Chương 15: Buổi trà chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm con trai về đến nhà, Aliya mới phát hiện mình một chân đi đất, giày không biết rớt từ khi nào, hơn nữa trên người chỉ mặc độc một cái áo ngủ đơn bạc, chiếc áo khoác tùy tay phủ thêm đã sớm không còn bóng dáng, mà cô lại hoàn toàn không cảm thấy rét lạnh.

Andrew đã ngủ, sau khi uống bình dược kia, sắc mặt cậu bé đã khôi phục bình thường, thân thể nho nhỏ cuộn tròn trong lòng mẹ ngủ ngon lành.

Aliya ôm con trai thật chặt, hương sữa dịu dàng quanh quẩn nơi chóp mũi, cô không muốn rời khỏi Andrew dù chỉ nửa bước, như thế mới có thể làm nỗi sợ trong lòng cô bình phục một chút.

Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, cả ngày hôm nay đều quá lạ lùng, Aliya thực sự không biết mình nên làm cái gì bây giờ, một thế giới xa lạ đang mở ra trước mắt cô, mà đáng sợ nhất chính là, cô hoàn toàn không có chút thông tin nào về thế giới này.

Aliya đột nhiên cảm thấy chính mình phạm phải một sai lầm, hôm nay cô không nên đáp ứng để cho người đàn ông xa lạ kia cứu trị Andrew! Cô không thể xác nhận hắn có ý xấu hay không, hành động hôm nay quá liều lĩnh.

Ôm chặt Andrew, độ ấm trên thân thể con trai làm đầu óc Aliya thanh tỉnh hơn chút ít, điều hiện tại cô phải làm chính là nhanh chóng tìm hiểu về thế giới ma pháp kia, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất, thân thể Andrew không thể có chút sơ xuất nào, chỉ là...... nên làm gì đây?

Trước khi khép lại đôi mắt mỏi mệt, Aliya vẫn luôn nghĩ ngợi biện pháp.

Ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc đánh thức Aliya, nhưng cô còn chưa kịp bò dậy, Andrew đã bò lên cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường.

"Xin chào, đây là gia đình của Aliya và Andrew, tôi là Andrew, xin hỏi ngài tìm ai?" Andrew trả lời rành mạch rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ nghiêm túc vô cùng. Cậu bé thực thích tiếp nhận điện thoại. Bởi vì bé cho rằng đây là chuyện chỉ người lớn mới có thể làm.

"Nga, tìm Aliya sao, cô ấy là mẹ tôi. Thưa ngài, ngài chờ một lát, tôi sẽ lập tức gọi cô ấy tới nghe điện! Mẹ, mẹ" Andrew che ống nghe điện thoại, học theo TV nhỏ giọng nói với mẹ, "Mẹ, mau tiếp điện thoại, là ngài Taylor."

"Hửm?" Aliya vội vàng bò dậy, nhận lấy điện thoại Andrew đưa qua. "Ngài Taylor?"

"A, tôi xin lỗi, thực xin lỗi, ngày hôm qua có chút việc gấp, đúng đúng, tôi biết, a, ôi chúa ơi, đã 9 giờ, tôi đến trễ, vô cùng xin lỗi" bên đầu kia điện thoại, ngài Taylor lửa giận hừng hực, ngày đầu tiên đi làm Aliya đã ném việc mà chạy, hôm nay lại đến muộn, thật quá vô trách nhiệm!

Aliya liên tục xin lỗi, "Vâng, như vậy, ngài Taylor, hôm nay tôi tới trường học một chuyến, có lẽ tôi không thể tiếp nhận công tác, vâng, thật sự xin lỗi, vâng, tôi sẽ tự báo cáo với ngài hiệu trưởng, đúng vậy, đúng vậy, không phải vấn đề của ngài, là tôi, là lỗi của tôi, thật xin lỗi, tạo thành phiền toái cho ngài, vâng......"

Treo điện thoại, Andrew ghé vào người mẹ, ngón tay cuốn cuốn một lọn tóc, hỏi: "Mẹ, mẹ không đi công tác sao?"

"Ừ," Aliya nằm ngửa ôm Andrew nâng lên cao cao, cười nói: "Mẹ không đi công tác!"

Biết mẹ có thể ở nhà cùng mình, Andrew rõ ràng càng vui vẻ, khẽ ngâm nga bài hát nào đó, hướng về phía mẹ lộ ra nụ cười ngọt ngào, thậm chí khi đang xem sách cũng không tự giác mà ngoáy ngoáy mông nhỏ khiêu vũ......

Aliya cũng cảm thấy như trút được gánh nặng, mới rời khỏi một ngày mà con trai đã gặp phải chuyện như vậy, điều này làm cô hối hận không thôi. Hiện tại thất nghiệp, về sau không có thu nhập, cô lại phải nghĩ cách khác, một lần nữa lên kế hoạch sinh hoạt cho hai mẹ con.

Tới trường học từ chức, Aliya dắt con trai tới quán trà, hôm qua trước khi đi cô đã hẹn Snape gặp mặt ở đây.

Quán trà này nằm ở trung tâm thành phố, ngay cạnh vườn bách thú, mỗi lần Aliya đưa Andrew đến vườn bách thú chơi đều sẽ tới nơi này ngồi một lúc, thực đơn trà chiều của họ rất phù hợp khẩu vị của cả hai mẹ con.

"Oa, mẹ, thực phong phú a!" Andrew nhìn khay bạc ba tầng đựng đầy món điểm tâm ngọt rực rỡ muôn màu, cho dù kinh ngạc cảm thán nhưng sống lưng cậu bé vẫn ưỡn thẳng tắp, đây là lễ nghi Aliya dạy. Hôm nay Aliya cố ý cho con trai mặc tây trang giày da, cổ cài nơ, giống như một quý ông lịch lãm phiên bản thu nhỏ.

"Bởi vì hôm nay chúng ta có khách nha! Bảo bối," Aliya nói, "Cho tôi hồng trà Darjeeling, Andrew, con thì sao?"

Andrew cũng học theo mẹ lật lật thực đơn, Aliya đã đưa con trai đến đây vài lần, cậu bé đã rất quen thuộc, "Một phần hồng trà giống mẹ tôi, nhưng thêm sữa bò, cảm ơn," Andrew lịch sự nói với nhân viên phục vụ.

Aliya hai tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn Andrew, thân thể nho nhỏ lại nghiêm túc ra vẻ người lớn thật sự quá đáng yêu.

"Mẹ~~~" Andrew chu chu miệng, kháng nghị.

"Okay, okay, xin lỗi, Andrew," Aliya vội vàng nghiêm mặt, thẳng lưng ngồi một cách ưu nhã, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Đợi lát nữa có khách tới, Andrew sẽ tiếp đãi ngài ấy thật tốt chứ?"

"Đương nhiên," Andrew nâng cao cằm, "Đây là trách nhiệm của con!"

Aliya vừa muốn cười, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, cô thực chú ý giữ gìn Andrew tôn nghiêm.

"Mẹ, lát nữa con có thể ăn cái này được không? Chỉ một chút thôi!" Andrew chỉ chỉ về phía đĩa bánh macaron nhỏ giọng hỏi.

Buổi sáng hôm nay Andrew đã ăn một khối bánh kem nhỏ, bình thường Aliya sẽ không cho phép, nhưng hôm nay hiển nhiên là ngoại lệ, không phải sao?

"Xin chào, ngài Snape." Aliya thấy người đàn ông đẩy cửa đi vào vội vàng đứng lên nghênh đón, "Mời ngồi."

Ngài Snape vẫn mặc bộ đồ đen tuyền như ngày hôm qua, bước vào quán trà mà như bước lên chiến trường, sắc mặt âm trầm giống như tới gây sự, làm nhân viên và những khách hàng khác tò mò nhìn vài lần.

Aliya làm như không nhận ra, cô vẫn mỉm cười, sắc mặt không thay đổi, mà Andrew thì nhíu mày.

Cậu bé cúi đầu nhìn nhìn tây trang trên người mình, lại nhìn bộ đồ đen tuyền trên người vị khách mới tối, trên khuôn mặt nhỏ không nhịn được lộ ra chút ghét bỏ.

"Andrew," Aliya cúi đầu nghiêm khắc nhìn con trai, "Lễ phép!"

Aliya rất thương con, nhưng trong những vấn đề mấu chốt lại tuyệt đối không dung túng, lễ phép là một trong những yêu cầu cơ bản nhất. Ngươi có thể cảm thấy một chuyện nào đó thực không tốt, nhưng không thể thô lỗ!

Quả nhiên, Andrew vội vàng cúi đầu, rụt rè nhìn mẹ, tỏ vẻ mình biết sai rồi, Aliya hất đầu, ý bảo cậu bé phải tự mình bổ cứu.

"Quý ngài đáng kính, rất hân hạnh được gặp lại ngài, thời tiết hôm nay thật không tồi phải không?" Andrew lập tức mỉm cười, nhìn Snape nói.

Aliya vội vàng nghiêng người che miệng lại, bả vai run rẩy không ngừng, đây, đây là học từ chỗ nào thế? Nghiêm túc như ông cụ non!!!

Andrew và Snape đã bắt đầu tán gẫu, Aliya giật mình nghe đề tài đã từ thời tiết hôm nay chuyển tới trà bánh trước mặt, mà ngài Snape kia cũng thật sự kiên nhẫn cùng Andrew khách sáo hàn huyên.

"Ừm" Aliya hắng giọng, cắt đứt hai người đang trò chuyện, mỉm cười nói: "Ngài Snape, ngày hôm qua còn không có chính thức cảm tạ sự trợ giúp của ngài."

Snape liếc nhìn Aliya, ánh mắt kia thiếu chút nữa làm cô duy trì không được khách sáo trên mặt, người này, nếu muốn, dường như hắn có thể khống chế bầu không khí toàn trường.

"Không cần khách khí, tiểu thư Dashwood." Chất giọng trầm thấp, câu nói hoàn toàn không có cảm xúc phập phồng làm Aliya cảm thấy thật căng thẳng, thử dò xét bị phát hiện!

"Tôi còn có thể vì tiểu thư Dashwood làm thêm điều gì sao?" Ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô hiện tại, Aliya cảm thấy trong đầu tê rần, tựa như đột nhiên có người lục lọi tìm tòi thứ gì đó trong não, chẳng lẽ là do mấy ngày gần đây quá mệt mỏi? Aliya khẽ lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn thẳng vào người đàn ông sắc mặt vàng như nến ngồi đối diện.

Người này...... làm cô cảm thấy thực bất an.

"Ừm," nhưng hiện tại cô chỉ có thể xin người này giúp đỡ, "Tôi nghĩ, sự tình ngày hôm qua đã thực phiền toái ngài, lại tiếp tục quấy rầy ngài nữa thì thật không tiện, ngài có thể cho tôi biết bệnh viện St...... St.Mungo ở đâu, hoặc là phương pháp đi tới nơi đó, tôi sẽ rất cảm kích ngài."

Snape nguy hiểm híp mắt, có vẻ không quá tin tưởng Aliya, hắn nhẹ giọng nói: "Xem ra tiểu thư Dashwood đã có tính toán riêng?"

Aliya gượng cười, nói: "Nếu mãi quấy rầy ngài, tôi cùng Andrew đều sẽ thực ấy náy."

Snape giật giật khóe miệng, hẳn là...... xem như...... là cười đúng không?

Sau đó, Snape trầm giọng nói: "Tôi rất vinh hạnh."

Đây là đáp ứng, Aliya thầm thở phào, đối mặt với người này còn vất vả hơn đối mặt với người cha trên danh nghĩa kia của cô - Quý ngài Dashwood.

Ánh mắt hắn quá lạnh lẽo, Aliya hoàn toàn không thể nhìn ra một chút dấu hiệu nào của sự ôn hòa, hiện tại điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là tìm được phương pháp trị liệu cho Andrew, sau đó cách hắn càng xa càng tốt.

"Tiểu thư Dashwood là người Anh sao?"

"À, đúng vậy, tôi sinh ra ở Anh quốc, và vẫn luôn sống ở đây từ nhỏ tới bây giờ." Aliya trả lời, nếu nghe kỹ thậm chí có thể nhận ra cô có chút rụt rè sợ hãi.

Cô cảm thấy hình như ký ức của mình có chút sai lầm, lúc ấy cô cho rằng người này chỉ là một con mọt sách mà thôi, túi tiền đột nhiên xuất hiện làm cô cảnh giác nhưng vẫn không thay đổi được ấn tượng đầu tiên về hắn, sau đó vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô lập tức mang theo Andrew còn trong tã lót rời khỏi London; nhưng hiện tại, khi người đàn ông này an vị trước mắt cô, Aliya thường xuyên cảm giác sợ sệt, dường như mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào "Nguy hiểm"!

"Nhưng," khi Aliya cúi đầu giúp Andrew cắt sandwich, Snape lại từ tốn nói, "Dường như cô có chút hiểu lầm, tiểu thư Dashwood, người không có đũa phép không có khả năng tiến vào St.Mungo, a, đương nhiên, hình như tôi suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chính là ở trong một quán bar phù thủy, tôi không nhớ nhầm chứ?"

Aliya sửng sốt, shit, lại là loại giọng điệu này! Lại là cái kiểu 'thường thức đương nhiên cô phải biết' này!!! Cô chán ghét nhất là tình huống bị động như thế!!!

Đại não nhanh chóng vận chuyển, Aliya bất đắc dĩ thừa nhận, rõ ràng biết Snape đang dò xét mình, nhưng cô không hề có cách phản bác!

Lại thêm chút sữa bò thơm nồng vào cốc trà của Andrew, Aliya hơi hơi cúi đầu, cắn môi tỏ vẻ đáng thương hề hề nói, "Tôi, tôi không biết chính mình là, ừm, là phù thủy, chưa bao giờ biết, nếu ngày đó Andrew không xảy ra bạo động ma lực, là từ này phải không? Nếu hai người mặc áo chùng kia không nói, tôi còn tưởng rằng loại năng lực này......"

Mười ngón tay vặn xoắn như thể rất bất an, Aliya nhìn Snape, giọng nói nghẹn nghẹn như sắp khóc: "Ngài Snape, cầu xin anh, tôi, hai người kia nói bọn họ là viên chức trong Bộ Pháp Thuật, chuyên xử lý loại sự cố ngoài ý muốn này, nhưng mà tôi còn chưa kịp hỏi thì bọn họ đã biến mất, tôi thật sự không còn cách nào. Tình huống khi đó thật sự quá khẩn cấp, Andrew hôn mê bất tỉnh, sốt cao không hạ, bác sĩ còn nói tôi chuẩn bị sẵn sàng...... sẵn sàng...... cho tình huống xấu nhất, tôi, tôi nhớ tới anh, buổi tối, buổi tối hôm đó anh từng lấy ra cái kia, chính là cái gậy gỗ nhỏ, giống bọn họ, tôi, tôi chỉ có thể tới cầu anh. Tôi không thể để Andrew lại phải chịu đựng tra tấn như vậy thêm lần nào nữa, tôi không thể mất thằng bé, tôi không chịu được! Cầu anh, ngài Snape."

Lúc bắt đầu thực sự còn có vài phần diễn kịch, nhưng nói đến cuối, Aliya không tự chủ được mà rơi nước mắt, Andrew, buổi tối hôm đó, Andrew của cô giống như búp bê vải mất đi sinh mệnh, thằng bé mềm nhũn nằm trong lòng cô, cô thật sự không thể chịu nổi chuyện đó xảy ra lần thứ hai. Cô không thể lại để chuyện như vậy xảy ra! Vì Andrew, cô tình nguyện trả giá mọi thứ!

Snape rũ mắt nhìn đôi tay đang nắm chặt tay mình, nắm rất chặt, thậm chí khiến Snape cảm thấy hơi nhói đau.

Đôi tay kia như người sắp chết đuối nắm chặt một khối gỗ trôi nổi, gắt gao nắm lấy, chết sống không chịu buông tay, cặp mắt xnah biếc kia rưng rưng nước mắt nhìn hắn cầu khẩn, Snape có chút hoảng hốt, Lily...... có phải...... Lily cũng từng cầu khẩn như vậy, cầu khẩn người kia buông tha cho con trai cô ấy, cầu xin người khác cứu cứu con trai của cô...... Giống như người phụ nữ này, đau khổ cầu xin, chỉ vì cứu lấy con trai của cô, cũng, cũng là...... con hắn......

"Mẹ, mẹ......" Âm thanh trẻ nhỏ non nớt đột nhiên làm Snape bừng tỉnh, giống như gặp được rắn rết nhanh chóng rụt tay về, người phụ nữ kia thiếu chút nữa ngã xuống đất, nhưng dường như cô hoàn toàn không ý thức được, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy con trai nhẹ giọng an ủi.

Giờ phút này Aliya thực sự bối rối vô cùng, "Thực xin lỗi, Andrew, mẹ không cố ý, mẹ không sao hết, không có việc gì đâu, bảo bối, không cần lo lắng."

Andrew nhìn mẹ sắp khóc mà sợ hãi luống cuống, bé bỏ luôn món điểm tâm mình thích, gục vào lòng mẹ, nức nở, "Mẹ...... đừng khóc...... mẹ...... không khóc."

"Được, được rồi, mẹ không khóc," Aliya ôm con trai đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, chờ Andrew ổn định cảm xúc mới dịu dàng lâu nước mắt cho con rồi giải thích: "Andrew, mẹ không sao mà, thật đó, chỉ là nhớ tới bộ dáng con sinh bệnh tối hôm trước mới nhịn không được rớt nước mắt, thực xin lỗi, mẹ làm con sợ hãi."

Andrew đứng trên sô pha, ôm cổ mẹ nghiêm túc nói: "Mẹ, Andrew không sinh bệnh, mẹ không cần khó chịu, Andrew sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, sẽ ngủ đúng giờ, sẽ không sinh bệnh."

"Nga, bảo bối, bảo bối của mẹ," Aliya nháy mắt được chữa khỏi, cô quá may mắn, Andrew chính là thiên sứ buông xuống trần thế cứu rỗi cô.

Aliya hôn hôn khuôn mặt nhỏ vẫn còn đỏ bừng, dư quang khóe mắt quét qua Snape ngồi đối diện, nhận ra mình vừa quên mất vị khách này, nhìn Snape cười cười xin lỗi, nhẹ vỗ mông Andrew, nhỏ giọng nói: "Andrew, chúng ta còn có khách nha."

Andrew ôm mẹ cổ không chịu buông ra, chỉ hơi quay đầu liếc vị khách lạnh băng kia, bĩu môi, dùng dằng một hồi mới miễn cưỡng buông tay, nhưng nhất quyết không chịu trở về chỗ ngồi của mình, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt góc áo của mẹ.

Khoảng thời gian kế tiếp, không khí có chút trầm lặng, chỉ nghe được tiếng dao nĩa va chạm cùng với âm thanh 'hừ hừ' nho nhỏ thỉnh thoảng Andrew phát ra, đây là phương thức giao lưu đặc thù giữa cậu bé và mẹ, mỗi khi Andrew tâm tình không tốt không muốn nói chuyện nhưng lại muốn mẹ giúp đỡ, bé luôn phát ra thanh âm như vậy khiến cho mẹ chú ý, mà Aliya luôn luôn hiểu được Andrew muốn gì.

Buổi chiều trà nhanh chóng kết thúc, Snape ưu nhã sát sát miệng, gật gật đầu với Aliya và Andrew, nói: "Như vậy, hai ngày sau, 9 giờ sáng, gặp nhau tại đây."

Aliya kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Snape. Đây là, đây là đáp ứng dẫn cô tới St.Mungo sao? Cô còn tưởng...... còn nghĩ người này sẽ không đáp ứng, dù sao thì cô cũng đã cự tuyệt ý muốn giúp đỡ của hắn, không phải sao? Hơn nữa Snape cũng không có vẻ là người khoan dung rộng lượng gì cho cam.

Nhưng mà, hắn lại đáp ứng!

Đến tận khi cáo biệt, Aliya vẫn đắm chìm trong sự vui sướng, cô đã cự tuyệt Snape trị liệu cho Andrew, hơn nữa buổi gặp gỡ hôm nay cũng không quá vui vẻ, vậy mà, vậy mà cô vẫn đạt tới mục tiêu đặt ra, mặc kệ vì sao hắn đồng ý, hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của Andrew!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro