Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên sân trường rộng lớn có một đám đông trai xinh gái đẹp vây quanh.

Khi Phó Thanh Trần tới, Phó Khiên Bắc nhìn thấy ngay lập tức, hắn nở nụ cười rạng rỡ.

Lúc chơi bóng rổ Phó Khiên Bắc rất tùy hứng, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mỗi lần ghi được một bàn thắng, lại là tràn ngập tiếng reo hò.

Phó Thanh Trần vô thức cũng bị cuốn vào xem đến say mê.

Trận đấu kết thúc, không nằm ngoài dự đoán, đội Phó Khiên Bắc lại giành chiến thắng.

Phó Thanh Trần vốn là muốn trốn về, nhưng bắt gặp ánh mắt Phó Khiên Bắc đang nhìn chằm chằm, cậu mới lấy tốc độ ốc sên chậm chạp đi qua.

Cậu bước qua chỗ Phó Khiên Bắc, bởi vì ngoại hình nổi bật của cậu đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.

Mà cậu còn chưa kịp đến trước mặt Phó Khiên Bắc, thì hắn đã bước tới ôm cậu lên xoay vòng vòng.

Nước uống và khăn lông rơi vãi trên đất cũng không ai quan tâm.

"Chị ơi, em thắng rồi."

Thanh niên nở nụ cười rạng rỡ, hiếm thấy hắn lộ ra vẻ trẻ con như vậy.

Phó Thanh Trần bị hắn làm cho có hơi xúc động, không nhịn được khẽ nhếch môi.

Tất cả người có mặt ở đây đều nhìn ra được mối quan hệ mờ ám của hai người.

Cũng không biết là ai nói "Hôn đi hôn đi", lập tức cả đám người đều hét lên.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Phó Khiên Bắc giữ chặt sau gáy Phó Thanh Trần, hôn mạnh lên môi cậu.

Phó Thanh Trần vô thức nắm chặt áo của hắn, đây là lần đầu tiên cậu hôn trước mặt nhiều người như vậy đó.

Đợi đến khi hôn xong, Phó Khiên Bắc ôm cậu vào lòng che chắn kỹ càng, không cho người khác nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của chị mình.

Mà cái dáng vẻ chiếm hữu mạnh này của hắn khiến cho mọi người ở đây mỉm cười thỏa mãn.

Nói chuyện với đồng đội chốc lát rồi Phó Khiên Bắc đưa Phó Thanh Trần rời đi.

Nhưng vừa ra khỏi trường, Phó Thanh Trần đã tránh thoát khỏi tay Phó Khiên Bắc.

Quản gia vẫn còn chờ ở bên ngoài, nhìn thấy hành động thân mật quá mức của đại tiểu thư và thiếu gia, ông cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.

Phó Thanh Trần cũng không biết rốt cuộc quản gia có thấy hay không nữa.

Mà Phó Khiên Bắc lại không quan tâm, chỉ đi theo phía sau Phó Thanh Trần.

Quản gia khom lưng chào hỏi bọn họ.

"Ngài Phó kêu tôi đón cậu đến nhà hàng cậu thích nhất dùng bữa với ngài ấy."

Phó Thanh Trần gật đầu bước lên xe, Phó Khiên Bắc cũng định bước lên theo nhưng bị quản gia ngăn lại.

"Thiếu gia, ngài Phó chỉ muốn dùng bữa với tiểu thư thôi."

Nhưng Phó Khiên Bắc đã nhanh chân chen vào.

"Người một nhà ăn chung vẫn tốt hơn mà."

Nói xong hắn còn nhe răng cười hì hì, trông có chút ngu ngốc, đúng là không biết xấu hổ.

Quản gia im lặng, thật sự không có cách nào đuổi được hắn.

Phó Thanh Trần thở dài, thật là đồ không biết xấu hổ không ai sánh kịp.

Chỉ là tất cả những chuyện này đều được quản gia báo lại cho Phó Minh Lãng.

***

Đợi đến công ty, quản gia đưa Phó Thanh Trần đến phòng nghỉ trước.

Nói là ông chủ còn đang bận họp bảo bọn họ chờ một chút, quản gia còn cẩn thận chuẩn bị trà bánh mà Phó Thanh Trần thích.

Còn đối với Phó Khiên Bắc lại hoàn toàn phớt lờ, không hề quan tâm.

Phó Khiên Bắc cũng không thèm để ý, hắn chỉ muốn ở cùng với chị gái của mình thôi.

Quản gia sau khi đóng kín cửa phòng nghỉ thì nhanh chóng đi tới văn phòng, cung kính đứng ở một bên.

Phó Minh Lãng ngồi trên ghế, sắc mặt không thay đổi nhìn máy vi tính, trên màn hình là hình ảnh của phòng nghỉ.

Ánh mắt kia của Phó Khiên Bắc rất quen thuộc, giống hệt lúc y nhìn Trần Trần.

Đây rõ ràng là ánh mắt của người đàn ông nhìn người mình yêu.

Cực kỳ ngứa mắt.

"Quản gia Trương, gọi Phó Khiên Bắc đến đây."

Có lẽ cảm thấy được sự tức giận trong giọng nói của ông chủ, quản gia càng thận trọng hơn.

Quản gia lập tức đi đến gõ cửa phòng nghỉ.

"Thiếu gia, ngài Phó gọi cậu đến phòng làm việc một chuyến."

Phó Thanh Trần hơi nghi ngờ nhìn Phó Khiên Bắc, thấy vẻ mặt đối phương cũng rất hoang mang, xem ra cũng không biết Phó Minh Lãng tìm mình có chuyện gì.

Phó Khiên Bắc đành đi theo quản gia.

Vừa bước vào cửa, Phó Khiên Bắc cảm thấy có cái gì đó ném tới chỗ mình, hắn vội vàng né qua một chút, vật kia rớt xuống đất, liếc nhìn thì ra là cái gạt tàn thuốc.

Người cha già rõ ràng là đang rất tức giận.

"Mau quỳ xuống."

"Dạ thưa cha con đã làm sai điều gì ạ?"

Phó Khiên Bắc cũng bắt đầu khó chịu, cười lạnh nhìn Phó Minh Lãng.

"Em ấy là chị của mày đó! Thằng khốn nạn."

"Không phải đều là học hỏi từ ngài sao, cha à, lúc cha ở cùng với chị có nghĩ tới chị là "con gái nuôi" của cha không?"

Phó Khiên Bắc ôm cánh tay, cười giễu cợt.

"Nếu cha có thể, vậy tại sao con không thể chứ?"

Phó Thanh Trần không biết Phó Khiên Bắc và Phó Minh Lãng đã nói chuyện gì.

Cậu mới bước đến, mặt mày Phó Khiên Bắc đáng thương nhào tới ôm chặt cậu.

"Chị ơi xin chị giúp em với! Em bị đuổi ra khỏi nhà rồi."

Phó Thanh Trần theo bản năng nhìn ra cửa, Phó Minh Lãng đang nhíu chặt mày nhìn động tác của Phó Khiên Bắc, y tiến lại đây lôi cổ hắn ra.

"Còn không mau cút đi!"

Phó Khiên Bắc ôm chặt eo Phó Thanh Trần.

"Con không đi, chị ơi giúp em với!"

Phó Minh Lãng sắp bị đứa con hư hỏng này làm cho tức chết.

Y lạnh lùng gọi bảo vệ tới đuổi hắn đi.

Phó Thanh Trần hơi nghi ngờ nhìn qua phía quản gia.

Đối với người mà ông chủ nâng trong lòng bàn tay này, thái độ quản gia càng thêm cung kính.

"Phó thiếu gia nói muốn cạnh tranh công bằng với ông chủ, trong lúc tức giận ngài ấy đã cắt đứt quan hệ và đuổi cậu ấy ra khỏi nhà."

Phó Thanh Trần cảm thấy hơi nhức đầu.

Đợi Phó Minh Lãng xử lý đứa con hư hỏng xong thì đưa cậu đi ăn. Lúc đối diện với cậu, Phó Minh Lãng rất dịu dàng, khi cậu ra nước ngoài, mọi việc cũng do một tay người đàn ông này lo liệu.

Đặt quá nhiều tâm tư vào "cô con gái nuôi" mảnh mai này, nhìn cậu từ nụ hoa bé nhỏ đến thành đóa hoa xinh đẹp lộng lẫy, tình cha con cũng từ từ biến chất.

Mà Phó Thanh Trần cũng thích sự chín chắn, hấp dẫn của Phó Minh Lãng.

Đến khi cậu trưởng thành thì cả hai bắt đầu ở bên nhau.

Bọn họ đã làm qua những chuyện thân mật nhất, Phó Thanh Trần cũng rất ỷ lại y.

Nếu như nói Phó Khiên Bắc nhiệt tình như lửa, thì Phó Minh Lãng lại bao dung, dịu dàng như nước.

Sau khi ăn cơm xong, Phó Minh Lãng cũng không có tâm trạng đến công ty.

Cùng cậu trở về nhà, y lập tức nhịn không được nữa mà hôn lên môi cậu, nâng bờ mông cậu lên ôm chặt.

Ở nước ngoài bọn họ đã từng làm vô số lần, tất cả những thứ này đều rất quen thuộc.

Y yêu thích dáng vẻ tỏ ra thẹn thùng của cậu, thích tiếng rên rỉ mê người của cậu và cũng thích lúc cậu mệt mỏi bắn ra ở bên trong mình.

Mọi thứ của cậu đối với y đều vô cùng hấp dẫn.

"Trần Trần, tôi yêu em."

Người đàn ông hôn lên môi cậu, trong ánh mắt đều tràn ngập yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro