Chương 27: Quá khứ và hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chuyện thêm nửa giờ, mẹ nhóc gọi nhóc đi ăn cơm, Andrew còn muốn đặt gương lên bàn cơm tiếp tục trò chuyện, lại bị Dashwood ngăn cản, xem ra cô ấy tiến bộ không ít, đã hiểu được nên cự tuyệt những yêu cầu không hợp lý.

Thu thập bàn làm việc hoàn tất, Snape nhìn quanh bốn phía, không có tiết học, không cần sửa chữa đám luận văn nhảm nhí kia nữa, cũng không cần quan tâm đám học trò nghịch ngợm bất kể trường hợp kia, Hogwarts vào kỳ nghỉ an tĩnh hơn nhiều, vào những năm trước, hắn sẽ lợi dụng khoảng thời gian không bị quấy rầy này ngao chế một ít độc dược, đọc vài cuốn sách, hoặc là nghĩ cách mở rộng kho dược liệu của mình, nhưng hiện tại, điều đang ngự trị trong đầu Snape chỉ còn mỗi lễ vật Giáng Sinh.

Đúng vậy, hắn cần phải chuẩn bị một món quà Giáng Sinh cho Andrew. Vì thằng bé đã tỉ mỉ chuẩn bị quà Giáng sinh cho mình, như vậy hắn không thể dùng một lọ độc dược góp đủ số như trước, nếu hắn làm thế nhất định sẽ bị Aliya Dashwood chèn ép ít nhất nửa năm, có lẽ, hắn cũng nên chuẩn bị một món quà cho mẹ thằng nhóc, dù sao thì năm ngoái cô ấy cũng đã tặng quà Giáng sinh cho hắn.

Quà cho Andrew, có lẽ một chiếc Vạc-tự-xếp có gia tăng thần chú phòng hộ là một chủ ý không tồi, chỉ là, phụ nữ thích cái quái gì chứ?

Bao tay? Khăn quàng cổ? Túi xách? Hay là một lọ dược tề giúp làn da trở nên trắng nõn mịn màng? Hoặc trang sức? Quần áo? Lily rất thích dược tề hắn tặng.

Lily...... Snape đau xót, mỗi khi nhớ tới cô gái tóc đỏ lóa mắt như ánh mặt trời kia, hắn sớm đã quen với loại đau đớn này, chỉ có thống khổ mới có thể làm hắn cảm thấy mình vẫn còn đang sống, mà không phải một cái xác không hồn.

Dựa vào vách tường, lẳng lặng đứng trong bóng tối, mặt tường lạnh băng như cảm giác hiện tại trong lòng hắn, Snape nhắm mắt, cuộn tròn thân thể, mặc cho thống khổ bao trùm mình, đây là tội nghiệt của hắn, hắn mất đi Lily, mất đi ánh sáng cùng nhiệt độ trong lòng......

"Cha, cha, cha đâu rồi? Cha?" Một giọng nói thanh thúy non nớt đột nhiên vang lên giữa hầm ngầm tối tăm yên tĩnh, Snape mở bừng mắt, thân thể run rẩy, tựa như người mới được cứu rỗi khỏi địa ngục......

"Cha, cha có ở đó không? Andrew đang gọi cha, Andrew đang gọi cha, hạm đội Andrew sắp xuất phát tới bồn tắm, lặp lại, hạm đội Andrewsắp xuất phát tới bồn tắm, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, cha ở đâu thế? Con muốn chúc cha ngủ ngon." Cho dù không hề có người đáp lại, đứa nhỏ kia vẫn nhiệt tình kêu gọi.

"Andrew, có lẽ cha con đang bận việc, Severus vừa nói mình phải đi rửa sạch một sọt gan rồng, con không nhớ sao?" Một giọng nữ dịu dàng truyền tới.

"Mẹ, thật sự có rồng sao?"

"À, hẳn là có, nhưng mẹ chưa từng gặp, ngày mai con có thể hỏi hỏi cha. Thôi nào, bảo bối, chúng ta phải tắm rửa còn đi ngủ."

"Chờ thêm chút nữa được không mẹ, con muốn nói chuyện với cha," thanh âm hoạt bát lại vang lên trong căn hầm u tĩnh: "Cha, cha phải làm việc sao? Cha đừng thức quá khuya! Ngủ sớm mới có thể cao lên nha. Chúc cha ngủ ngon, tạm biệt, ngày mai gặp lại cha nhé. Moah moah......"

Âm thanh dần dần biến mất, hầm ngầm lại trở lại với sự tĩnh mịch và lạnh băng.

Snape vẫn cuộn tròn bên vách tường, nửa như đang cười, nửa như đang khóc, vệt nước mắt còn chưa khô, hắn đã bụm mặt cười như kẻ điên, cười cười, thân thể như không thể chống đỡ được nữa, dần dần trượt xuống mặt đất, trong mắt lại trào lệ, âm thanh như vụn vỡ ra từ trong cổ họng, "Lily...... Lily...... mình có con...... con trai...... Andrew...... thực xin lỗi...... Lily...... thực xin lỗi......"

Xin lỗi ai? Lily? Hay là Andrew? Snape không biết. Hắn chỉ biết, hiện tại, bóng tối bao phủ cuộc đời hắn hơn hai mươi năm đã bị một đôi tay non nớt nhưng mạnh mẽ xé vụn, ánh mặt trời rọi sáng, ấm áp, nhưng cũng thực nóng bỏng, hắn sợ hãi, nhưng lại không muốn cự tuyệt.

Qua thật lâu, thật lâu, dường như thời gian trong khu vực này đã ngưng kết lại, người đàn ông cao lớn kia vẫn cuộn tròn tại chỗ không hề nhúc nhích, như một pho tượng, đến tận khi ngoài cửa ẩn ẩn truyền tới tiếng bước chân và tiếng hô to vui đùa ầm ĩ, Snape mới hơi hơi cử động cần cổ cứng ngắc, đôi mắt đờ đẫn trừng vách tường đối diện. Đã sáng rồi sao? Bọn học sinh đã rời giường? Thái dương, đã dâng lên, thật tốt, hiện tại, hắn cũng là một người được thái dương sưởi ấm......

Một vầng thái dương vô tư yêu hắn, huyết mạch tương liên...... Lily, thực xin lỗi, vì những gì trong quá khứ, những việc mình đã làm...... mình thực sự vô cùng áy náy. Nhưng, mình cũng là người bình thường, mình cũng muốn vui sướng và hạnh phúc...... muốn con trai mình cũng được sống vui sướng vô tư lự như cậu, thực xin lỗi, Lily, thực xin lỗi......

Từ hôm đó trở đi, Snape đột nhiên biến mất, dù Andrew gọi thế nào cũng không hề có người đáp lại. Andrew gấp đến muốn khóc, liên tục gọi "Cha, cha......", ngay cả Michael đến rủ nhóc ra ngoài chơi cũng không chịu đi.

Aliya cũng có chút lo lắng, Snape không phải người tùy tiện lỡ hẹn, đã giao hẹn, dù chỉ là một câu Andrew thuận miệng nói ra, hắn cũng nhất định làm được, huống chi lần này đã chính thức hứa với Andrew.

Nhưng Aliya cũng chỉ có thể không ngừng an ủi con trai, "Chắc là cha quá bận rộn thôi," hoặc "Cha đang ngao chế ma dược, không thể phân tâm" ...... đến tận ngày cuối cùng trước Đêm Giáng sinh, Andrew nhất quyết muốn dùng Romeo truyền tin cho cha, chỉ cần nói ra tên của người nhận thư, cú mèo nhất định sẽ đưa tới tận tay người đó.

Hai mẹ con thả Romeo ra ngoài cửa sổ, nhưng cú mèo chỉ lượn một vòng lại đậu xuống bệ cửa, Aliya còn chưa hiểu vì sao, Andrew đã lao ra ngoài như tên bắn, "Cha!"

"Ôi Chúa ơi!" Aliya nhìn người đang đứng trước cửa, sợ hãi hét toáng lên, "Anh làm sao vậy? Mau vào đi, Andrew, mau đỡ cha con vào nhà."

Snape toàn thân ướt đẫm, thậm chí trên tóc và lông mày còn vương sương giá, khuôn mặt trắng bệch như quỷ hút máu, đôi mắt vô thần, thân thể lạnh băng như vừa vớt ra từ thùng nước đá......

Aliya đỡ Snape, lảo đảo bước tới nơi khá xa lò sưởi nhưng cũng nhận được hơi ấm tỏa ra, nhìn hắn thế này rõ ràng là đã bị đông lạnh thật lâu, không thể lập tức đưa tới nơi có nhiệt độ cao, nếu không làn da và cơ bắp sẽ bị tổn thương.

"Andrew, con mau đi lấy một ít khăn lông khô tới đây." Cậu nhóc lập tức chạy như bay lên lầu. Aliya xoa xoa bàn tay đông cứng kia, thở dài: "Anh làm sao thế này? Không phải còn có phép thuật sao? Sao lại bị đông lạnh đến mức này? Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Cảm ơn con." Nhận lấy khăn lông con trai mang tới, Aliya lau khô mái tóc ẩm ướt, dùng thảm lông bao bọc Snape, thấy thân thể dần dần ấm áp mới dịch hắn tới gần lò sưởi âm tường.

"Cha, uống trà," Andrew cẩn thận bưng chén trà nóng hầm hập đưa cho Snape, lo lắng ngửa đầu nhìn hắn.

"Cảm ơn con, Andrew." Snape nói, thanh âm nghèn nghẹt như ống bễ.

Một lát sau, có lẽ lực khôi phục của phù thủy tương đối tốt, Snape đã trở lại bình thường, thậm chí có thể tự dùng đũa phép hong khô quần áo, nhưng khi Aliya lo lắng hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không có việc gì đâu, chỉ là tới thăm viếng một người bạn cũ mà thôi."

Tâm tình Snape dường như khá nhẹ nhàng, không biết có phải bởi vì lễ Giáng Sinh hay không, hắn thậm chí cùng Andrew trang trí cây thông Noel, ngồi xổm bên cạnh Andrew, nắm tay cậu bé, dạy Andrew cách thi triển thần chú trôi nổi treo từng món đồ trang trí lên cây......

Mà đèn màu trên trần nhà đại sảnh cùng thang lầu cũng không cần Aliya lao lực, những việc cô cố hết sức mới hoàn thành lại bị Snape dùng một câu thần chú thu phục toàn bộ, đám đèn màu đó như mọc chân mọc mắt vậy, tự động xếp thành hàng ngoan ngoãn treo lên vị trí được chỉ định.

"Cảm ơn anh, Severus." Khi Andrew đã ngủ, Aliya lấy rượu rót cho mỗi người một ly, ôn nhu nói.

"Không cần khách khí." Snape lắc lắc ly rượu, chậm rãi nói.

Hắn có chút thay đổi, Aliya uống ngụm rượu vang đỏ, nghĩ nghĩ, có cảm giác như hắn đã thông suốt một sự tình nào đó, khi ở cùng cô cũng không mất tự nhiên như ban đầu. Tuy rằng sắc mặt vẫn sạm sạm như cũ, nhưng dưới ánh đèn vàng ấm áp, hắn, dường như, trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều, giống như người sống, chứ không phải chỉ là cái xác biết đi......

"Tôi phải đi rồi, ngày mai tôi sẽ tới, khoảng mấy giờ thì thích hợp?" Snape nói.

"Ừm, ngày mai khoảng 6 giờ tôi sẽ rời giường chuẩn bị bữa cơm Giáng Sinh, 7 giờ được chứ? nếu Andrew vừa thức dậy là có thể nhìn thấy cha, thằng bé nhất định sẽ thực vui vẻ." Aliya bưng ly rượu, thử hỏi.

"Được, vậy thì 7 giờ đi." Đêm nay Snape thực sự khá ôn hòa.

"À, chờ một lát," Aliya chợt nhớ đến, gọi Snape lại, "Ừm, cái kia, tôi chuẩn bị đặt quà vào trong chiếc tất Giáng sinh, anh có muốn cùng đặt một món quà vào không? Andrew sẽ cho rằng những thứ đó là do ông già Noel đưa."

"Cho nên, cô dự định để tôi làm ông già Noel một lần?" Snape quay đầu lại nhướng mày nói.

"Nếu anh nguyện ý." Aliya cười.

"Vinh hạnh của tôi!"

Andrew đã tự tay treo chiếc tất lên đầu gường mình, Aliya cùng Snape nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón rén bước vào phòng, đặt quà vào trong chiếc tất, nhìn con trai ngoan ngoãn ngủ say, Aliya nhịn không được nhỏ giọng nói: "Thằng bé thực sự là một thiên sứ nhỏ, đúng chứ?"

"Đúng vậy, Andrew còn thánh khiết hơn Bạch Kỳ Mã." Snape nhẹ giọng nói. Mang theo ánh sáng tinh lọc linh hồn vô cùng dơ bẩn của hắn.

Năm nay, Andrew nói đây là lễ Giáng Sinh tốt nhất của bé, tuy rằng cậu bé mới bốn tuổi, cũng chỉ nhớ có vài cái lễ Giáng sinh. Nhưng mà, Snape có mặt, cho dù hắn gần như không nói chuyện phiếm, hơn nữa còn thường thường bảo Andrew cái này không được, cái kia không được, nhưng trong nhà có thêm một người, đương nhiên sẽ sôi động hơn một chút.

Giữa trưa, Andrew đưa Romeo từ gác mái xuống nhà, hai đứa đùa nghịch ầm ĩ trong phòng khách, thành công làm đổ cây thông Noel, đập nát một bộ đồ sứ tinh mỹ, Aliya thề, cô thực sự nhìn thấy gân xanh trên trán Snape gồ lên, hơn nữa, Aliya dám cam đoan, nếu hôm nay không phải là lễ Giáng Sinh, thằng bé nhất định không thể tránh được trừng phạt nghiêm khắc.

Cuối cùng, Andrew bị phạt đứng nửa giờ, và Romeo một tuần không được thả ra khỏi chuồng cú, Aliya phải dùng sức cắn tay áo mới có thể ức chế xúc động muốn cầu Snape tha cho Andrew, đứa nhỏ ủ rũ héo úa bị phạt đứng trước bộ đồ thằng bé làm nát, Snape an vị trên sô pha ánh mắt sáng quắc giám sát, Aliya thật sự nhìn không được nữa, đành phải vội vàng chạy vào phòng bếp.

Aliya thương con, nhưng đồng thời cô cũng biết, chuyện này Snape làm rất đúng. Nghiêm khắc cùng sự trừng phạt thích hợp có lợi cho sự trưởng thành về tâm lý cho trẻ nhỏ.

Andrew ngày một lớn, thằng bé cũng càng ngày càng hoạt bát, Aliya đã sớm phát hiện mình không nỡ quát mắng hay trừng phạt con trai, hơn nữa, căn cứ kinh nghiệm mà cô từng trải qua, trẻ con vô cùng am hiểu bắt nạt kẻ yếu, từ khi bảy tám tuổi cô đã dám rống to trước mặt Lâm, lợi dụng tình cảm của Lâm đối với cô để làm ra một ít chuyện khác người, bởi vì cô biết, Lâm sẽ không bao giờ chán ghét cô, sẽ luôn luôn yêu quý cô, mà trước giờ cô chưa từng dám nói một lời nói nặng nào với mẹ.

Lâm...... Cúi đầu nhìn thịt gà và khoai tây đang tẩm ướp gia vị trong nồi, món này là Lâm dạy cô làm. Aliya hốc mắt đau xót, vội vàng dùng tay áo xoa xoa đôi mắt ướt.

"Cô khóc? Chỉ là phạt đứng, Andrew không có việc gì." Snape có vẻ rất kinh ngạc.

"A, không phải, không phải đâu," Aliya vội vàng quay đầu lại cười nói: "Không phải vì Andrew, tôi biết anh làm như vậy là vì tốt cho thằng bé, chẳng qua là đột nhiên nhớ tới một người, tôi nhớ cô ấy."

"Là bạn của cô?" Ngoài dự đoán, Snape chủ động hỏi han, tuy rằng giọng điệu không hề có vẻ dịu dàng gì đáng nói, nhưng đối với hắn, đây đã có thể coi là "an ủi".

Aliya chuyển tầm mắt ra khỏi nồi thịt gà, xoay người đối mặt Snape, dựa vào bệ bếp, giờ khắc này, trong ngày hội người người vui sướng chúc mừng này, cô đột nhiên muốn nói hết ra nhưng bi thống giấu kín trong lòng bấy lâu nay, "Không chỉ là bạn, cô ấy còn là mẹ, là giáo viên, là người đối tốt với tôi nhất trên cõi đời này."

"Xem ra người đó rất quan trọng." Snape cũng dựa vào cạnh cửa, trong ánh mắt hình như còn ẩn hiện hiện một tia nhu hòa. Có lẽ lễ Giáng Sinh đối với hắn cũng là khác biệt, làm cõi lòng đông cứng kia cũng trở nên mềm mại một chút.

"Đúng vậy, rất quan trọng, nếu không có cô ấy, có lẽ, tôi đã sớm chết ở trong cái trường học nội trú lạnh băng kia," Aliya không tự chủ được mà mỉm cười, "Có một người như vậy, đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh u ám, mang lại ánh sáng và sự ấm áp, dạy tôi biết thế nào là 'yêu', dạy tôi 'sống' chứ không chỉ là 'tồn tại'! Nhưng khi tôi cho rằng chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cô ấy lại biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện, cứ như vậy, đột nhiên biến mất, một giây trước còn lải nhải tôi không thể mặc váy ngắn đi tham gia party, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền......"

Aliya bụm mặt, dùng sức xoa xoa đôi mắt, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể ức chế nước mắt không ngừng tràn ra, "Thực xin lỗi, Severus, bắt anh nghe đến những cái này, tôi chỉ là, tôi chỉ đột nhiên nhớ tới cô ấy, khống chế không được. Xin lỗi......"

Dưới ánh đèn, dường như trong đôi mắt đen như mực kia cũng lấp lánh chút bọt nước, Snape hơi hơi cúi đầu, một hồi lâu mới nói: "Không sao, mặc kệ đã trôi qua bao lâu, nhưng mỗi lần nhớ tới đều không tránh được đau lòng, không phải sao?"

"Đúng vậy," Aliya cũng cúi đầu lẩm bẩm nói.

Một người đứng ở cửa, một người tựa vào bệ bếp, cúi đầu đứng đó, từng người như chìm vào thế giới của mình.

Vẫn là Aliya lấy lại bình tĩnh trước, cô lau lau mặt cười nói: "Thôi được rồi, không nói nữa, lễ Giáng Sinh phải khoái hoạt vui sướng mới đúng chứ! Gà hầm khoai tây, tuyệt đối sẽ chinh phục bất cứ kẻ sành ăn nào. Andrew đang làm gì thế? Hình như có âm thanh lạ lạ."

Trên thực tế, Aliya không nghe lầm, Andrew đang chuẩn bị cưỡi xe đạp lao xuống từ lầu hai, có Chúa mới biết thằng bé lôi xe đạp lên lầu kiểu gì. Snape vội vàng chạy tới túm lấy đứa nhỏ đang sắp ngã sấp xuống, Andrew căn bản còn chưa nhận ra mây đen u ám ngự trên mặt cha, cậu nhóc còn đang cười toe toét......

"Giáng Sinh vui sướng!" Ba người nâng chén, đương nhiên Andrew chỉ được uống sữa bò, lò sưởi âm tường tản ra ánh lửa ấm áp, trên cả ba gương mặt cũng đều là vui vẻ ôn hòa, chiếc dương cầm của Aliya bị Snape thi triển một thần chú nho nhỏ, đang tự động đàn tấu bài ca Giáng sinh, Andrew ăn đến miệng nhỏ bóng nhẫy, đang quơ chân múa tay 'khiêu vũ', Aliya nâng ly rượu cười đến ngã trái ngã phải, rượu không cẩn thận rải lên quần áo Snape, hắn cũng không tức giận, còn tiếp thêm rượu cho cô......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro