng vệ sinh, giống như một sủng vật bị thuần hóa di chuyển bằng bốn chân tới nơi bài tiết, rồi tự mình tắm rửa sạch sẽ.

Cùng với tình dục không biết khi nào sẽ bất ngờ bốc lên.

Trì Tầm giống như bị phân tách thành hai người, hoặc nên nói là giống như người bệnh hồi quang phản chiếu. Thời gian thanh tỉnh thoáng dài ra, cho dù trong lúc đó y vẫn sẽ không khống chế được bản thân thần trí không rõ, cũng may không thường được đáp lại, nhẫn nại trong chốc lát hoặc là tự mình thư giải, y cự nhiên cũng có thể áp xuống.

Nhưng ai biết được liệu sau lần "Động dục" tiếp theo, y có thể vô pháp thanh tỉnh lại.

Trì Tầm cảm thấy rất khát.

Trên bàn cơm cắm một bình hoa bách hợp trắng, hương khí hợp lòng người, ung dung điển nhã —— thứ này từng bị cắm vào hậu huyệt y.

Bên cạnh đặt một cốc nước, nhưng Trì Tầm không muốn uống.

Ngày đầu tiên y không uống, Quý Nhiên Chu chưa nói cái gì.

Ngày hôm sau y không uống, Quý Nhiên Chu cho người ép y nuốt xuống.

Ngày thứ ba y không uống, Quý Nhiên Chu lại bóp cằm bắt y uống.

Trì Tầm ném cốc vào mặt Quý Nhiên chu.

Cái cốc vỡ nát.

"Anh được lắm, Trì Tầm."

Quý Nhiên Chu cũng không lau máu trên thái dương, máu kia giống như thấm vào trong ánh mắt, làm con ngươi Quý Nhiên chu đỏ đến đáng sợ.

"Em xem nhẹ ý chí của anh rồi, hiện tại vậy mà anh vẫn còn thanh tỉnh như vậy."

Quý Nhiên Chu kéo Trì Tầm vào thư phòng, lấy ra một loạt bút.

"Loại bút này nếu viết trên người anh thì ít nhất phải một tháng sau mới sạch được."

Quý Nhiên Chu cố định vòng cổ vào một cái tay vịn gắn trên tường, chỉ cần y vừa động liền sẽ tác động lục lạc kêu leng leng, mà trước mặt, là một tấm gương toàn thân rất lớn. Tay Trì Tầm cũng bị trói lên cao, mũi chân phải kiễng mới có thể miễn cưỡng chạm vào mặt đất. Quý Nhiên Chu mở gậy mát xa lên tần suất lớn nhất, lễ phép hỏi y muốn viết cái gì. Trì Tầm ban đầu cái gì cũng không chịu nói, Quý Nhiên Chu kiên nhẫn mà cùng y chơi một giờ, khiến chút sức lực để ổn định cơ thể cũng đều cạn kiệt, mới lại lặp lại vấn đề này.

Hắn buộc y phải nói mười câu.

Trì Tầm quỳ trước mặt hắn, đôi tay bị khóa ở sau người, y cúi đầu thấp hết cỡ, cắn răng gian nan nói ra: "Xin hãy...đùa bỡn anh."

Trước đấy Trì Tầm nói rất nhiều từ, Quý Nhiên Chu đều lắc đầu phủ quyết, lần này Quý Nhiên Chu mới hơi chút vừa lòng mà cười cười: "Đã biết, anh trai."

"......"

Bút đặc chế mang theo vệt nước lạnh lẽo dừng ở các nơi trên thân thể Trì Tầm, cọ qua đầu vú nơi ngực, háng, bụng, phần lưng, sau cổ, mông, thậm chí cả hậu huyệt...... Viết xuống câu Trì Tầm vắt hết óc nghĩ ra, dưới sự ám chỉ của Quý Nhiên Chu mà nói ra theo ý hắn.

"Tầm Tầm là tính nô của em sao?"

"Ức..... Ô ô! Phải, Nhiên Chu...... Viết lên đi."

"Anh trai thích món đồ chơi này không? Em cũng muốn có được một món đồ chơi đấy."

"Anh chính là món đồ chơi...... Cũng viết lên đi."

......

Kết quả là, dưới sự "thỉnh cầu" của Trì Tầm, trên ngực trái y viết "Chơi hư anh" "Thiếu thao", ngực phải viết "Món đồ chơi", bụng viết "Ép tinh" "Động dục", hai bên háng phân biệt viết "Tính nô chuyên dụng của em trai" "Dạy dỗ xong", phần lưng viết "Xin hãy sử dụng em" "Tính nô", trên mông viết "Chơi khô anh" "Bồn trữ tinh", rồi sau đó ngay ở nếp uốn hậu huyệt bị viết "Dâm huyệt" "Muốn bị cắm" ...

Mà cuối cùng, ở chỗ trống giữa hai đầu vú trước ngực, vị trí dễ thấy nhất, viết xuống hai chữ cực kỳ vũ nhục —— "Trai thẳng"

"Quên mất anh trai là trai thẳng, sao có thể không viết hai chữ này được."

Cuối cùng lại vội vàng nâng bút, ở phần gáy phía dưới vòng cổ viết thêm chữ gì khác nữa.

Quý Nhiên Chu cũng không cho Trì Tầm biết hắn viết cái gì chỗ này, sau khi đụ anh trai một lần liền ôm y đi tắm rửa, dòng nước cọ rửa ở trên người, thế nhưng thật sự rửa không sạch.

Cho dù Quý Nhiên Chu biến đổi các loại phương thức mà tra tấn, Trì Tầm vẫn trước sau thanh tỉnh, duy trì sự đối kháng của bản thân, không có lâm vào tình triều thần chí mê loạn.

Cho đến khi ——

Ngày hôm sau ngủ dậy, y bắt đầu nói không nên lời, cũng nhìn không thấy bất cứ thứ gì, tình dục cũng dâng trào không lý do.

"Thực xin lỗi, lần trước làm quá độc ác, Tầm Tầm đừng không để ý tới em, cũng em trò chuyện nha."

"Anh trai đánh em quá đau, em cho rằng anh lại muốn rời khỏi em."

"Chính là anh không thể không ăn cơm nha."

"......"

Quý Nhiên Chu cứ theo lẽ thường tới, Trì Tầm nằm ở trên giường trầm mặc không nói, đối phương tựa hồ cũng không biết y mất đi thị giác cùng không thể nói chuyện. Khi Quý Nhiên Chu đi rồi, Trì Tầm mới có thể dựa vào ký ức đi sờ soạng đồ ăn, một bên chịu đựng cơn động dục, một bên cực kỳ bất kham mà ăn uống.

Bản năng sinh tồn của con người luôn vượt quá tưởng tượng.

Ở thời điểm khuất nhục nhất, y thậm chí nhớ không nổi chính mình vì sao còn muốn kiên trì sống sót, làm sao có thể kiên trì chịu đụng cuộc sống như hiện tại. Giống như súc vật mà tồn tại, kéo dài hơi tàn, thật sự cần thiết sao? Tồn tại như vậy, có ý nghĩa gì đâu?

Quý Nhiên Chu rất nhanh vẫn phát hiện Trì Tầm khác thường thông qua thiết bị theo dõi. Đau lòng ngắn ngủi qua đi, Quý Nhiên Chu lập tức cực kỳ hưng phấn, hắn bức Trì Tầm nhìn không thấy từ cửa lùi đến chân tường.

Quý Nhiên Chu sao có thể không biết?

Từ lúc bắt đầu, Quý Nhiên Chu đã biết, đây là thủ đoạn trừng phạt hắn am hiểu nhất. Hắn lấy lý do thân thể Trì Tầm xảy ra vấn đề lớn như vậy lại không nói cho hắn, dùng roi quất đánh y, nhưng so với đau đớn do roi mang tới, càng làm cho y không thể chịu đựng được chính là tình dục.

Tình dục Trì Tầm ở thời điểm bị đè xuống súc ruột mà hoàn toàn bị đánh thức, rốt cuộc không cách nào áp chế.

Thời điểm Quý Nhiên Chu vứt bỏ Trì Tầm trên giường chuẩn bị rời khỏi, y lập tức nhổm lên ôm lấy đối phương. Dục vọng tiềm tàng trong thân thể chưa từng biến mất, chỉ là đang tìm kiếm một cơ hội để hoàn toàn bộc phát. Trì Tầm trong nháy mắt mất đi lý trí, ánh mắt trống rỗng quấn lên người Quý Nhiên Chu cầu hoan.

Đối phương gảy gảy lục lạc trên vòng cổ Trì Tầm, y nghe thấy đối phương nói.

"Thật tốt, Tầm Tầm tựa như một sủng vật xinh đẹp không còn nói ra những lời làm em chán ghét nữa, trong ánh mắt nhìn em cũng sẽ không còn oán hận nữa."

Trì Tầm vặn vẹo thân thể, hậu huyệt vừa ngứa vừa trướng. Bởi vì nhìn không thấy, cảm giác xấu hổ bị hạ thấp, dường như có một bản thân khác đang chiếm cứ toàn bộ thân thể, y không biết liêm sỉ mà ngồi quỳ ở trước mặt Quý Nhiên Chu dùng miệng liếm hạ bộ đối phương.

Quý Nhiên Chu lạnh nhạt nói: "Tầm Tầm muốn, nhưng mà em thì chưa muốn đâu."

Trì Tầm muốn há mồm cầu hắn, lại chỉ có thể phát ra âm điệu "A a" ngắn gọn cùng tiếng thở dốc dồn dập.

Lúc này, Quý Nhiên Chu thô bạo bóp chặt cằm anh trai, trầm mặc mà quan sát y một hồi, ước chừng vài phút sau mới vững giọng từ từ nói: "Anh phải đưa đầu lưỡi ra."

Trì Tầm không nghe rõ, nhìn lại mệnh lệnh một lần sau không cần nghĩ ngợi mà làm theo.

Đối phương xé mở áo ngủ của y, lại hỏi: "Anh trai nói như vậy, làm cái gì đều có thể chứ?"

Trì Tầm liều mạng gật đầu, lục lạc đong đưa tạo ra âm thanh vang dội.

"Ngoan lắm, em hiểu rồi."

Nhưng mà nói xong, Quý Nhiên Chu liền cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

Trì Tầm nháy mắt đại kinh thất sắc, ngã xuống giường kéo dây xích hướng tới cửa bò qua muốn kéo hắn lại, nhưng cửa đã đóng lại thật mạnh. Trì Tầm liền trở về tình cảnh tự mình chơi đùa chính mình, y ở trong phòng sờ soạng, muốn tìm kiếm cái gì đó có thể cắm vào, chính là trong bóng đêm sờ soạng thật lâu cái gì cũng không tìm được.

Trì Tầm chưa từng nhớ nhung Quý Nhiên Chu như bây giờ, nhưng không thể nói, mắt cũng nhìn không thấy, thậm chí không rảnh lo lắng bản thân có thể biến thành tàn phế cả đời, chỉ cuộn tròn ở cạnh cửa nghe hết thảy động tĩnh, kỳ vọng Quý Nhiên Chu có thể sớm xuất hiện một chút.

Y nhớ tới lúc còn rất nhỏ, nhà hàng xóm nuôi một con Samoyed nhỏ.

Chủ nhân của nó cũng là công tác bận rộn, khi nào rảnh rỗi mới có thể trở về làm bạn với nó, mà nó chỉ có thể bị nhốt ở trong phòng, trừ bỏ chờ đợi cái gì cũng làm không được. Hiện tại Trì Tầm cũng bị một sợi dây xích vây ở một phòng, tình cảnh càng thêm thê thảm, so với động vật càng đê tiện hơn.

Trì Tầm ngủ một giấc, mơ thấy Quý Nhiên Chu xuất hiện, vỗ vỗ đầu của y, nói "Anh trai thật ngoan". Chính mình tự phát mà chu mông lên, bẻ ra nhục huyệt mềm xốp, gắt gao ngậm lấy đối phương, đổi lấy cảm giác an toàn tuyệt đối.

"Anh ơi......"

"Anh?"

"Tỉnh lại nào."

Có bàn tay không nhẹ không nặng vỗ vỗ trên bờ mông trần trụi của y, hương vị quen thuộc chui vào xoang mũi, Trì Tầm cao hứng mà chống thảm bò dậy chui vào vòng tay ôm ấp của đối phương.

Quý Nhiên Chu nhìn ánh mắt Trì Tầm tràn ngập mê luyến, trong lồng ngực dâng lên một loại thỏa mãn chưa từng có, chính hắn đều có chút phân không rõ người trước mặt là anh trai hắn hay là một sinh vật khác.

Không phải anh trai hắn thì có thể là ai? Hắn muốn một cái nó, nhưng chỉ "nó" phải là anh trai thì hắn mới có thể thỏa mãn, từ "Anh trai" biến thành "Nó" nha.

Hắn buông xích sắt một bên lôi kéo, hiểu ý kéo ra khóa kéo câu thúc y, "Tầm Tầm, ngày mai chính là sinh nhật anh, em vì anh chuẩn bị, chúng ta có thể đi lên mặt đất chơi nha."

.....

P/d: Thật sự thấy thương Trì Tầm quá trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro