Chương 30: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, cha bị thương. Ô ô ô...... Cha, thực xin lỗi." Andrew ôm cánh tay Snape khóc nức nở.

"Chúa ơi! Mau, mau, Andrew, mau đỡ cha con ngồi xuống." Aliya kinh hãi, vội vàng chạy đi lấy hộp cứu thương.

Cánh tay trái của Snape chảy máu đầm đìa, tay áo giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ xé rách, trên miệng vết thương còn có vài dấu răng!

"Shhhhh!" Snape cắn chặt răng.

"Không sao rồi, ổn rồi, tôi sẽ nhẹ tay hơn. Không đau, không đau." Aliya nhẹ giọng an ủi, vô thức dùng ngữ khí như khi dỗ dành Andrew. "Ôi Chúa ơi, miệng vết thương sao lại sâu như thế này? Đây là cái gì cắn?"

"Mẹ, là con thỏ...... con thỏ cắn...... là Andrew sai...... cha...... xin lỗi." Andrew vẫn khóc nức nở.

"Con thỏ!" Aliya ngạc nhiên. "Con thỏ sao có thể cắn người?"

"Không phải thỏ bình thường, đó là sinh vật ma pháp, ăn thịt, chẳng qua ngoại hình tương đối giống thỏ mà thôi" Snape ngăn Aliya đang muốn băng bó, nói: "Andrew, không được khóc! Đi lấy cho cha Dược cầm máu và Dược bổ máu, ta nghĩ, con biết nên lấy nó ở đâu?"

Andrew gật đầu lia lịa, dùng tay áo quệt nước mắt, vội vàng phóng xuống tầng hầm ngầm!

Aliya nhìn theo bóng lưng Andrew, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lát nữa chúng ta đi bệnh viện đi, sao vẫn còn chảy máu......" Đôi mày nhíu chặt, Aliya tiếp tục dùng cồn sát trùng miệng vết thương, cô đã xử lý sạch sẽ bụi đất cùng mảnh lá cây.

"Không cần, vết thương nhỏ, không cần tới St.Mungo. Được rồi, Andrew, đổ dược vào đây" Snape chỉ vào miệng vết thương nói với Andrew. Aliya còn chưa kịp giải thích ý cô nói là tới bệnh viện bình thường, Andrew đã chạy tới.

Đứa nhỏ bị dọa sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, tay cầm lọ dược run run.

"Để mẹ làm đi." Cầm lấy lọ ma dược từ tay Andrew, rải lên vết thương theo chỉ dẫn của Snape, sau đó Aliya kinh ngạc mà nhìn miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Xác định hoàn toàn không có việc gì, Aliya mới có tâm tình hỏi han: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Snape nhìn Andrew cúi đầu khóc rấm rứt, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ: "Không có việc gì."

"Andrew, con nói, nói cho mẹ đã phát sinh chuyện gì?" Ôm con trai đặt lên đùi, Aliya dịu giọng hỏi.

"Con...... con tưởng...... là con thỏ...... muốn sờ sờ...... nó...... nó nhảy lên...... muốn cắn con...... cha...... dùng cánh tay...... ngăn cản...... thật nhiều máu...... thật nhiều máu...... cha...... cha...... thực xin lỗi...... là Andrew sai." Nói nói, Andrew lại nhào tới ôm Snape.

Thấy Snape xụ mặt muốn răn dạy, Aliya vội giật giật ống tay áo hắn, chớp chớp mắt ý bảo hắn đừng đẩy đứa nhỏ ra, Aliya ghé tới bên tai cậu nhóc đã chui đầu vào lòng cha không chịu ngẩng lên, nhỏ giọng nói: "Không phải con sai, Andrew, con không biết đó không phải con thỏ, con xem, cha không trách con mà, có phải không, Severus?"

Aliya mỉm cười thật dịu dàng, nhưng ánh mắt của cô lại thực nghiêm nghị, không biết vì cái gì, trong đầu Snape đột nhiên hiện ra ánh mắt của Dumbledore, hắn không tự chủ được mà gật gật đầu nói: "Đúng vậy, Andrew, không phải con sai. Chúng ta đã đánh chết 'con thỏ' kia rồi mà. Không cần sợ."

Andrew vẫn vùi đầu trong ngực Snape không chịu ngẩng lên, nghẹn ngào.

"Bảo bối, Andrew." Aliya đau lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con trai, nhoài người nằm sấp xuống ghé vào bên tai cậu bé nhẹ giọng trấn an: "Andrew, bảo bối của mẹ, vết thương của cha đã ổn rồi, đã lành lại rồi, không cần lo lắng đâu. Mẹ biết con tự trách mình. Con cảm thấy là mình hại cha bị thương, đúng không?"

Andrew vẫn vùi trong lòng Snape, đầu nhỏ khẽ gật gật.

"Nhưng mà nếu lúc ấy cha không ngăn lại, vậy người bị thương chính là con, nếu Andrew bị thương, không chỉ có Andrew đau, lòng cha cũng sẽ rất đau rất đau."

"Nhưng bây giờ con cũng rất đau lòng a!" Andrew nghiêng đầu nhìn mẹ, đôi mắt đỏ bừng.

"Mẹ biết, bảo bối, mẹ hiểu mà, Andrew áy náy, nhưng bây giờ con còn nhỏ, cha là người lớn mà, cho nên cha phải bảo vệ con, đến khi Andrew trưởng thành, lúc đó cha đã già rồi, vậy đến phiên Andrew tới bảo hộ cha, có phải hay không?"

"Nhưng bao giờ con mới trưởng thành?" Andrew hơi hơi ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi, nước mắt vẫn chảy dài.

"Ừm," Aliya nhìn nhìn Snape, cười nói: "Ít nhất cũng phải bằng cha hiện tại nha. Khi đó cha đã già như ông Owen, Andrew phải bảo vệ cha."

Owen là một nhân viên tạp vụ trong trường của Andrew, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi.

Andrew nghiêng đầu tự hỏi, giống như ông Owen? Cha sẽ trở nên già như vậy sao?

Snape vẫn không nói gì, thấy Aliya thành công đánh lạc hướng suy nghĩ của con trai, hắn khẽ nhướng mày.

Chỉ thấy cô nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ tay hắn, tiếp tục nói: "Andrew, hiện tại mẹ giao cho con công tác quan trọng nhất! Cha bị thương, quần áo lại hỏng rồi, con đưa cha lên lầu thay đồ đi, chịu không?"

"Không cần, tôi......" Snape còn chưa nói xong đã bị Aliya ngắt lời, "Đi đi, giúp Andrew đỡ áy náy, để thằng bé giúp anh đổi đi, đúng rồi, trong tủ quần áo của Andrew có vài bộ đồ anh có thể mặc."

Không biết vì sao, Snape rất khó cự tuyệt Aliya. Đi theo con trai lên lầu, Snape mới phát hiện 'quần áo' hắn có thể mặc là cái thứ gì!

Một lớn một nhỏ, hai bộ áo sơmi và quần tây giống nhau như đúc, đồ đôi cha con!

"Cha, cha, đẹp không?" Andrew lôi kéo Snape đứng trước gương hưng phấn hỏi, "Mẹ nói cha sẽ thích tây trang hơn áo thun, áo sơmi cũng không tồi, con thấy, hai ngày nữa chúng ta cùng nhau mặc tây trang được không? Còn cả bộ áo chùng này nữa, cũng là đồ cha con nha!"

Andrew đã muốn mặc đồ cha con từ lâu, cậu nhóc luôn tỏ ra hâm mộ mỗi lần nhìn thấy những bạn nhỏ khác mặc như vậy trong công viên giải trí, đôi khi còn có cả gia đình mặc chung một kiểu quần áo, vừa nhìn đã biết là người một nhà!

Xoa xoa đầu con trai, Snape rũ mắt không nói gì.

Bữa trưa, Andrew hận không thể tự tay giúp cha ăn, cậu nhóc cắt thịt bò, múc canh, thậm chí còn giơ cái muỗng lên muốn đưa tới miệng Snape. Hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, khẽ quát: "Andrew! Cha có thể tự làm!"

"Thật sự có thể sao? Cha, đừng miễn cưỡng, con có thể giúp mà."

Snape trừng nhóc, Andrew mới lưu luyến buông muỗng, miệng vẫn lải nhải: "Cha, cha muốn ăn cái gì, Andrew có thể giúp cha lấy nha!"

Aliya nghẹn cười đến sắp nội thương, nguyên một buổi tối, cô đều cúi đầu giấu khuôn mặt sau mái tóc dài, bả vai run rẩy không ngừng.

Đến sáng hôm sau, vết thương trên tay Snape đã khỏi hẳn, điều này làm Aliya kinh ngạc không thôi. Mà từ hôm đó về sau, Andrew đọc sách càng chăm chỉ, cũng càng dính cha......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro