Chương 19: Không nhân nhượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus Snape ngồi thẳng tắp trên sô pha, lò sưởi âm tường đã không còn ánh lửa, tro tàn xám xịt khiến cả căn nhà càng thêm lạnh lẽo u ám, ngoại trừ sô pha cùng cái bàn làm việc thường dùng, trong phòng tràn ngập tro bụi, giống như một phần mộ tĩnh mịch, nhưng người sống duy nhất trong căn phòng này dường như chẳng thèm để bụng sự âm u đó.

Trên đùi người này có hai chiếc hộp, một chiếc màu sắc rực rỡ có vẻ hơi hỗn độn, một chiếc sắc thái lành lạnh mà ưu nhã, hai chiếc hộp này chính là mảnh màu sắc duy nhất trong căn phòng.

Hắn lẳng lặng cúi đầu nhìn, bên trong chiếc hộp màu sắc sặc sỡ là một bức tượng nhỏ hình dáng không rõ ràng, trên đỉnh đầu viết hai chữ 'Cú mèo' to tướng, nếu nhìn kỹ mới có thể nhận ra chút hình dạng mơ hồ của đầu, đôi mắt, lông chim và móng vuốt.

Là đứa bé kia tự tay làm, cũng khá có tâm, ít nhất cậu bé còn biết phải dùng thuốc màu tô đôi mắt thành màu vàng, lông chim màu xám, thậm chí còn vẽ thêm vài đường cuộn sóng, nếu hắn không đoán sai, thứ đó hẳn là hoa văn để biểu thị lông chim.

Trên mặt vải lót dưới đáy hộp có một tấm card nhỏ, chữ viết non nớt vô cùng, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như nét chữ của đám học trò năm nhất Hogwarts, nhưng nếu những dòng chữ này là do một đứa nhỏ ba tuổi viết, vậy thì xác thật rất đáng giá khích lệ, đúng chứ?

"Ngài ngài Snape tôn kính, cảm tạ ngài đã vô tư trợ giúp hai mẹ con cháu, chúc ngài Giáng Sinh vui sướng. Chân thành, Andrew Dashwood."

Vô tư trợ giúp? Người phụ nữ kia không nói sự thật cho thằng bé? Mà cũng đúng thôi, cô ta tránh hắn còn không kịp, hận không thể đem con trai ẩn giấu đến mức cả đời hắn cũng nhìn không thấy! Sao có thể nói ra sự thật, rằng hắn chính là cha ruột của thằng bé đây!

Phải biết rằng, phần quà Giáng Sinh này đã khiến Snape cảm thấy thực kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng, dựa theo tính tình của người phụ nữ kia, khi cô ấy đã biết đến phương thức tìm hiểu về thế giới pháp thuật, hắn đương nhiên đã bị ném ra sau đầu rồi chứ.

Severus Snape hiện tại cũng hơi mê mang, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, những năm trước, vào kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, hắn luôn lựa chọn lưu lại trường học, ở đó còn có học sinh và một vài giáo sư ở lại, nhưng năm nay, hắn lại sớm trở về căn phòng mà hắn không muốn lưu lại này, dường như đang chờ mong điều gì đó. Chờ mong cái gì? Hắn có chút xấu hổ không muốn thừa nhận.

Đứa bé đó, đứa bé có mái tóc và đôi mắt giống hệt hắn, từ buổi sáng ở bênh viện Muggle ba năm trước, hắn đã biết, đứa bé đó thật sự là con trai của mình.

Không đỏ hồng nhăn nhăn như lúc mới sinh, hiện tại thằng bé thực đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, vừa nhìn đã biết là đã được chăm sóc rất tốt, dinh dưỡng rất cân đối đầy đủ, cặp mắt đen tương tự hắn kia lại tràn ngập thiên chân cùng tò mò, mỗi khi nhìn thấy thứ gì thú vị, đôi mắt đó sẽ mở to lấp lánh ánh sáng, đôi môi nho nhỏ cũng hơi hơi hé mở, thường ghé vào vai mẹ mà chăm chú quan sát, khi tâm tình vui vẻ, thằng bé thường nheo nheo mắt, trên khuôn mặt nhỏ phính phính cũng xuất hiện hai lúm đồng tiền thực đáng yêu......

Đó là con trai của hắn, trên người đứa bé đó chảy xuôi huyết thống của hắn! Cũng có được thiên phú cực cao, ma lực thật mạnh mẽ. Thằng bé mới có ba tuổi thôi, phù thủy nhỏ bình thường phải bảy tám tuổi mới có thể biểu hiện ra ma lực, nhưng mới ba tuổi mà thằng bé đã bắt bắt đầu bạo động ma lực, nếu, nếu chú tâm dạy dỗ, nhất định sẽ trở thành vị phù thủy ưu tú nhất!

Người phụ nữ ngu ngốc kia thực sự cho rằng không để cho hắn gặp đứa bé là có thể ngăn cản sao? Hừ! Ý tưởng thật ngây thơ! Nguyên bản hắn muốn thực hiện kế hoạch ban đầu, thế cục hiện tại đã tốt hơn khá nhiều, hắn tin tưởng mình có thể tìm được một gia đình mới an toàn vui sướng cho đứa nhỏ mà không để Dumbledore biết.

Chỉ là, ngày đó, ở quán trà, sau khi dùng 'Chiết Tâm Trí Thuật' với người phụ nữ kia, hắn có chút không xác định kế hoạch này có thực sự là tốt hay không, tuy rằng hắn có thể mang đứa nhỏ rời đi mà hoàn toàn không lưu lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí có thể khiến cho mẹ đứa bé quên hết mọi chuyện, nhưng mà, dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể bảo đảm, sau khi bị tách khỏi mẹ ruột, đứa nhỏ này sẽ được chăm sóc tốt như hiện tại.

Hơn nữa, người phụ nữ kia cũng làm hắn có chút thay đổi cái nhìn, hắn chỉ cần đưa cô bước ra bước chân đầu tiên, cô liền có biện pháp tìm được toàn bộ những điều cô ấy muốn, dù hoàn toàn không có sự trợ giúp từ ai khác. Lần trước tới St.Mungo là vậy, lần này tới Hẻm Xéo cũng vậy.

Khi người phụ nữ tên Aliya đó hỏi hắn muốn sách vở về thế giới ma pháp, hắn thực sự muốn tán thưởng một tiếng "Thông minh"! Thật sự rất thông minh, trong tình huống con trai đang gặp nguy hiểm, không phải ai cũng có thể giữ vững tỉnh táo bắt lấy vài thông tin ít ỏi trong lời nói của hai tên nhân viên Bộ Pháp Thuật, sau đó nhanh chóng hạ quyết định như cô ấy.

Ngày đó, tình huống của Andrew xác thật rất nguy hiểm, nếu lại muộn một giờ, ngay cả chính Snape cũng không thể bảo đảm an toàn. Hơn nữa khi chính hắn ma xui quỷ khiến đưa ra ý tưởng ngao ma dược cho đứa nhỏ, cô cũng uyển chuyển cự tuyệt, cô ấy không tín nhiệm hắn, đây là khẳng định.

Sau đó, khi Aliya yêu cầu dẫn cô đi mua đũa phép, Snape lại một lần nữa muốn tán thưởng, thông minh! Từ trong đám sách lan man kia, chuẩn xác bắt được trọng điểm, thứ mà cô cần nhất - đũa phép, không có đũa phép thì không phải một phù thủy. Đến lúc tới Hẻm Xéo, khi hắn tình cờ gặp được 'đồng sự cũ' mà không thể không rời đi, Aliya kia thế nhưng có thể thành thạo xử lí mọi chuyện, nếu không phải hắn rất có tin tưởng đối với Chiết Tâm Trí Thuật của chính mình, hắn đều sắp hoài nghi, thật sự cô ta chưa từng tiếp xúc với thế giới pháp thuật sao?

Như vậy, hiện tại Aliya Dashwood có ý tứ gì? Đưa tặng quà Giáng Sinh, thậm chí cho phép con trai tiếp xúc với mình, liệu đây có phải dấu hiệu cho thấy cô nguyện ý để đứa nhỏ biết được mình là cha ruột của thằng bé?

Sự thật chứng minh, Snape nghĩ nhiều, sau lễ Giáng Sinh, đến tận khi học kỳ mới bắt đầu, hắn không hề thu được bất luận tin tức gì liên quan đến đứa trẻ.

Âm thầm mắng vài câu, Snape quyết định mình vẫn nên trở lại Hogwarts suy nghĩ kỹ càng rồi tính tiếp.

Lần tiếp theo nhìn thấy Aliya Dashwood và đứa nhỏ là ở trong Hẻm Xéo, khi hắn tới mua sắm một ít nguyên liệu độc dược.

Từ Hẻm Knockturn đi ra, Snape đang chuẩn bị tới cửa hàng dược liệu ở Hẻm Xéo một chuyến, hắn liền nghe được một giọng nói khá quen thuộc: "A, phu nhân, cái áo chùng này thật sự quá thích hợp với ngài, quả thực như là chế tác dành riêng cho ngài, hãy tin tôi đi, trừ ngài ra, bất cứ ai cũng không thể phù hợp với nó đến thế."

Lời khen ngợi làm một người phụ nữ khác cười khanh khách không ngừng, Snape xoay người, quả nhiên là Aliya Dashwood, cô ta đang bày hàng trên một mảng đất trống!

"Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần hai Galleons thôi, ngài không nhìn lầm đâu, tất cả đều là hàng mới, a, ngài còn cần áo chùng cho đứa nhỏ sao? Nga, chiếc áo giống kiểu con trai tôi đang mặc? Không thành vấn đề, một Galleons mười hai Sickles, nếu ngài lấy cả hai chiếc, chỉ tính ngài ba Galleons mười Sickles thôi!"

Mới tiễn đi một vị khách, Aliya híp mắt vui mừng cùng Andrew đập tay chúc mừng!

Trên mặt đất xuất hiện một mảng tối, Aliya lập tức lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài? Ở đây có áo chùng nam nữ các loại kiểu d...... ách," Aliya nghẹn họng, lại vội vàng khách khí nói "Ngài Snape, xin chào, rất hân hạn được gặp lại anh, gần đây anh có khỏe không?"

Snape nhíu mày không nói, cúi đầu nhìn từng loạt áo chùng bày biện chỉnh tề trên mặt đất, bên cạnh còn có một tấm biển đề chữ đỏ bắt mắt: Áo chùng hoàn toàn mới nhãn hiệu Dashwood, mỗi chiếc chỉ cần 2 Galeons!

Thiếu tiền sao? Snape thầm tính toán số tiền trong hầm bạc của mình tại Gringotts, lại nghe thấy âm thanh ngọt ngào của trẻ nhỏ: "Ngài Snape, chúc ngài một ngày tốt lành, ngài muốn áo chùng sao? Chúng tôi có thể cho ngài giá ưu đãi nha!"

"Không, cảm ơn." Snape gượng cười.

Aliya đang muốn nói cái gì đó thì lại có một vị khách bước tới, cô vội vàng đứng dậy chiêu đãi.

"Cảm ơn quà Giáng Sinh của ngài, cháu rất thích." Andrew chắp tay sau lưng, đầu nhỏ hơi ngửa lên, nâng cao cằm, học theo giọng điệu của một quý ông.

Snape thấy Aliya Dashwood đang cùng một nữ phù thuỷ trò chuyện, cúi đầu nhìn Andrew nhỏ giọng nói, "Không cần khách khí, cũng cảm ơn món quà của con."

"Không cần khách khí." Andrew không biết nên nói tiếp thế nào, cau mày hồi tưởng lời nói khi mẹ chiêu đãi khách nhân bình thường.

"Ừm, hai người đang?"

"A, cháu và mẹ đang buôn bán nha!" Andrew ngẩng cổ tiếp tục nói, thật vui vẻ mình có thể tiếp tục trò chuyện, "Mẹ cùng cháu mua vải dệt về tự may thành áo chùng rồi đem đi bán, áo chùng thật xinh đẹp phải không?"

Andrew nói, bé con duỗi hai tay ra, triển lãm chiếc áo chùng màu xanh lá mạ thêu hình gấu nhỏ của mình.

Hai người còn đang trò chuyện, Aliya lại thành công bán ra một chiếc áo chùng nữa. Cất Galleons vào túi tiền, Aliya quay qua nói: "Anh cần mua áo chùng sao? Tôi có thể giảm giá nha."

Snape giật nhẹ khóe miệng nói: "Không, không cần."

Không khí lại tẻ ngắt, Aliya nhún nhún vai, vị Snape này thật sự không phải đối tượng có thể nói chuyện phiếm.

"Tiểu thư Dashwood, cô đang?" Bàn tay đặt sau lưng, Snape hỏi.

"Như anh nhìn thấy đấy, chúng tôi bán quần áo. A, đã đến giờ ăn cơm trưa, ngài Snape, anh có muốn dùng bữa cùng chúng tôi?" Aliya nhìn đường phố dần dần thưa thớt, nói.

Snape cúi đầu nhìn nhìn Andrew, khẽ gật đầu.

Bữa trưa ba người ăn ở quán Cái Vạc Lủng, có thể thấy được, Aliya Dashwood đã rất quen thuộc với nơi này. Thân thiết chào ông chủ, sau đó cô tự bước tới một phòng riêng nhỏ, Snape cảm thấy thực ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không biết quán Cái Vạc Lủng có phục vụ phòng riêng như thế này.

"Tiêu phí mỗi tháng đạt đến một hạn mức nhất định là được, mỗi ngày phòng riêng chỉ tồn tại trong hai tiếng đồng hồ." Aliya cúi đầu nhấp cà phê nhàn nhạt nói.

"Tại sao? Tiểu thư Dashwood, nếu cô gặp vấn đề về kinh tế, tôi có thể trợ giúp." Snape xụ mặt, từng câu từng chữ, nhấn nhá thật rõ ràng.

Aliya khựng lại,, kinh ngạc nhìn Snape vẻ mặt nghiêm túc, hắn, hắn đang nói thật? Okay, mặc kệ hắn là vì lý do gì, Aliya vẫn cảm thấy thật ấm áp, cô cười nói: "Nga, thực cảm ơn, ngài Snape, chuyện không giống như anh đang nghĩ đâu, tôi cùng Andrew sinh hoạt dư dả, chẳng qua tôi cảm thấy mình nên phát triển sự nghiệp mà thôi."

"Sự nghiệp?" Snape khịt mũi có chút coi thường, "Bày hàng vỉa hè sao?"

Đối với Snape châm chọc, Aliya chỉ dịu dàng mỉm cười lắc đầu: "Bày hàng vỉa hè chỉ là tạm thời." Sau đó, cô không nói về chuyện này nữa, ngược lại bắt đầu nhắc tới một số tin tức mới nhất trên Nhật báo Tiên Tri.

Đến khi họ rời khỏi quán Cái Vạc Lủng, thời gian đã trôi qua hơn hai giờ, chính Snape cũng kinh ngạc vì mình có thể trò chuyện với một người lâu như vậy, mà Aliya Dashwood cũng đã ít phòng bị hắn hơn trước nhiều, Snape nhạy bén phát hiện, cô thường xuyên cố ý vô tình dẫn đề tài lên người hắn, muốn tìm hiểu về hắn?

Snape đứng xa xa nhìn hai mẹ con đang bán hàng, cả hai đều tươi cười thực sáng lạn, hình như làm ăn cũng không tệ lắm, dòng người tới tới lui lui qua sạp hàng gần như không dứt.

Trở lại văn phòng giáo sư độc dược tại Hogwarts, thuận tay sắp xếp lại số độc dược đặt trên giá, Snape ngồi vào bàn làm việc, đôi tay chống cằm, không tự chủ được mà nhớ tới Andrew.

Hôm nay, Aliya Dashwood, tuy rằng cuộc trò chuyện của hai người còn coi như vui vẻ, nhưng cô ấy vẫn cố ý vô tình ngăn cản mình và Andrew trò chuyện với nhau, hơn nữa hoàn toàn không có ý che dấu hành vi này.

Những lời hắn có thể nói với Andrew, ngoại trừ chào hỏi lúc ban đầu, gần như không còn gì khác.

Snape ngồi ngay ngắn ở trước bàn mặt vô biểu tình mà nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định lấy bút, viết lên một tấm giấy da dê: Tiểu thư Dashwood tôn kính......

Aliya cùng Andrew ngồi ở trước bàn tính toán thu nhập gần đây, cô đã đem ba loại tiền tệ đặt riên ra, mỉm cười hai tay chống cằm nhìn Andrew đếm đếm: "Năm trăm bốn mươi mốt, năm trăm bốn mươi hai, năm trăm bốn mươi ba, mẹ, tuần này chúng ta có năm trăm bốn mươi ba đồng Galleons."

"Thật vậy sao? Quá tuyệt vời, đúng không nào?" Aliya ôm Andrew, hôn một cái thật kêu lên má bé. "Andrew, đập tay nào!"

"Yeah!!!" Andrew híp mắt cười toe, giơ tay lên vỗ thật mạnh vào tay mẹ, rồi hỏi: "Mẹ, năm trăm bốn mươi ba đồng Galleons là rất nhiều sao?"

"Ừm, bảo bối," Aliya ôm con trai đặt lên đùi, nghĩ nghĩ rồi nói, "Là thế này, con nhìn chiếc dương cầm kia," cô chỉ vào quà Giáng Sinh của mẹ mình, nói: "Số tiền chúng ta kiếm được sau một tháng có thể mua một chiếc dương cầm giống như vậy."

"A, vậy hình như là rất nhiều," Andrew hơi nhíu mày, tuy rằng rất mẫn cảm với các con số, nhưng mà hiện tại còn chưa rõ rằng lắm về khái niệm của đồng tiền và giá hàng.

"Không cần nghĩ nữa, bảo bối," Aliya thuận miệng nói: "Giúp mẹ tính xem nào, năm lần năm trăm bốn mươi ba là bao nhiêu?"

"Vâng," cái này thì Andrew am hiểu, bé cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ba nhân năm mười lăm, nhớ một, bốn nhân năm hai mươi, thêm một là hai mươi mốt, nhớ hai, năm nhân năm hai mươi lăm, thêm hai là hai mươi bảy, 2715, mẹ, là 2715!!!"

Aliya há hốc miệng, mắt trợn tròn trân trối nhìn con trai, 'a a a' nửa ngày cũng không nói nổi một câu! Không phải chứ! Andrew vừa mới học được phép trừ hai chữ số mà! Thằng bé học được phép nhân từ khi nào?

"Rất đơn giản mà mẹ," Andrew vẻ mặt kiểu 'sao mẹ không hiểu gì hết vậy', nói, "Tính từ bên phải, cứ tròn chục thì lại nhớ vào hàng tiếp theo. Đây là mẹ dạy mà, mẹ không nhớ sao?"

Aliya nhớ tới rồi, cô thường xuyên tính toán sổ sách trước mặt con, có lần Andrew tò mò ghé vào bàn hỏi một đám phép tính dài ngoằng như thế thì mẹ làm thế nào mới tính toán được, lúc ấy cô chỉ đơn giản nói qua một lần thôi mà! Thượng đế ơi, cầu ngài nói cho con, Andrew học được kiểu gì a!!!

Thượng đế không có biện pháp phát ra thanh âm, nhưng cú mèo thì có thể!

"Mẹ! Là cú mèo khác, không phải Romeo!" Andrew hô to.

"Ách?" Aliya vẫn chưa phục hồi tinh thần, cô ngơ ngơ ngác ngác nhìn một con cú mèo xa lạ xuyên qua cửa sổ bay tới.

Là thư của Snape, còn kèm theo một cái túi nhỏ, Aliya mở thư, tùy tay lấy một chiếc bánh quy của Andrew ném cho con cú.

"Mẹ, mẹ, cho con đọc được không?" Andrew lấy ra cuốn từ điển nho nhỏ, hứng thú bừng bừng nói. Từ lễ Giáng Sinh nhận được cuốn từ điển gần như vạn năng này, Andrew càng thêm hứng thú với bất luận thứ gì có thể dùng để đọc.

"Đương nhiên có thể, bảo bối." Aliya giao lá thư cho Andrew, vội vàng tháo chiếc túi nhỏ dưới chân cú mèo ra. Con cú mèo này tính tình không tốt lắm, nó bắt đầu mổ mổ mu bàn tay Aliya, cô vừa gỡ chiếc túi xuống đã vội vã sải cánh bay đi.

"Nga, thượng đế trên cao." Aliya mở túi ra nhìn, lập tức kinh hô.

Bên trong chứa đầy Galleons!

Andrew chú ý hành động của mẹ, bé còn đang đọc từng từ đơn trên tấm da dê: "Xét thấy gần đây, a, từ này là rõ ràng, xét thấy gần đây rõ ràng cô gặp chút vấn đề khó khăn về kinh tế, vì vậy hãy nhận lấy phần lễ vật nho nhỏ này, vì Andrew, hì hì, là tên của con, cũng là vì Andrew. Chân thành, Severus Snape."

"Mẹ, ngài Snape lại đưa lễ vật cho chúng ta sao?" Andrew đọc xong, tò mò nhìn cái túi nhỏ trên tay mẹ.

"Không, không phải lễ vật, bảo bối." Aliya thuận tay cầm một chiếc bút, lấy một tấm giấy khác viết viết, tay còn lại vỗ vỗ mông Andrew nói: "Bảo bối, con lên gác mái kêu Romeo xuống đây giúp mẹ được không? Mẹ muốn gửi thư."

"Vâng." Andrew bò xuống khỏi cái bàn, còn không quên cất từ điển vào ba lô nhỏ của cậu bé, là chiếc Aliya mua ở Hẻm Xéo trong lần đầu tiên tới đó, dung lượng vô hạn, nhưng trọng lượng lại không tăng thêm.

Cột chắc bức thư vào đùi Romeo, lại mở két sắt ra đếm ba ngàn Galleons để vào túi tiền, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm năm trăm đồng, đưa hết về cùng chiếc túi nhỏ hôm nay Snape đưa tới.

Làm xong, Aliya còn chưa hết giận! Hắn ta có ý gì! Cái gì mà vì Andrew, hắn muốn cướp đoạt Andrew sao?! Hiện tại mới bắt đầu thực hiện trách nhiệm của người cha?!!! Ha, Aliya căn bản không tin hắn là loại người có dư thừa 'tình thương của cha'!!!

Hừ! Một mình cô cũng có thể nuôi sống Andrew, không cần hắn thương hại cùng bố thí!!!

Thư đến tay Snape vào bữa tối, lúc ấy hắn đang cùng McGonagall thảo luận về trận đấu Quitdditch giữa Slytherin và Gryffindor trong học kỳ này, Gryffindor đã thắng nhiều lần, hiện tại Cúp Quitdditch nên trở về với Slytherin ― cũng chính là văn phòng của hắn, cho dù hắn không phải thực thích loại vận động này, những đây là vinh dự, giống như Galleons, có ai chê ít?

"Thật đáng tiếc, Severus, tuy Bill Weasley đã tốt nghiệp, nhưng tôi đã tìm được một đội trưởng mới cho đội bóng, năng lực của trò ấy không hề thua kém Bill, tôi tin năm nay, a, Severus, thư của anh kìa!"

Một con cú mèo loạng choạng bổ nhào vào dĩa đồ ăn trước mặt Snape làm thức ăn bắn khắp nơi, gương mặt giáo sư McGonagall dính đầy nước sốt, áo chùng của Snaoe cũng không may mắn thoát khỏi số phận.

"Shit," Snape gầm nhẹ, dùng đũa phép tẩy sạch vết bẩn trên người, con cú mèo này không biết đường đưa thư sao! Ngạch, Snape đột nhiên khựng lại, con cú với đôi mắt tròn xoe thực đặc biệt, Snape nhớ , mình đã từng gặp nó, vào dịp lễ Giáng sinh.

Gỡ hai cái túi nhỏ trên đùi cú mèo, sắc mặt vốn khá vui vẻ lúc nãy lập tức giăng đầy mây đen.

Quả nhiên, đọc lướt bức thư một lần, Snape chộp lấy hai chiếc túi lao nhanh ra khỏi Đại Sảnh Đường, hoàn toàn không quan tâm đến con cú đáng thương còn đang nằm bẹp trên bàn giáo viên.

"Nga, con cú nhỏ thật đáng yêu! Cặp mắt tròn xoe kìa!" Viện trưởng Học viện Hufflepuff - giáo sư Sprout vuốt vuốt lông tơ cú mèo, mỉm cười nói.

Đúng vậy, thứ khiến người ta chú ý tới đầu tiên khi nhìn thấy con cú mèo này chính là đôi mắt đặc biệt to tròn, phải to gấp rưỡi mắt của đám cú mèo bình thường, lại còn long lanh long lanh, khi nó nhìn chăm chú vào bạn, thực sự rất giống một đứa trẻ ngây thơ đang làm nũng, làm người không nhịn được mềm lòng.

"A, nó khá kén ăn nha." Giáo sư McGonagall cười khanh khách, vì nhóc cú mèo quay ngoắt đầu không thèm ăn bánh bí đỏ giáo sư Sprout đưa tới, mà quay sang chuyên tâm mổ mổ thịt gà trong dĩa của Snape.

"Severus nhận được cái gì vậy? Sao lại vội vã rời khỏi như thế? Tờ giấy kia là thư sao? Thật đặc biệt, Minerva, hình như tờ giấy đó còn tỏa hương thơm nhè nhẹ nữa." Giáo sư Sprout quay sang khẽ nói với McGonagall.

Thật sự là họ không nhịn được, người luôn luôn quy củ nghiêm minh như Severus lại đột nhiên rời khỏi, mà có vẻ tâm tình đột ngột biến xấu, chuyện này không dễ xảy ra nha.

"Chết tiệt!" Trong văn phòng, Severus Snape vỗ bàn cái 'Rầm', lửa giận tận trời!

Người phụ nữ vô lương tâm! Cô ta trả lại toàn bộ số tiền! Toàn bộ! Bao gồm cả số tiền từ ba năm trước! Cô ta cho rằng cô ta là ai! Không biết tốt xấu! Còn nói cái gì "Xét thấy ngài bận rộn công tác, về sau không tiện quấy rầy!" Đây là lợi dụng xong liền ném qua một bên đúng không? Đúng không?!!!

Snape lập tức nghĩ tới vài loại thủ đoạn trả thù làm người phụ nữ kia khóc không ra nước mắt! Hừ lạnh một tiếng, Snape lại lẳng lặng ngồi xuống bàn, nhìn nét bút hằn thật sâu trên giấy viết thư, tỏ vẻ khi viết cô ấy đang rất tức giận.

Tức giận cái gì?!!!

Người nên tức là tôi mới đúng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro