Chương 28: Vĩnh viễn trung thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc kỳ nghỉ Giáng Sinh, Aliya bắt đầu tìm kiếm công tác.

Hiện tại, cửa hàng ở Hẻm Xéo kiếm được lượng Galleons khá khả quan, mà đầu tư bất động sản, cổ phiếu cũng có được khoản tiền lời ổn định, cho dù hiện tại cô không đi làm cũng có thể cùng con trai duy trì sinh hoạt khá giả.

Hơn nữa, dưới sự trợ giúp của Snape, vấn đề ma lực của Andrew đã hoàn toàn được giải quyết, qua năm mới, Andrew sẽ hưng phấn cõng cặp sách nhỏ cùng Michael đi nhà trẻ!

Năm trước, Michael đã được phu nhân Cooper đưa đến nhà trẻ, bạn tốt không ở làm Andrew không vui, luôn quấn lấy Aliya đòi đi học cùng Michael, nhưng nhà trẻ kia cũng không phải muốn đi là có thể đi, danh ngạch đã hết sạch từ lâu, Aliya đành phải tìm cách lấy được danh ngạch năm sau, do đó, tới bây giờ Andrew mới có thể cùng Michael đi học như ý nguyện.

Đương nhiên, phản ứng của Snape khi biết con trai đến trường học Muggle, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của Aliya!

Có thu nhập ổn định và thật nhiều thời gian nhàn hạ, Aliya muốn bắt đầu khai triển sự nghiệp âm nhạc của mình. Dàn nhạc là lựa chọn hàng đầu, nhưng, nhìn đám điều kiện tuyển dụng khắc nghiệt kia, Aliya cảm thấy mình đang hy vọng quá xa vời.

Mấy năm gần đây luôn vội vàng chăm sóc con trai, kiếm tiền, cô gần như không đụng đến dương cầm, chỉ ngẫu nhiên đàn vài bài coi như vui chơi cùng con trai. Aliya giơ đôi tay lên nhìn, ngón tay thon dài như cũ, nhưng những vết chai nơi đầu ngón tay lại đang dần biến mất; giặt quần áo, nấu cơm, tính toán sổ sách...... Những việc này không chỉ tiêu hao tinh lực và thời gian, nó đồng thời cũng bòn rút linh cảm âm nhạc của cô.

"Lệch nhịp! Lại lệch nhịp!!!" Sáng thứ bảy, Snape vừa bước ra khỏi lò sưởi âm tường liền nghe được Aliya đang bực bội gào lên, đồng thời còn có những âm phù hỗn độn không ra một giai điệu nào.

Dù không hiểu âm nhạc nhưng hắn cũng có thể nghe ra người đàn tấu dương cầm giờ phút này đang bực bội cỡ nào.

"Suỵt!" Andrew đặt ngón trỏ lên môi lắc lắc đầu, "Cuối tuần này mẹ sẽ đi phỏng vấn, mẹ rất khẩn trương." Andrew ghé vào bên tai Snape nói nhỏ.

Trong một góc đại sảnh, điều tiết tâm tình vài phút, dường như người ngồi trước dương cầm đã khôi phục bình tĩnh, một khúc nhạc lưu sướng tuôn ra dưới những đầu ngón tay, Snape rất quen thuộc biểu tình trên mặt Aliya Dashwood lúc này. Nó thường xuyên xuất hiện trên mặt Andrew khi thằng bé đọc sách, là sự chuyên chú không gì có thể quấy rầy, tâm linh yên lặng mà sâu sắc, dường như toàn bộ âm thanh trên thế giới này đều biến mất, chỉ để lại âm nhạc lẳng lặng phiêu đãng......

Trong từng khúc nhạc xưa cũ, Snape cùng Andrew, mỗi người cầm một cuốn sách ngồi ngay ngắn trước ở lò sưởi âm tường, lẳng lặng đọc, chỉ chốc lát sau, Andrew chui vào lòng cha ngồi nhìn cuốn sách cha đang đọc, lẩm bẩm đánh vần từng chữ từng chữ, Snape cũng sẽ chờ đến khi Andrew đọc xong mới mở sang trang sau.

Chờ đến hơn một giờ trưa, Snape ngẩng lên nhìn bộ dáng Dashwood, có lẽ trong thời gian ngắn còn chưa thể kết thúc luyện tập.

Andrew vẻ mặt đau khổ nhìn nhìn mẹ, lại ngửa đầu nhìn cha, tay chỉ chỉ bụng nhỏ, tỏ vẻ cậu bé đã đói bụng.

Snape gật gật đầu, không quấy rầy Aliya, hắn lý giải loại trạng thái này, mỗi khi ngao chế ma dược cũng vậy, hắn không hy vọng bất cứ kẻ nào tới quấy rầy.

Lắc đầu, vẫy vẫy tay ý bảo Andrew đuổi theo mình, mười phút sau, hai cha con tới một nhà ăn trang nhã trong khu tây London. Snape nắm tay Andrew trực tiếp lên lầu ba, tuy nhà hàng khá đông khách, cũng có rất nhiều khách quen, nhưng phần lớn khách hàng tới đây không hề biết nhà hàng này có lầu ba!

Đây là một nhà hàng đón tiếp cả phù thủy cùng Muggle, lầu một và lầu hai là Muggle sử dụng, lầu ba chuyên chúc với phù thủy, hơn nữa phù thủy có hành lang riêng.

"Hoan nghênh quý khách." Một nhân viên lễ độ khom lưng.

"Cho tôi một phòng riêng." Tiến vào lầu ba, Snape cầm tay Andrew, nhàn nhạt nói.

Đi theo người phục vụ, xuyên qua một đám hành lang loằng ngoằng rắc rối, Andrew giật mình ngẩng đầu lên, trên trần nhà là những tấm bích họa khổng lồ như trong nhà thờ lớn, nhưng những nhân vật bên trong có thể hoạt động, mà nội dung các bức họa cũng không phải những thứ Andrew quen thuộc, mà là các yêu tinh xấu xí và hàng loạt sinh vật lạ lẫm.

"Cha, cha, bọn họ đang đánh giặc!" Andrew kéo kéo tay áo Snape chỉ lên trần nhà kêu lên, một đội quân yêu tinh đang giơ cao vũ khí vọt về phía các phù thủy, ánh lửa đầy trời, nếu có thanh âm, nhất định là gào rống đinh tai nhức óc.

"Đúng vậy, đó là cuộc phản loạn của yêu tinh. Andrew, chúng ta nên đi ăn cơm, nếu con có hứng thú, đợi lát nữa ta sẽ mua cho con vài cuốn sách lịch sử." Snape cúi đầu nói.

"A, Severus. Hoan nghênh hoan nghênh, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ!".

"Blake, tôi nhớ rõ năm ngày trước chúng ta vừa mới gặp mặt ở Hogwarts, lúc ấy anh tới tham gia hội nghị Hội đồng Quản trị Hogwarts. Trí nhớ anh đã kém đến vậy?" Snape trào phúng.

"Ha ha ha, Severus, ông bạn à, chỉ là hôm nay gặp anh vui quá thôi mà, tới đây tới đây, phòng riêng cảnh sắc tốt nhất đã chuẩn bị tốt, a, vị này là?" Tuổi Blake xấp xỉ Snape, nhưng tinh thần thực tốt, làn da bóng loáng, vừa nhìn đã biết anh ta luôn sống trong trong nhung lụa, thoạt nhìn còn trẻ hơn Snape vài tuổi.

"Andrew, chào ngài Blake đi." Snape cúi đầu nói với Andrew.

Andrew ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt như dính trên những bức bích họa, mỉm cười lễ phép nhìn người đối diện, "Chào buổi chiều, ngài Blake, cháu tên Andrew, rất hân hạnh được gặp ngài."

Blake ngây dại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Andrew, lại kinh ngạc quay sang nhìn Snape, thẳng đến Snape "Khụ" một tiếng nhắc nhở mới rùng mình, vội vàng khom lưng nắm lấy bàn tay nhỏ, ngữ khí dị thường thân thiết: "Ta cũng rất hân hạnh được gặp con, Andrew."

"Được rồi, Blake, phòng riêng của chúng tôi ở đâu?" Snape hơi hơi nghiêng người chặn tầm mắt Blake đang nhìn chằm chằm Andrew.

"A? À, đây, đây, ở bên này, cậu đi làm việc đi, ở đây có tôi." Blake quay sang nói với người phục vụ vẫn luôn đứng đó, tự dẫn Andrew và Snape tới trước một cánh cửa đỏ sậm, "Mời vào, mời vào, Severus."

"Wow!" Andrew vừa bước vào cửa đã vội vã chạy đến bên cửa sổ sát đất, mặt dán lên pha lê nhìn ra bên ngoài, "Wow, có xe ngựa kìa, còn có con công, cha, cha mau nhìn kìa, có một người đang bay, ông ấy đang cưỡi chổi bay đúng không cha? Cha, những người đó đều là phù thủy sao? Nhưng sao lúc chúng ta đi vào không nhìn thấy bọn họ?"

Blake bị tiếng "Cha" Andrew vừa gọi làm giật thót thiếu chút nữa trượt chân, anh ta vội vàng bám vào cái bàn bên cạnh giữ vững thân thể, trợn mắt há mồm nhìn Snape.

Snape thì hoàn toàn không để ý tới anh ta, hắn bước đến sau lưng Andrew, chỉ ra bên ngoài nói: "Ừ, đó chính là chổi bay. Bởi vì bọn họ đều là phù thủy, những hành lang phù thủy và Muggle tách riêng nên sẽ không gặp được nhau, nơi này đã được ếm bùa ẩn hình, Mugle không thể nhìn thấy."

"A a a, ông ấy đâm tới đây! Cha, cha mau lui ra sau." Andrew hét toáng lên, trợn to mắt nhìn người kia cưỡi cái chổi đụng vào pha lê, sau đó, 'phanh' một tiếng, tấm kính pha lê như quả bóng cao su bắn anh ta ra xa tit tắp.

"Ha ha ha, con yên tâm đi, Andrew bé nhỏ," Blake đã bình tĩnh hơn, bước tới đứng cạnh Andrew cười nói: "Tấm kính này đã được ếm rất nhiều thần chú, vĩnh viễn không bị đánh vỡ, hơn nữa, nó còn là kính một chiều, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong có gì. Andrew có muốn thử cưỡi chổi bay không?"

Dường như Snape vui vẻ hơn lúc nãy nhiều, bế Andrew lên, mỉm cười ôn hòa nói: "Không được, cảm ơn, Andrew không thích cưỡi chổi, ăn cơm trước đi, Andrew, con muốn ăn cái gì?"

Nghe Blake nói, ánh mắt Andrew sáng lấp lánh, vậy mà cha lại cự tuyệt mất rồi, cậu bé hơi buồn bã nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu ôm cổ cha, nghĩ nghĩ nói: "Cha, con có thể xem thực đơn trước được không?"

"Đương nhiên." Snape liếc sang Blake, Blake vội vàng cười nói: "À, thực đơn, đúng, thực đơn, đương nhiên là có thực đơn, tôi đi lấy ngay đây, chờ một lát."

Blake cười bồi đóng cửa lại, ra khỏi tầm mắt Snape lập tức trầm mặt, nụ cười thân thiết ấm áp vừa nãy đã biến mất, cao giọng quát một người phục vụ vừa đi ngang qua: "Mau đi lấy cái thực đơn!"

"A? Ông chủ, chúng ta chưa từng có thực đơn mà! Trước giờ đều là chúng ta làm món gì thì khách ăn món đó!" Nhân viên kinh ngạc kêu lên.

"Hiện tại đi làm ra một cái! Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, lập tức lấy ra một cái thực đơn cho tôi! Mau!" Blake quát.

"Vâng, vâng, ngài chờ một lát, lập tức, lập tức." Người phục vụ chạy trối chết.

Khi Blake trở lại gõ vang cửa phòng riêng, Andrew còn đang ngồi trong lòng cha làm nũng muốn mua một cây chổi bay, nghe tiếng gõ cửa thì vội vàng bò dậy, sốt ruột quơ quơ tay chân ý bảo cha mau thả cậu bé trở lại chỗ ngồi, nếu để người ngoài nhìn thấy cậu nhóc hiện tại, vậy thì thật sự quá thất lễ!

Snape biết ý, xem ra tiểu thư Dashwood rất chú ý lễ nghi, hắn nghĩ.

"Mời vào."

Đối với việc Blake chỉ dùng ba phút ngắn ngủn đã làm ra được một cái thực đơn, Snape tỏ vẻ thực vừa lòng, thậm chí còn khẽ gật đầu tán thưởng, nói "Cảm ơn".

Tuy rằng tiếng "Cảm ơn" này làm Blake cúi đầu càng thấp, nụ cười trên mặt càng khiêm tốn.

Andrew muốn ăn bánh kem chocolate, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của cha, cậu bé chỉ có thể chọn một phần canh bắp.

Sự thật chứng minh, đồ ăn nơi này rất ngon, Andrew ăn đến bụng nhỏ hơi gồ lên, đi ra khỏi nhà hàng vẫn dư vị vô cùng: "Cha, thật sự quá quá ngon, lần sau chúng ta cùng mẹ đến đây được không, mẹ nhất định sẽ thích."

Snape chỉ cười cười, không tỏ ý kiến. Hắn có thể đưa Andrew tới, nhưng còn tiểu thư Dashwood? Có lẽ, vĩnh viễn sẽ không.

Nơi này tuy rằng không thể xưng là căn cứ bí mật, nhưng đối với hắn mà nói, cũng là một thành lũy tương đối an toàn.

Gia tộc Blake là một trong những gia tộc phù thủy cổ xưa nhất, họ nổi danh bởi đầu óc thương nghiệp khôn khéo, nghe nói Hẻm Xéo lúc ban đầu chính là do tổ tiên Blake sáng tạo. Mà gia tộc thuần huyết này luôn luôn điệu thấp, cho nên Thế giới phù thủy rất ít có người biết đến, gia tộc Blake đời đời buôn bán với Muggle, còn làm tương đối tốt.

Trong mấy năm thế lực của Chúa tể Hắc ám mạnh mẽ nhất, không biết là ai tố giác Blake, khi đó sản nghiệp của họ đã sắp tan thành mây khói, thậm chí người thừa kế cuối cùng cũng gặp phải nguy cơ tử vong, hắn đã tìm tới Snape - một trong những tay sai đắc lực nhất của Chúa tể Hắc Ám khi ấy - tìm kiếm sự che chở, tỏ vẻ nguyện ý hiến tài sản của gia tộc cho sự nghiệp vĩ đại của Chúa tể Hắc Ám.

Đối mặt những nguyên liệu ma dược hiếm có, cùng với mấy quyển sách ghi lại những phối phương ma dược cùng nghệ thuật Hắc Ám đã thất truyền, Snape đáp ứng. Hắn xảo diệu vận tác, Blake được miễn tội chết, đương nhiên cái giá phải trả khá lớn, nghe nói là toàn bộ tài sản của gia tộc, hơn nữa 'thành công' làm cánh tay trái của mình bị ấn lên Dấu hiệu.

Chúa tể Hắc ám biến mất, Bộ Pháp Thuật bắt đầu thanh toán Tử Thần Thực tử, Blake đương nhiên nằm trong danh sách 'cần thanh toán', mà lần này, Blake lại thông qua mạng lưới quan hệ khổng lồ kia liên hệ đến Snape ở Hogwarts, chỉ cần anh ta không phải tiến vào Azkaban, Snape sẽ đạt được gia tộc Blake vĩnh viễn trung thành.

Vĩnh viễn trung thành? Điều kiện này khiến hắn động tâm.

Cái gọi là "Vĩnh viễn trung thành" chính là một ma pháp cực kỳ cường đại, không được phản bội, không được nói dối, phụng người mà hắn nguyện trung thành là chủ nhân, vĩnh viễn giữ kín bất cứ bí mật nào cho chủ nhân. Chỉ cần "Chủ nhân" không chủ động giải trừ ma chú, vậy ma pháp này sẽ duy trì vĩnh viễn qua mọi thế hệ của hai bên gia tộc, cho đến khi một phương huyết mạch đoạn tuyệt! Đây là ma pháp mạnh mẽ hơn "Lời thề Bất Khả Bội" hàng vạn lần.

Một gia tộc thuần huyết cổ xưa "Vĩnh viễn trung thành"! Tuyệt đối hiếm có, hơn nữa yêu cầu này đối với hắn cũng không quá khó.

Vì thế, Snape đi tìm Dumbledore. Đương nhiên, Blake chỉ là một cái tên nằm lẫn trong danh sách liệt kê một loạt 'Tử Thần Thực Tử có thể lợi dụng'.

Kỳ thực, đối phó Dumbledore đơn giản hơn Chúa tể Hắc nhiều, không cần nịnh hót, chỉ cần nói ra 'toàn bộ sự thật', sau đó nói Blake là vì quan hệ mật thiết với Muggle mới bị bức bách trở thành Tử Thần Thực Tử, tuy có Dấu hiệu nhưng rất ít tham gia các hoạt động tra tấn Muggle, thậm chí còn lén lút cứu lại tánh mạng mấy đứa nhỏ Muggle, đương nhiên, hắn giấu biệt chuyện Blake nguyện trung thành với mình.

Không có mệnh lệnh của hắn, chỉ cần thần chú đã thành lập, kể cả khi chính Blake bị tra tấn đến chết đi sống lại cũng không thể tiết lộ bí mật về hắn, cho dù là những phù thủy cường đại như Chúa tể Hắc ám hay Dumbledore cũng không có cách nào do thám!

Quả nhiên, Blake được vô tội phóng thích.

Mà hắn, Severus Snape, thành công đạt được một "Người bạn" vĩnh viễn trung thành - Blake.

Tuy hắn không tín nhiệm bất cứ kẻ nào, nhưng, hắn tin tưởng ma pháp. Hắn dám cam đoan, chuyện Severus Snape có một đứa con trai, Blake sẽ chỉ cho phép một người trong nhà hàng này - cũng chính là anh ta - nhớ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro