CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Khanh cảm nhận được những ánh mắt ngày ngày dõi theo cậu đã giảm bớt một ít.

Có lẽ là do cảm thấy nhàm chán.

Cậu không cảm thấy mất mát, ngược lại lại có chút vui vẻ.

Cậu thật sự rất chán ghét những ánh mắt suốt ngày quấn lấy cậu, nó làm người sởn tóc gáy giống như bị một con rắn chăm chú nhìn thẳng vào vậy.

Thế giới của cậu dường như bị bọn họ tràn ngập, giống như những bóng ma không vứt đi được.

Bọn họ yêu cậu?

Loại tình yêu này cậu nhận không nổi.

Nếu những người làm cho cậu chán ghét đều biến mất thì tốt rồi.

Thời Khanh không chỉ một lần có suy nghĩ như vậy.

Đem ngăn tủ của mình mở ra, sau đó lui lại sau một bước.

Những bức thư tình mang theo đủ loại màu sắc rơi đầy đất, còn kèm theo một ít hộp quà nhỏ.

Đơn giản đó lại là những chiếc đồng hồ hàng hiệu hay những thứ linh tinh tương tự như vậy.

Cậu không xem, chỉ từ trong đống đồ đó lấy ra đồng hồ điện tử của mình, ngoài ý muốn chạm phải một hộp quà có chút to.

Thời Khanh cau mày đem hộp lấy ra, cậu có chút bất ngờ, đó lại là một hộp chocolate.

Bọn người kia cuối cùng cũng biết tặng cho cậu đồ vật mang tính thực tế.

" Ngày Thời Khanh?"

Phương Minh gọi ra cái ngày kỳ quái này, đem bánh quy mới nướng xong bày trên mâm, bạn thân đẩy mắt kính, hết sức cẩn thận đem tấm ảnh vừa rửa xong đặt vào một góc sạch sẽ trên bàn, một bên trả lời Phương Minh.

"Đại khái là ngày của những người cùng sở thích, hôm nay sẽ tụ tập cuồng hoan."

"Chơi vui sao?"

Phương Minh nhìn lướt qua những tấm ảnh, tất cả đều là từng nhất cử nhất động của thiếu niên, thậm chí còn có cả lúc thiếu niên nằm cuộn tròn ngủ ở trên sô pha.

"Kỳ thật đó chính là một bữa tiệc khoe khoang đi."

Bạn thân nhún vai, rút ra một tấm ảnh chụp mỉm cười với Phương Minh lộ ra bộ dáng "ngươi hiểu được".

"Vậy cũng thật nhàm chán." Phương Minh cười lạnh nói.

"Nhưng mà nghe nói hôm nay cùng những ngày trước kia hình như là không giống nhau?" Giống như nhớ tới điều gì, bạn thân nâng niu đem ảnh chụp bỏ vào túi.

"Phải không?" Phương Minh hừ một tiếng. Bạn thân cũng không để ý thái độ kỳ quái của cậu, tiếp tục lo hỏi thăm tin tức mới.

"Hôm nay sẽ chia sẻ những đồ vật của Thời Khanh mà mọi người thu thập được, có thể đổi với người khác chỉ cần đối phương đồng ý."

"Ngươi muốn tham gia không?"

"Tất nhiên." Phương Minh cười cười

Thời Khanh mở tủ giày, đôi giày bị tẩy đến trắng bệch đã không thấy thay vào đó là một đôi giày mới, hình như là hàng hiệu.

"Lũ biến thái."

Thấp giọng mắng một câu, thật ra Thời Khanh đã sớm tập thành thói quen đồ dùng đã cũ của mình bị đổi thành mới.

Chỉ là đôi giày kia cậu thật sự rất thích, cho dù bị giặt đến nhạt màu cũng không nỡ vứt, không nghĩ tới đám người kia liền đem nó đi.

"Gặp quỷ." Thời Thanh trong lòng còn mang theo chút oán giận mà thay giày mới.

Lại mắng vài câu, kỳ thật cậu không đến mức tức giận như vậy, thậm chí khó có được trêu chọc mà lẩm bẩm "Để cho bọn họ ôm đôi giày thối kia cút đi."

Thời Khanh hôm nay đổi sang mặc quần yếm, trông nghịch ngợm giống như em trai nhà bên.

Những người đi ngang qua trong tối ngoài sáng thầm đánh giá cậu, cậu lười đi để ý đến ánh mắt của những người này.

"Hắc, tiểu Khanh ở đây."

Thời Khanh vui vẻ đi qua, đem mềm mại cánh tay vòng ở ở trên người đối phương.

"Chờ lâu sao?"

Tuấn lãng thanh niên nghe vậy, nhéo nhéo mũi cậu mũi cậu một cách thân mật

"Chờ đợi vương tử điện hạ là vinh hạnh của ta không phải sao?"

"Ha,"Thời Khanh không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái:

 "Mũi của vương tử cũng không phải là nơi có thể tùy tiện nhéo."

Thanh niên làm ra bộ dáng xin lỗi:

"Xin lỗi, vương tử điện hạ, xin tha thứ cho sự thất lễ của ta."

"Xem biểu hiện của ngươi."

Thời Khanh ngửa ngửa cằm, không chờ thanh niên trả lời chính mình lại cười ra tiếng

"Cái này cũng thật là ấu trĩ."

Thanh niên sủng nịnh mà nhìn cậu, hết sức tự nhiên mà cùng cậu trao đổi một nụ hôn.

Cả hai nhìn nhau cười.

Ngọt ngào giống như đang yêu đương.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro