Chương 26: Thời cơ tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về tình hữu nghị với Lydia Carter, Aliya vẫn luôn cảm thấy hơi khó hiểu, ban đầu cô chỉ là giáo viên dạy dương cầm cho cậu chủ nhỏ nhà Carter vào hai tháng hè mỗi năm, nhưng thật bất ngờ, phu nhân Carter cao ngạo lại rất thích Aliya, mỗi lần dạy học xong, hai người thường cùng uống trà chiều. Tình hữu nghị có lẽ sinh ra từ những buổi trà chiều đó, Aliya cảm thấy, ở một phương diện nào đó, kỳ thực Lydia rất giống cô, hai người đều thích lên kế hoạch trước khi hành động, hơn nữa một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ cho phép mình lùi bước hay hối hận.

"Aliya, đã lâu không gặp." Như hai người bạn cũ gặp lại sau thời gian dài, họ ôm nhau thật chặt, Lydia thoạt nhìn khá hơn nhiều, lễ phục hoàn mỹ làm hiển hiện thân hình quyến rũ, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo vẫn thường trực nụ cười mỉm thật ấm áp.

"Nga, John, anh còn nhớ rõ Aliya sao?" Lydia kéo Aliya đi tới trước mặt chồng mình, ngài Carter là một người đàn ông khôn khéo, dáng người chắc nịch, bảo dưỡng khá tốt, hoàn toàn không nhìn ra hai người chênh lệch nhau những hai mươi tuổi.

Aliya cùng ngài Carter tiếp xúc không nhiều lắm, ngài Carter luôn khiến cô không tự chủ được mà nhớ tới quý ngài Dashwood, cũng chính là cha ruột của cô, vẻ mặt ôn hòa, cử chỉ lời nói nho nhã lễ độ cũng không thể nào che dấu sự lạnh lẽo nơi đáy mắt, đối với bọn họ, ích lợi mới là trên hết.

Đối phó loại người này, Aliya đã quen rồi.

Tận lực thẳng thắn thành khẩn, đương nhiên, không phải loại chân thành như khi đối mặt Snape, không thể thẳng thắn toàn bộ, khi giao tiếp cùng loại người này, trong lời nói phải thích hợp gia tăng một chút dã tâm, đương nhiên cần phải chú ý mức độ, không thể khiến hắn ta cảm thấy ngươi kiêu căng ngạo mạn, càng không thể khiến hắn cảm thấy dã tâm của ngươi chỉ là thứ không đáng đồng tiền.

Còn nữa, ở trước mặt người như vậy nhất định phải bảo trì giá trị của mình, cho bọn họ biết, ngươi là người có tiềm lực, như vậy, bọn họ mới có thể coi trọng, mới nguyện ý để lộ cho ngươi chút tin tức ngoài lề.

"Vì thế, tôi liền nói với ông ta, 'thân ái, nếu loại áo choàng giống như quạ đen này có thể bán chạy, vậy ông cứ mặc kệ người ta làm quạ đen đi, bọn họ không muốn làm ếch xanh'." Aliya đang kể ra quá trình mình mở cửa hàng, đương nhiên, chỉ là phiên bản đã trải qua gia công, những 'đại nhân vật' này hoàn toàn không để bụng trên con đường Charing Cross rốt cuộc có một gian cửa hàng chuyên môn bán trang phục Halloween hay không, thứ bọn họ muốn chỉ là sự hài hước nằm trong câu chuyện có thể khiến họ thoải mái cười to một hồi.

Hôm nay, Aliya làm rất tốt, ngài Carter và những 'người cùng đẳng cấp' đều nâng ly cười ha hả, ngài Carter thậm chí thân thiết gọi Aliya là 'con gái'.

Đương nhiên, lời này cũng không quá đáng, tuổi của Aliya chỉ tương đương với người con trai lớn nhất của ông ta.

Aliya vất vả không uổng phí, khi yến hội sắp kết thúc, một bằng hữu của ngài Carter đã nói ra tin tức mà cô muốn, tuy rằng ánh mắt háo sắc của người kia như dính lên thân thể cô, làm cô không thể không giả ngây, còn phải dùng ngữ khí hoạt bát đáng yêu chọc cười gã ta.

Cố gắng moi thêm chút tin tức cụ thể hơn, sau đó nhờ Lydia giúp đỡ, Aliya lập tức đào tẩu, cách người nọ đủ xa, cô mới xoa xoa da gà nổi đầy người, lòng còn sợ hãi: "Hắn ta không biết mình thối miệng sao? Ngạch, còn có cái cổ áo màu trắng kia, bó cái cần cổ mập mạp y như buộc dây lên cổ ếch xanh ấy!" Aliya đứng trên hàng hiên phun tào với Lydia.

Lydia che miệng cười nói, "Đương nhiên, chúng tôi đều biết, không thấy Carter cũng đứng cách hắn ta thật xa sao? Nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn ta có đồ vật chúng ta muốn. Thân ái, tôi không tiễn, bên trong còn có khách nhân phải chiêu đãi, vài ngày nữa chúng ta lại cùng uống trà chiều, được không? Nhớ đưa Andrew theo, tôi hơi nhớ thằng bé."

"Đương nhiên, Andrew cũng rất nhớ cô, tạm biệt, Lydia."

"A," Aliya phất tay tạm biệt Lydia, lại bị bóng người đột nhiên thoáng hiện sau thân cây làm hoảng sợ, "Thưa anh! Nghe lén người khác nói chuyện không phải hành vi một quý ông nên làm!"

"Không, không, không, thượng đế chứng minh, tôi không hề nghe lén. Trên thực tế, trước khi hai người tới, tôi đã đứng ở nơi này rồi." Người nọ cười hì hì nói.

Aliya giờ mới thấy rõ, là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn, tươi cười ôn hòa, khi nói còn nhún nhún vai, có lẽ anh ta là một người khá vui tính.

"Ừm, vị này, anh là......"

"Field, Will Field," Anh ta vươn tay.

"A, ngài Field, tôi có thể chờ mong ngài là một quý ông đúng nghĩa sao?" Aliya cầm tay phải anh ta, nghịch ngợm nháy nháy mắt, cười nói.

"Đương nhiên, tiểu thư mỹ lệ không thích ếch xanh. Trên thực tế, tôi cũng vì tránh né quý ngài ếch xanh kia mới tới nơi này." Will Field nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói.

"Aliya, Aliya Dashwood, tên của tôi." Aliya cười nói.

"Aliya, tên thực đẹp." Đôi mắt xanh lam đậm như hải dương sâu thẳm nhìn Aliya lấp lánh ý cười.

"Cảm ơn, như vậy đi, tôi đi trước, ngài Field, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại, tiểu thư mỹ lệ." thanh âm như nỉ non vang lên sau lưng Aliya, cô mỉm cười, tâm tình tức giận khi nãy hoàn toàn tan biến.

Về đến nhà, Snape cùng Andrew đều không ở, trên bàn có tờ giấy Snape để lại, hắn đưa Andrew đi tản bộ, ngẫm lại cũng biết, khẳng định là lại tới một địa phương mà chỉ phù thủy mới có thể biết đến.

Aliya đã nhận ra, Snape có chút không thích người thường, khi tới thăm Andrew, hắn thậm chí còn không muốn cùng Michael tiếp xúc, càng không cần phải nói đưa Andrew tới khu công viên tràn đầy người thường.

Aliya vội vàng ngồi xuống trước bàn, ghi lại toàn bộ tin tức mình biết được phòng ngừa lãng quên, tin tức của Charleen là chuẩn xác, Tòa Thị Chính thực sự muốn bán một vài tòa nhà, Aliya lấy ra một tấm bản đồ London đánh dấu những khu vực rao bán.

Trung tâm thành phố không được, tuy vị trí tốt nhưng giá cả quá cao, cô không thể chi trả, khu đông cũng không ổn, những tòa nhà ở đó hơi khó cho khách thuê, nhưng lại có thể là một lần đầu tư dài kỳ, để đó chờ tăng giá. Vậy thì, khu phía nam khá ổn, điều kiện giáo dục ở đó tương đối tốt, tin rằng rất nhiều phụ huynh sẽ nguyện ý thuê phòng ở đó, để giúp con cái giành được danh ngạch tiến vào một ngôi trường tốt.

Aliya đại khái đánh dấu vài địa phương bản thân vừa ý, đang tính toán tiền gửi ngân hàng cùng tiền trong hầm bạc Gringotts có đủ để chi trả hay không, tiếng cười vui vẻ của Andrew vọng vào từ phóng kháhc.

"Hi, Andrew," Aliya cười hỏi: "Hai người đi đâu thế, sao phải mặc áo chùng lữ hành."

"Con đi xem hươu rừng, mẹ, là con hươu chân chính! Có hai cái sừng thật dài, còn chạy trốn thật nhanh thật nhanh! Andrew cùng cha đuổi theo nó, nhưng không kịp, vừa tiến vào rừng rậm đã không thấy nó đâu rồi." Andrew vui sướng khoa chân múa tay.

"A? Rừng rậm? Hai người tới rừng rậm sao?"

"Ừ, đi vùng thảo nguyên phía bắc, nơi đó có một ít rừng cây nhỏ." Snape thản nhiên nói.

Okay, Aliya lại bị năng lực của những phù thủy này làm kinh ngạc nữa rồi, hiện tại cô đã biết, cái chổi thật sự có thể dùng để bay, lò sưởi âm tường là dùng để lữ hành khoảng cách ngắn, còn khoảng cách xa, phù thủy sẽ "Độn thổ", chính là đột nhiên biến mất sau đó lại đột nhiên xuất hiện ở một địa phương khác.

"Cha, cha, nhanh, nhanh, lấy ra tới, lễ vật!" Andrew nhảy nhảy nhót nhót, hưng phấn hò reo.

"Còn có lễ vật sao? A, thật xinh đẹp, cảm ơn, Severus, cảm ơn anh." Là một bó hoa dại, Aliya vội vàng đứng lên tìm bình hoa.

"Mẹ, mẹ, là ý của Andrew, Andrew cũng hái." Andrew bám lấy tay mẹ lắc lắc, tỏ vẻ cậu nhóc cũng muốn được khen ngợi.

"Thật vậy sao? Bảo bối của mẹ thật tri kỷ a, cảm ơn con, Andrew, tới đây mẹ hôn một cái nào! Moah!"

Trên gương mặt nhỏ in lại một dấu môi đỏ rực, Andrew cười hì hì chạy tới nắm tay Snape, giục cha mau lấy những thực vật hái được ra phân loại.

Nhìn bóng dáng hai cha con, Aliya vội kêu lên: "Andrew, Severus, bữa trưa muốn ăn cái gì?"

"Đều được," Snape trả lời.

"Muốn uống canh, mẹ, Andrew cùng cha muốn uống canh!" Andrew hô.

"Được, vậy để mẹ nấu canh. Severus, anh giúp Andrew đổi quần áo đi, cẩn thận đừng để bị cảm."

................................................

Căn cứ tin tức, Aliya lựa chọn một tòa nhà ba tầng phong cách Victoria ở khu vực phía nam London, tầng thứ nhất là cửa hàng, tầng hai và tầng ba sẽ dùng để cho thuê, ký hợp đồng xong xuôi, tính toán số tiền trong tài khoản, Aliya lại chọn thêm một tòa chung cư nhỏ ở khu đông.

Ba tháng sau, Aliya sắp chạy gãy chân đến nơi, khoản vay mua nhà mới được phê chuẩn, cô chính thức trở thành chủ nhân của hai tòa nhà, bản thân số tiền cho thuê nhà không những đủ để chi trả khoản tiền trả góp hàng tháng, mà còn thừa ra một chút.

Trước lễ Giáng Sinh, bổ sung hàng hóa cho "Cửa hàng trang phục Elise" xong, hầm bạc của Aliya tại Gringotts đã hoàn toàn trống rỗng, đều đổi thành bảng Anh để chi trả cho hai căn nhà, ý tưởng mở thêm chi nhánh cửa hàng ở Hogsmeade chỉ có thể tạm thời hoãn lại.

"Mẹ, năm nay ông già Noel sẽ tặng con món quà gì đây nhỉ?" Aliya đang cùng Andrew tới khu thương mại mua sắm, nhìn bức tượng ông già Noel cao chót vót trong đại sảnh, Andrew hỏi.

"Ừm, sẽ tặng gì nhỉ," Aliya lặng lẽ ẩn chiếc túi xách ra sau lưng! "Andrew muốn cái gì nào?"

"Con cũng không biết nữa," Andrew có chút ưu sầu, "Mẹ, nếu đêm nay con nói với ông già Noel muốn một con ếch xanh, vậy có thể nhận được không mẹ?"

Aliya do dự không biết có nên nói cho con trai mùa này không có ếch xanh hay không, ừm, có lẽ thế giới ma pháp sẽ có ếch xanh hoạt động thì sao? Nhưng mà, nghĩ tới lời Snape đã nói, hình như đúng là cô hơi quá cưng chiều Andrew, phải chăng, mình nên học được cách cự tuyệt thằng bé?

"Andrew, mẹ nghĩ, kỳ Giáng Sinh ếch xanh đều ngủ đông hết rồi, nếu con xin ông già Noel như vậy, sẽ quấy rầy họ ngủ say, là rất xấu, đúng không nào?" Aliya nói, cảm giác có chút thấp thỏm bất an.

"Nga, đúng nha, cha từng nói rắn và ếch xanh đều phải ngủ đông, cũng đúng, con không quấy rầy ông già Noel nữa." Aliya không ngờ Andrew lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy! Cô đã thầm chuẩn bị nguyên bộ phương án tới ứng phó mà, quả nhiên là thiên sứ nhỏ.

Aliya cười vang bế con trai lên hôn vài cái thật kêu.

Về đến nhà, Aliya vội vàng sấn lúc Andrew không chú ý đem lặng lẽ giấu lễ vật đi, năm nay cô chuẩn bị một bộ Lego hình mười hai con giáp, mỗi một con ghép hoàn chỉnh sẽ cao khoảng nửa mét, Andrew rất thích động vật, cũng thích trò chơi ghép hình, cô tin tưởng con trai sẽ thích món quà này.

"Mẹ, mẹ, trường học của cha ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ, cha có thể về nhà nha!" Aliya vừa ra khỏi kho hàng, Andrew đã lon ton chạy tới hô to vui sướng.

"A? Bảo bối." Aliya kinh ngạc nhìn con trai vui vẻ nhảy tưng tưng, Andrew vẫn luôn mong mỏi cha về nhà, Aliya cảm thấy có thể là thằng bé còn chưa ý thức được cô và Snape không giống với những cặp cha mẹ khác, cô không chú ý, mà Snape có vẻ cũng muốn tránh nói tới đề tài này trước mặt con trai, hiện tại, Aliya thật sự có chút bối rối, mà Snape trong Gương Hai Mặt dường như cũng không dự đoán được Andrew sẽ phản ứng mạnh đến vậy, xuyên qua tấm gương, tầm mắt hắn cùng Aliya chạm vào nhau, hai người không hẹn mà cùng nhíu mày.

"Tôi còn nghĩ anh/cô đã nói cho thằng bé!" Đây có lẽ là lần đầu tiên ý tưởng trong đầu hai người hoàn toàn ăn khớp.

Okay, Aliya nhìn Snape mặt đen sì, quyết định tự túc, quả nhiên không thể trông cậy vào Snape tri tâm mà.

"Andrew, đừng nhảy nữa, đứng im nghe mẹ nói được không?" Ôm con trai ngồi lên chiếc sô pha trước lò sưởi, Aliya nhanh chóng sắp xếp lời nói: "Andrew, ngày mai, cha có lẽ sẽ không, ừm, về nhà, cha còn có một vài công tác cần xử lý," Snape nhíu chặt đôi mày, trừng Aliya cảnh cáo, okay, hiểu, không thể đẩy toàn bộ sự tình lên người hắn.

"Ừm, Andrew, mẹ phải nói cho con một chuyện, đừng cười, bảo bối, chuyện này thực nghiêm túc!" Andrew đang nhảy nhót liên tục, nghe mẹ nói như vậy vội vàng ngoan ngoãn ngồi im.

"Andrew, con phải hiểu, trên thế giới không phải tất cả các cặp cha mẹ đều ở cùng một chỗ, có những đôi, sẽ cùng chung sống giống như cha mẹ của Michael, mà có những cặp cha mẹ, giống như mẹ và cha của con, chúng ta không ở cùng nhua, chúng ta đều có nhà riêng của từng người. Nhưng, con trai à, dù cha mẹ không ở cùng nhau, chúng ta đều yêu con, mẹ bảo đảm."

Andrew cau mày nhìn nhìn Aliya, lại nhìn vào gương, Snape cũng đang gật đầu, suy nghĩ một hồi mới nói: "Vậy nghĩa là cha mẹ đã ly hôn sao? Cho nên mới không ở cùng nhau."

"Ly hôn?" Aliya chấn động, thấy Snape cũng đang tròn mắt kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Không, chúng ta không, ừm, bảo bối, sao con lại biết ly hôn? A, không, con hiểu ly hôn là có ý gì sao?"

"Cha mẹ của Bruce ly hôn, họ không ở cùng nhau, Bruce cùng cha sống ở London, nhưng mẹ cậu ấy lại sống tại Wales. Bruce nói mẹ cậu ấy mỗi năm sẽ tới thăm cậu ấy vài lần. Mẹ, mẹ và cha cũng là ly hôn sao?" Andrew ngồi xếp bằng trên sô pha, ngửa đầu hỏi Aliya.

"À, hai người chúng ta, chúng ta cũng không sai biệt lắm, ừm, thôi để cha con giải thích đi!" Đối diện ánh mắt đơn thuần kia, cô thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, nên lo lắng vì con trai biết đến cụm từ 'ly hôn' này quá sớm, hay áy náy vì mình không thể quang minh chính đại giải thích lý do cho thằng bé đây.

"Andrew, tình huống của ta và mẹ con tương đối phức tạp." Aliya phát hiện, nếu Snape nguyện ý, hắn có cách khiến cho bất luận kẻ nào tin tưởng mình, giống như phu nhân Cooper cách vách, bà ấy hoàn toàn tin tưởng Snape là một quý ông lịch lãm, ôn tồn lễ độ.

"Trước khi con sinh ra, ta và mẹ con ở bên nhau, nhưng chưa kết hôn thì chúng ta đã tách ra, sau đó ta tới Hogwarts dạy học, còn mẹ của con, cô ấy mang con tới Stratford cư trú, nhưng đó đều là chuyện của quá khứ, Andrew."

Okay, rất ngắn gọn, rất rõ ràng, hoàn toàn không bận tâm đứa nhỏ có thể tiếp thu hay không. Aliya vội vàng bổ sung: "Đúng vậy, Andrew, cha con nói đúng, đó đều là chuyện quá khứ, con nhớ điều mẹ từng nói với con sao? Đừng để bị giam cầm trong quá khứ, học cách nắm bắt hiện tại, sau đó giữ lấy tương lai! Quan trọng nhất chính là hiện tại cha và mẹ đều rất yêu con. Có phải không, Severus?"

Aliya không buông tha hắn, rõ ràng là sự tình của hai người, mà từ nãy chỉ có mình cô cố gắng giải thích!

"Đương nhiên, Andrew, đương nhiên. Ta, ừm, mẹ của con nói rất đúng."

Okay, cô thừa nhận, không thể hy vọng người này sẽ nói ra câu nói ấm lòng như 'Yêu con' hay gì gì đó.

"Vâng, con hiểu. Nhưng thế có nghĩa là cha không thể tới cùng chúng ta mừng Lễ Giáng sinh sao? Mẹ?" Andrew giống như cà tím héo rũ, bẹp miệng thất vọng hỏi.

"Đương nhiên không phải," Aliya đau lòng không chịu được, vội vàng nói: "Cha đương nhiên sẽ đón Lễ Giáng Sinh cùng Andrew! Có phải không! Severus thân ái?"

Giờ phút này, Snape tin tưởng, dù mình đang ở trong văn phòng giáo sư ma dược tại Hogwarts, dù rất chắc chắn Aliya không thể tới đây, nhưng hắn cam đoan nếu mình dám trả lời một chữ 'không', Aliya Dashwood tuyệt đối sẽ dùng hết thảy thủ đoạn khiến hắn thay đổi chủ ý, người phụ nữ này có thể vì con trai mà nháy mắt hóa thân thành sư tử cái hung ác nhất, mà giúp cho con trai của cô, đương nhiên cũng là con hắn, có một Lễ Giáng sinh hoàn mỹ,
tuyệt đối chính là một trong những công tắc có thể khiến cô biến hóa.

"Đương nhiên, Andrew, ta," trong ánh mắt hung ác của Aliya Dashwood, Snape mềm giọng, dùng giọng điệu nhu hòa nhất có thể mà nói: "Cha nhất định sẽ cùng con đón Lễ Giáng Sinh."

"Thật tốt quá! Nhưng mà, cha, con còn nghĩ ngày mai là có thể gặp cha nha, con đã hoàn thành toàn bộ bài tập cha giao rồi mà," Andrew vẫn hơi buồn rầu, "Nhưng cùng đón Lễ Giáng sinh cũng không tồi, con có chuẩn bị quà Giáng sinh cho cha nha, cha đoán thử đi?" vừa nói tới Lễ Giáng sinh là nhóc lại lập tức trở nên vui vẻ, nằm trên sô pha vừa nói vừa vung vẩy đôi chân nhỏ.

"Là sách đúng không?" Snape đương nhiên sẽ không phá hỏng hứng thú của thằng bé ngay lúc này, vừa dọn dẹp bàn làm việc vừa suy đoán lung tung.

"Không phải đâu, cha đoán tiếp đi, cũng không phải ma dược nha, con còn chưa ngao được ma dược đâu, mẹ nói lễ vật dành cho người thân phải tự tay làm mới là chân thành, con liền làm, a, không, không, không thể nói." Andrew vội vàng che miệng lắc đầu lia lịa.

Severus Snape nhịn không được phì cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro