Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi bước chân vào cục cảnh sát, Hoàng liền cảm giác được hơn chục ánh mắt hướng về phía anh, có đồng tình, có phẫn nộ, có lạnh lùng, có lo lắng... Nhưng hiển nhiên tất cả đều tựa như mũi dao vô hình đâm tới, khiến anh không thể ngẩng đầu lên.

Hôm qua, sau khi thể lực khôi phục lại một chút, có thể tự mình di chuyển, anh nhận ra nơi mình bị ném xuống cách nhà không xa, liền tập tễnh mà cuốc bộ trở về. Sau đó gửi cho đồng nghiệp của anh một tin nhắn, "Giúp tôi báo cáo nhiệm vụ thất bại. Tôi xin nghỉ nửa ngày." Anh bần thần đứng dưới vòi hoa sen thật lâu, cố gắng kì cọ sạch sẽ. Nhưng có thể rửa trôi đi chỉ là những dịch thể dơ bẩn trên người mà thôi, còn vết dơ trong lòng, cố gắng thế nào cũng không thể rửa sạch.

Bộ dáng chính mình như một con chó vẫy đuôi trước mặt chủ nhân, quỳ trong tư thế đầy dâm dục, miệng lại thốt ra những lời lẽ xúc phạm đến nghề nghiệp liên tục hiện lên trong đầu anh. Khung cảnh đó tựa như nét mực đen, một khi xuất hiện trên tờ giấy trắng, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Anh nằm trên giường, thân thể rất mệt mỏi, nhưng không ngủ được, cũng vì trong đầu đều là những chuyện đã phát sinh vào buổi sáng.

Trở về hiện tại, Hoàng ngơ ngác đứng trước bàn làm việc thân thuộc trong cục cảnh sát. Anh lại chẳng biết mình nên làm gì!

Một lát sau, cục trưởng đã đến, ông có vẻ lưỡng lự không dám mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, "Tiểu Hoàng, chúng ta... Là mọi người không bảo vệ cậu chu toàn, khiến cậu phải chịu uất ức."

Hoàng bĩnh tĩnh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thương xót của cục trưởng, anh lại xấu hổ cúi đầu, "Không, cái này... là trách nhiệm của tôi. Nhiệm vụ... cũng chính là tự tôi đề cử bản thân, không liên quan đến người khác, không thể trốn tránh trách nhiệm."

"Tiểu Hoàng, cậu nên nghỉ ngơi một thời gian. Tốt nhất là tìm một nơi để thư giãn đi. Hay là... gọi bạn gái cậu trở về một chuyến?"

"Không. Tôi sẽ tiếp tục điều tra vụ này, tôi sẽ tự tay bắt được chúng. Tôi đã trông thấy khuôn mặt của bọn họ, tôi... có thể cung cấp thêm manh mối, tôi còn..." Hoàng vội vàng nói. Có lẽ anh muốn rà soát lại sự việc xảy ra hôm qua để đúc kết một vài manh mối hữu ích, nhưng nghĩ đến những chuyện đó, bờ môi anh không tự chủ được hơi run lên.

"Cục trưởng!" Cộng sự của Hoàng từ ngoài cửa đi tới.

Cục trưởng hơi chau mày, vỗ bờ vai anh động viên, sau lại quay sang người mới xuất hiện, nhỏ giọng nói, "Khuyên cậu ta một chút." rồi mới rời đi.

Cộng sự nhẹ nhàng kéo Hoàng ngồi xuống, thân mật khoác tay lên vai anh, "Nghe lời tôi, tự cho mình một kỳ nghỉ, được không?"

Anh nghe vậy lắc đầu, "Không. Tôi hiện tại.. vẫn có thể tiếp tục..."

"Trạng thái của cậu bây giờ, ngay cả việc lái xe cũng khiến người khác không yên tâm, còn muốn tiếp tục điều tra như thế nào? Tôi biết cậu đang lo lắng, vội vã muốn truy ra manh mối, nhưng thay vì ở cục cảnh sát, cậu có thể trở về nhà rồi bình tĩnh suy nghĩ. Sau đó viết và gửi cho tôi, được chứ? Như vậy không cần phải đối mặt mới tất cả nhân viên, bị mọi người tra hỏi cặn kẽ."

Hoàng nghe vậy, do dự ngẩng đầu nhìn người cộng sự bên cạnh. Đôi lông mày rậm anh tuấn của đối phương đang nhíu lại, ánh mắt quan tâm nhìn về phía anh.

Hắn nói không sai, tuy anh rất muốn cung cấp manh mối, nhưng cũng sợ phải ghi khẩu cung - đồng nghĩa với việc nói ra toàn bộ sự tình.

Đồng nghiệp dường như nhận ra hắn đã dao động, "Nghe lời đi, về nhà nghỉ ngơi. Nếu cần thiết, hãy đi gặp bác sĩ tâm lý. Tôi biết hiện tại chẳng ai có thể vực dậy được cậu, chỉ có chính cậu mới có thể từ từ gượng lên. Thời gian sắp tới, giao vụ án này cho tôi. Chẳng lẽ cậu không yên tâm hay sao?"

Hoàng nghe vậy cũng không cố chấp nữa, gật đầu.

"Vậy anh về nhà được chứ? Tôi giúp anh viết giấy nghỉ phép."

Hoàng đứng dậy, quay người toan bước đi, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa nói lời cảm ơn. "Đại Ngũ, cảm ơn. Làm phiền cậu rồi!"

"Khách khí cái gì chứ?" Chàng trai đối diện vỗ vai anh, mỉm cười, "Nếu như muốn tìm một người để tâm sự, hoặc có việc gì cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể tìm tôi."

Hoàng trở về nhà. Anh nghĩ, đồng nghiệp của anh nói đúng. Hiện tại, quan trọng nhất là để bản thân từ từ thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, vực dậy, để cuộc sống vận hành theo quỹ đạo như trước, mới có thể tiếp tục cuộc chiến phòng chống tội phạm, bảo vệ nhân dân.

Sau khi ghi chép lại một ít manh mối, anh muốn làm chút chuyện gì đó để quên đi những việc xảy ra ngày hôm qua. Vì vậy anh tìm kiếm vài bộ phim mà bạn bè đề cử, lựa chọn bộ phim cảm giác mạnh, cốt truyện đặc sắc để xem.

Bộ phim truyền hình quả thực rất hay, tiết tấu nhanh và hồi hộp, bầu không khí khẩn trương trong phim khiến anh căng thẳng theo, quả thực đã đánh lạc hướng được suy nghĩ của anh trong chốc lát.

Nhưng đến lúc buồn ngủ, anh tắt TV, đèn điện, nằm ở trên giường một lát, cảnh tượng bị cưỡng hiếp tập thể lại chạy ra như một thước phim không thể nào xóa, như giòi trong xương, bám riết lấy anh.

Tồi tệ hơn chính là, khi anh nghĩ về những chuyện này, anh không chỉ cảm thấy sợ hãi, ghê tởm, mà thân thể còn xuất hiện một vài phản ứng sinh lý.

Hoàng dù sao cũng là người trẻ tuổi khỏe mạnh, thân thể cường tráng, khí lực sung mãn, ngày hôm qua tuy đã bị vắt kiệt, bây giờ côn thịt vẫn hùng dũng cương lên, tạo thành một túp lều trên tấm chăn mỏng.

Anh vừa nghĩ ba người đàn ông kia vuốt ve thân thể anh như thế nào, đùa giỡn núm vú cùng tiểu huynh đệ của anh ra sao, cuối cùng tự làm cho cơ thể xảy ra phản ứng mãnh liệt, bụng dưới căng thẳng, hậu huyệt cũng trở nên ngứa ngáy khó chịu.

Nhận ra cơ thể của mình thay đổi, có những biểu hiện không phù hợp khiến cho Hoàng cảm thấy hoảng sợ. Anh biết mình bị ba người bí ẩn kia cho sử dụng một loại thuộc không rõ lai lịch. Vạn nhất... thuốc này không chỉ có hiệu dụng tạm thời, mà ở bên trong thân thể anh chôn xuống một loại độc nghiện lâu dài như ma túy. Vậy...

Anh càng nghĩ lại càng sợ hãi, lại không thể xem nhẹ phản ứng của cơ thể lúc này.

Biện pháp duy nhất bây giờ, có lẽ là tìm một người phụ nữ, trải qua tiếp xúc thân mật để uốn nắn xu hướng tình dục của mình thẳng trở lại. Nhưng thật bất đắc dĩ, bạn gái của anh không ở gần đây, hai người đang yêu xa. Anh chỉ có thể chán nản rời giường, mở máy tính. Trong máy tính cá nhân của anh có hai bộ phim Nhật Bản, đã download từ rất lâu trước kia. Anh biết download phim cấm là không tốt, mua đĩa phim lậu cũng là không tốt, nhưng bạn gái không ở cạnh bên, anh cũng cần vài thứ để an ủi chính mình. Vì vậy hai bộ phim này là hai bộ phim người lớn duy nhất trong máy của anh.

Click vào nút phát video, thước phim quen thuộc bắt đầu chạy. Đã xem nhiều lần, tình tiết sớm đã biết trước, cũng không còn gì thú vị nữa.

Anh kéo quần xuống, nắm lấy dương vật của mình, bắt đầu sóc, muốn nhanh chóng giải quyết dục vọng để có thể đi ngủ sớm.

Bàn tay anh mạnh mẽ lên xuống, kéo theo vùng da cặc bên ngoài không ngừng chuyển động. Dùng ngón tay trêu đùa lỗ tiểu, cọ xát đầu khấc trơn bóng, xoa nắn hai hòn dái săn lại bên dưới... Những hành động thường ngày có thể khiến anh sung sướng tiến tới cao trào, nhưng giờ đây lại không có bao nhiêu tác dụng. Ngoại trừ khiến cho côn thịt đang cương cứng của anh bị chà xát nóng lên, ẩn ẩn đau đớn ra, dường như chẳng có chút hiệu quả gì, ngay cả một chút cảm giác muốn xuất tinh cũng không có.

Ngược lại, cảm giác ngứa ngáy bên dưới càng ngày càng rõ ràng.

Hoàng có thể cảm nhận được hậu huyệt của mình khẽ co bóp, thậm chí còn đang tiết ra một thứ chất lỏng không rõ tên, bị thành ruột co bóp ép chảy ra bên ngoài.

"Không... không được..." Anh cực lực khắc chế dục vọng muốn tự mình cắm vào tiểu huyệt.

Trên màn hình máy tính, phim đã phát tới cảnh nữ diễn viên vừa dùng lưỡi liếm hậu môn cho nam diễn viên, vừa dùng tay thủ dâm cho anh ta. Hoàng đột nhiên nhận ra, đúng vậy, trai thẳng cũng có thể dựa vào kích thích hậu môn để đạt được khoái cảm. Anh hiện tại... cũng giống như vậy, không có gì là không phù hợp cả!

Tay trái anh run rẩy hạ xuống, mò tới địa phương bí ẩn. Vết sưng từ hôm qua đã biến mất, nhưng xung quanh mép lỗ ass lúc này lại ướt sũng, thấm đẫm đám lông lún phún xung quanh.

"Cái gì...?!" Hoàng bày ra vẻ mặt không thể tin. Chẳng lẽ thân thể của anh thật sự đã bị cải tạo hay sao?

Ngón tay anh vô thức di chuyển xung quanh mép hậu môn, cảm nhận từng nếp nhăn xung quanh nó, cuối cùng dừng lại ở cửa vào đang co bóp mãnh liệt, khẽ vuốt ve. Thân thể anh tức thì run lên, đạt được khoái cảm cuộn trào, hậu huyệt cũng bởi vậy mà co bóp càng thêm tích cực.

"Mình... sẽ không... làm vậy đâu." Cảnh sát Hoàng đã không thể quan tâm tới bộ phim trên màn hình máy tính đang chiếu tới khúc nào. Anh tuy lâm vào sợ hãi, nhưng không cách nào kiềm chế, cẩn thận đem đầu ngón tay đã chuẩn bị sẵn sàng tiến vào hậu huyệt ướt át.

Khoái cảm một khi đã tới, trừ phi tiến đến cao trào, không có cách nào dừng lại. Anh cẩn thận đưa toàn bộ ngón tay tiến vào bên trong.

Hậu huyệt ẩm ướt, thoáng chốc đã bao phủ kẻ lạ xâm nhập, khiến ngón tay anh cảm nhận được sự mềm mại thoải mái, kì lạ không nói nên lời. Mà ngón giữa thon dài cũng làm hài lòng chiếc lỗ đang ngứa ngáy thèm khát. Thứ duy nhất đang kháng nghị chỉ là chút tỉnh táo còn sót lại trong đầu anh mà thôi, nhưng chỉ một chút như vậy thì có tác dụng gì?

Hoàng ngẫm lại, học theo động tác của ba người đàn ông, hoặc sử dụng đầu ngón tay ấn lên vách thịt mềm mại, hoặc khuấy động xung quanh, đẩy vào rồi lại rút ra. Chẳng bao lâu sau, anh nhận ra chỉ một ngón tay hoàn toàn không đủ. Ngón áp út bên cạnh nhanh chóng gia nhập.

Hai ngón tay thon dài mà mạnh mẽ, như hai con rắn hung hăng bò vào sâu bên trong. Anh thậm chí còn nghe thấy tiếng nước bị đè nén, tạo ra những âm thanh kì lạ, rồi tràn ra ngoài hậu môn. Khoái cảm càng thêm mãnh liệt.

Hoàng đạp văng chiếc quần đùi vướng víu nằm dưới chân. Anh đem hai chân mở rộng sang hai bên, đặt lên bàn máy tính, càng giúp cho ngón tay có thể thuận tiện tiến vào. Đôi chân rắn chắc của anh theo động tác mà trở nên run rẩy, nhìn thật giống biểu hiện của nữ diễn viên đang la hét trên màn hình.

Anh vô lực lắc đầu, dâm dịch tiết ra từ hậu huyệt khiến tay trái của anh ướt đẫm, chất nhờn không ngừng chảy ra ngoài dương vật cũng phủ đầy tay phải anh.

"Không đủ... hoàn toàn không đủ..." Hai ngón tay vẫn quá nhỏ, hơn nữa không đủ dài. Anh biết tất cả đều chưa đủ để gãi trúng nơi ngứa ngáy nhất trong cơ thể mình.

Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh mấy quả dưa leo mới mua hôm trước.

Anh lập tức vọt vào nhà bếp.

Hoàng nằm trên giường, nâng mông lên cao, một tay tách ra bờ mông căng tròn, một bên tay khác cầm quả dưa leo xanh mơn mởn, chậm rãi đem nó cắm vào hậu huyệt.

"Ưm... ưm..." Anh sảng khoái rên rỉ. Cảm giác được lấp đầy quả thực là kì diệu.

Anh cầm trái dưa leo cắm vào sâu bên trong, lại chậm rãi rút ra. Sau đó cắm vào, rồi rút ra... Động tác của anh càng lúc càng nhanh, chân cũng run rẩy mãnh liệt hơn. Côn thịt vì cương cứng mà sưng đỏ cũng theo động tác mà khua khoắng trước bụng. Anh biết chẳng mấy chốc nữa sẽ đạt tới đỉnh điểm.

"Không, không phải như vậy!" Anh cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lại không thể dừng lại. Giọt nước mắt đầy mâu thuẫn tràn ra, chảy dài trên gương mặt vì khoái cảm mà nhuộm lên một tầng đỏ ửng.

"A ưm... Tôi không phải là... dâm đãng."

"Tôi không có thèm được fuck... A a... ha... lại cắm vào..."

"Ư... ha a a... Tôi không phải là một cảnh sát thèm đụ. Ôi, daddy cặc to, đâm chết con rồi..."

Rất nhanh, anh liền hét lên một tiếng thật to rồi xuất tinh.

"Tôi không phải như vậy đâu!" Anh nỉ non. Cứ như vậy mà thiếp đi. Âm thanh nức nở dần chìm vào trong bóng tối. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro