CHAP 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần áo, giày, notebook.....

Phương Minh tùy ý nhìn lướt qua những đồ vật đặt ở trên bàn, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

Một đám người vây quanh cái bàn, không biết đang nói gì, mặt đỏ tai hồng thiếu chút nữa đánh nhau.

Phương Minh nhìn vài lần, phần lớn là những nam thần tiếng tăm lẫy lừng trong trường, hiện tại lại giống như người đàn bà đanh đá.

"Bọn họ cãi nhau chuyện gì?"

Phương Minh nghiêng đầu hỏi người bạn thân đang vuốt ve chiếc túi trong tay một cách say mê.

"Có người phá hủy quy định, hẹn hò với Thời Khanh, bọn họ đang thảo luận nên xử lý người đó như thế nào."

Bạn thân mang theo một bộ dáng đã thấy qua nhiều lần, chỉ liếc liếc mắt một cái sau đó lại tiếp tục cúi đầu vuốt ve cái túi kia.

Phương Minh nhíu nhíu mày, đè xuống xúc động muốn xông lên cùng những người đó thảo luận cách trừng phạt người kia, vỗ vỗ vai bạn thân.

"Ta đi vệ sinh."

"Về sớm một chút."

Bạn thân tùy ý nói,

"Hoạt động sắp bắt đầu rồi."

Bởi vì là một tòa nhà bỏ hoang, WC có chút hoang tàn.

Phương Minh vào trong liền trông thấy có hai người đang dựa vào vách tường nói chuyện với nhau, điếu thuốc trong tay họ cháy đã quá nửa.

Phương Minh nhớ rõ hai người họ là hai thiếu niên quậy phá có tiếng, gia cảnh tốt, thầy giáo cũng không dám động.

Bọn họ từ cấp 3 lên đại học không biết đã tốn bao nhiêu tiền, qua lại nhiều ít quan hệ. Ở bên ngoài có bao nhiêu quậy phá, ở trước mặt Thời Khanh liền có bao nhiêu ngoan ngoãn nghe lời, tựa như hai con tiểu chó săn.

"Hút thuốc ở đây rất nguy hiêm." Phương Minh nhìn điếu thuốc trong tay bọn họ.

"Thằng nhóc, đừng xen vào việc của người khác."

Nam sinh nhuộm một đầu tóc bạc hướng hắn vung nắm tay,

"Ngươi lo đi WC của ngươi đi."

Thời Khanh nằm trên giường, nhàm chán lấy ra một quyển truyện tranh trong ngăn kéo, là tập truyện <A X> mà cậu thích, vừa lúc mới ra tập mới.

Thời Khanh nổi lên hứng thú, dứt khoát nằm trên giường xem.

Một người đè lên trên cậu, tiếp theo chính là vô số nụ hôn rơi xuống.

Thấy cậu không có một chút phản ứng, đối phương liền nhẹ nhàng cắn bờ vai của cậu.

Thời Khanh nghiêng đầu xem hắn ta.

Đối phương vươn người lên muốn hôn cậu một cái, dùng giọng điệu mang theo ý làm nũng oán giận cậu chỉ lo xem truyện tranh không xem hắn.

"A......"

"Ngươi thật nặng, ta muốn xoay người." Thời Khanh nói, trong giọng điệu không có chút ý tứ xin lỗi.

Đối phương hừ vài tiếng, ngoan ngoãn tránh ra, đợi Thời Khanh lật người xong lại tiếp tục đè lên.

Da thịt trần truội mà dán vào nhau, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Đối phương hôn môi cậu trước, ở trên đôi môi tàn phá một lúc sau đó mới chậm rãi dời xuống, để lại một chuỗi hôn ướt át, một bàn tay sờ lên tiểu Thời Khanh đang hơi hơi ngẩng đầu, kỹ xảo điêu luyện mà xoa bóp.

Thời Khanh cong cong người lại, trong đôi môi bị hôn đến sưng đỏ thoát ra tiếng rên rỉ làm người mặt đỏ tai hồng.

Đối phương cười khẽ một tiếng, Thời Khanh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, giọng nói khàn khàn:

"Ngươi nhanh lên được không, ta còn muốn đọc trang sau."

"Ngươi chậm thật."

Bạn thân oán giận một câu, Phương Minh gãi gãi đầu, cười cười ngượng ngùng.

"Thôi, giúp ta trông chừng một chút, ta cũng đi WC."

Bạn thân giống như rất gấp, hoảng loạn đem túi nhét vào trong lòng ngực cậu liền vọt vào WC.

Thời Khanh nằm ở trên giường, lười biếng không muốn động đậy.

Thanh niên cẩn thận xoa chân cho cậu, Thời Khanh thoải mái đến độ mơ màng sắp ngủ.

Chỉ là đôi tay đang xoa bóp kia không biết từ khi nào đã thay đổi mục đích, không còn là đơn thuần xoa bóp nữa, Thời Khanh nhìn về phía thanh niên híp mắt cười, liếm liếm môi.

Sau một đêm điên cuồng, lúc Thời Khanh tỉnh lại trời đã soáng choang.

Tiếng nước xôn xao truyền ra từ trong phòng tắm.

Thanh niên kia chắc hẳn là đang tắm rửa.

Thời Khanh duỗi tay cầm lấy di động đặt trên tủ ở đầu giường.

Vừa tắt đi chế độ yên tĩnh liền có vài cái thông báo hiện lên, còn có mấy cuộc gọi nhỡ.

Tìm dãy số quen thuộc gọi lại, đối phương nhanh chóng bắt máy, không đợi cậu nói gì đối phương đã giành trước

"Thời Khanh, trong trường xảy ra chuyện rồi."

Chuyện xảy ra ở một tòa trường học cũ đã bỏ hoang mấy năm trước.

Tối hôm qua bỗng nhiên bốc cháy lên, không biết vì sao mà bên trong còn có rất nhiều học sinh, cuối cùng chỉ có một người còn sống.

Nghe nói là do ở trong WC nên tránh thoát một kiếp, đến lúc nhân viên cứu hỏa tới nơi cậu ta mới ngất xỉu, hiện tại đang ở bệnh viện.

Bởi vì tòa nhà đó không có camera, cũng không có người quản lí nên cảnh sát không thể điều tra ra được gì, chỉ ở WC- nơi không bị tàn phá quá nghiêm trọng tìm được hai cái tàn thuốc.

Bước đầu được xác định là do không cẩn thận nên gây ra hỏa hoạn.

Đến lúc đi học lại sau nửa tháng được nghỉ, cũng chỉ có một ít người bàn tán về chuyện này.

Thời Khanh đối với những chuyện như thế này không hề có hứng thú.

Gần đây cậu đang có chuyện phiền não

Ở cùng thanh niên kia hai tuần cậu đã không còn hứng thú, cậu nói chia tay, đối phương lúc đầu cũng nói sẽ hòa bình chia tay nhưng sau đó lại muốn đem cậu bắt cóc về.

Còn may là lúc đó có người đi ngang qua cứu cậu.

Đối phương ôm cậu, thương tiếc hôn lên đôi tay bị thương do cậu không cẩn thận làm ra, trân trọng đến mức giống như đối với một món bảo bối.

Thời Khanh nhéo nhéo cánh tay của đối phương

"Ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?"

Đối phương cười một tiếng, ngậm lấy đôi môi cậu gặm cắn, hôn đến khi cậu thở hổn hển mới cười trả lời:

"Lấy thân báo đáp được không?"

Thời Khanh sờ sờ khóe môi, tà tà liếc đối phương một cái, đôi tay trắng nõn bị đối phương cầm lấy thưởng thức.

"Ta còn không quen biết ngươi."

"Ta kêu Phương Minh, hiện tại là bạn trai của ngươi."

Thời Khanh đối với cái tên này mơ hồ có điểm ấn tượng. Đối với những nam sinh lớn lên đẹp đẽ cậu luôn luôn có hảo cảm.

Không để ý đến lời nói giống như tuyên bố quyền sở hữu của đối phương, Thời Khanh tiến tới hôn khóe môi của đối phương, thoải mái cười:

"Mong chiếu cố nhiều, bạn trai của ta."

Hy vọng lần yêu đương này có thể làm cho cậu không phải sớm mất đi hứng thú.

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro