Chương 14: Người cha thần bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, sắc trời đã hơi hơi sáng, Aliya cẩn thận suy nghĩ muốn nhớ lại đại chỉ năm đó, gọi là gì nhỉ, cô nhớ mình còn từng viết thư gửi tới, a, nhớ ra rồi, đường Spinner's End! Ở khu đông!

Xác định phương hướng, Aliya quay đầu nhìn Andrew vẫn hôn mê bất tỉnh nhẹ giọng nói: "Bảo bối, sẽ không sao đâu, mẹ ở đây, mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ. Mẹ ở đây, đừng sợ."

Xe ngừng lại trước đầu ngõ, ngõ nhỏ quá hẹp, xe không vào được.

Aliya bế Andrew chạy nhanh trong ngõ nhỏ tối tăm, cô nỗ lực tìm kiếm cảnh vật quen thuộc, không có, bên này không phải! Đây cũng không phải!

Ngõ nhỏ thỉnh thoảng có kẻ lưu lạc hoặc say khướt, cười cợt, huýt sáo trêu chọc Aliya, cô không thèm để ý, chỉ ôm con trai không ngừng chạy vội, nơi này? Không! Không đúng! Cửa không phải màu xanh!

Đột nhiên, Aliya ngừng lại, đây rồi, chính là khu vực này, dòng sông này, còn có cái ống khói kia, đúng rồi! Nhà số mấy? Hình như là chín? Mười? Hay là mười hai?

Không, đều không phải! Đột nhiên, khi lướt qua một cánh cửa, Aliya ngừng lại, số mười chín? Đối, chính là căn nhà này! Tay nắm trên cửa là đồng thau, cô nhớ rõ!

Mừng rỡ như điên, Aliya bổ nhào tới trước cửa, dùng sức đấm cửa.

"Có người không? Có người ở nhà không?" Aliya lớn tiếng gọi. Cánh cửa đen sì cũ kỹ kia như sắp bị đập nát, nhưng không có ai xuất hiện.

Aliya sắp tuyệt vọng, không, không thể được, đây là hy vọng duy nhất, Andrew, Andrew!

"Có ai không? Có ai không?" Gồng hết sức lực kêu gọi, âm thanh phát ra từ cổ họng đã gần như khàn đặc.

Cửa bị giật mạnh ra, một thanh âm phẫn nộ truyền ra: "Chết tiệt! Ai!"

Aliya người đột nhiên xuất hiện sau cửa dọa ngây người, là hắn sao? Aliya không xác định, cô đã quên người kia trông như thế nào.

Người trong nhà dường như cũng đang đánh giá Aliya, hai người nhìn nhau, đều không nói chuyện, đột nhiên, Aliya nhìn đến tay hắn, hắn đang cầm một cây gậy nhỏ!

Rùng mình một cái, Aliya cảm thấy đại não như trống rỗng, tìm được rồi, cô tìm được rồi, thấy người nọ muốn đóng cửa, cô vội vàng ngăn chặn, vội vàng nói: "Anh là! Đúng! Chính là anh! Tôi, Aliya...... tối hôm đó, tôi, quán bar, sau đó, sau đó chúng ta lên giường, đúng không, là anh đúng không!"

Mặt xanh mét, người nọ phẫn nộ nhìn Aliya, thân thể căng chặt như chuẩn bị ném văng cô ra vậy, Aliya khàn giọng hô: "Đừng, cầu xin anh, Andrew, cứu cứu Andrew, thằng bé, bạo động ma lực, St. Mungo, St. Mungo, tôi muốn đi St. Mungo, tôi không còn cách nào, cầu xin anh, tôi muốn đi St. Mungo!"

Người đàn ông có vẻ không tin, hắn đột nhiên lui hai bước, ánh mắt giống như đang nhìn thấy một kẻ điên, sau đó đột nhiên rùng mình, ánh mắt lướt xuống Andrew đã hôn mê bất tỉnh trong lòng Aliya.

Thời gian như trôi qua cả thế kỷ, người nọ mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiến vào!"

Giống như tín đồ được nhìn thấy Chúa, Aliya vội vàng chạy vào căn nhà đen như mực, bám sát sau lưng người đàn ông kia.

"Đặt ở kia!" Snape chỉ vào một cái sô pha cũ nát.

Aliya thật cẩn thận đặt con trai lên sô pha, ngồi quỳ xuống đất, nhìn người đàn ông kia giơ cây gậy chỉ vào Andrew, trên người Andrew phát ra từng chùm sáng màu trắng ngà, Aliya kinh hô một tiếng, lại vội vàng che miệng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Andrew.

Sau đó, giống như kỳ tích, màu đỏ rực trên mặt Andrew dần dần tan biến, hơi thở dần dần vững vàng hơn.

Thấy người đàn ông kia hạ gậy gỗ xuống, Aliya cẩn thận sờ sờ cái trán Andrew, không nóng, không nóng nữa rồi!

"Không nóng nữa! Andrew, ổn, ổn rồi," Aliya "Oa" một tiếng, ôm siết Andrew vào lòng, quỳ trên mặt đất nghẹn ngào hô: "Andrew, Andrew của mẹ, không sao rồi, không sao rồi, bảo bối, mẹ ở đây, Andrew bảo bối."

Aliya không biết chính mình khóc bao lâu, cô quỳ ở nơi đó, liên tục dùng mặt, dùng thân thể thử cảm nhận nhiệt độ cơ thể con trai, không nóng, thật sự hạ sốt, thậm chí chân nhỏ còn hơi lạnh. Aliya vội vàng dùng chăn bao lấy toàn thân Andrew, không bó sót chút khe hở nào.

Aliya muốn đứng dậy nói lời cảm tạ, lại phát hiện phía sau mình đã không còn bóng người, cô ngơ ngác đứng trong căn phòng trống rỗng, bối rối không biết làm sao, nhẹ giọng hô: "Ngài...... thưa ngài, tôi...... ừm......"

Đột nhiên, kệ sách bên cạnh cô tách ra, Aliya giật nảy người, ôm con trai liên tục lui về phía sau, người nọ từ trong bước ra, trừng mắt liếc Aliya một cái, sau đó đưa một cái bình thủy tinh qua, nói: "Uống."

"A?" Aliya sợ hãi tiếp nhận bình thủy tinh, khó hiểu: "Cái này, đây là?"

"Dược ổn định ma lực cho phù thủy nhỏ!" Người kia thực không kiên nhẫn thấp giọng quát.

"Nga nga," Aliya vội vàng cẩn thận đặt con trai lên sô pha, bình thủy tinh trong tay còn toát ra luồng khói xanh nhạt mỏng manh, Aliya do dự, không biết có nên cho Andrew uống thứ đồ vật lai lịch không rõ này không.

Người đàn ông đứng kia hình như cũng cảm giác được Aliya do dự, hừ lạnh một tiếng, tay Aliya run lên, khẽ cắn môi, tự mình thử trước một ngụm, không để ý đến tầm mắt càng ngày càng động lạnh phía sau lưng, cô đợi nửa giờ, không cảm thấy khó chịu, còn cảm giác hình như có có một dòng nước ấm áp chảy xuối trong cơ thể, lúc này mới chuẩn bị đút cho Andrew.

Dường như Andrew không muốn uống cái này, cho dù đang nửa hôn mê cũng mím chặt môi, đầu nhỏ lắc lắc không chịu hợp tác. Aliya thử nửa ngày cũng không bón nổi một giọt vào miệng con trai.

Người nọ lại hừ một tiếng, Aliya có chút khó chịu, hừ cái gì hừ! Âm thầm khinh bỉ hắn, nhưng Aliya vẫn dịu dàng nói "Andrew, Andrew, con uống đi được không? Uống thuốc thì tốt rồi, Andrew sẽ không khó chịu nữa."

Andrew bị mẹ đánh thức, mắt nửa híp thều thào hô: "Mẹ?"

"Ừ, mẹ đây, bảo bối, uống thuốc đi, được không nào? Uống vào là sẽ đỡ ngay."

Nhưng Andrew lại híp mắt nhìn bình thủy tinh kề bên miệng, hình như chỉ hứng thú với cái bình, hoàn toàn không có ý uống nước thuốc.

"Andrew," Aliya làm bộ tức giận, bất đắc dĩ nhìn bé.

Andrew cười toe, biết mẹ đã hiểu rõ ý đồ đánh trống lảng của mình, cậu bé ngoan ngoãn hé miệng để mẹ rót thuốc vào.

"Ụa!" Dược vừa mới nuốt xuống, Andrew ngửa cổ, phát ra thanh âm nôn mửa.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Aliya vội vàng ôm lấy con trai, nôn nóng hỏi.

"Khó...... khó uống quá!" Tay bụm miệng, Andrew khó khăn nói.

Aliya khẽ thở phào, quay đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn đứng sau lưng mình, nhẹ giọng hỏi: "Ừm, xin hỏi, ở đây có nước ấm không?"

Người đàn ông kia vẫn không động, thân mình ẩn trong bóng tối, Aliya thấy không rõ vẻ mặt của hắn, đành phải bất đắc dĩ xoay người, nhẹ nhàng vỗ lưng Andrew ôn nhu an ủi: "Thực khó uống đúng không? Xin lỗi, Andrew, lát nữa mẹ mua kẹo cho con ăn được không? Bảo bối."

Thuần thục bế đứa nhỏ lên, một tay vẫn đều đều vỗ lưng Andrew trấn an.

Andrew tựa hồ đã quên mất hương vị kinh dị vừa rồi, mở to mắt tò mò nhìn quanh bốn phía. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, Andrew rất hiếu kì, bé chưa từng thấy căn nhà nào đen tuyền như vậy.

"Mẹ, ngọn nến!" Ngửa đầu chỉ lên trần nhà ngạc nhiên hô lên.

Đột nhiên, vừa quay đầu, Andrew phát hiện người đàn ông đứng trong bóng tối kia, cậu bé nhìn chằm chằm người nọ thật lâu, rồi dường như cảm thấy mình nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy thực không lễ phép, hướng tới người kia lộ ra một nụ cười sáng lạn, bàn tay tay nhỏ lắc lắc, ngượng ngùng nói: "Hi, xin chào, hân hạnh được gặp ngài."

Người kia hơi giật giật khóe miệng, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng không phát ra âm thanh, chỉ bước lên trước hai bước, ra khỏi vùng tối.

Aliya ôm Andrew, hai mẹ con cùng nhìn người đàn ông cao lớn gầy gò trước mắt, hắn...... hình như...... không ổn lắm...... không giống hình ảnh trong trí nhớ, Aliya nghĩ.

Người đàn ông trong trí nhớ...... dường như...... tươi sống hơn một ít, mà không phải như thế này, tử khí trầm trầm, cảm giác như...... không còn linh hồn.

Aliya có chút do dự, tiếp tục tìm người này trợ giúp thật sự ổn chứ?

So với Aliya, Andrew biểu hiện khẩn thiết hơn một chút, cậu bé nhìn chằm chằm người nọ một hồi lâu, hai người nhìn lẫn nhau, Andrew đột nhiên vui vẻ vỗ tay hô lên: "Mẹ, mẹ, giống nhau, giống nhau."

"Hả? Cái gì? Cái gì giống nhau?" Aliya kỳ quái.

"Đôi mắt," Andrew chỉ vào người nọ, lại chỉ vào mí mắt mình, nói: "Đôi mắt Andrew, giống nhau, đôi mắt, lỗ tai, đầu tóc...... A......"

Đứa nhỏ hơi ngập ngừng dừng lại, nhìn nhìn mẹ, lại quay sang nhìn người kia, đầu tóc hình như không giống Andrew, lại cảm thấy mình có chút không lễ phép, nhìn người nọ cười cười tỏ vẻ xin lỗi.

Không ngờ người nọ cũng giật giật khóe miệng, hướng Andrew lộ ra một cái nụ cười cứng đờ.

Aliya giật mình, cẩn thận đánh giá, xác thật, xác thật rất giống, đôi mắt gần như không khác biệt, dáng mắt tròn tròn, khóe mắt hơi xếch, vành tai hơi nhọn, mà tóc, nếu không bóng dầu, đúng là rất giống Andrew, đều là tóc đen mượt mà.

Tức khắc, Aliya muốn lập tức rời khỏi nơi này, cô không muốn để Andrew lại nhìn người đàn ông này thêm một giây một phút nào nữa, cô không muốn Andrew và người này lại có bất cứ liên hệ gì, hai gương mặt quá tương tự làm cô cảm thấy sợ hãi, cô hiện tại chỉ muốn rời đi, còn St. Mungo gì đó, cô có thể nghĩ cách khác.

Gắt gao ôm con trai, dường như sợ hãi bị người đoạt đi, Aliya phòng bị nói: "Cảm ơn, cảm ơn sự trợ giúp của ngài, chúng ta, chúng ta cáo biệt tại đây đi, làm phiền ngài lâu như vậy, thật ngại quá."

Dứt lời, không đợi người kia đáp lại, Aliya ôm Andrew xoay người.

"Ma lực còn chưa ổn định," người kia đột nhiên lên tiếng, Aliya bị hoảng sợ, "Cái, cái gì?"

"Ma lực chưa hoàn toàn ổn định, chỉ là tạm thời bị đè nén," hắn bước lên vài bước, Aliya không nhịn được lui lui về phía sau, "Sau này còn có khả năng bùng nổ, nó," người nọ nhìn Andrew, tiếp tục nói: "Bạo động ma lực quá sớm, cũng rất nguy hiểm, phù thủy nhỏ không thể khống chế ma lực trong cơ thể rất dễ thương tổn chính mình, hoặc là, thương tổn người khác."

Aliya đã ném sự đề phòng vừa rồi ra sau đầu, cô xoa xoa khuôn mặt còn hơi hồng hồng của con trai, nôn nóng hỏi: "Nếu, nếu vậy, hậu quả là gì?"

"Nhẹ thì biến thành Squib, nặng thì tổn thương tinh thần, thậm chí tạo thành nguy hiểm sinh mệnh."

"Không!" Tuy rằng nghe không hiểu Squib là cái gì, nhưng 'nguy hiểm sinh mệnh' thì Aliya hiểu, "Sao có thể? Tại sao lại như vậy?"

Chạm đến đến mấy vấn đề này, người đàn ông kia hình như rất am hiểu: "Tuổi nhỏ như vậy đã bạo động ma lực thực không tầm thường, phù thủy nhỏ thông thường đều ở sáu bảy tuổi, thậm chí đến khoảng mười tuổi mới bạo động ma lực, đứa nhỏ này chỉ có, ừm, ba tuổi đúng không, ba tuổi đã bộc phát ra ma lực mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể nói đứa nhỏ này trời sinh ma lực hùng mạnh, nhưng nó còn quá nhỏ, thân thể cùng ý thức đều không có khả năng khống chế lực lượng mạnh mẽ như vậy, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này."

"Làm sao bây giờ? Kia làm sao bây giờ? Đúng rồi, St. Mungo, ma pháp bệnh viện!" Aliya lẩm bẩm.

"Hừ." Hình như người này rất thích hừ lạnh, "St. Mungo? Đựa vào trình độ dược sư ở đó?!" Hắn dường như thực khinh bỉ bác sĩ ở St. Mungo.

Aliya không nói gì, nhìn người nọ, tựa hồ hắn cũng có chút bối rối, gương mặt vàng như nến kia có vẻ hổ thẹn, hoặc là tức giận, cuối cùng người nọ vẫn nói: "Như, nếu có thể, tôi, tôi có thể ngao dược cho thằng bé."

Aliya ngạc nhiên, cô không ngờ người này có thể chủ động đưa ra ý tưởng trợ giúp cô cùng Andrew, nhìn hắn có vẻ không giống loại người nhiệt tình giúp đỡ người khác a. Aliya có ý cự tuyệt, nhưng mà, trừ hắn ra, cô lại không còn bất cứ con đường nào tiếp xúc với ma pháp hay bệnh viện ma pháp kia.

"Tôi thấy cô không có đũa phép," có thể là Aliya do dự làm người nọ tự ái, hắn có vẻ hơi xấu hổ và giận dữ, nhanh chóng nói: "Một phù thủy không có đũa phép! Thế thì khác gì Muggle! Đó là ngu......" Hắn có vẻ rất khinh thường, cứ như làm Aliya xấu hổ có thể khiến hắn dễ chịu hơn vậy, nhưng nhìn đến đứa nhỏ trong lòng Aliya, hắn đột nhiên ngừng lại, ngữ khí hòa hoãn một ít, tiếp tục nói: "Dược ổn định ma lực phải uống liên tục trong vòng một tháng mới có thể phát huy tác dụng!"

Aliya cúi đầu nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Ừm, vậy phiền ngài. Tôi, tôi và Andrew vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, dược, mong ngài cho cái thời gian, để tôi tới nơi này lấy đi. Ừm," Aliya đột nhiên nhớ tới, cô còn không biết người này tên là gì, hình như là họ 'Se' hay 'S' gì gì đó, okay, cô thừa nhận, mình quên thật rồi.

"Tôi tên Aliya, Aliya Dashwood, đây là con trai tôi, Andrew Dashwood. Ngài, ngài là?" Aliya nhẹ giọng hỏi.

"Snape, Severus Snape!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro