CHAP 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tên Thời Khanh, Phương Minh nghe người khác nhắc đến rất nhiều lần.

Bọn họ một đám si mê theo đuổi hắn, quỳ dưới chân hắn, đem những thứ quý giá cho hắn xem, khẩn cầu hắn có thể cười với bọn họ một cái.

Lúc vui vẻ, hắn sẽ nói chút lời âu yếm ngọt ngào làm say chết lòng người, sẽ chui vào lồng ngực của ngươi, giống một chú mèo làm nũng, cùng ngươi làm chuyện vui sướng.

Lúc không vui, liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng làm hắn cảm thấy phiền, hắn đánh ngươi, mắng ngươi, nói ra những lời nói ác độc nhất, đến khi trái tim chân thành của ngươi bị vỡ nát vì tổn thương, nhìn ngươi đau khổ vạn lần hắn mới vui vẻ sau đó hắn lại biến thành một thiên sứ ôn nhu ngọt ngào.

Ngươi lúc đó sẽ lại luyến tiếc nói nặng lời với hắn, hắn chỉ hơi chau mày trong lòng ngươi liền khó chịu, chỉ nghĩ làm thế nào để cho hắn vui vẻ trở lại.

Phương Minh nghe qua rất nhiều sự tích về tình nhân của vị nhân vật nổi tiếng này, hắn không thể nào lí giải được sự nuông chiều của những người đó, họ làm sao mà lại chịu đựng được, nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ dùng những lời nói khó nghe ấy đáp trả lại, sau đó phủi tay bỏ đi.

Sau này người yêu của cậu nhất định sẽ là một người ôn nhu, tính tình đáng yêu, sẽ kêu tên cậu một cách ngọt ngào, làm nũng với cậu, nhất định không phải là loại tính tình ác liệt như Thời Khanh.

Bạn thân của cậu nghe cậu nói như vậy chỉ cười cười một cách quái dị, trong miệng lẩm bẩm lời gì đó, rồi lại lên diễn đàn tìm kiếm về Thời Khanh, nhìn vào ánh mắt làm tim người khác đập nhanh trở nên yêu say đắm của Thời Khanh.

Phương Minh biết bạn thân của cậu-một sinh viên tài giỏi tiếng tăm lẫy lừng đã từng cùng Thời Khanh yêu đương một tuần, kết quả là bị đá vì một câu " Ngươi thật không thú vị".

Từ trước đến nay người bạn thân bình dị bỗng trở nên giống như một người điên, liên tục uống say, khẩn thiết mà lặp đi lặp lại tên của Thời Khanh, cầu xin được quay lại bên Thời Khanh. Khi tỉnh lại lại càng chìm sâu hơn vào tình yêu say đắm.

Dường như mỗi người cùng Thời Khanh trải qua yêu đương đều trở thành như thế, họ không đi tìm đối tượng khác, điên cuồng tìm tin tức về Thời Khanh ở trên mạng, tìm những thứ Thời Khanh yêu thích, dùng thái độ ghen ghét phê phán người yêu hiện tại của Thời Khanh, ác độc nguyền rủa, thậm chí ngầm xuống tay độc ác giống như những phi tần trong hậu cung của hoàng đế thời xưa. Chỉ là bọn họ đã sớm bị đày vào lãnh cung, có lẽ cả đời đều sẽ không đạt được sự ân sủng một lần nữa.

Theo thời gian trôi đi, bọn họ lại kêu gào: Thời Khanh là của mọi người! Ai cũng không được độc chiếm!

Ở trong mắt Phương Minh tất cả thật sự hết sức điên cuồng.

Tiếng ồn ào của bạn cùng phòng làm Phương Minh hết sức phiền, cậu quyết định đi dạo ở hoa viên bên ngoài ktx.

Vòng đi vòng lại cậu không biết mình đã đi tới nơi nào, đóa hoa màu hồng nhạt ẩn mình trong bụi cỏ, nhưng thứ làm cho lòng người kinh diễm là thiếu niên đang ngủ say sau bụi hoa, đẹp đẽ đến tinh xảo như tinh linh được miêu tả trong quyển sách cổ tích.

Phương Minh không kiềm nén được mà ngừng lại hơi thở, sợ quấy nhiễu cảnh đẹp trước mắt, thiếu niên cuối cùng vẫn mở mắt, mang theo sự mơ màng ngây thơ khi vừa mới tỉnh ngủ hướng về phía cậu vươn tay.

"Cậu vì sao không lại đâu ôm tớ một cái chứ?"

Trong lòng Phương Minh không khỏi run lên, cậu hút một hơi thật dài, cẩn thận vươn tay về phía thiếu niên, đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực.

Thiếu niên trên người còn mang theo hương thơm, đôi tay nghịch ngợm khoanh lại cổ Phương Minh, giống như chú mèo cọ cọ vào người cậu, tựa như giận lại vừa như làm nũng mà nói:

"Tớ đợi cậu đã lâu."

Thật kỳ lạ, sự ngọt ngào trong nháy mắt dâng lên dường như muốn đem Phương Minh hòa tan ra, Phương Minh dùng sự ôn nhu chưa từng có nói xin lỗi, thậm chí cúi đầu làm ra dáng vẻ thần phục.

Cậu nghe đối phương cười vui giống như một đứa trẻ, làm ra dáng vẻ cao ngạo mệnh lệnh cho cậu:

"Ta đây liền trừng phạt ngươi, ôm ta trở về."

"Tuân mệnh, hoàng tử của ta."

Cậu nghĩ: Này đâu phải là trừng phạt, rõ ràng là khen thưởng mới đúng.

Thiếu niên cứ như vậy ngoan ngoãn mà vùi vào trong lòng ngực cậu, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm dùng đầu ngón tay lướt qua mặt cậu, sau đó đem ngón tay liếm láp bên trong đôi môi đẹp đẽ kia.

Phương Minh cảm giác trong cơ thể mình có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, chỉ có thể liều mạng áp xuống mới không bùng nổ ra ngoài.

Thiếu niên giống như quốc vương tuần tra lãnh địa, đang chỉ huy phương hướng để trêu đùa mảnh đất nọ, sau vài vòng nó bị thiếu niên đào bới lên, thiếu niên lại không hề che dấu mà cười to.

Cậu giả vờ tức giận, thiếu niên chỉ nhướng mày, nâng cằm lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn.

"Đây là vinh hạnh của ngươi." Thiếu niên nói.

Rõ ràng đó chỉ là lời nói tùy hứng, cậu lại cảm thấy nó vô cùng đáng yêu.

Đưa thiếu niên đến ktx, Phương Minh bắt đầu cảm thấy đường đi quá ngắn.

Thiếu niên cũng mặc kệ suy nghĩ của cậu, tới nơi liền rời đi ôm ấp, bắt cũng không bắt được. Cậu đứng tại chỗ mang vẻ mất mát buồn bã, không nỡ rời đi.

Cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt mà mở ra.

Thiếu niên nghịch ngợm đẹp đẽ như tinh linh kia hướng về phía cậu mỉm cười, túm chặt cổ áo cậu.

Cậu cúi đầu, cảm nhận hơi thở ở trên môi.

Chỉ là một cái hôn thoáng qua lại khiến cho tim cậu đập dồn dập.

"Kỵ sĩ tiên sinh, đây là khen thưởng của ngươi."

Thiếu niên chớp chớp đối mắt nói, sau đó lùi về phòng. Hắn không nhịn được bước vềtrước một bước.

"Tên của cậu. Có thể nói cho tớ tên của cậu được không?"

Cho dù trong lòng Phương Minh đã sớm có đáp án.

"Ha, tiên sinh, đây chỉ là một cái mỹ diệu tình cờ gặp gỡ không phải sao?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro