Chương 18: Lễ Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, Aliya cũng dẫn Andrew tới Hẻm Xéo một lần, bởi vì sắp tới lễ Giáng Sinh, trong Hẻm Xéo có rất nhiều tinh linh nhỏ đáng yêu, chúng chỉ cỡ bằng bàn tay, bay khắp các con đường thả xuống những ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh, có mấy viên còn đọng trên mũ của Andrew, làm cậu nhóc sung sướng cười toe......

Andrew cực kỳ hài lòng chuyến đi tới Hẻm Xéo lần này, cuối cùng cũng chịu tha thứ cho Aliya, cái ngày Aliya trở về từ Hẻm Xóe, Andrew giận dỗi cả ngày không chịu nói chuyện cùng cô!

Chuyến đi tới Hẻm Xéo lần này, Andrew cũng thu hoạch một cây đũa phép, là loại đũa dành cho nhi đồng, không có sức mạnh như đũa phép chính thức, nhưng có thể trợ giúp điều hòa ma lực trong cơ thể phù thủy nhỏ......

Andrew rất hứng thú với cây gậy gỗ nhỏ này, cậu nhóc cảm thấy thật thần kỳ, vì mỗi lần vẫy vẫy, đầu đũa phép sẽ xuất hiện một đóa hoa hồng bung nở, hiện tại đóa hoa đõ còn đang nằm trên mái tóc của Aliya kìa!

Andrew cũng chọn một bé cú mèo có đôi mắt cực tròn, cậu nhóc luôn hứng thú với những thứ tròn tròn.

Năm nay, vẫn chỉ có hai mẹ con cùng trải qua lễ Giáng sinh, Susan phải về Manchester đón Giáng sinh cùng mẹ cô ấy.

Cây thông Noel năm nay cao lớn hơn năm ngoái, dù sao thì phòng ở hiện tại cũng khang trang hơn căn phòng trong trấn nhỏ lúc trước, cộng với bây giờ không vướng mắc phu nhân Geller. Hồi đó, dù muốn treo một ít đèn màu lên tường cũng phải dấu trí đấu dũng với phu nhân Geller một phen, hiện tại cuối cùng cô và Andrew cũng có lãnh địa của chính mình, muốn trang trí thế nào thì trang trí thế ấy!

Aliya treo đèn màu và đồ trang trí nhỏ khắp nơi, cây thông cao cao gần chạm tới trần nhà cũng treo thật nhiều lục lạc và tượng thiên sứ nhỏ, những đồ trang trí trên gần đỉnh cây thông và trên trần nhà năm nay được Aliya dùng bùa trôi nổi đưa lên, cô cũng mới phát hiện, thì ra ma pháp cũng khá có ích, ít nhất thì cũng không cần phải dùng thang chạy lên chạy xuống cả chục lần!

Aliya cũng thử học thần chú đổi màu trong cuốn sách "Biến hình thuật, sơ cấp", thành công đổi màu bức màu trang trí từ xanh biếc thành màu đỏ!

Nhìn mẹ dùng ma pháp, cậu nhóc Andrew cũng vui vẻ chạy khắp nhà vung vung vẩy vẩy cây đũa pháp nhi đồng kia, nhưng chỉ có thể tạo thành vài bông hoa hoặc ngôi sao linh tinh, điều này làm Andrew chán nản không thôi, mỗi lần cậu bé buồn bực gục đầu xuống, Romeo - con cú mèo mới mua - đều bay lên bám trên vai nhóc khẽ vỗ vỗ cánh như an ủi, và chỉ vài phút sau, 'hai đứa nhóc' lập tức quậy tung nhà, thường là Romeo bay phía trước, Andrew thét chói tai cầm đũa phép đuổi theo phía sau, khiến khắp nơi bay tán loạn toàn lông cú mèo!

Buổi tối một ngày trước đêm Bình An, việc quan trọng nhất mà hai mẹ con cần làm chính là đóng gói quà tặng Giáng sinh, Aliya đã gửi quà cho mẹ mình qua đường bưu điện từ mấy ngày trước, là một hộp chocolate thủ công của nhà sản xuất chocolate truyền thống lâu đời nhất Manchester, hồi còn nhỏ mẹ cô thường xuyên ăn món này, trong lần trò chuyện điện thoại trước, bà nói mình vô cùng tưởng niệm loại hương vị thơ ấu này, Aliya liền nhờ một người bạn ở Manchester gửi tới hai hộp.

Mà quà bà tặng cho hai mẹ con cũng đã được chuyển tới từ vài ngày trước, nhưng Aliya không mở ra, cô muốn để dành sự bất ngờ ấy tới đêm Giáng sinh!

Mà mụ mụ đưa cho Andrew cùng nàng lễ vật cũng sớm liền đến, nhưng là Aliya không có mở ra, nàng tưởng chờ đến lễ Giáng Sinh ngày đó cấp chính mình cùng Andrew một kinh hỉ, mụ mụ lễ vật mỗi năm đều sẽ là một kinh hỉ!

Về phần quý ngài Dashwood, tuy từ sau lần ông ta đưa Aliya tấm séc tám ngàn bảng Anh kia thì hai người không hề gặp mặt lần nào, nhưng Aliya vẫn quyết định gửi thiệp mừng Giáng sinh tới, chỉ là vài câu chúc phúc thông thường mà thôi!

Ngoài ra, còn có lọ nước hoa mà Susan luôn muốn mua, chocolate thủ công cho bác sĩ Martin, quà Giáng sinh cho gia đình ngài Carter, cho những hàng xóm mới, Aliya đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Mà năm nay, cô cần chuẩn bị thêm một phần quà Giáng sinh nữa.

"Ngài Snape?" Andrew đang lẩm nhẩm đọc danh sách Aliya liệt kê những người cô muốn đưa quà Giáng sinh, cậu nhóc ngẩng đầu lên, chỉ vào cái tên cuối cùng mà hỏi mẹ: "Mẹ, đó là chú tóc đen mắt đen đưa Andrew đi xem bệnh sao?"

Aliya vẫn đang chăm chú đóng gói các hộp quà, thuận miệng trả lời: "Đúng vậy, chính là anh ta, ngài Snape đã giúp đỡ mẹ con mình rất nhiều, vì thế mẹ muốn cảm tạ."

"À, con hiểu rồi," Andrew chống cằm gật gù như ông cụ non: "Mẹ muốn đưa ngài Snape món quà gì? Cũng là chocolate sao?"

"À không, không phải chocolate đâu, bảo bối nhỏ," Aliya nháy nháy mắt, ý bảo Andrew tự mình mở chiếc hộp cạnh chân cô ra xem.

"Một chiếc bút lông chim?"

"Đúng vậy" Aliya cầm lấy chiếc hộp, dịu dàng dạy Andrew cách gói quà.

Chiếc bút lông chim này là do Aliya mua trong lần tới Hẻm Xéo cùng con trai, nó có thể tự động viết chữ, chỉ cần chủ nhân dùng đúng thần chú là nó có thể viết xuống nội dung người đó nói, còn dùng hành văn mà người đó quen dùng! Snape là một giáo sư mà, Aliya hy vọng cây bút này có thể giúp hắn..

Từ khi biết được giá cả thương phẩm của phù thủy, Aliya sâu sắc cảm nhận được ba ngàn Galleons mà Snape đưa tới có ý nghĩa như thế nào, trong khi Snape thoạt nhìn có vẻ không được khá giả sung túc cho lắm, căn nhà cũ nát ở đường Spinner's End cùng với bộ áo chùng Snape mặc trong vài lần gặp mặt đều biểu hiện tình hình kinh tế của chủ nhân chúng không phải quá tốt, ba ngàn Galleons, chắc là toàn bộ tích tụ của hắn?

Rõ ràng hắn có thể bỏ mặc không chú ý, trong mười mấy năm sống tại Manchester, Aliya đã gặp phải quá nhiều cặp cha mẹ vô trách nhiệm như thế rồi. Mười mấy hai mươi tuổi đã sinh con, lại không có năng lực và dũng khí nuôi nấng liền ném đứa trẻ vào cô nhi viện, các cơ sở cứu tế, những người như vậy còn coi như yêu thương con mình, ít nhất đưa đứa trẻ vào cô nhi viện thì chúng còn có cơ hội tìm được một gia đình tốt tới nhận nuôi. Nhưng, có những đứa trẻ, từ khi chào đời đã phải đối mặt với tình trạng cực kỳ bi thảm.

Khi Aliya vẫn còn ở trong trường nội trú, có một người bạn cùng lớp mang thai, cha của đứa nhỏ là một tên lưu manh côn đồ, mà cô gái đó không màng cha mẹ phản đối mà kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, cũng vì quyết định này mà cô ấy bị đuổi học, đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Vài năm sau đó, khi đang học đại học, Aliya đã gặp cô ấy ngồi ngơ ngẩn tại đầu phố, bị tên côn đồ kia lôi kéo vào con đường hút chích, đứa trẻ mà cô khăng khăng giữ lại kia...... trên người không có một nơi sach sẽ, đói meo gào khóc bên chân mẹ, còn cha đứa nhỏ...... hắn ta cuốn lấy toàn bộ số tiền mà họ có, mất tích......

Hôm ấy, Aliya để lại toàn bộ số tiền cô mang trên người cho hai mẹ con bạn học cũ, nhưng cô cũng biết, đứa trẻ kia, nó có thể bình an lớn lên đã là ông trời rủ lòng thương!

Vì thế, sau khi tiếp xúc với Snaoe, Aliya thậm chí còn cảm thấy thực may mắn, vì hắn không phải người quá xấu, tuy rằng tính tình khá đáng ghét, nhưng, ít nhất, hắn có được nghề nghiệp ổn định, cũng nguyện ý vươn tay giúp đỡ khi Aliya cần! Thậm chí, có lẽ hắn đã giao cho con trai gần như toàn bộ số tài sản mà mình có, như vậy đã là một người cha rất tốt rồi, so với những gì cô từng thấy trong mười mấy năm qua!

Từ nhỏ, Lâm vẫn luôn dặn dò cô, nhìn người, phải nhìn vào tâm. Tâm? Aliya không thể lý giải câu nói này trong một thời gian rất dài.

Đến tận kỳ nghỉ hè vài năm sau, khi Aliya tới nghỉ hè cũng mẹ mình ở New York, cô suýt bị nước sống cuốn trôi, lúc ấy mẹ cô lập tức nhảy vào trong nước, Aliya đột nhiên hiểu ra. Cô vẫn luôn nghĩ mẹ không hề thương yêu mình, nhưng khoảnh khắc đó, Aliya biết, mẹ yêu cô, bởi vì...... bà ấy không biết bơi!

Còn Snape, Aliya chưa từng oán hận hắn, thậm chí còn có chút cảm kích, vì nhờ hắn mà cô mới có được thiên sứ nhỏ, cũng cứu lấy tính mạng của Andrew trong thời khắc cô bất lực nhất, cũng dẫn dắt cô hiểu biết thế giới ma pháp thần kỳ......

Gửi hết quà, Aliya ngồi trước cửa sổ lên kế hoạch cho năm sau, đây cũng là điều Lâm dạy, muốn sống tốt phải có mục tiêu, đồng thời phải tỉ mỉ lên kế hoạch và hành động để đạt tới mục tiêu ấy. Aliya đã quen với việc lên kế hoạch cho năm sau vào mỗi kỳ nghỉ Giáng sinh, tuy rằng thường xuyên vì hoàn cảnh thay đổi mà kế hoạch cũng có chút biến hóa, nhưng cô sẽ không cho phép mọi chuyện thoát ly con đường chính.

"Ừm, mua nhà, cái này đã hoàn thành, tuy còn một khoản nợ, nhưng vẫn nằm trong khả năng ứng phó." Aliya lấy ra bảng kế hoạch năm ngoái, gạch bớt một cái.

"Tìm được trường học cho Andrew, ừm, cái này cũng hoàn thành, đúng rồi, chút nữa phải gửi quà Giáng sinh cho ngài hiệu trưởng." Aliya ghi chú thêm bên cạnh.

"Đầu tư vào một công ty internet, đã hoàn thành; một công ty game, tốt, cũng hoàn thành! Cổ phiếu đang vững vàng tăng trưởng, ổn, cái này không thành vấn đề." Aliya cũng đã dùng tiền lời đầu tư để mua một chiếc xe.

"Tìm một công việc, cái này không hoàn thành, mà mình cũng không tính tiếp tục tìm loại công việc giờ hành chính này nữa." Aliya không muốn nhìn thấy cảnh tượng lần trước phát sinh thêm lần nào nữa, không bao giờ!

Tổng kết xong công việc năm ngoái, Aliya tiếp tục lên kế hoạch cho năm sau. Mục tiêu đầu tiên, quen thuộc thế giới phù thủy. Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn cô sẽ phải thường xuyên tiếp xúc với công đồng thần kỳ này, vì năm mười một tuổi Andrew sẽ phải tới Hogwarts đi học. Aliya đã đọc được trong cuốn "Hogwarts - một đoạn lịch sử", mỗi một phù thủy nhỏ Anh quốc đều nhận được lá thư nhập học tới từ Hogwarts vào năm mười một tuổi.

Nhưng mà, vì sao mình không có? Aliya bắt đầu suy nghĩ miên man, cắn cắn bút hồi tưởng, chẳng lẽ vì khi đó ma lực của mình quá thấp kém? Hay là đã từng thu được, nhưng mình lại tưởng là trò đùa dai nên ném đi? Aliya nghĩ mãi không ra, dù sao thì cô cũng chẳng biết rốt cuộc lá thư đo trông như thế nào!

Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, Aliya lắc lắc đầu đuổi đám suy nghĩ bay xa kia đi, cầm bút viết xuống: Một, tìm hiểu thế giới phù thủy, nỗ lực học tập pháp thuật.

Mục tiêu thứ hai, à đúng rồi, nỗ lực kiếm tiền trả khoản vay mua nhà và mua xe, cả ba ngàn đồng Galleons của Snape nữa. Nếu không vì sự kiện ngoài ý muốn lần này, cô chưa từng tính toán đụng đến số tiền kia. Hiện tại, cô tính lấy nó làm tiền vốn mở một cửa hàng tại Hẻm Xéo, cô không muốn thiếu Snape.

"Mẹ, con gói xong quà cho ngài Snape rồi!" Andrew ôm Romeo chạy nhanh vào phòng sách.

Aliya đã nói cho Andrew, ngài Snape là phù thủy, họ thích dùng cú mèo gửi thư. Sau đó, Andrew hứng thú bừng bừng nói mình cũng muốn tặng một món quà, đây là lần đầu tiên cậu bé tặng quà cho người khác, cũng là lần đầu tiên Romeo gửi thư.

"A, để mẹ xem nào." Buông bút, Aliya, nâng chân cú mèo lên kiểm tra, quả nhiên, Andrew đóng gói rất...... chắc chắn, còn cẩn thận dùng một sợi 'dây xích' mảnh cột chắc món quà vào đùi Romeo. Thậm chí còn lót thêm bông mềm vì sợ làm đau cú mèo.

"Wow, bảo bối, con quá tuyệt vời, ặc......" Aliya méo miệng, cô nhìn cái 'dây xích' quen thuộc kia, giọng nói còn mang chút chờ mong: "Bảo bối, con lấy cái dây xích này ở đâu vậy?"

"Trong cái hộp mẹ để trân bàn nha!" Andrew trả lời không chút do dự. Aliya trong lòng thấy máu! Quả nhiên là vậy! Ánh mắt con trai thật tốt quá! Cái lắc tay kim cương của cô......

"Romeo cũng thích cái dây xích này," Andrew còn đắc ý nói tiếp, "Con cảm thấy cái có cục đá màu lam kia đẹp hơn, nhưng Romeo không thích."

Ha hả, Aliya cười khổ, cô có nên ăn mừng không? Cảm tạ Romeo đã từ bi buông tha cái vòng cổ Sapphire kia......

Andrew không biết mẹ mình đang rầu thúi ruột, cậu nhóc đang vô cùng hưng phấn vì lần đầu tiên gửi thư bằng cú mèo, nhóc dẫm lên bàn nhỏ, cẩn thận mở cửa sổ ra, lại quay đâu ngập ngừng hỏi: "Mẹ, mẹ ơi, ngoài trời đang hạ tuyết, liệu Romeo có bị cảm không?"

"Không sao đâu, Romeo có bộ lông rất dày, nó sẽ không bị cảm," có lẽ đi? Aliya không chắc chắn lắm, "Ừm, Andrew, con nhìn kìa, nó có vẻ rất thích không khi bên ngoài nha!"

Từ khi mua Romeo, hai mẹ con chưa từng để nó ra khỏi nhà, mà hiện tại, nhóc cú đã mở rộng đôi cánh, phấn khích vẫy vẫy.

"Romeo, đưa món quà tới cho ngài Snape." Andrew vừa buông tay, Romeo lập tức duỗi cánh bay về hường đông......

Romeo trở về rất nhanh, còn mang theo một cái hộp nhỏ, "Mẹ, là quà đáp lễ của ngìa Snape sao?"

Aliya cầm tấm card lên, nói: "Đúng vậy, ngài Snape cảm ơn món quà của con,, cũng cảm ơn mẹ, ủa? Andrew, con cũng tặng quà cho hắn sao?" cô chỉ chuẩn bị có một phần quà thôi mà.

"Vâng, đúng nha," Andrew kiễng kiễng chân muốn ngó tấm card trên tay mẹ, gật đầu lia lịa: "Andrew cũng tặng, mẹ nói ngài Snape đã dẫn Andrew đi khám bác sĩ, Amdrew đương nhiên cũng phải cảm ơn."

Aliya hỏi con trai tặng Snape món quà gì, nhưng cậu bé nhất quyết không nói, làm cô cảm thấy hơi hơi chua sót, cái loại cảm giác hốt hoảng lo được lo mất này kéo dài đến tận khi Andrew cũng đưa cho cô một món quà Giáng sinh mới được chữa khỏi

Sáng sớm, khi Aliya còn đang say trong giấc mộng, Andrew đã nhảy nhót khắp phòng hò reo: "Mẹ, mẹ, ông già Noel tặng quà cho con!"

Ài, đương nhiên rồi, Aliya mắt nhắm mắt mở thầm nghĩ, đêm qua cô phải xác nhận Andrew thực sự ngủ say mới trộm đặt quà vào chiếc vớ đầu giường.

"Wow, thật sao? Quá tuyệt vời! Mau xem ông già Noel tặng gì cho Andrew nào!" Aliya cười nói

"Là tuần lộc! Còn cả mũ Giáng sinh, a, ông già Noel tặng cho con một ông già Noel!"

Kỳ thực, là tặng một bộ trang phục ông già Noel mini, mũ đỏ, bộ đồ đỏ, thậm chí có cả râu giả! Còn tuần lộc, đương nhiên là thú bông rồi!

"Andrew là ông già Noel!" Cậu nhóc đã vội vã kéo kéo áo ngủ muốn thay đồ ngay.

"Bảo bối, con phải mặc áo lông vào trước đã," Thấy Andrew muốn trực tiếp tròng bộ đồ Noel lên người, Aliya vội vàng ngăn lại.

Hơn nửa giờ sau, hai mẹ con mới xuống lầu.

"Wow!" Andrew lon ton chạy vội xuống lầu, lao tới bên gốc cây thông. Romeo bay vòng vòng quanh đỉnh đầu cậu bé, hình như nó cũng rất vui vẻ.

"Mẹ, bà ngoại tặng con mô hình địa cầu!" thậm chí bà còn đánh dấu vị trí hai thành phố New York và London, nối thẳng hai điểm bằng bút đỏ. Aliya hiểu, bà đang mịt mờ tỏ vẻ muốn gặp Andrew, từ khi Andrew chào đời, hai bà cháu chưa từng gặp mặt một lần nào.

Món quà của Aliya, quả nhiên là một bất ngờ lớn! Hóa đơn của cửa hàng bán đàn dương cầm tốt nhất London!

"Mẹ!" Andrew sung sướng reo lên: "Mẹ, đây là quà của mẹ sao?"

Đó là một chiếc xe đạp bốn bánh, hiện tại, Andrew đã đủ lớn để có thể đạp xe rồi.

"A a a, ô ô ô, Romeo, chúng ta nhanh bằng nhau rồi!" Aliya mỉm cười nhìn con trai cưỡi xe đạp rong ruổi khắp đại sảnh. Từ khi dọn tới đây, Aliya đã chuyển hết gia cụ trong đại sảnh ra đặt trong các phòng khác, chỉ chừa lại một giá sách nhỏ và bộ sô pha trước lò sưởi âm tường, đại sảnh rộng mở thoáng mát này là nơi vui đùa mà Andrew thích nhất, tới mùa đông Aliya cũng trải thàm thật dày cho con trai tùy ý lăn lộn.

Aliya vừa nhìn theo con trai chơi đùa, vừa tiếp tục mở quà, quý ngài Dashwood - cha ruột của cô, không có gì bất ngờ, một tấm thiệt Giáng sinh đơn giản; Martin tặng một tủ thuốc gia đình, kèm theo một vài loại thuốc thông dụng; Susan tặng một chiếc khăn lụa; Snape cũng đưa cô quà Giáng sinh! Có cả quà cho Andrew!

"Bảo bối, ngài Snaoe tặng quà Giáng sinh cho con này, con muốn xem thử không?" Aliya vừa mở phần quà của mình vừa hô. Quả nhiên, không có bất ngờ gì, là một cuốn sách, "Phương pháp chăm sóc cú mèo", okay, ít nhất nó còn có tác dụng!

"Wow, mẹ, mẹ xem này, quá thần kỳ!" Aliya ngó qua, a, là một cuốn từ điển ma thuật!

"Mẹ, ngài Snape nói chỉ cần đánh vần từ đơn muốn tìm kiếm, từ điển có thể tự động tra tìm," Andrew cầm một phong thơ nói, "Đũa phép, à, ngài Snape nói còn phải dùng đũa phép," cậu bé dùng đũa phép nhỏ của mình chạm vào từ điển, nhỏ giọng thì thầm: "S-N-A-P-E".

Aliya kinh ngạc nhìn, từ điển tự mở ra, một giọng nói có vẻ hơi máy móc vang lên: "Snape. Dòng họ. Thế kỷ XVI, tại vùng đồng bằng phía bắc Anh quốc có một vị tử tước Snape. Hậu đại còn sống, Severus Snape, giáo sư độc dược Hogwarts, Viện trưởng học viện Slytherin đương nhiệm. tháng 12 năm 1980, được Bộ Pháp Thuật công khai khen ngợi do cống hiến cải tiến dược tăng lực......"

"Wow, thật lợi hại!" Aliya không thể xác định con trai nói cuốn từ điển lợi hại hay là Snape lợi hại. Nếu là trường hợp sau...... trái tim cô như thắt lại, Aliya cảm tưởng không khí đột nhiên cô đặc......

Gắng gượng áp chế lo lắng không ngừng lên men trong lòng, Aliya tiếp tục cùng con trai mở quà Giáng sinh, Romeo cũng có quà, Aliya tặng cho nó một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, có thể đặt trên gác mái, trên đó có một cánh cửa nhỏ, Romeo có thể tùy ý bay khỏi nhà.

Món quà của Andrew tặng cho Aliya là một hộp kẹo, nhãn hiệu mà hai mẹ con thích nhất, cũng là vị chanh mà Aliya ưa chuộng. Không biết cậu bé lén mua từ khi nào, ngay cả Aliya cũng chưa từng phát hiện!

Hừ, món quà Andrew gửi cho ngài Snape kia chắc chắn không thể tri kỷ bằng mình! Aliya nhai kẹo mà như nhai kẻ nào đó!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro