Chương 29: Vấn đề giáo dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Aliya đi phỏng vấn, không có kỳ tích phát sinh, cô thất bại.

Tuy cô cảm thấy mình đã phát huy ra tiêu chuẩn tốt nhất hiện tại, nhưng vẫn là không được.

"Tuy rằng kỹ thuật tạm chấp nhận được, nhưng giai điệu không hề có linh hồn, chỉ là máy móc đàn tấu ra một ít âm phù, trình độ nghiệp dư mà thôi." Một giám khảo nói như vậy đấy.

Aliya cảm thấy nếu có khe đất, cô nhất định sẽ lập tức chui vào, trừ lúc ban đầu mới tiếp xúc với dương cầm, Aliya chưa từng gặp phải đả kích nặng nề như vậy.

Lần thất bại này làm Aliya uể oải vài ngày, ngay cả Snape cũng cảm nhận được, còn chủ động dò hỏi có phải cô gặp khó khăn gì hay không, đương nhiên, những lời này là do Aliya tự 'dịch' lại. Nguyên văn câu nói chính là "Tình trạng hiện tại của tiểu thư Dashwood không thể không khiến tôi hoài nghi cô có thể chiếu cố Andrew thỏa đáng hay không......"

Aliya đương trường cho hắn một ánh mắt hình viên đạn, sau đó ôm Andrew đang che miệng cười trộm xoay người đi luôn! Snape độc miệng, hai mẹ con đã hoàn toàn miễn dịch rồi!

Uể oải chán chường nằm nhà ba ngày, Aliay ngoài ý muốn thu được thư thông báo từ một tạp chí, mời cô viết bài cho chuyên mục âm nhạc.

"Thật vậy sao? Aliya, cậu thật sự muốn trở thành tác giả chuyên mục?" Susan giật mình kinh ngạc nhìn Aliya.

"Ừ, ngày hôm qua mình đã giao bài cho chủ biên, bà ấy nói mình viết không tệ lắm, mỗi tuần gửi hai bài tới tòa soạn là được." Hai người đang ngồi ở tiệm cà phê hưởng thụ trà chiều.

Phần thư mời này đến thật bất ngờ, lúc trước, bất cứ việc gì dính dáng đến âm nhạc Aliya đều thử gửi lý lịch đi. Mà tờ tạp chí này chỉ mới thiết lập bộ phận âm nhạc, quy mô tạp chí cũng không lớn, lúc ấy cô gửi kèm vài bài viết từng được đăng của mình trong bộ hồ sơ, không ngờ lại thành công.

"Khi nào thì cậu bắt đầu đi làm?" Susan hỏi.

"Không có thời gian cố định, nếu nhất định phải nói một khoảng thời gian thì là ngày hôm qua đã bắt đầu rồi. Không cần đi làm tại văn phòng, đúng hạn gửi bài viết cho họ là được, chỉ là thu nhập rất ít, và không có lương cơ bản." Aliya nhấp ngụm cà phê, hơi chán nản.

Mộng tưởng của cô là một âm nhạc gia, mà không phải phóng viên chuyên mục âm nhạc.

"Vậy cậu tính sao?" Đối với chuyện của Aliya, nhiều lúc Susan còn để ý hơn chính cuộc sống của mình.

"Tiếp tục làm đi, ít nhất thì đây cũng có thể coi như một phần công tác, bằng không ở nhà một mình mãi sẽ mốc meo mất. Cậu không biết chứ, mấy ngày trước Andrew bắt đầu đi học, mình ngồi ngẩn ra không biết làm gì, nhìn nhìn căn nhà, sau đó xúc động bóc hết giấy dán tường, tự tay trang hoàng lại, trong khi căn nhà này mình vừa mới trang hoàng được hơn nửa năm!" Aliya ủ rũ gục mặt xuống bàn buồn bực nói.

Từ khi con trai đi học, Aliya giống như người đột nhiên có được một đống vàng lại không biết xài như thế nào, hiện tại cô có thời gian để làm điều mình thích, nhưng rồi lại không biết mình muốn làm cái gì! Rõ ràng lúc trước vẫn luôn cảm thấy chính mình rất bận rộn, nhưng đến khi rảnh rỗi, cô lại cảm thấy như cuộc đời đột nhiên trống rỗng.

Ít nhất công việc này còn có thể giết thời gian.

Susan cũng thở dài, "Cậu chỉ chưa kịp thích ứng mà thôi, qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn." Susan an ủi. "Đúng rồi, cha của Andrew thế nào? Được không?"

"Còn tạm được. Gần đây tối nào hắn cũng tới, hai cha con ở chung không tồi. Nhưng," Aliya nhún nhún vai, cau mày nói: "Mình cảm thấy hắn hơi nghiêm khắc quá, cậu biết không, hôm qua khi ăn bữa tối Andrew không cẩn thận làm đổ bát, hắn ép Andrew tự dọn dẹp! Còn bắt thằng bé tự giặt quần áo và khăn trải bàn!" Nhắc tới chuyện này, Aliya liền tức giận!

"Vậy cậu làm thế nào?" Susan ung dung mỉm cười.

Trợn trắng mắt liếc bạn tốt, Aliya tức khắc như khí cầu bị chọc phá, uể oải nói: "Mình trốn ra sau thang lầu không dám ra." Lúc ấy Andrew khóc lên, Aliya đau lòng muốn tiến lên an ủi con trai, lại bị một ánh mắt nghiêm khắc ngăn trở.

Cô biết đây là vì tốt cho con trai, Aliya trốn trong góc phòng, cắn tay áo nghe thằng bé vừa khóc nức nở vừa nghẹn ngào xin lỗi vì để Romeo lên bàn ăn. Con trai ở ngoài phòng khóc, cô trốn sau thang lầu yên lặng gạt nước mắt......

Sau đó Snape thấp giọng nói gì đó, Andrew ngừng khóc, đợi một hồi lâu, cô đi ra ngoài, Andrew đã hưng phấn mà cầm đũa phép của cha, được Snape chỉ đạo thi triển thần chú dọn dẹp bàn ăn......

Tạm biệt Susan, Aliya xách một loạt túi mua sắm nghiêng ngả lảo đảo mở cửa nhà.

"A? Severus? Hôm nay anh tới sớm thế, Andrew còn chưa tan học đâu."

Nghe tới trường học, Snape khinh thường hừ một tiếng, "Đám Muggle đó có thể dạy được cái gì!"

Aliya đưa lưng về phía Snape trợn trắng mắt, cô sớm đã nhận ra, không chỉ Snape, toàn bộ phù thủy đều ôm một loại thái độ khinh bỉ người thường, kể cả những phù thủy tương đối thân thiện với người thường, cũng cảm thấy Muggle là một đám sinh vật yếu đuối chỉ số thông minh thấp kém cần phù thủy vĩ đại ra tay bảo hộ.

Ở Hẻm Xéo, đặc biệt là kỳ nghỉ hè mỗi năm, sẽ có một ít phụ huynh Muggle đưa con cái tới mua sắm, mà những phù thủy đó, hoặc tránh né như trên người họ có bệnh dịnh, hoặc vây xem như thể họ là động vật biểu diễn trong đoàn xiếc thú.

Snape vẫn luôn phản đối việc cô đưa Andrew tới trường học, nhưng khi hắn biết đến thì sự tình đã hoàn tất, mà Andrew cũng rất thích thú, nên dù không vui nhưng hắn cũng không nỡ ngăn cản con trai.

Khi Andrew không có mặt, Aliya cùng Snape gần như không trò chuyện, khách sáo chào hỏi vài câu, Aliya về phòng sắp xếp quần áo mới mua, còn Snape tiếp tục ngồi trên sô pha trước lò sưởi đọc sách.

3 giờ rưỡi, Aliya thay đồ xuống lầu, "Severus, tôi phải tới trường đón Andrew, anh có muốn đi cùng không?"

Snape lập tức cự tuyệt không chút do dự. Nếu không có sự tình đặc thù, hắn chẳng bao giờ đi tới nơi người thường tụ tập.

Aliya cũng không để ý, mặc áo khoác vào, nhanh chóng mở cửa bước đi.

Aliya thực hài lòng với trường học hiện tại của Andrew, ở đây có thời gian ngoại khóa khá dài, các giáo viên sẽ dẫn trẻ nhỏ cùng đi quan sát thực vật, quan sát côn trùng, trong khuôn viên trường học có một khu vườn khá rộng, mỗi đứa nhỏ sẽ được phân một khối đất nhỏ, mùa xuân tự gieo trồng hạt giống, mỗi ngày tự chăm sóc, khi Aliya tới, các cô giáo đang phát sách tranh thực vật cho đám nhỏ.

"Mẹ, con nên trồng cây gì đây?" Andrew ngồi trên ghế phụ hỏi, "Michael nói cậu ấy sẽ trồng hoa hồng, nhưng như thế quá bình thường, con muốn trồng loại nào đặc biệt một chút."

Aliya không nói, cô biết đây là một quá trình tự hỏi, Andrew sẽ tự mình quyết định.

Về đến nhà, Andrew lặp tức lao về phía cha, cặp sách cũng chưa kịp cất.

Cảm tình giữa Andrew và Snape rất tốt, cho dù Snape yêu cầu khá nghiêm khắc, nhưng dường như đây là sức mạnh của huyết thống, dù Snape thường xuyên nghiêm mặt răn dạy, Andrew quay đầu liền quên, tiếp tục nhiệt tình quấn lấy cha.

"Cha, cha, con trồng cây Mandrake(*) được không? Nó thật đặc biệt!" Ở trong phòng bếp, Aliya nghe thấy Andrew hân hoan hỏi Snape.

(*) Cây Nhân Sâm trong tập 2 - Harry Potter và Phòng chứa Bí mật, thành phần chính của ma dược giải trừ trạng thái hóa đá. Loại cây thét chói tai mỗi khi bị rút ra khỏi chậu đất.

Snape hạ giọng nói gì đó, Aliya đang đánh trứng gà, không nghe rõ.

Đương nhiên cuối cùng Andrew không trồng Mandrake, đặc biệt là khi Aliya đã biết chính xác đó là thứ gì. Đầu tuần sau, Andrew mang vài cây cà chua non tới trường.

Hiện tại Aliya rất ít tới Hẻm Xéo, từ khi Sophie có thể thuận lợi quản lý toàn bộ công việc, cô đã giao toàn quyền cho Sophie, thậm chí có đôi khi bổ sung hàng hóa cô cũng chỉ dùng lò sưởi âm tường chuyển tới, câu thần chú cần dùng vẫn là do Snape dạy.

Hiện tại trừ bỏ thỉnh thoảng đụng tới đũa phép, sự liên hệ giữa Aliya và thế giới phù thủy càng ngày càng mỏng manh.

Từ khi phát hiện đây là một thế giới tương đối bài ngoại, thậm chí vài năm trước còn có một tổ chức khủng bố đề cao "Thuần huyết", Aliya không cảm thấy đây là một thế giới đơn thuần nữa nữa, ở đó cũng có phân tranh, cũng có chính trị xấu xí, cũng có mâu thuẫn giàu nghèo, chẳng khác gì thế giới bình thường, ngoại trừ những "năng lực" thần kỳ kia.

Đối với cái gọi là "Ma lực", trong lòng Aliya, còn không bằng Galleons. Tri thức hiện tại Aliya nắm giữ còn chẳng bằng Andrew, hơn nữa, hiện tại Snape đã bắt đầu tiến hành giáo dục hệ thống đối với Andrew.

Lúc trước, Aliya phát hiện, Snape chỉ phổ cập một vài thường thức, một ít câu chuyện phù thủy dạng cổ tích cho trẻ con hay một vài truyền thuyết, nhận biết một ít thực vật thường thấy, giới thiệu sơ qua về Bộ Pháp Thuật, Hogwarts, còn có một vài quy tắc được toàn bộ phù thủy công nhận, những nội dung đó cũng khá có ích cho Alita.

Nhưng sau này, Aliya phát hiện, nội dung dạy học dần dần chuyên sâu hơn, hắn bắt đầu dạy Andrew một ít thần chú, vài loại ma dược, khi Andrew thành công thi triển thần chú trôi nổi, Aliya thấy Snape cười, một nụ cười chân thành hiếm có.

Snape nghiêm cấm Andrew sử dụng đũa phép người lớn khi hắn không có mặt, có một lần Andrew trộm dùng đũa phép của Aliya thiếu chút nữa thiêu hủy phòng bếp - nhóc nói lúc ấy mình chỉ muốn giúp mẹ đốt lửa - Snape tức giận tịch thu luôn cả đũa phép của Aliya!

"Dù sao tiểu thư Dashwood còn chẳng thi triển nổi một câu 'Aguamenti'! Có đũa phép hay không cũng chẳng khác gì!" Snape nổi giận đùng đùng quát.

Aguamenti: Bùa rót nước - Tạo ra dòng nước tới nơi đũa phép chỉ đến.

Aliya không nói một lời, cô đã nhận ra, khi Snape tức giận, tốt nhất đừng biện giải, cứ ngoan ngoãn làm theo lời hắn, như thế sẽ ít phải chịu trào phúng hơn nhiều.

Kết quả, sau lần đó, Andrew chỉ có thể cầm cây đũa phép nhi đồng để luyện tập, mà khi nhóc dùng nó làm chiếc bàn mà Aliya đang muốn dịch chuyển bay lên sau đó hạ xuống vị trí cô muốn, Aliya thề, cô thấy được vẻ mừng rỡ như điên trên mặt Snape.

Ngay sáng hôm sau, Snape dẫn Andrew đi ra ngoài một hồi, khi trở về, hai cha con mang về ba cái rương chứa đầy đồ vật, đều là dược liệu, bình thủy tinh và vạc độc dược đủ loại kích cỡ, còn có một vài thứ Aliya nhận không ra.

Snape bắt đầu dạy Andrew ngao chế ma dược, lúc ban đầu hai cha con thực hành luôn trong phòng khách, sau đó, khi Aliya từ tòa soạn trở về, hương vị kia...... làm cô suýt tý nữa nôn ra toàn bộ những gì còn trong bụng!

Mà hai cha con ngồi xếp bằng ngay giữa phòng khách lại giống như hoàn toàn không ngửi thấy bất kỳ mùi lạ nào, hai đôi mắt đen bóng giống hệt nhau kia còn nhìn chăm chăm không chớp mắt vào chiếc vạc đang không ngừng bốc lên sương trắng, thoạt nhìn không khác gì những mụ phù thủy cổ quái âm trầm trong truyện cổ tích!

Mà thứ đồ đen sì sì như nước cống đang sủi bọt tản ra hương vị kinh dị này lại được dùng để chữa bệnh! Chẳng lẽ có người dám uống nó?

Aliya vừa nói không thể chế dược tại phòng khách, hai cha con lại muốn chuyển vào phòng ngủ của Andrew tiếp tục thực hành! Aliya lập tức cự tuyệt, nhưng dưới ánh mắt âm trầm bắn phá của Snape, cô đành thỏa hiệp quét dọn tầng hầm ngầm ra cho hai người sử dụng.

Đương nhiên, công tác quét tước tầng hầm ngầm thuộc về Andrew và Snape, Aliya nói rõ, cô không làm!

Tầng hầm ngầm này vốn là nơi để đồ đạc linh tinh của chủ nhà trước, sau khi chuyển tới, Aliya đã dọn dẹp một lần, không dùng được đều ném, còn sử dụng được thì bán hết ra chợ đồ cũ, tầng hầm ngầm từ đó luôn trống rỗng, đã bị tro bụi đã phủ một tầng dày cộm.

Mà sau khi cùng cha hoàn thành quét dọn, Andrew hưng phấn nói cho mẹ, cậu bé lại học được thêm một câu thần chú mới - bùa 'Scourgify'.

          Scourgify (Bùa tẩy rửa, Bùa vệ sinh): Tác dụng tẩy sạch các vết bẩn, cũng có thể dùng để trừng phạt những kẻ nói tục......

Một tuần sau, Snape đưa cho Andrew một cây đũa phép mới, có thể giúp cậu bé thi triển ma pháp chuẩn xác hơn, đồng thời cũng có tác dụng điều hòa ma lực trong cơ thể giống như đũa phép nhi đồng.

Từ ngày đó về sau, hầu hết thời gian sau khi tan học của Andrew đều dùng để luyện tập thần chú cùng ngao chế ma dược. Mà đối với việc này, ngoại trừ yêu cầu con trai bảo đảm thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, Aliya cũng không ngăn cản, dù sao thì cậu bé cũng khá thích thú, hơn nữa đây là chuyện có lợi, Aliya đương nhiên không cự tuyệt.

Dù vậy, cô vẫn nghiêm túc yêu cầu Snape cố gắng giảm thiểu tiến độ học tập của con trai, Andrew còn nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ học được những tri thức đó, hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là kiến thức cơ bản, chỉ có xây dựng tốt kết cấu nền móng, quá trình học tập sau này của con trai mới càng có hiệu quả.

Đến nỗi Snape nghe lọt được hay không, từ ánh mắt ẩn ẩn "Cô thì biết cái gì" kia, Aliya không thể xác định.

Đối với khoảng thời Snape cùng Andrew ở chung, Aliya luôn luôn tuân theo nguyên tắc 'tỉ mỉ giám sát nhưng cố gắng không quấy rầy', Andrew cần một người cha làm hình tượng noi theo, mà Snape cũng làm không tồi, tuy nội dung trò chuyện của hai cha con phần nhiều tập trung trong học tập, nhưng từ sau lễ Giáng sinh, số lần Snape tới đây rõ ràng nhiều hơn trước, ban đầu là một tuần một lần, sau đó một tuần ba bốn lần, thậm chí khoảng thời gian gần đây ngày nào hắn cũng có mặt......

Điều này rất tốt đối với Andrew, sự có mặt thường xuyên của người cha làm thằng bé hoạt bát hơn trước khá nhiều. Rất nhiều lần, Aliya nghe thấy thằng bé tự hào nói với Michael: "Cha mang mình đi xem gấu, gấu cực lớn! Cả hươu nữa!" "Cha nói đứa trẻ ngoan không nên chỉ biết chơi! Còn phải học tập tốt nữa!" "Cha nói......"

'Cha' trong lời kể của Andrew giống như siêu nhân không gì không biết không gì không hiểu, bất cứ sự tình gì đều không thể làm khó cha!

Aliya hiểu sự kính ngưỡng của trẻ con với người cha. Bởi vậy, sau khi dần dần tìm hiểu được bản tính của Snape, Aliya tận lực để hai cha con giành thời gian riêng với nhau, lúc Snape tới tìm Andrew, Aliya sẽ tới phòng đàn luyện tập dương cầm, gần đây cô chưa từng từ bỏ việc tìm thêm công tác, tuy việc viết bài gửi cho tòa soạn còn khá thuận lợi, nhưng thực tế cô không cam lòng, cô thật sự không thể trở thành nghệ sĩ diễn tấu dương cầm chuyên nghiệp sao?

Aliya nỗ lực bao nhiêu lại càng khó chịu bấy nhiều, đã hơn nửa năm, gửi đi không biết bao nhiêu bản lý lịch sơ lược, nhưng không có bất cứ một dàn nhạc nào nguyện ý mời cô.

Chẳng lẽ trình độ của mình thực sự quá thấp? Lòng tin bắt đầu dao động, Aliya thầm nghĩ, có lẽ căn bản không phải vì thời gian luyện tập quá ít, có khả năng trình độ của cô thực sự không tốt, liệu mình có nên đi học thêm vài năm?

"Mẹ, mẹ!"

A? Aliya bừng tỉnh, Andrew đang vươn bàn tay nhỏ nhỏ vung vẩy trước mặt cô, cười hì hì: "Mẹ đang ngẩn người sao? Con gọi thật lâu mà mẹ không chú ý."

"Nga, xin lỗi Andrew, vừa rồi mẹ suy nghĩ chút chuyện. Làm sao vậy?"

"Con có thể cùng cha đi tới rừng rậm không? Cha nói sẽ đi nhanh thôi." Andrew nhìn Aliya mong đợi.

Snape bắt đầu dạy Andrew thảo dược học, cho nên gần đây hắn thường xuyên đưa con trai ra ngoài, đi đâu không rõ, mỗi lần thằng bé đều mang về một vài loại thực vật hình thù kỳ quái, thậm chí còn có một lần Andrew mang một nắm tuyết trở về! Hơn nữa nắm tuyết kia đặt ở đầu giường thằng bé nguyên một tuần mà không tan chảy!

"Anh chuẩn bị đi rừng rậm ở khu vực nào?" Aliya trực tiếp hỏi Snape, hắn đang chắp tay sau lưng đứng phía sau Andrew.

"Trung bộ." Snape vẫn ít lời như cũ.

Nhìn hai chiếc áo chùng lữ hành một lớn một nhỏ trên tay Snape, và Andrew đã thay giày da rồng, Aliya còn có khả năng từ chối? Snape chỉ thông báo cho cô biết mà thôi, căn bản không phải là trưng cầu ý kiến!

Aliya chưa từng tham gia những chuyến lữ hành như vậy, Snape cũng không hề có ý mời cô, hiện tại hai người họ đã có vài phần ăn ý trên phương diện giáo dục con trai, cô cảm thấy nhiệm vụ chủ yếu của trẻ nhỏ chính là chơi đùa, bởi vậy mỗi ngày Andrew từ trường học trở về cho dù quần áo dính đầy bùn đất, nhưng chỉ cần con trai vui vẻ Aliya liền cảm thấy hết thảy đều đáng giá!

Còn Snape, hắn đóng vai trò một người thầy nghiêm khắc, thông thường thời gian hai cha con ở chung đều dùng để đi học, hiện tại buổi tối mỗi ngày cùng buổi sáng thứ bảy hàng tuần đều trở thành thời gian Snape dạy học, nếu không phải cô luôn kiên trì muốn cân bằng thời gian chơi đùa và học tập, chỉ sợ tất cả những ngày cuối tuần của Andrew đều sẽ trôi qua trong học tập. Cũng may mà chỉ số thông minh của Andrew khá cao, nếu không, dựa theo loại phương pháp giáo dục cưỡng chế này của Snape, đổi thành đứa nhỏ khác, không điên mới là lạ.

Trước mắt, Andrew thích ứng khá tốt, đối với cậu nhóc, đi học cùng cha lại thành thời gian nghỉ ngơi, có một quãng thời gian Snape bận rộn quá một tuần không tới đây, Andrew còn cảm thấy không quen. Cả một buổi tối không biết làm gì, cuối cùng vẫn tự động lấy sách vở ra ôn tập.

................................................

Ba tiếng đồng hồ sau, "Bang" một tiếng, Snape ôm Andrew xuất hiện ở phòng khách.

"Mẹ, mẹ!" Andrew thê lương kêu, làm Aliya đang ở trong phòng bếp nấu nướng giật thót tim, vội vàng chạy ra hỏi dồn "Làm sao vậy, làm sao vậy, bảo bối, con làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro