Chương 25: Cãi vã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aliya cùng Lydia Carter hẹn gặp vào chủ nhật, hôm đó trang viên Carter có tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, Lydia mời Aliya tới tham dự.

"Sáng ngày mai?" Snape nhìn Aliya nghi hoặc.

"Đúng vậy, sáng mai tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, Andrew không thích tới chỗ Susan, ngày mai anh có thể tới cùng Andrew không, tôi sẽ trở về trước bữa trưa." Aliya nói.

"Tốt, đương nhiên có thể." Chỉ cần Andrew có mặt, Snape thực dễ nói chuyện.

Ba người đang nghỉ ngơi trong nhà ăn ở khu triển lãm, Aliya nhân cơ hội thỉnh cầu.

"Cảm ơn anh, Severus. Không biết vì sao Andrew không thích ở cùng Susan, mỗi lần tôi đưa thằng bé tới nhà cô ấy, Andrew thường buồn bực khá lâu, mà tôi lại ngại nhờ vả phu nhân Cooper." Aliya ha giọng lẩm bẩm, nhác thấy con trai đang lao vút đi, cô lại hô to. "Andrew, con chạy từ từ thôi, cẩn thận đừng để té ngã." Andrew đang chơi đá banh cùng vài đứa nhỏ khác cách đó không xa.

"Bởi vì không tuân thủ quy tắc," Snape nói.

"Hả?" Aliya khựng lại một chút, rồi mới hiểu là hắn đang nói tới Susan. "Vì sao anh lại nói như vậy?"

"Andrew nói cho tôi, cô gái tên Susan kia không tôn trọng thói quen sinh hoạt của thằng bé, khi thằng bé đọc sách thì thường xuyên lôi đồ chơi ra quấy rối, lúc nên ngủ trưa thì lại bảo thằng bé xem TV, còn nữa, người bạn này của cô tính tình không tốt lắm, Andrew nói cô ta thường xuyên lớn tiếng quát tháo, làm Andrew thực khẩn trương." Snape vẫn dùng giọng điệu bình bình trần thuật, nhưng lời hắn nói ra lại khiến Aliya vô cùng chấn động.

"Ài, Susan này." Aliya bụm mặt than thở. Đúng vậy, đúng là Susan có cái tật xấu này.

Susan vẫn luôn cho rằng cô quá tinh tế, áp bức Andrew vào một khuôn khổ quá chặt chẽ, câu nói thường xuyên treo bên miệng cô ấy là 'trẻ con phải có thời kỳ thơ ấu'. Thường xuyên bỏ qua không chú ý tới những ghi chú cô để lại, mỗi khi Andrew tới nhà Susan trở về đều xụ mặt ít nhất nửa ngày.

Andrew thích sinh hoạt theo nề nếp, thời gian nào làm chuyện gì, không thể loạn dù chỉ một chút, lúc trước tuổi nhỏ thì thôi, nếu Aliya không làm đúng, thường chỉ là khóc la vài phút, nhưng hiện tại Andrew đã dần lớn lên, nếu Aliya không cẩn thận làm sai thời gian biểu hoặc là hơi làm rối loạn kế hoạch mà cậu nhóc đã đặt ra, Andrew tuyệt đối sẽ tức giận! Có một lần Aliya từ Hẻm Xéo về trễ nên nấu cơm chiều hơi muộn, Andrew đã dùng không ăn cơm để kháng nghị!

Nhưng mà, vì sao thằng bé lại nói điều này với Snape mà không nói với cô, Aliya hơi hơi chua xót.

Rõ ràng, Snape cũng đã nhìn ra tâm tình hiện tại của cô, trên mặt hắn lộ ra một tia đắc ý, làm Aliya không nhịn được trợn trắng mắt.

"Tấm gương, Aliya, hành vi của cha mẹ phải luôn mẫu mực, phải là tấm gương cho con cái, còn nhớ không, đây chính là điều cô nói với tôi. Động tác vừa rồi, tôi không hy vọng nó sẽ xuất hiện trên mặt Andrew." Snape nhướng mày chèn ép.

Người này, lòng dạ thực hẹp hòi! Aliya thầm mắng.

Andrew dần lớn lên, không ngoan ngoãn nghe theo mọi điều mà Aliya nói nữa, thường xuyên có lý lẽ riền của mình. Có một quãng thời gian cậu bé không thích tắm rửa, còn lấy cớ là "Đây là tiêu chí của đàn ông, vì cha cũng vậy."

Sau đó, Aliya đã uyển chuyển nói chuyện với Snape về thói quen vệ sinh của hắn. Nhưng dù đã uyển chuyển vòng mấy vòng, Aliya cũng biết, Snape tức giận, lúc ấy hắn chỉ đen mặt không nói gì thêm, nhưng sau lần 'trò chuyện' ấy, chỉ cần tóm được cơ hội là hắn lập tức châm chọc cô vài câu.

Âm thầm khinh bỉ Snape, Aliya gọi to: "Andrew, bảo bối, lại đây ăn vài thứ nào!"

Snape phóng qua ánh mắt không tán đồng, Aliya hỏi lại "Làm sao vậy?"

"Aliya, tôi không thể không nói, cô quá cưng chiều Andrew." Snape nhìn cái bàn, lại ngẩng đầu nhìn qia Aliya có vẻ tức giận, ngữ khí vẫn bình đạm như cũ.

"Cái gì? Cưng chiều?!!!" Aliya lúc này giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, cô nổi giận đùng đùng: "Tôi cưng chiều Andrew? Severus Snape, anh đừng tưởng rằng mỗi một người cha đều dị thường như anh, coi khoảng thời gian nói chuyện phiếm giữa cha con dùng để đi học! Andrew mới có bốn tuổi, mà không phải mười bốn tuổi! Cái gì mà dây gai khô, nanh rắn, độc dược! Andrew học những thứ đó thì có ích lợi gì, hiện tại điều quan trọng nhất đối với thằng bé chính là khỏe mạnh vui sướng mà lớn lên, chứ không phải đống ma dược linh tinh kia!"

"Ma dược linh tinh?" Snape cũng nổi nóng quát lớn: "Đó là những tri thức cơ bản nhất mà mỗi một phù thủy cần phải nắm giữ! Andrew hứng thú với chúng! Cô không cưng chiều? Cô nhìn lại xem những thứ trên bàn là cái gì! Andrew là con trai, Aliya Dashwood! Đừng có coi Andrew mong manh dễ vỡ như một đứa con gái yểu điệu nhõng nhẽo!!!"

"Anh cũng dám nói như vậy! Severus Snape! Từ khi sinh ra tôi đã nuôi dưỡng Andrew như thế, hiện tại thằng bé có gì không tốt! Phương thức giáo dục của tôi thế nào không cần một tên mới bắt đầu làm cha vài tháng tới chỉ dạy!" Aliya đã tức giận đến mức nói không lựa lời.

"Ha! Không có gì không tốt, thế lúc thằng bé ngủ nướng thì cô đã làm gì? Cô để nó tiếp tục ngủ!!! Khi muốn ăn nhiều đồ ngọt thì sao, chỉ cần nũng nịu kêu vài tiếng 'mẹ', cô lập tức mừng rỡ như điên dâng lên một đống bánh kem! Còn nữa, có lần thằng nhóc còn ném đồ vào người cô!"

"Đó là Andrew đùa giỡn!"

"Cô biết là không phải! Aliya, đó là tức giận, là trút giận, mà nguyên nhân chỉ là cô không về nhà nấu cơm đúng giờ! Còn đống đồ ăn này nữa, cô nhìn xem có bao nhiêu thứ, mà đây chỉ là một bữa ăn 'nhẹ' thông thường!" Snape chỉ vào chiếc bàn trước mặt, rực rỡ muôn màu, đủ loại đồ ăn, hoa quả, bánh kem, salad, sữa bò, thậm chí còn có canh xương sườn......

"Đó không phải đồ dành riêng cho Andrew, tôi còn chuẩn bị cho cả anh nữa!" Aliya thấp giọng gầm rú: "Andrew chỉ quan niệm thời gian sát sao một chút, thằng bé rất tuyệt, khi đọc sách chưa bao giờ mất tập trung, Andrew mới có bốn tuổi, lượng tri thức thằng bé hiểu biết đã vượt quá rất nhiều đứa nhỏ bảy tám tuổi!" Aliya trừng Snape, hai mắt như ứa ra tia lửa, cảm giác như chỉ cần hắn dám nói thêm một câu không tốt nữa, cô nhất định sẽ xông lên cắn xé hắn.

"Đó là bởi vì Andrew thích học tập, Aliya," Snape đột nhiên hơi ôn hòa một chút, "Cô phải thừa nhận, nếu cô không làm theo ý Andrew, thằng bé luôn có cách khiến cô phải thỏa hiệp, đúng chứ? Hơn nữa tính tình Andrew càng ngày càng không tốt, cô tính kỹ xem, số lần Andrew giận dỗi trong tháng này đã tăng lên bao nhiêu? Còn nữa, tôi phát hiện, Aliya, chỉ cần Andrew tỏ ra không vui, cô nhất định sẽ vứt bỏ hết mọi nguyên tắc của mình mà nhân nhượng thằng bé."

Aliya á khẩu, xác thật, cô không thể không thừa nhận, điều Snape nói phần lớn là sự thật. Nhưng......

"Nhưng mà Andrew vẫn còn nhỏ!" Aliya nhìn Snape vẫn bình tĩnh như không, lẩm bẩm như muốn tự thuyết phục mình, "Trẻ con đều như thế, Andrew thực thông minh, rồi thằng bé sẽ hiểu."

"Đúng vậy, đúng vậy, Andrew rất thông minh," Snape hơi nghiêng người nhìn thẳng vào Aliya, "Nhưng vì thằng bé quá thông minh, cho nên, Aliya, Andrew sẽ biết rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn cô nghĩ! Biết mấy ngày trước Andrew nói gì với tôi không? Thằng bé hỏi tôi thần chú Khóa chân, bởi vì có người làm Michael ngã xuống cầu thang, Andrew quyết định muốn trả thù! Mà Nick, người làm Michael ngã xuống, lại chính là anh trai của Michael, nếu tôi nhớ không lầm."

"Cái, cái gì?" Aliya giật mình quay đầu nhìn Andrew đàng xa, thằng bé đang cười thật ngây thơ trong sáng, "Không, không thể nào, Andrew chỉ tò mò mà thôi, thằng bé không hiểu trả thù là gì đâu."

"Đương nhiên, đương nhiên," thanh âm trầm thấp mượt mà như tơ kia đột nhiên lại khiến Aliya vô cùng chán ghét, "Andrew đương nhiên không hiểu, thằng bé chỉ lên kế hoạch hoàn chỉnh thôi, tìm được câu thần chú có thể khiến anh trai của Michael ngã xuống lầu, hơn nữa còn có chứng cứ ngoại phạm vô cùng hoàn mỹ, vì khi Nick ngã xuống, hai đứa nhóc còn đang ở trong phòng bếp đối diện cầu thang ăn bánh kem. Hiện tại, mảnh ghép duy nhất còn thiếu của kế hoạch chính là câu thần chú, một câu thần chú mà đứa nhỏ bốn tuổi không thể biết, vậy nên thằng bé tới hỏi tôi, để tôi dạy câu thần chú đó, thế nào, kế hoạch thực hoàn mỹ, đúng chứ?"

"Câm miệng!" Aliya đột nhiên đập bàn khẽ quát: "Severus Snape! Andrew chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi! Không phải là tội phạm cùng hung cực ác! Thằng bé là con trai của anh!!!"

"Chính là bởi vì là con tôi, tôi mới không thể để nó trưởng thành cái loại người tự cao tự đại, có được một chút đặc quyền liền đắc chí, coi rẻ kỷ luật, tùy ý làm bậy!!!"

"Sao anh dám! Anh đang nói ai! Người trong miệng anh vừa rồi...... anh có thực sự coi thằng bé là con mình sao? Severus Snape! Anh vừa áp đặt những từ ngữ ác độc như vậy lên người một đứa trẻ con chỉ mới bốn tuổi! Thì ra anh chán ghét Andrew đến vậy! Nếu thế thì sao còn đáp ứng thừa nhận thằng bé!" Aliya đã bị Snape làm cho giận dữ đến tột đỉnh, cô quả thực không thể tin được, một người, sao lại có thể dán những cái nhãn kinh khủng đó lên người một đứa trẻ bốn tuổi, trong khi đứa trẻ kia còn là con trai của hắn!

"Tôi chưa từng nói mình chán ghét thằng bé!" Snape dường như bị biểu tình kinh khủng trên mặt Aliya làm cho chột dạ, hắn hơi hơi dời tầm mắt không nhìn thẳng vào cô nữa, khẽ nói: "Tôi chỉ cảm thấy nên sửa lại một số hành vi của Andrew."

"À? Vậy sao? Thật là một người cha vĩ đại a!" Aliya cười khẩy, "Vừa rồi anh đâu có nói vậy, hiện tại tôi đang nghi ngờ, vô cùng nghi ngờ về quyết định của mình lúc trước. Trong khi Andrew toàn tâm toàn ý tôn trọng anh, kính yêu người cha này, mỗi ngày điều thằng bé thích nhất là ngồi xuống trước lò sưởi âm tường và cái gương phép thuật kia gọi cha, kể cả khi người cha này cả ngày không hề đáp lại, mà cái người mang danh nghĩa 'cha' này lại nhìn thằng bé với ánh mắt tràn đầy ác ý, như nhìn một tên tội phạm, một tên hung đồ! Snape, anh không có tư cách nói những lời này, anh không xứng làm cha!!!"

Snape nhìn Aliya rớt nước mắt mà bối rối không biết nên làm gì, hắn ngập ngừng do dự, nhìn Aliya cúi đầu không ngừng sát nước mắt, lúng búng nói: "Tôi...... tôi......"

"Cha mẹ  cãi nhau sao?" Một thanh âm trong trẻo vang lên bên cạnh.

"Andrew, không, chúng ta không cãi nhau, bảo bối," Aliya vội vàng dùng sức xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, cúi xuống ôm Andrew đặt lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, gượng cười nói: "Mẹ chỉ cùng cha con nói chuy ện chút thôi. Bảo bối, chơi vui không con?"

Andrew không trả lời, nhóc ngoan ngoãn để mẹ đặt mình lên ghế, nhìn nhìn mẹ, lại quay đầu nhìn cha, nói: "Mẹ, cha chọc mẹ khóc sao?"

"Không, không phải đâu, bảo bối." Aliya nhìn Snape cười đến ôn nhu, "Không có gì, chẳng qua vừa rồi cha kể một chuyện xưa, mẹ cảm động rơi lệ mà thôi, đúng không, Severus?"

Snape cũng khẽ cong khóe miệng gật gật đầu.

Andrew tỏ vẻ không tin tưởng, còn chuẩn bị mở miệng hỏi, Aliya vội vàng thay đổi đề tài: "Andrew, mẹ hỏi con một chuyện, con phải thành thật trả lời biết không?"

"Vâng, đương nhiên ạ!" Andrew cầm bình sữa lên ngoan ngoãn gật đầu.

"Mấy ngày trước, Nick làm Michael ngã xuống thang lầu, con thực tức giận, sau đó con làm cái gì?" Aliya nhìn Andrew nhẹ giọng hỏi.

"Là cha nói cho mẹ sao?" Andrew nhìn sang Snape, thấy mẹ gật đầu, cậu bé uống thêm một ngụm lớn sữa bò, thản nhiên nói: "Lúc đầu con muốn thay Michael báo thù, nhưng mà Nick quá cao lớn, bọn con đánh không lại anh ta, nên con cảm thấy có thể dùng pháp thuật thử xem."

"Vậy các con thành công sao?" Aliya vẫn dịu dàng hỏi tiếp.

"Không có đâu, bọn con không làm, vì Michael nói Nick không phải cố ý, cũng đã xin lỗi cậu ấy, anh ta còn cho Michael mượn máy bay chơi nữa, mẹ, mẹ mua cho con một chiếc máy bay được không? Ù ù ù, bay tới bay lui, so cool!"

"Nga, bảo bối, đương nhiên có thể. Ách......" okay, Aliya lại cảm nhận được ánh mắt Snape, cho dù không ngẩng đầu cô cũng biết được, giờ phút này trên mặt Snape chắc chắn đang biểu hiện mấy chữ to tướng "Thấy chưa, tôi nói cấm có sai!"

"Được rồi, Andrew, con từ đâu, ách, con học kiểu lên kế hoạch đó từ đâu, ừm, làm Nick té ngã ấy?"

"Trong sách a," biết mình sắp nhận được một món đồ chơi mới, Andrew vui vẻ cực kỳ, tay nhỏ không ngừng võ vỗ cái bàn, lập tức trả lời: "Trong sách cha mua cho con, tên là 'Dạy bạn cách đùa dai'."

Aliya mở mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn Snape, vừa nãy hắn còn chỉ trích cô dạy hư Andrew, nhưng, ai lại mua loại sách như vậy cho một đứa nhỏ bốn tuổi chứ?

Snape cũng ngơ ngẩn, nhìn Andrew đang vui vẻ uống sữa, lại nhìn Aliya đang liếc hắn lên án, dường như nhớ tới cái gì, đột ngột thấp giọng mắng: "Gryffindor đáng chết!"

"Hửm~~~ lời nói và việc làm mẫu mực, Severus." Aliya nhướng mày, cảm giác trả thù thật sự rất vui.

Buổi chiều về đến nhà, Andrew đã có một chiếc máy bay điều khiển từ xa, còn chưa kịp thay quần áo đã hưng phấn chạy sang nhà Michael chơi. Aliya và Snape vào nhà, nhìn nhau, cảm giác hơi xấu hổ.

"Ừm, xin lỗi, Severus." Aliya mở miệng trước: "Thực xin lỗi, những lời chiều nay, lúc ấy tôi có chút kích động, Andrew thực thích anh. Tôi...... ừm...... thực xin lỗi, anh có thể tha thứ cho tôi không?"

Snape đang cúi đầu lục tìm đồ vật, nghe vậy giật mình ngẩng đầu nhìn Aliya, dường như hắn rất kinh ngạc, một lúc sau mới nói: "À, không sao đâu, ừm, cô là một người mẹ tốt, Aliya, thật sự, tốt hơn rất nhiều người mẹ mà tôi từng gặp."

Aliya ngẩn người, không ngờ hắn lại khen mình, quả thực quá bất ngờ, giống như Snape đột nhiên nói mình thích một người vậy, thật sự không thể tin được.

"Tôi, tôi không phải cố ý không đáp lại Andrew, có đôi khi đang phải đi dạy, cô không biết đám học trò Gryffindor đó học dở đến mức nào, không phải làm nổ vạc thì chính là chế thành thứ có thể độc chết người, nhiều lúc tôi còn không thể nghe được thanh âm của Andrew." Snape mặt đơ cứng, ngữ điệu đều đều như máy móc.

Hắn có vẻ không quen giải thích hành vi của mình với người khác, khi nói những lời này, cả người hắn cứng đờ như tượng gỗ.

"Ừm," Aliya nhún nhún vai, cười nói: "Được rồi, không có việc gì đâu, bây giờ anh và Andrew đã tìm được khoảng thời gian thích hợp rồi mà. Andrew cũng rất vui." Hiện tại Andrew và Snape mỗi ngày có thể nói chuyện vào khoảng 7 giờ đến 7 giờ rưỡi, khoảng thời gian khác cũng có thể, nhưng không cố định.

Hai người không nói gì nữa, đều ngồi trong phòng khách, không khí có chút tẻ ngắt.

"Đây là đồ anh mua cho Andrew sao?" Aliya biết rõ còn cố hỏi, chỉ chỉ vào cái túi Snape vừa lôi ra.

"À, đúng, đúng vậy, Andrew muốn một ít Socola Ếch Nhái." Nói xong, dường như nhớ tới điều gì đó, Snape lắc đầu bật cười.

Aliya cũng nhớ tới lời chỉ trích của Snape hồi chiều, cũng mỉm cười theo, "Làm cha mẹ, luôn rất khó cự tuyệt con mình, đúng không? Ừm, sau này tôi sẽ chú ý hơn, cảm ơn anh."

Tiếp nhận túi, mở ra , okay, quả nhiên Snape không thể lại chỉ trích cô, nhìnvđám kẹo rực rỡ muôn màu này đi!

"Tôi không biết Andrew thích thứ gì nên mua nhiều một chút, cô, ừm, đừng đưa hết cho thằng bé một lần, hàm răng......" Snape nói. "Ừm, tôi nên đi rồi, thay tôi tạm biệt Andrew."

Nhìn Snape đi về phía lò sưởi âm tường, Aliya đột nhiên gọi hắn lại: "Severus! Ừm, nếu anh không ngại, ở lại ăn bữa tối được không? Thường thì chỉ có mỗi Andrew và tôi, có chút, ừm, Andrew có chút cô đơn, nếu anh có thể ở lại thêm một lát, tôi nghĩ, nhất định thằng bé sẽ rất vui vẻ."

Aliya dần dần phát hiện, muốn đối phó với quý ngài Severus Snape, nhất thiết không thể đối đầu với hắn, cương quyết phản đối hắn, hắn sẽ phản ứng càng kịch liệt, các loại châm chọc hoàn toàn không lặp lại văng ra như mưa rào mùa hạ, ngươi càng túc giận hắn càng vui vẻ, có trời mới biết loại tính tình quái dị này hình thành kiểu gì. Nhưng, chỉ cần hơi yếu thế một chút, thông thường, quý ngài Snape sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi. Ví dụ như, hiện tại.

Cùng Michael chơi máy bay một lát, Andrew vội vàng chạy về nhà, vừa thấy Snape còn ngồi đó, quả nhiên cậu bé cười càng sung sướng, khi biết cha còn đồng ý ở lại cùng dùng bữa tối, Andrew vui vẻ lôi hết bảo vật của mình mang ra cho Snape xem.

"Cha, đây là Pie," Andrew cầm thú bông ếch xanh cậu bé thích nhất ra giới thiệu, "Đây là quà sinh nhật mẹ tặng cho con năm một tuổi, tuy rằng con không nhớ rõ, nhưng Pie chính là bạn cũ lâu năm nha."

Aliya ở phòng bếp nghe Andrew hưng phấn giới thiệu bảo bối của mình cho cha, Snape cũng ứng lời, thường là, ừm, hừ,...., đương nhiên còn xen kẽ "Andrew ngồi vững, không được đứng trên ghế!" Hay "Tròng mắt của cóc có thể dùng làm dược liệu......".

Kỳ thật, chỉ cần hắn tốt với Andrew, hết thảy đều có thể chịu đựng, không phải sao? Aliya vừa đảo đồ ăn vừa suy nghĩ, tuy tính tình Snape khá đáng ghét, bình thường mà gặp phải loại người này Aliya nhất định sẽ lập tức né tránh, nhưng mà, vận mệnh đã khiến hai ngươi họ dây dưa với nhau, dù sao thì hắn cũng cha của Andrew, hơn nữa, nhớ lại túi kẹo đầy ắp có thể để Andrew ăn vài tháng, hắn cũng yêu Andrew mà!

Nếu đã vậy, vì Andrew mà tiếp thu hắn, cũng không quá khó......

Aliya có điều hòa, bầu không khí trong bữa tối khá vui vẻ, Andrew riu rít nói chuyện với Snape, lúc thì kể về lần 'thám hiểm' công viên, sau thì là chuyện cậu bé cho Romeo ăn lại bị nó mổ vào tay, lại đến những câu chuyện bé đọc được gần đây......

Aliya cười nói vui vẻ, còn Snape, cũng sẽ nghiêm túc đáp lại Andrew. Sau khi bữa tối kết thúc, Andrew chào "Cha, mai gặp lại!", Snape lễ độ gật gật đầu chào Aliya, sau đó xoay người biến mất trong ngọn lửa xanh biếc bùng lên trong lò sưởi âm tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro