Chương 38: (Nặng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Warming:  Khuyển hóa/ câu thúc y/ làm trò trước mặt người khác.


Trợ lý Yule nhẹ nhàng gõ mở cửa phòng.

"Nhiên Chu thiếu gia, hội nghị lập tức bắt đầu, đã dựa theo sự phân phó của ngài làm tốt công tác bảo an cùng che chắn."

Yule hạ giọng một chút. 

Cậu nghe được thanh âm kỳ quái, tựa hồ là thứ gì chấn động cùng âm thanh va chạm thật nhỏ của kim loại, đúng là từ phía bàn làm việc truyền đến. Tầm mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chếch đi một tấc, cậu thoáng nhìn thấy một sinh vật trong chế phẩm từ da có ánh sáng màu đen đang thong thả mấp máy.

Trời ạ, kia không phải là......

Đúng lúc này, có một ánh mắt lạnh lẽo ghim vào người cậu, giọng nói âm u vang lên trong phòng: "Làm sao vậy, muốn tìm thứ gì sao?" Ngữ điệu người nọ cực kỳ âm trầm.

Yule tức khắc sợ tới nuốt hết lời trong cổ họng, chỉ cảm thấy bi ai lớn lao, thức thời mà đóng cửa lại lui xuống.

"Rầm ——" tiếng xiềng xích thanh thúy vang lên, Quý Nhiên Chu túm xiềng xích, bức cho người đang nằm giữa háng hắn "A" một tiếng mỏng manh, bị buộc ngẩng đầu lên.

"Tầm Tầm, có người nhìn thấy anh rồi." Lời này vừa dứt liền thấy người nọ lập tức run rẩy với biên độ nhỏ.

Không, kỳ thật không thể xác định đây có thể xưng là người hay không, đó là một sinh vật toàn thân bị bọc trong câu thúc y bằng da đặc chế màu đen. Áo da hiển nhiên là tỉ mỉ định chế theo dáng người, mỗi một tấc vải da đều hoàn mỹ dán sát thân thể người mặc, triển lộ ra đường cong sắc sảo mượt mà, từ đầu đến chân, bao gồm dương vật trước sau bảo trì tư thể vểnh cao dưới hạ thể.

Y ngồi quỳ trên mặt đất, đôi tay trói ở sau người, mặt trên là một bộ khóa kim loại lập loè ánh bạc, xiềng xích trung gian rất ngắn, theo cổ tay nhìn lên trên, ở chỗ cánh tay còn có một dây đai lưng bó chặt, khóa nối với phần đai lưng của thân áo, buộc y phải bảo trì tư thế thân trên ưỡn ngực hoàn toàn không thể nhục nhích, dù chỉ là một chút.

Mà trên mắt cá chân cũng có các vòng tròn đồng dạng, cùng nửa người trên bất đồng. Trên vòng kéo dài ra một cái xiềng xích, uốn lượn mà biến mất ở dưới hai cánh mông, giữa hai chân có một cái cái đuôi mao nhung màu đen cực đại—— tức là thân dưới của y cũng bị cắm giang tắc đuôi chó trong hậu huyệt cùng xiềng xích giam cầm. Trên người y còn có vài  chỗ bị mở ra, mấy cái khiêu đản không ngừng chấn động. 

Ngoài ra, trên mặt y trừ bỏ chỉ có hai cái lỗ nhỏ cung cấp oxi hô hấp, miệng cũng bị một đồ vật giống như nắp đậy lấp kín, một cái dây xích vừa nhỏ vừa ngắn nối với khăn trùm đầu. Mà trên cổ y cũng đeo xích sắt, một đầu khác của dây xích nằm trong tay người đang thản nhiên ngồi trên ghế.

"Anh thẹn thùng sao?"

Quý Nhiên Chu rũ mắt nhìn chăm chú Trì Tầm, sau một lúc lâu nhẹ nhàng kéo động xiềng xích. Ngoài phòng ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp rèm mỏng, thanh âm dễ nghe biến hóa thành âm điệu nặng nề, cùng tiếng tim đập của chính y chui vào trong máu.

Trì Tầm rụt rụt, sau đó rất nhanh lại học bộ dáng vừa rồi dùng gương mặt thật cẩn thận mà cọ lên, một bên phát ra thanh âm i a yếu ớt.

Thật đẹp quá.

Quý Nhiên Chu nhổ xuống khẩu tắc, nước bọt súc tích ở trong khoang miệng nháy mắt chảy ra, lưu lại dấu vết thật dài chảy trên áo câu thúc.

Quý Nhiên Chu móc ra phân thân, lôi kéo vòng cổ lách cách dùng quy đầu dữ tợn của dương vật ác liệt chọc chọc khóe miệng buộc y nuốt chỗ nước bọt còn dính bên môi trở về. Mà đối phương không hề có ý tứ tránh né, chỉ muốn lấy lòng hắn, nhanh chóng phối hợp vươn đầu lưỡi muốn truy đuổi nơi phát ra hương vị, ngay cả hô hấp cũng như thực tủy biết vị mà trở nên dồn dập. Kết quả khiến cho càng nhiều nước miếng chảy ra, nhưng bị câu thúc lên không thể nhúc nhích, nếu không quả thật như muốn dùng miệng mình dứt khoát tròng lên vật kia.

Rốt cuộc, Quý Nhiên Chu cũng dịu dàng âu yếm sờ sờ đầu của Trì Tầm, y không né tránh: "Ngoan lắm, trước thỏa mãn anh trai một chút đi, bất quá không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không thể hàm vào đâu đấy."

Hội nghị online sắp bắt đầu rồi. Trong phòng màn hình sáng lên, Quý Nhiên Chu thu hồi biểu tình ôn hòa, nghiêm túc mà dời ánh mắt về phía những gương mặt trên những khung hình bất đồng.

"Các vị, đã lâu không gặp, chúng ta bắt đầu đi."

......

Trì Tầm nghe được rất nhiều thanh âm xa lạ.

Y hẳn là bị đưa tới trước mặt rất nhiều người, mọi người lung tung rối loạn giảng cái gì đó, y một câu cũng nghe không rõ. Có lẽ ở khoảng cách gần có người sẽ khinh thường phát hiện y, mà bản thân lại không biết liêm sỉ quỳ gối trước mặt đàn ông liếm láp hạ thể đối phương, không hề cảm thấy thẹn tâm.

Nhưng mà y dường như muốn phát điên rồi.

Trì Tầm ôn thuần mà nằm quỳ ở giữa háng Quý Nhiên Chu, giống động vật nhỏ vươn đầu lưỡi từng chút liếm láp hành thân đối phương, những hương vị đó làm y rất có cảm giác an toàn.

Tình dục của y là thông qua các loại khí cụ bị đối phương thao túng, hạ thân không có lúc nào là không ở trong trạng thái cao trào vô pháp phóng thích, chỉ cần y ảo tưởng chính mình được đối phương hưởng dụng, y liền có thể đạt được thỏa mãn một cách khó hiểu—— y cần phải học được từ trong thống khổ có được thỏa mãn cùng vui sướng.

Chỉ là đầu vú thật sự rất khó chịu, cảm giác tê tê dại dại cùng thống khổ đan chéo chà đạp đầu vú Trì Tầm, vừa đau vừa khó chịu. Trì Tầm thực sự khát vọng có thể rên rỉ ra tiếng để xin tha, nhưng một mặt giọng nói của y bị hỏng ở một mức độ nào đó, không thể phát ra tiếng nói như bình thường, mặt khác y còn bị Quý Nhiên chu hạ lệnh không được phát ra âm thanh.

Trì Tầm chuyên tâm hầu hạ Quý Nhiên chu, lúc này đối phương bỗng nhiên thay đổi tư thế, rời xa nơi Trì Tầm có thể liếm tới. Y cuống quýt vội vàng cọ đầu gối tìm kiếm mục tiêu, linh đang —— lục lạc vang lên. Trong không khí bỗng trở nên an tĩnh.

"Xin lỗi, nô lệ của tôi có chút không nghe quản giáo." Quý Nhiên Chu tự nhiên mở miệng, thanh minh trong mắt chứng tỏ chưa thấm nhiễm nửa phần tình dục.

Hắn mỉm cười hơi hơi khom người, lưu loát lấp khẩu tắc che lại miệng lưỡi Trì Tầm. Ngay sau đó nắm lấy xiềng xích trên vòng cổ  dùng sức kéo sang một bên, Trì Tầm lập tức bị cảm giác hít thở không thông mãnh liệt chiếm cứ toàn thân, chờ lực đạo trên cổ lỏng ra mới phản ứng lại, phía sau lưng bỗng bị trọng lực dẫm lên áp quỳ rạp xuống, y bị một chân Quý Nhiên chu nặng nề dẫm lên cổ đè mặt xuống thảm trải sàn.

"Chúng ta tiếp tục đi."

"Ức....." Bị buộc đến không thể nhẫn nại, tính nô trên mặt đất run rẩy thân thể áp lực phát ra âm thanh xin khoan dung mỏng manh.

Nhưng mà lực đạo phía sau lưng lại càng áp nặng xuống, là lấy phương thức giẫm đạp cảnh cáo y, đừng có lộn xộn.

Chính là...... Y chịu không nổi.

Trì Tầm theo bản năng kẹp chặt hậu huyệt, cực kỳ hy vọng Nhiên Chu có thể xông tới, hoặc là dùng ngón tay hay món đồ chơi đùa bỡn y.

Ô ô muốn.

Rất muốn!!!

Chỉ cần Nhiên Chu có thể thao hậu huyệt, y bị dùng  phương thức đối đãi như thế nào cũng không quan hệ.

Nhưng mà, sự thật lại là Trì Tầm gần như hỏng mất trong sự khống chế của đối phương phí công vặn vẹo thân thể, giống một đồ vật bị coi thường tất cả nhu cầu của bản thân. 

Y nhớ tới Nhiên Chu khi mới vừa mặc câu thúc y cho y đã nói qua, "Anh trai nếu muốn, phải giống như cún nhỏ vươn đầu lưỡi đối với chủ nhân vẫy đuôi lấy lòng, thì mới được thỏa mãn".

Trì Tầm không còn muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ dựa theo bản năng cùng nhu cầu bức thiết của cơ thể mà hành động. Chỉ cần có thể lấy lòng hắn, muốn y làm cái gì cũng đều có thể.

Bởi vì Nhiên Chu là chủ nhân của y......

Nhiên Chu là chủ nhân......

......

P/s: ko nói nhiều, ce đâu, cầm dao lên theo tui đi thiến Quý Nhiên Chu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro