Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh muốn thử một hơi không ?"

Ôn Trạc đưa điếu thuốc qua, ánh lửa cam mỏng manh lập lòe nơi đầu ngón tay, trong nhà tràn ngập mùi thuốc lá, Ôn Du nghiêng đầu tránh đi, anh khụ một tiếng. Ôn Trạc thấy vậy thu tay về, kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay từ từ thưởng thức.

Ôn Du trầm mặc trong chốc lát, rũ mắt:

"Bỏ đi, không tốt cho cơ thể"

Ôn Trạc ngắn ngủ "a" một tiếng, nghe lời anh dùng sức ấn đầu thuốc xuống bàn dập đi, đột nhiên hắn áp sát người bên cạnh, ở trên má anh trai vang dội hôn một cái. Ôn Du luôn luôn không đoán được hành động của tên nhóc này, cả kinh quay đầu nhìn hắn không chớp mắt. Ôn Trạc cười muốn sặc, vui vẻ ôm chầm anh:

"Anh, nụ hôn đầu tiên của anh có phải là cho em không?"

Ôn Du nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cáu kỉnh xoay đầu đi:

"Không phải"

"Ôi, sao lại không phải ?"

Cái này thật sự làm Ôn Trạc có chút nóng nảy, hắn cứng rắn xoay mặt anh trai lại:

"Anh, anh nói rõ ràng xem, đừng nói với em là tên họ Lương kia nhé."

"Trong đầu em suy nghĩ cái gì vậy hả ?"

Ôn Du tức đến mức mạnh mẽ hất tay hắn ra, anh vừa muốn đứng lên lại bị Ôn Trạc nhấn xuống. Ôn Trạc có hứng thú nhào tới mông treo trên không trung ngồi cạnh hai chân anh trai, đôi tay đem anh trai vây trên sofa. Ôn Du ẩn ẩn cảm thấy không ổn, co quắp đẩy hắn ra:

"Đừng nháo..."

Ôn Trạc cảm thấy anh trai nhà mình thật là đáng yêu, cái đẩy không có tí sức lực nào lại rất có ý "Muốn cự còn nghênh". Ôn Du hơi hoảng sợ, vừa nâng mắt liền thấy em trai cười như không cười nhìn qua, anh biết tránh không khỏi rồi, đành phải nhỏ giọng nói:

"Đừng.... Đừng ở trên sofa"

Ôn Trạc cũng không muốn làm khó anh, ôm anh trai, đá cửa phòng quăng anh trai lên giường, Ôn Du bị quăng ngơ ra, chớp chớp mắt, liền thấy bộ dáng lưu manh của em trai.

Ôn Trạc một bên cởi đồ anh trai, trên mặt còn treo nụ cười dâm tà trông chẳng khác nào tên cầm đầu bọn thổ phỉ:

"Anh trai, ngài nghỉ ngơi cho tốt, để em hầu hạ ngài, đảm bảo bao sướng, khó chịu không lấy tiền."

Ôn Du thầm mắng một câu không biết xấu hổ, giật giật chân, anh liền cảm giác được xương hông bị em trai ấn xuống, bây giờ anh giống như một khối thịt trên thớt, chỉ có thể tùy ý em trai ở khắp nới trên cơ thể đốt lửa.

Ôn Trạc một đường đi thẳng xuống phía dưới, ngựa quen đường cũ kéo khóa kéo của anh trai xuống, dùng tay sờ sờ, bỉ bỉ tiện tiện mà nhìn về phía anh:

"Anh, thành đá luôn rồi."

Mặt Ôn Du nóng bừng bừng, cảm nhận được khoang miệng ấm áp của em trai ngậm lấy, không tự chủ khẽ hừ nhẹ một tiếng, hai tay vô lực nắm lấy tấm chăn. Ôn Trạc đang liếm mút bỗng nhiên lại bỏ ra, in một dấu hôn bên hông Ôn Du:

"Đêm vẫn còn dài, anh trai cưng của em."

Ôn Du nhắm mắt, để Ôn Trạc từ từ ngồi xuống, trái cấm nơi vườn địa đàng nguyện vì người mà hái xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro