Chương 12: Chuyện công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, 3 giờ rưỡi, khi Aliya lo lắng chạy tới đón con trai, Susan ra mở cửa cho cô, áy náy xin lỗi.

"Làm sao thế?" Aliya thấy Susan như vậy, nóng vội vòng qua cô, nhanh chóng chạy vào phòng.

Andrew nằm cuộn tròn trên chiếc sô pha lộn xộn trong phòng khách, đắp một cái thảm mỏng, đầu ngón tay ngậm trong miệng, trên mặt đầy vệt nước mắt, cậu bé ngủ rồi, nhưng là ngủ cực kỳ không an ổn, thường thường còn khe khẽ nức nở vài tiếng.

"A, Andrew." Aliya ném túi xách, quỳ gối trước sô pha, xoa xoa gương mặt con trai, mi mắt cậu bé còn đang không ngừng run run, trên lông mi còn đọng vài giọt nước mắt chưa khô. Dùng thảm bao lấy thân hình nho nhỏ, Aliya ôm con trai thật chặt, trong lòng rất khó chịu.

"Mẹ," dường như cảm thấy mẹ đã tới, đứa nhỏ vươn tay ôm lấy cổ mẹ, mơ mơ màng màng lẩm bẩm.

"Ừ, mẹ ở đây, bảo bối, mẹ ở đây." Aliya ôn nhu đáp, nhẹ vỗ về lưng Andrew.

Cẩn thận đặt con trai nằm ở ghế sau xe hơi, nhận lấy chiếc túi Susan đưa qua, Aliya chuẩn bị vào xe, lại nghe được Susan vô cùng áy náy nói: "Xin lỗi, Aliya, mình......"

Aliya kinh ngạc nói: "Susan, vì sao cậu lại nói xin lỗi, thằng bé khóc là chuyện bình thường, từ nhỏ tới giờ bé chưa bao giờ phải rời khỏi mình lâu như vậy, nhất định là không dễ dỗ dành, hôm nay may mà có cậu, bằng không mình cũng không nhận được công việc tốt đến thế."

"Cái gì? Thật sao? Cậu đã tìm được công tác? Nhanh như vậy?" Susan lớn tiếng kêu lên.

Aliya nhíu mày, quay lại thấy Andrew không bị bừng tỉnh mới mỉm cười nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, là giáo viên âm nhạc trong trường trung học Stantine, tiền lương khá ổn, trong trường còn có một dàn đồng ca, trình độ bọn trẻ cũng không tồi."

"A, mình biết mà, Aliya, cậu luôn luôn rất giỏi!" Susan vỗ vỗ vai Aliya, vui vẻ như chính mình tìm được công tác vậy.

"Cảm ơn, Susan." Aliya ôm bạn tốt, "Cuối tuần chúng ta cùng chúc mừng nhé! Mình sẽ gọi điện cho cậu?"

Andrew ngủ thật sự không an ổn, về đến nhà, Aliya vừa mới ôm cậu bé ra khỏi xe, Andrew liền tỉnh.

"Mẹ?" Andrew chớp chớp mắt, thanh âm khàn khàn.

"Ừ, mẹ đây, bảo bối." Aliya mỉm cười hôn một cái lên má Andrew, tay kia xách túi đồ dùng, mở cửa vào nhà.

Andrew tủi thân nức nở, vùi mặt vào cổ mẹ, im lặng không nói.

Vào phòng, Aliya vội vàng ném luôn đám đồ vật trên tay, ôm con trai ngồi xuống ghế dịu dàng an ủi, "Andrew, bảo bối của mẹ, sao con lại khóc? Hôm nay ở cùng dì Susan không vui sao?"

Andrew không nói lời nào, chỉ gắt gao ôm chặt cổ mẹ, để mẹ ôn nhu dỗ dành, chỉ thỉnh thoảng 'hừ hừ' hai tiếng.

Aliya không vội, khi Andrew tủi thân hoặc không vui thường có chút khó tính, muốn mẹ dỗ dành, an ủi đến khi nào tâm tình tốt hơn chút mới chịu nói chuyện.

Đến tận khi Aliya ôm bé làm xong bữa tối, Andrew mới chịu kể ra, "Sữa bò sai rồi, không thể uống!"

"Sai rồi? Là dì Susan quên không trộn hai túi sữa bột vào nhau sao?" Aliya thổi thổi một muỗng cháo thịt bò rau xanh, đưa đến trước miệng Andrew.

"Ưm" trong miệng ngậm cháo, Andrew kiên định gật đầu, "Muộn, Andrew đói bụng, còn chưa cho ăn!"

"Thật vậy sao? Được rồi, mẹ mẹ sẽ nói lại với dì Susan! Như vậy không tốt."

"Ừm" được mẹ nhận đồng, hiển nhiên nhóc Andrew cũng vui lòng nói tiếp, cậu bé vươn đầu lưỡi nhỏ, tay chỉ chỉ vào môi, khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu, "Nóng, Andrew bị nóng."

"Cái gì?" Aliya vội vàng buông cái chén trong tay, bế con trai lên cẩn thận kiểm tra đầu lưỡi, quả nhiên, đầu lưỡi hồng hồng. Susan này! Thật bất cẩn quá! Mình đã nói Andrew sợ nóng rồi mà! May mà không bỏng nặng, Aliya vội vàng đứng dậy lấy lọ thuốc phun.

"A, Andrew, mở to miệng nào," Andrew ngoan ngoãn hé miệng, 'xịt xịt', trong miệng lạnh lạnh, cậu bé hơi duỗi dài đầu lưỡi, vươn tay sờ sờ.

"Còn đau không?" Aliya quan tâm hỏi.

Lắc đầu, Andrew duỗi đầu lưỡi cho mẹ nhìn, rồi nói: "Con hông đau nữa."

Hai mẹ con ăn xong bữa tối, Andrew đã quên mất chuyện hôm nay, đòi nghe mẹ đánh đàn, khi còn ở trong trấn nhỏ, thời điểm này là lúc Aliya dạy học, cũng là giờ âm nhạc Andrew, nhưng trong phòng không có dương cầm, Aliya lục lọi hành lý, cuối cùng cũng tìm được một cái Harmonica nho nhỏ, ôm con trai ngâm mình trong làn nước ấm áp, Aliya thổi Harmonica, là khúc nhạc "Lễ hội muông thú"(*) mà Aliya đã dùng dương cầm đàn cho Andrew nghe lúc trước.

(*) Le Carnaval des Animaux: tổ khúc 14 phần của nhà soạn nhạc người Pháp Camille Saint-Saëns. Tác phẩm được Saint-Saëns viết vào năm 1886. Trong 14 bản của tác phẩm, nổi tiếng nhất là bản số 13 có tên Le Cygne (con Thiên nga).

Andrew ngâm mình trong bồn tắm đầy bong bóng, một tay bắt vịt con, một tay bắt lấy ếch xanh, ngửa đầu nhìn mẹ, một khúc hoàn tất, Andrew hơi hơi nhíu mày nói: "Không hay như trước!"

Đương nhiên không thể hay bằng rồi, nguyên bản là tổ khúc nhạc giao hưởng, gồm dương cầm, đàn violon, cùng các loại nhạc cụ khác tổ hợp thành dàn nhạc biểu diễn, giờ chỉ thổi bằng một chiếc kèn Harmonica nho nhỏ thì sao có thể hay bằng, Aliya nhéo nhéo chóp mũi Andrew, cười nói: "Vị khách nhỏ khó tính"

Andrew cũng cười toe, vươn tay điểm điểm chóp mũi mẹ, thành công để lại trên mặt Aliya một đám bong bóng nhỏ, cậu bé cười càng vui vẻ.

Aliya đã chuẩn bị tìm công tác thật lâu, từ khi Andrew mới một tuổi cô đã đạt được các chứng chỉ giáo viên tương quan. Từ đầu năm nay, Aliya đã bắt đầu chú ý các tin tức thông báo tuyển dụng ở Londom, mà trường trung học Stantine là một trong những lựa chọn đứng đầu trong cái  danh sách dài ngoằng của Aliya, cô vốn tính toán chờ một đoạn thời gian nữa dọn đến London, sau đó mới bắt đầu ứng tuyển, nhưng bất ngờ bị vợ chồng Geller nhìn thấy năng lực đặc biệt của Andrew, Aliya không thể không đẩy kế hoạch lên trước tiên.

Lần trước đi theo Lydia Carter cùng tới London, Aliya không chỉ tìm mua phòng ở, trên một buổi tiệc tối của ngài Carter cô trùng hợp gặp được hiệu trưởng trường trung học Stantine. Aliya rất bất ngờ, nhưng cô cũng nắm chắc cơ hội, cùng ngài hiệu trưởng tiến hành một lần trò chuyện khá thân thiện, làm như vô tình để lộ kinh nghiệm công tác của mình và ý muốn tìm một phần công tác. Lidya cũng hiểu ý mà giúp đỡ an bài một hồi diễn tấu tại hiện trường yến hội, Aliya diễn tấu rất thành công, làm mọi người có mặt vỗ tay như sấm dậy.

Vì thế, một tuần trước, Aliya thu được tin tức trường trung học Stantine có ý tuyển dụng một vị giáo viên âm nhạc, cô lập tức gửi sơ lược lý lịch, sau đó mới có buổi phỏng vấn hôm nay.

Chỉ là, hiện tại, chuyện quan trọng nhất là, Andrew phải làm sao bây giờ?

Cô sẽ bắt đầu công tác từ thứ hai, giáo viên âm nhạc cũ sắp cùng gia đình chuyển tới Australia định cư, thời gian dự định vào cuối học kỳ này, mà trường học yêu cầu Aliya phải đi làm ngay trước kỳ nghỉ Giáng Sinh để quen thuộc hoàn cảnh công tác. Hiện tại Aliya chỉ còn một tuần để chuẩn bị, mà nếu đi làm, cô sẽ phải túc trực ở trường học từ sáng đến chiều, Andrew nên làm sao bây giờ? Lúc trước Aliya còn nghĩ nhờ Susan chăm sóc cho con trai, nhưng từ sự tình xảy ra ngày hôm nay liền biết, Susan không phải một lựa chọn tốt.

Vậy thì chỉ còn cách đưa Andrew đi trường mẫu giáo, Aliya không muốn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Aliya lựa chọn một trường mẫu giáo được đánh giá không tồi, do phu nhân Cooper nhà bên giới thiệu, ba đứa nhỏ nhà cô ấy đều học trường đó, mỗi giáo viên chỉ phụ trách chăm sóc hai đứa nhỏ, thiết bị giám thị cũng rất đầy đủ, sau khi tự mình tới khảo sát, Aliya khá hài lòng.

Nhưng Aliya không ngờ, ngay ngày đầu tiên đến trường học, Andrew đã xảy ra chuyện lớn.

Ban đầu, biết được mình sắp được đi học Andrew còn thực vui vẻ, cậu bé thích học tập tri thức mới lạ, mới ba tuổi mà cậu bé đã thuộc làu bảng chữ cái, cũng nắm vững được khá nhiều từ đơn, khả năng toán học lại càng tốt, đối với những con số, Andrew gần như là không thầy dạy cũng hiểu, Aliya vừa mới dạy số Ả rập từ 0 đến 10, cậu bé tự đối chiếu với phép cộng phép trừ trong sách tranh, chỉ một buổi sáng, Andrew đã hiểu rõ quan hệ giữa các con số, học được phép cộng,......

Những điều này làm Aliya vừa tự hào vừa lo lắng, cô chưa từng có ý dẫn dắt con trai học tập, thậm chí còn thường xuyên cổ vũ Andrew ra ngoài chơi đùa, nhưng tốc độ hấp thu tri thức của thằng bé thực quá nhanh, làm Aliya ý thức được con trai của mình thực sự là thiên tài.

Ý thức được điểm này, Aliya suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định không thay đổi trạng thái học tập hiện tại, mỗi ngày dạy Andrew một chút tri thức mới, còn lại hoàn toàn dựa theo hứng thú, không bắt buộc, không ngăn cản, cũng không kiềm nén thiên phú của cậu bé.

Cứ như vậy, Andrew hấp thu tri thức mới tựa như bọt biển vĩnh viễn không bão hòa, khát cầu học tập hết thảy những thứ cậu bé chưa từng tiếp xúc.

Biết mình sắp được tới trường học, suốt hai ngày cuối tuần Andrew đều vô cùng hưng phấn, không ngừng thu thập cặp sách - cậu bé biết đi học đều phải đeo cặp sách, không ngừng hỏi mẹ trường học là như thế nào, mẹ có đi cùng hay không, phải ở trường suốt cả ngày sao, mình có thể mang bình sữa theo không, các cô giáo nói chuyện bình thường không hay còn có thể lớn giọng quát tháo,......

Nhưng đến buổi sáng thứ hai, khi nắm tay mẹ đứng ở cửa phòng học, nhìn một đám trẻ con khóc nháo lăn lộn, thậm chí còn có đứa chảy nước miếng nước mũi, Andrew ôm chặt cánh tay mẹ, chết sống cũng không chịu đi vào.

Aliya vẫn luôn cảm thấy Andrew chỉ thông minh hơn những đứa nhỏ khác một chút, bé vẫn cần những người bạn cùng tuổi. Ở trấn nhỏ rất ít trẻ con, cả cô bé Suzy hay chơi cùng Andrew cũng lớn hơn cậu bé hai tuổi, hơn nữa rõ ràng cô bé thường thích chơi cùng những đứa trẻ lớn hơn là Andrew, điều này làm Andrew có chút cô đơn, tuy rằng chính cậu bé cũng không cảm nhận được.

Mà trường học chính là một cơ hội, một cơ hội để Andrew kết giao thêm nhiều người bạn mới.

"Andrew," Aliya ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt con trai nghiêm túc nói: "Bảo bối, đây là nơi con sẽ tới học tập hàng ngày, chúng ta đi gặp cô giáo và các bạn nhỏ khác thôi."

Giáo viên cũng nhận ra hai mẹ con đã đến, cô đi tới ngồi xổm trước mặt Andrew, nhẹ giọng nói: "Chào con, cô tên là Jane, con tên gì?"

Andrew nhìn nhìn cô giáo một hồi, sau đó quay phắt nhào vào lòng mẹ, không nói lời nào.

"Ha ha, cậu bé thẹn thùng nha!" Cô giáo cười nói.

Aliya vỗ vỗ lưng con trai, nói nhỏ vào tai bé: "Andrew, cô giáo đang nói chuyện với con kìa, con nên làm gì nha?"

Nghe mẹ nói, Andrew không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời lui ra khỏi lòng mẹ, đứng thẳng ngay ngắn, chỉn chu quần áo rồi nhìn cô giáo nói: "Cô Jane, xin chào, cháu tên Andrew Dashwood, rất vinh hạnh được gặp cô." Nói xong, còn vươn tay tới như người lớn.

Dường như Jane cảm thấy rất buồn cười, mà cô cũng thực sự phì cười, cầm tay Andrew lắc lắc, cố tình bắt chước giọng điệu trẻ nhỏ, ngây ngô nói: "Nha, Andrew giỏi quá! Năm nay con bao tuổi rồi?"

Aliya thầm thở dài, Andrew không thích người khác coi mình là đứa nhỏ không hiểu chuyện, càng chán ghét những người hơi tí lại hỏi tuổi, theo lời Andrew, đây là loại vấn đề thực 'ngây thơ', Aliya liếc nhìn con trai cổ vũ, nháy nháy mắt, ý bảo 'lễ phép'!

Andrew nhấp miệng, hạ giọng nói: "Ba tuổi."

"Thật vậy sao? Con giỏi quá!" Jane vẫn ăn nói kiểu giả bộ ngây thơ kia, làm Aliya cũng cảm thấy khá khó chịu, lại nghe cô ấy tiếp tục nói: "Andrew, cô đưa con qua làm quen với các bạn nhỏ khác nhé!"

Nói xong, không đợi Andrew đáp ứng liền nắm tay bé muốn đi, Andrew cuống lên, giãy dụa muốn thoát khỏi tay Jane, vội vàng kêu "Mẹ!"

Aliya hiểu Andrew có chuyện muốn nói với mình, ngăn Jane lại, ôm lấy Andrew đi tới góc phòng, xoa xoa tóc con trai, cô nhẹ giọng hỏi: "Andrew, con không thích nơi này sao?"

Andrew gật gật đầu, bĩu môi, vẻ mặt trách cứ nhìn mẹ.

"Vì sao vậy?"

"Ngây thơ!" Cậu bé hất hất cằm lên bảng nhạc thiếu nhi treo trên tường, tất cả đều là giản phổ, mà Andrew từ nhỏ đã theo Aliya học dùng khuông nhạc chính thức.

Aliya nghiêm túc nhìn bốn phía, xác thật, những thứ nơi này đối với Andrew quá đơn giản. Mình chỉ nghĩ tạo cho con trai một cơ hội làm quen với các bạn nhỏ cùng lứa tuổi, mà không nghĩ tới mong đợi của thằng bé.

Aliya khom lưng nhìn thẳng vào mắt con trai, nghiêm túc nói: "Andrew, thực xin lỗi, là mẹ sơ sót, mẹ không suy xét đến những điều đó, chỉ nghĩ nơi này có thể giúp con kết giao thêm nhiều bạn mới," liếc qua đám trẻ lăn lộn đầy đất, Aliya tiếp tục nói: "Như vậy đi, Andrew, hôm nay con ở đây một buổi thử xem, nếu thích thì tiếp tục tới, còn nếu con không thích, vậy ngày mai mẹ sẽ không ép con tới, được không?"

Andrew nghiêng đầu nghĩ nghĩ một hồi, đồng ý.

Aliya đứng bên ngoài phòng học, nhìn cô giáo dẫn Andrew đi đến giữa lớp học, nhìn thằng bé lưu loát giới thiệu chính mình, sau đó tìm một góc không có trẻ con lấy ra quyển sách tự mang tới, cau mày nhìn đám thẻ chữ cái cô giáo đưa cho, lại nhìn nhìn quyển truyện trong tay, thở dài, đành cúi đầu lật xem cuốn sách của chính mình......

Aliya chưa yên tâm lắm, nhưng cô thực sự không thể ở lại lâu hơn nữa, chỉ có thể cách cửa sổ hướng về phía Andrew phất phất tay từ biệt, rồi vội vã chạy tới trường trung học.

Ngày đầu tiên đi làm, Aliya có chút luống cuống tay chân, giáo viên âm nhạc cũ - ngài Taylor là người tính tình khá nóng nảy, đối mặt Aliya cũng không quá thân thiện. Buổi sáng, khi dẫn dắt Aliya quen thuộc hoàn cảnh, ông ta bước đi rất nhanh, toàn bộ hành trình Aliya phải chạy chậm mới có thể theo kịp, mà cách giới thiệu của ông cũng hơi qua loa, rất nhiều chuyện chỉ nói lướt qua  một lần, không đợi Aliya hỏi rõ chi tiết đã vội vã chạy tới nơi tiếp theo. Thực sự nếu không phải ngài hiệu trưởng đã thông báo trước, Aliya còn tưởng ngài Taylor đang cố ý chỉnh cô,......

Bốn giờ chiều, Aliya đang ở hội trường làm quen cùng dàn đồng ca thì được thông báo có điện thoại, từ trường học của Andrew.

Không để ý đến ánh mắt tức giận của ngài Taylor, Aliya vội vàng chạy đến văn phòng, lo lắng không biết Andrew đã xảy ra chuyện gì?

Điện thoại vừa mới kết nối, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng khóc ngắt quãng, là thanh âm của Jane - giáo viên phụ trách Andrew, Aliya khẩn trương kêu lên: "Jane, làm sao vậy? Andrew làm sao vậy?"

Trong điện thoại, Jane không ngừng nữa nở, nói năng không lưu loát, dường như đã phải chịu kinh hãi rất lớn, giọng nói run run rẩy rẩy: "Nổ... Nổ tung! Cô...... con trai cô...... nổ tung!"

"Cái gì?" Aliya sững người, tay chân như mất hết sức lực, cô lảo đảo dựa vào cạnh bàn, mà Jane vẫn còn đứt quãng nói: "Cùng...... cùng Pierre đoạt đồ...... sau...... sau đó...... nổ...... nổ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro