Chương 17: Hẻm Xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó, Aliya đang cùng Andrew ngồi trên thảm lông trước lò sưởi âm tường đọc sách, từ sau hôm tới St.Mungo, Andrew luôn tò mò hỏi han không ngừng, cậu bé hứng thú với rất nhiều thứ tại đó, đám chai lọ phiêu phù trong không trung, bóng người đột nhiên biến mất hoặc đột nhiên xuất hiện, những người hình thù kỳ quái, cả chiếc gậy gỗ nhỏ mà dường như người nào cũng có......

Aliya đành nói cho Andrew, chính cô cũng hoàn toàn không biết gì về cái thế giới kỳ dị kia, không được thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Andrew chuyển sự chú ý sang các câu chuyện về đề tài huyễn tưởng như Peter Pan, Alice ở xứ sở thần tiên,...... Nhưng quá nhiều từ mới, Andrew không hiểu hết, Aliya liền đảm nhiệm vai trò người đọc truyện.

"Mẹ, mẹ!" Aliya đang cau mày nghiên cứu một tệp hồ sơ cực dày, tiền lời đầu tư tháng này không được như mong muốn, hơi ít hơn so với kế hoạch ban đầu, nghe Andrew gọi, cô ngẩng đầu lên thì thấy con trai đang chỉ thẳng ra cửa sổ.

"Chuyện gì vậy?" Aliya quay đầu nhìn qua cửa sổ, "Ách, Chúa ơi, một con cú mèo!" Thật sự là một con cú mèo! Nó khá lớn, bộ lông xám xịt, đôi cánh đang đập 'bành bạch' vào cửa sổ.

"Lạ nhỉ, cú mèo chỉ hoạt động vào buổi tối thôi mà" Aliya vừa nói vừa bước tới bên cửa sổ.

"Chắc không phải toàn bộ cú mèo đều hoạt động buổi tối, đúng không mẹ?" Andrew đã dẫm ghế bò lên trên bệ cửa sổ, cách cửa kính pha lê nhìn chằm chằm con cú mèo đang không ngừng vỗ vỗ cánh, khuôn mặt nhỏ sắp dán vào cửa kính tới nơi.

"Andrew, lui ra sau một chút, cẩn thận bị lạnh." Bên ngoài đang hạ tuyết, tuy trong nhà thực ấm áp, nhưng mặt kính pha lê vẫn khá lạnh.

Andrew như không nghe thấy lời mẹ nói, cùng cú mèo mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau, cậu bé nhíu mày, vươn tay dùng sức lau đi đám sương mù trắng xóa đọng trên cửa sổ, đột nhiên lớn tiếng hô: "Mẹ, nó muốn tiến vào!"

"Cái gì?" Aliya đứng phía sau đỡ Andrew, cảm động vì con trai lo lắng cho cú mèo, nhưng vẫn nói, "Bảo bối, cú mèo chỉ là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát, nó thuộc về thiên nhiên,...... A, cái......"

Aliya đột nhiên im bặt, con cú mèo kia đang dùng mỏ gõ gõ pha lê, gõ vài cái thì dừng lại, chờ một lát lại gõ tiếp, hình như là đang đợi người mở cửa sổ để nó tiến vào.

"Mẹ, nhìn chân nó kìa!" Aliya nhìn qua, dưới chân cú mèo có một thứ gì đó giống như bưu kiện, mà cú mèo đang dùng móng vuốt giữ chặt thứ đó.

"Andrew! Mau dừng tay!" Aliya còn đang ngây người, Andrew đã bò dậy mở ra cửa sổ, luồng gió lanh băng cuốn theo bông tuyết lập tức chui vào phòng, Aliya rùng mình, vội vàng ôm lấy Andrew nhanh chóng đóng cửa sổ lại, mà con cú mèo kia cũng đã nhân cơ hội bay vào.

Aliya trợn mắt há hốc mồm nhìn con cú mèo đứng đó, một chân nâng lên, kêu khẽ, dường như đang thúc giục Aliya.

Aliya vẫn ngơ ngác đứng im, Andrew đã tụt xuống sàn, gỡ cái gói ra khỏi chân cú mèo.

"Mẹ, có một phong thư!"

"A?" Aliya có chút hoảng hốt, vội vàng tiếp nhận cuộn giấy da dê Andrew đưa qua, mở ra, "Tiểu thư Aliya Dashwood, đây là số sách cô yêu cầu. Chân thành, Severus Snape."

Aliya mở bọc giấy ra, "Lịch sử Pháp thuật", "Những sự kiện quan trọng trong thế kỷ XX", "Lý thuyết Pháp thuật cơ bản", "Hogwarts - một đoạn lịch sử", "Thần chú căn bản, tập 1"...... chỉ nhìn tên sách đã thấy khó hiểu rồi.

"A", trên tay đau đớn, con cú mèo kia đang mổ tay cô, Aliya bực mình, "Mày làm gì thế!"

"Mẹ, có lẽ nó đói bụng." Andrew lon ton chạy đến trước lò sưởi âm tường cầm mấy khối bánh quy nhỏ đặt bên miệng cú mèo, quả nhiên, nó lập tức cúi đầu mổ bánh quy.

"Nó thật thông minh!" Andrew hai mắt lóe sao nhỏ, mê muội nhìn cú mèo, còn muốn duỗi tay vuốt vuốt lông nó, lại bị Aliya ngăn lại.

Dùng cú mèo gửi thư? Ha! Aliya cảm thấy trước khi biết rõ chuyện này có phải hành động bình thường ở cái thế giới ma pháp kia hay không, tốt nhất là nên bảo trì cảnh giác!

Ăn xong một khối bánh quy, cú mèo duỗi cánh, lại bắt đầu mổ cửa sổ, okay, lần này không cần Andrew nói cô cũng hiểu, đây có nghĩa là muốn đi rồi.

Trong ánh mắt lưu luyến của Andrew, Aliya mở cửa sổ ra, con cú mèo màu xám dần biến mất trong màn tuyết.

"Mẹ, đây là sách mẹ mua sao?" Ghé vào bệ cửa sổ nhìn theo cú mèo đến khi bóng dáng nó hoàn toàn biến mất, Andrew mới chuyển lực chú ý đến chồng sách vở cao gần bằng cậu bé, rõ ràng vừa rồi chỉ là một cái bọc nhỏ, sao đột nhiên lại thành một đống thế này?

"Không, bảo bối, đây là, ừm" Aliya có chút do dự, cô còn chưa quyết định có nói cho Andrew việc Snape là cha của thằng bé hay không, "Đây là sách ma pháp, mẹ nhờ ngài Snape mua." Thôi bỏ đi, cứ chờ một thời gian nữa rồi hẵng tính.

Nghe nói là sách ma pháp, Andrew thực hứng thú, vội vàng bò lên đùi mẹ, hai mẹ con ngồi trước lò sưởi âm tường lật xem từng quyển sách.

Snape hỗ trợ chọn lựa phần lớn là sách lý thuyết, thực thích hợp với người hoàn toàn không biết gì về thế giới ma pháp như Aliya, lúc đầu Andrew còn yêu cầu mẹ đọc cho mình nghe, nhưng chỉ nghe một lát liền mất hứng, quá buồn tẻ, cậu bé ngả người trên đùi mẹ lật lật cuốn sách có nhiều tranh minh họa nhất, sau đó ngạc nhiên phát hiện, người trong ảnh có thể động!

Hai mẹ con lại ghé vào cùng nhau nghiên cứu những bức ảnh đó; lá cây đong đưa theo gió, giây trước còn là một nụ hoa chớm nở, giây tiếp theo đã bung tỏa thành một đóa hoa lộng lẫy; một loại thực vật giống cây mắc cỡ, Andrew vừa chạm vào, nó lập tức khép lá cây; còn có tranh ảnh vài loại động vật, vừa chọc vào nó liền kêu toáng lên, làm Andrew và Aliya vô cùng kinh ngạc......

Mấy ngày kế tiếp, hai mẹ con gần như tiêu phí toàn bộ thời gian vào số sách mới này, Aliya đọc lướt qua hơn mười quyển sách, sau đó, sau đó cô cảm thấy như thế giới quan của mình vừa được đập đi xây lại.

Trên thế gian này thật sự có phù thủy! Không phải ảo tưởng của nhân loại! Theo quan niệm của các phù thủy, ma pháp là do Merlin ban tặng, những người có thể sử dụng ma pháp nhất định là phù thủy, nhưng người mang dòng máu phù thủy lại chưa chắc có thể sử dụng ma pháp, thế giới phù thủy cũng có trường học, có bệnh viện - đương nhiên, cái này cô biết, cũng đã đi qua một lần, có Bộ Pháp Thuật - vai trò tương đương với Quốc hội......

Sau bước đầu hiểu biết thế giới ma pháp, lần thứ hai đưa con trai tới St.Mungo, Aliya đã có thể ung dung hành động, ít nhất thì cô đã biết không cần đũa phép cũng có thể tiến vào St.Mungo! Bởi vì trong sách nói các Lương y trong  St.Mungo đã từng chữa khỏi bệnh cho vài 'Muggle' (tuy rằng Aliya thực không thích cái loại xưng hô mang tính khinh miệt này), rõ ràng lúc trước Snape đã gạt cô.

Sau hai lần tái khám, bác sĩ Vincent nói cho Aliya, ma lực của Andrew đã có xu hướng ổn định, sau lễ Giáng Sinh cô lại đưa con trai đến một lần nữa là được, đương nhiên, phù thủy nhỏ vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra định kỳ.

Aliya thực vui mừng, hơn nữa, cô ý thức được, cô cần có một cây đũa phép!

Đũa phép chính là sinh mệnh thứ hai của phù thủy. Nếu không có đũa phép, rất ít phù thủy có thể sử dụng pháp thuật, mỗi lần tới St.Mungo, Aliya đều cố tình ngồi chờ một thời gian trong đại sảnh, cô cẩn thận nghe các phù thủy nói chuyện, không buông tha bất cứ chi tiết nào, nghe không hiểu, cô sẽ âm thầm ghi nhớ rồi về nhà tìm kiếm trong sách, nếu trong sách cũng không có, Aliya sẽ ghi vào sổ tay, chờ một thời gian nữa sẽ viết thư hỏi Snape.

Sau ba lần gặp gỡ ngắn ngủi, đương nhiên lần đầu tiên là ở ba năm trước, Aliya phát hiện, ngài Snape rõ ràng không phải một người có lòng kiên nhẫn, cảm giác như hắn đối với thế giới này tràn ngập ác ý, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ nguyện ý châm chọc bất cứ kẻ nào đứng trước mặt mình!

Vốn tưởng rằng thái độ của Snape đối với cô đã đủ ác liệt, nhưng sau lần gặp cậu Bolton ở St.Mungo, Aliya ý thức được, đối với mình và Andrew, Snape còn 'dịu dàng' chán, mà cậu Bolton kia còn là học sinh của hắn đấy! Có trời mới biết, Snape rốt cuộc làm như thế nào để trở thành một vị giáo sư, nếu hắn đối xử với tất cả học sinh đều là thái độ như ngày đó, vậy chỉ có hai trường hợp; một là, Snape có năng lực vượt trội ở phương diện nào đó mà hầu hết người khác không thể theo kịp, làm cho họ có thể xem nhẹ hoặc nguyện ý chịu đựng tính tính kinh khủng kia của hắn; còn trường hợp hai, chính là hiệu trưởng và các giáo sư khác trong ngôi trường ma pháp kia quá hiền lành thân thiện!

Hiện tại, sau một khoảng thời gian khá dài tự cổ vũ, Aliya rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí gửi đi một phong thư với ngôn từ thực uyển chuyển, lễ độ, thậm chí có chút nịnh nọt lấy lòng, thỉnh cầu hắn rút ra chút thời gian quý giá, dẫn dắt chính mình đi mua một cây đũa phép và một vài cuốn sách mới - cô đã xem hết số sách lúc trước rồi, đương nhiên nếu không được, thì hắn có thể chỉ cho cô phương pháp mua sắm, như vậy cô cũng vô cùng cảm kích.

Gửi thư đi, Aliya thở phào một hơi thật dài, quá khẩn trương, cho dù chỉ là liên lạc qua thư, cô cũng cảm thấy căng thẳng vô cùng, mỗi một từ đơn cô đều phải nghĩ ngợi cân nhắc một hồi lâu mới viết ra.

Cô có thể cảm giác được quý ngài Snape khá khó chịu với sự quấy rầy của cô, thực ra thì, nếu có thể, cô cũng không muốn cùng Snape tiếp xúc, không liên quan đến tính tình của hắn, chỉ riêng chuyện hắn là cha ruột của Andrew đã khiến cô phải tìm mọi cách né đối phương thật xa rồi. Chỉ là, hiện tại, người cô có thể nhờ vả chỉ có mình hắn.

Tất nhiên, Aliya đã có sự tiếp xúc bước đầu với thế giới ma pháp, cô có thể tới St.Mungo, nghĩ cách tìm một người nguyện ý giúp mình, nhưng cô ẩn ẩn cảm giác được, phù thủy rất khinh thường, thậm chí kỳ thị những người không có đũa phép (Muggle và Squib), Aliya nghĩ cô vẫn nên cẩn thận thì hơn, ít nhất, đối với Snape, không, là giáo sư Snape, cô còn coi như có chút hiểu biết. Hơn nữa, Aliya cũng cảm thấy hắn không có ác ý, đối với sự tồn tại của Andrew và cô, có lẽ Snape cũng rất bối rối, tuy rằng thái độ của hắn xác thật rất kém cỏi.

Ba ngày sau, Aliya thu được hồi âm, đương nhiên, vẫn là dùng cú mèo đưa tới, lần này Aliya bình tĩnh hơn nhiều, cô đã biết cú mèo chính là phương tiện đưa thư của các phù thủy, tuy rằng Aliya vẫn cảm thấy điều này rất kỳ quái.

Xem nhẹ những lời lẽ lượn trái quẹo phải không liên quan, Aliya đi đến kết luận, vào hai giờ chiều thứ năm tuần này, quý ngài Snape tôn kính sẽ chờ cô tại đầu đường Charing Cross.

Lần này Aliya sẽ không đưa Andrew đi cùng, cô không muốn Andrew cùng Snape gặp mặt nhiều, tình huống hiện tại khá rắc rối, Aliya chưa tìm hiểu rõ ràng thái độ của Snape đối với Andrew, vì thế cô đành giảm bớt thời gian gặp gỡ của hai người, dù Andrew rất không thích ở chỗ Susan, nhưng cô vẫn kiên trì làm như vậy.

Lần này, dù đã đến sớm hai mươi phút so với giờ hẹn, Aliya vẫn thấy Snape đã chờ ở chỗ đó.

Thấy Aliya, hắn còn nhìn nhìn ra phía sau lưng cô, khi xác định hôm nay chỉ có một mình Aliya tới, sắc mặt ngài Snape càng âm trầm.

"Đuổi kịp!".

Aliya vội vàng chạy chậm bám theo Snape, hôm nay, hắn không thả chậm bước chân.

"A?" Tiến vào một quán bar ánh sáng tối tăm, Aliya vừa theo sát Snape, vừa nhanh chóng đánh giá bốn phía, này? Nơi này? Nơi này chính là quán bar cô bước vào trong ngày đầu tiên tới London, cũng chính là nơi cô đụng tới Snape!

Lúc ấy cô còn tưởng rằng nơi này tổ chức hội hoá trang! Thì ra đây lại là quán bar phù thủy!

Snape không dừng lại, bước nhanh vòng qua quầy bar đi ra sân sau.

"Nhìn kỹ!" Snape lạnh giọng nói, sau đó nhanh tay dùng đũa phép gõ gõ trên tường, đám gạch liên tục chuyển động để lộ ra một khoảng trống như cánh cổng tò vò cùng một con đường nhỏ uốn lượn, Aliya còn đang quan sát xem có cơ quan gì không, thân ảnh Snape đã biến mất ở lối vào, cô đành phải bước nhanh đuổi kịp.

"Wow!" Đứng ở Hẻm Xéo, Aliya kinh ngạc đến không thể nói gì hơn!

Dường như Snape rất tự hào, sắc mặt vẫn luôn tối tăm cũng hòa hoãn hơn một chút, còn chủ động chỉ vào mấy cửa hàng đầu tiên giới thiệu cho Aliya: "Đây là Cửa hàng Vạc Potage, kia là Sở Cú Eeylops, tôi cảm thấy, quý cô Dashwood đây cần mua một con cú mèo? Dù sao thì không phải mỗi một phong thư nằm trước cửa đều có thể được phát hiện!"

Okay, Aliya âm thầm nhún vai, đây là đang khinh bỉ cô dùng hệ thống bưu chính của người thường để gửi thư cho hắn sao? Nhưng làm gì có ai nuôi cú mèo trong nhà! Không sợ cơ quan bảo hộ động vật hoang dã tìm tới cửa sao?

"Nhưng anh có thể dẫn tôi đi mua đũa phép trước được không? Tôi cảm thấy đó mới là vật phẩm quan trọng nhất."

Snape lại đen mặt, Aliya phát hiện, hình như hắn không thích người khác phản bác hoặc cự tuyệt ý kiến của mình. Nhưng, hắn nên quen dần đi! Aliya nhún nhún vai, coi như không nhận thấy.

Tới tiệm đũa phép Olivander, Aliya lại cống hiến thêm một cái "Wow"!

Snape lại ném cô tới trong tiệm rồi biến mất. Mà chủ tiệm là một ông lão tóc trắng xóa, khi biết được Aliya chưa từng có một cây đũa phép nào, ông cũng chỉ hơi kinh ngạc, sau đó thực nhiệt tình lôi ra một đống hộp đựng để Aliya thử.

Thử? Ban đầu Aliya còn tưởng rằng được chọn kiểu dáng mình thích, nhưng trong tâm tình áy náy vô vàn, sau khi làm cửa hàng xảy ra một vụ hoả hoạn nho nhỏ, và khiến hai cái giá bày đầy đũa phép sập xuống, Aliya rốt cuộc tìm được cây đũa phép thuộc về chính mình, gỗ tùng, dài 12.5 inches, lõi làm từ lông Bạch kì mã.

Thích thú vuốt ve cây đũa phép mới, thực kì quái, có một loại cảm giác như tâm linh tương thông, vừa mới chạm tay vào nó, cho dù Aliya không biết bất cứ câu thần chú nào, lúc ấy trong đầu cô chỉ nghĩ không nên gây thêm rắc rối cho một ông lão nữa, cái giá đựng đũa phép bị sập lúc trước lập tức tự động dựng lên, tuy rằng đám hộp nhỏ đựng đũa phép vẫn nằm bừa bộn trên mặt đất.

Chiếc đũa giá 8 Galleons, cũng chính là loại đồng vàng lúc trước Snape đưa cho Andrew, Aliya không biết giá hàng nơi này như thế nào, trực tiếp mang túi tiền kia theo.

Ra khỏi cửa hàng đũa phép, nhìn không tới bóng dáng Snape, Aliya cũng mặc kệ, quyết định tự đi thăm dò thế giới mới, dù sao thì hiện tại cô đã có đũa phép, cũng ăn mặc áo chùng kiểu phù thủy, chắc chẳng có vấn đề gì đâu!

"Gringotts?" Ngước nhìn tòa nhà trắng muốt cao nhất khu vực, nghe những người khác thảo luận về đám yêu tinh, lễ Giáng Sinh lại phải tiêu pha một đống Galleons, Aliya hiểu, tòa nhà trước mắt chính là ngân hàng duy nhất tại thế giới phù thủy.

Hy vọng có dịch vụ đổi tiền, Aliya cất bước đi lên bậc thang.

Quả nhiên có, bảng Anh cùng Galleons có thể hối đoái, hơn nữa tỉ suất hối đoái làm Aliya thiếu chút nữa hưng phấn đến không duy trì được nụ cười ưu nhã trên mặt, một đồng Galleons đổi được năm bảng Anh! Trong nháy mắt, Aliya cảm thấy mình thật sáng suốt khi quyết định tiến vào thế giới phù thủy!

Đương nhiên, diện mạc của các yêu tinh cũng có chút...... ừm, không đẹp như trong tưởng tượng, Andrew mà nhìn thấy họ thì nhất định sẽ rất thất vọng.

Lấy năm trăm đồng vàng trong túi tiền đổi thành bảng Anh, cũng quyết định mở một kho bạc, thực ra thì cô cảm thấy có nhiều vàng như vậy không quá an toàn, mà cô lại sinh sống ở thế giới bình thường, dù có mang trên người hoặc để ở nhà đều yên tâm không nổi.

Xách chiếc túi phòng trộm đựng vài trăm đồng vàng đi dạo loanh quanh, không đến nửa giờ, trong tay Aliya tràn đầy chiến lợi phẩm: Một tờ Nhật báo Tiên tri, Aliya cũng đã đặt hàng định kỳ cho một năm sau, buổi sáng mỗi ngày cú mèo sẽ đưa báo tới bàn ăn trong nhà; một phần kem cỡ đại được bảo đảm dù để bao lâu cũng không tan chảy; còn có khá nhiều kẹo bánh mua cho Andrew, số kẹo bánh này Aliya mua bắt chước một vị phu nhân dắt theo con trai tuổi sàn sàn Andrew, lúc vị phu nhân biết Aliya cũng có con nhỏ thì còn nhiệt tình đề cử cho cô vài dạng đồ chơi thường được bọn nhỏ ưa thích; đương nhiên, thứ Aliya mua nhiều nhất vẫn là sách, thật nhiều lĩnh vực, chỉ cần cảm thấy có thể trợ giúp mình tìm hiểu về thế giới phù thủy, Aliya đều quyết định mua hết!

Aliya không mua cú mèo, cô cảm thấy Andrew sẽ thích tự mình chọn lựa.

Kết quả, hưng phấn lên liền mua hơi nhiều! Quả nhiên mua sắm là thiên phú của phụ nữ.

Khi Snape tìm được Aliya Dashwood, hắn đen mặt, bởi bên chân cô là một đống lớn đủ loại đồ vật, mà Aliya thì đang đứng đó bối rối không biết nên làm gì.

"Những thứ này đều do cô mua?" Snape cau mày nhìn đống vật phẩm chồng chất, "Tiểu thư Dashwood muốn dọn sạch Hẻm Xéo sao? Ha, xem nào, 'Giải lao cùng Nữ thần Báo Tử'? 'Phép thuật nướng bánh'? 'Chỉ cần có đũa phép, đương nhiên có biện pháp'? 'Phân loại độc dược'? 'Vén màn Tương lai'? Well, well, well, phạm vi hiểu biết của quý cô Dashwood quá rộng lớn, thật khác biệt!"

Aliya lại không có chút tức giận nào, cô cười hì hì giải thích: " Bởi vì tôi không hiểu gì mà, mua nhiều sách, tìm kiếm thêm chút tri thức luôn là chuyện tốt, không phải sao?"

Không thèm để ý đến Aliya tươi cười, Snape khom lưng cầm lấy quyển 'Giải lao cùng Nữ thần Báo Tử', nhìn tên đàn ông tóc vàng bảnh chọe đang khoe răng trên bìa sách, châm chọc: "Không nhất định."

Aliya đỏ mặt, okay, cô thừa nhận, cô mua quyển sách này là vì vị tác giả đẹp trai này, vừa rồi anh ta còn nháy nháy mắt như quyến rũ cô nữa, thực sự chỉ là một phút yếu lòng mà thôi!

Snape vung đũa phép lên, đám đồ vật lung tung lộn xộn tự mình sắp xếp gọn gàng, nhìn Aliya đang kinh ngạc đờ người, Snape tự đắc 'hừ' một tiếng, sau đó tùy tay biến ra một cái túi nhỏ, mà đống đồ vật nhiều kinh khủng kia đều bị tống vào trong cái túi nho nhỏ đó!

"Ngài Snape! Anh quá giỏi!!!" Aliya hai tay trống trơn chạy theo sau lưng Snape, hắn nguyện ý giúp cô cầm túi!

Hình như Snape càng đắc ý, trên mặt hắn, nếu Aliya không nhìn lầm, hiện ra một nụ cười nhẹ! Không phải cười lạnh trào phúng, không phải kiểu cười khinh khỉnh như muốn chọc điên người khác! Mà là một nụ cười chân chính, nụ cười biểu hiện tâm tình chủ nhân của nó thực không tồi!

Okay, xem ra những lời khen ngợi phù hợp không chỉ có thể áp dụng với Andrew, mà đối với ngài Snape cũng có tác dụng!

Nhớ mong Andrew, ra khỏi quán Cái Vạc Lủng, Aliya từ biệt Snape rồi vội vàng rời đi.

Snape đứng trên đường Charing Cross, nhìn Aliya chui vào ô tô, khởi động xe hòa vào đám đông mới mặt vô biểu tình xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro