Chương 32: Chuyến du lịch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snape uống cà phê, đọc báo, không ngờ ở đây mà hắn cũng kiếm được Nhật Báo Tiên Tri! Mà Aliya thì đang lật xem tạp chí thời trang mới nhất, "Sao Andrew còn chưa ra?" Tạp chí đã đọc hết, sữa bò cũng sắp lạnh, vẫn không thấy bóng dáng con trai. Chẳng lẽ tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt? Aliya nhìn Snape lên án.

"Lại ngủ nướng!" Đồng dạng, Snape cũng liếc cô trách cứ. Không chờ Aliya biện giải, hắn xoay người bước nhanh vào phòng ngủ, quả nhiên, Andrew đang cuộn chăn lăn lộn trên giường, nhìn thấy cha tiến vào, vội vàng nhắm mắt giả bộ đang ngủ, còn biếtp phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

"Andrew, rời giường!" Snape không chút do dự kéo chăn, Andrew vẫn một bộ "Ta ngủ rồi, ta đang ngủ", nếu tròng mắt không không chuyển động liên tục, lông mi không run rẩy, có lẽ sẽ càng giống.

"Andrew! Mau đứng lên!" Snape thanh âm càng nghiêm khắc, mà cậu nhóc vẫn không hề dao động, dường như còn cảm thấy đây là một trò chơi rất thú vị, khóe miệng hơi cong cong.

"Andrew!" Thấy Snape đã duỗi tay muốn tóm con trai khỏi giường, Aliya vội vàng chạy tới chặn lại, ôn nhu nói: "Andrew, con vẫn muốn ngủ sao, thời tiết bên ngoài thật tốt nha, ánh nắng tươi sáng, bọt sóng trên bờ cát thật xinh đẹp, đúng rồi, còn có hải âu, nghe, hải âu đang kêu kìa!"

"Không có!" Quả nhiên, Andrew mở mắt, nghiêng đầu thử nghe, "Không có tiếng hải âu kêu!"

Aliya nhịn cười ôm con trai đi đến bên cửa sổ cười nói: "Đương nhiên là có, mẹ sẽ không nói dối." Aliya kéo bức màn, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Andrew, bãi biển thật rộng, hải âu bay lượn, sóng biển dạt dào.

"Wow! Quá đẹp!" Andrew ngọ ngoạy tuột xuống đất, sải chân lao vọt vào nhà tắm, một lúc sau, cậu nhóc chạy ra, khuôn mặt nhỏ ướt đẫm, khóe miệng vẫn còn dính bọt kem đánh răng.

"Cha, cha, mau, mau đổi quần áo! Hải âu! Hải âu!" Andrew bò lên trên giường, duỗi hai tay sốt ruột giục Snape.

Tuy hiện tại cậu bé có thể tự mặc quần áo, nhưng vẫn tương đối chậm, chỉ cần sốt ruột liền sẽ cài sai nút thắt hoặc mặc trái đồ.

Snape có vẻ muốn quát Andrew, Aliya vươn tay nhéo hông hắn, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, cúi đầu nói với Andrew: "Bảo bối, để mẹ giúp con thay." Cô vươn tay muốn cởi áo ngủ cho Andrew, lại bị đứa nhỏ chặn lại, "Cha, cha, con muốn cha thay. Con là nam! Không được tùy tiện để phụ nữ chạm vào cơ thể!"

Đôi tay khựng lại giữa không trung, Aliya như nghe được âm thanh trái tim mình tan vỡ.

"Andrew nói đúng, Aliya, thằng bé là nam, không nên tùy tiện cởi quần áo trước mặt nữ giới, tiểu thư Dashwood, mời!" Snape nho nhã lễ độ chỉ tay ra ngoài cửa.

Aliya ngẩng đầu nhìn Andrew, cậu nhóc không hề có dấu hiệu đổi ý, cô đành đứng lên, đi từng bước nhỏ nhích ra khỏi phòng, chân vừa bước ra cửa, cánh cửa sau lưng đã bị Snape đắc ý đóng sập lại.

"Cha, vừa rồi, mẹ không vui sao?" Andrew nghiêng đầu ngó ra cửa, cau mày nói.

"Hửm? Không có, mẹ của con chỉ là, ừm, mất mát mà thôi." Snape phất phất tay ý bảo Andrew ngồi xuống, tròng quần đùi cho nhóc.

"A? Là vì con đã trưởng thành sao? Nhưng mà con đương nhiên phải lớn lên nha! Ài, thì ra đây là phiền não của người trưởng thành!" Andrew lẩm bẩm, cậu học sinh tiểu học 'đã trưởng thành' thâm trầm nói, khiến Snape kinh ngạc ngẩng lên nhìn con trai, thằng bé học được những thứ lung tung rối loạn này từ đâu?

Ra khỏi phòng ngủ, Andrew lại hóa thành cái đuôi nhỏ của mẹ, ngửa đầu đáng yêu nói: "Mẹ! con yêu mẹ! Yêu mẹ nhất." Aliya nháy mắt được xoa dịu, liên tục hôn hôn con trai. Trong ánh mắt khinh bỉ liếc xéo của Snape, Aliya cho phép Andrew ăn thêm một khối bánh kem, còn hứa hẹn sẽ có thêm một cây kem vani khi tới bãi biển.

"Đây là kỳ nghỉ!" Lúc đứng chờ thang máy, Aliya nhỏ giọng nói với Snape, như tức hộc máu tới nơi, "Kỳ nghỉ ở bờ biển đương nhiên nên ăn kem!"

"Vậy sao? Người nào từng nói về sau sẽ nghiêm khắc khống chế lượng đồ ngọt của Andrew thế nhỉ?" Thái độ Snape vẫn gợi đòn như cũ.

"Là tôi," Aliya cảm thấy có chút thất bại, "Nhưng đây là kỳ nghỉ! Hơn nữa, hơn nữa tôi đã hứa hẹn, không thể không giữ lời!"

"Là ai đã nói tôi chỉ cần quản việc học của Andrew, mà người đó sẽ tạo thói quen sinh hoạt khỏe mạnh cho thằng bé?"

"Là tôi!" Aliya đã từ bỏ chống cự, trước mặt Snape, đặc biệt là khi người này đã bắt được nhược điểm, tốt nhất là đừng nói thêm bất cứ điều gì, bởi vì ở trong mắt hắn, lời ngươi nói ra đều là biện giải để trốn tránh tội danh!

"Vậy, xin cho phép tôi được hỏi một câu, tiểu thư Dashwood làm được sao? Nếu ký ức của tiểu thư đây không có vấn đề, trong bữa tối hôm qua, cô đã cho Andrew ăn một ly kem phủ mứt quả, lý do là bổ sung năng lượng cho trẻ nhỏ sau lữ trình đường dài bằng máy bay, tuy rằng tôi không thể lý giải kem ly có liên quan gì đến bổ sung năng lượng! Đúng rồi, còn có một hộp khoai lát, cô và Andrew ăn khi xem TV vào tối qua. Khi đó, cô nói......" thanh âm trầm thấp, nhấn nhá rõ ràng từng câu từng chữ, bảo đảm Aliya có thể nghe rõ mỗi một từ đơn.

Tối hôm qua, khi Snape không tán đồng, lúc ấy cô nói, không sao hết, hôm nay là ngoại lệ, ngày mai sẽ không để Andrew ăn điểm tâm ngọt và 'thực phẩm rác rưởi'.

"Nhưng!" Aliya tức muốn hộc máu thấp giọng quát Snape, "Tôi đã đáp ứng......"

"Cha! Mẹ! Thang máy tới rồi!" Andrew đứng ở cửa thang máy vui sướng vẫy vẫy tay, Aliya vội vàng đình chỉ cãi cọ, thay bằng nụ cười ấm áp bước qua.

"A a a! Biển rộng, bờ cát, hải âu, ta tới đây!" Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Andrew liền vui vẻ nhảy nhót hướng tới bãi biển, nhìn con trai vui sướng, Aliya nghiễm nhiên quên mất ngượng ngùng và tức giận vừa rồi, ném luôn cái túi xách cho Snape, chạy chậm theo Andrew, hai tay dang rộng vừa chạy vừa cười: "Andrew! Chờ mẹ, a a a, biển rộng, ta tới đây!"

Snape kinh ngạc cúi đầu nhìn hai thứ vừa được nhét vào tay, cái ba lô nhỏ hình ếch xanh là của Andrew, cái túi xách màu hồng phấn là của Aliya, rõ ràng vừa rồi bọn họ còn tranh cãi...... Người phụ nữ này, đãng trí sao?

Hai mẹ con đã cởi giày đùa giỡn trên bờ cát, bị hạt cát bị phơi nóng làm chân nhoi nhói liên tục hô to, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới việc đi giày vào, còn vừa kêu vừa cười như hai đứa ngốc.

"Cha!"

"Severus, mau tới đây!"

Hai mẹ con quay đầu lại, đồng thời vui sướng vẫy tay, nụ cười toe toét trên mặt giống nhau như đúc, giờ phút này, Snape đã xác định, cái thái độ lạc quan mù quáng, thường xuyên bị mắng mà vẫn vui vẻ đeo dính theo hắn của Andrew là thừa hưởng từ ai.

Snape đương nhiên sẽ không kêu la không màng hình tượng như đôi mẹ con này, hắn tìm nơi khá yên tĩnh căng một bộ dù, nằm trên ghế đọc sách, thường thường ngẩng đầu lên nhìn hai mẹ con đang chơi đùa, bảo đảm họ an toàn!

Làn gió pha lẫn chút mùi tanh của biển phất qua, dưới tác dụng của cây dù được ếm ma pháp, ánh mặt trời không quá nóng bức, ngược lại còn trở nên mát lạnh dễ chịu, tiếng cười của Andrew từ bờ biển vọng lại làm khung cảnh như phóng khoáng hơn, Snape từ từ nhắm mắt.

Đột nhiên, trên mặt chợt lạnh, hắn đột nhiên mở mắt, theo bản năng nhanh chóng rút ra đũa phép, lại nghe được bên tai truyền đến tiếng cười quen thuộc: "Andrew, cha con tỉnh, nhanh, nhanh lên!"

Tiếp theo, cảm giác bàn chân bị túm lấy, giật giật như đang nhổ củ cải, Snape giương mắt nhìn lại, Andrew đang dùng sức tóm lấy giày hắn muốn cởi ra! Nhưng cách làm không đúng, đứa nhỏ nghiến răng hự hự rút nửa ngày mà chiếc giày hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển chỗ, Snape hơi hơi nâng chân lên, Andrew bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Cậu nhóc cũng không kinh hoảng, mà còn cười hì hì ôm chặt lấy chân cha, đôi chân nhỏ mập mạp đạp đạp, miệng thì hét lớn: "Cao hơn nữa, cha, cao hơn đi!"

Bên cạnh lại có người cười rộ lên, Snape quay đầu nhìn, là Aliya Dashwood, cô đang vỗ tay cười ha hả.

"Nè, của anh!" Aliya đưa cho Snape một cây kem, "Đây là kem hoa quả, không ngọt như chocolate, Andrew cũng đồng ý đổi thành kem dâu tây." Thấy Snape có vẻ không tán đồng, Alia vội vàng giải thích.

Được rồi, hắn quả nhiên không thể trông cậy vào người phụ nữ này, cô chả bao giờ có thể giữ vững nguyên tắc trước mặt con trai cả, trừng Aliya, hắn lắc đầu, "Không cần, cảm ơn."

Aliya không hề để ý Snape cự tuyệt, nhét kem vào tay hắn, vẫn cười hì hì nói: "Nếm thử đi, của anh là vị táo, thực sự không ngọt lắm đâu, nơi này quả thực chính là thiên đường, hoa quả quá tuyệt vời! Vừa lớn vừa ngon, Andrew, mau ăn kem đi, sắp tan rồi."

Chính cô cũng cầm một cây kem, Snape ngửi được mùi chanh nồng đậm, cái hương vị này làm hắn không tự chủ được co rút khóe miệng.

Hắn chán ghét toàn bộ những thứ có vị chanh!

"Cha, cho con thử nếm kem của cha được không?" Andrew nằm trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh Snape, ánh mắt sáng quắc nhìn cây kem trong tay hắn. Mà trên tay thằng bé, chỉ còn trơ lại một que gỗ nhỏ.

Snape chưa nói gì, Aliya đã mở miệng: "Andrew, không được nha, nếu con ăn thì cha sẽ bị mất một miếng kem, như vậy không công bằng nha."

Andrew tiếc nuối nhìn nhìn cái que trụi lủi trên tay mình, nhìn cha, khóe miệng thậm chí còn có chút nước miệng, Aliya còn lo nhóc sẽ khóc nháo đâu, lại không ngờ Andrew chỉ cúi đầu tiếc nuối nói: "Vậy được rồi, ngày mai con sẽ ăn chậm một chút, cha, ngày mai cho con thử nhé? Con ăn một miếng của cha, đổi cho cha một miếng kem của con, được không cha?"

"Đương nhiên có thể, Andrew." Snape vuốt khuôn mặt nhỏ dinh dính, cười nói.

Aliya ngước mắt nhìn Snape cười đắc ý, khẩu hình: "Nhìn đi, tôi có thể làm được!"

Snape lau mặt cho Andrew, vừa nãy ăn kem dính hết lên hai má, cậu nhóc còn đang lưu luyến thè lưỡi liếm liếm mặt mình, "Thật ngọt!"

Snape đen mặt nhìn con trai.

Andrew chơi mệt, kéo ghế nhỏ của mình đặt vào giữa cha mẹ, sau đó ngoan ngoãn bò lên nằm, còn kéo thảm nhỏ đắp lên, tay vỗ vỗ bụng, buồn ngủ mông lung lẩm bẩm: "Nơi nhà chúng ta tìm được thật mát mẻ."

Aliya và Snape ngẩng đầu nhìn nhau, lại đồng thời cúi đầu nhìn đứa nhỏ đã lim dim ngủ, hai người đều có chút mất tự nhiên.

Hai người đúng là cha, là mẹ của Andrew, nhưng "nhà chúng ta"? Không phải, đối với Andrew mà nói, có cha, có mẹ chính là một gia đình, nhưng, đối với hai người, cô và Snape, nhiều nhất chỉ là người quen gặp mặt tương đối thường xuyên mà thôi, có lẽ, là bạn bè? Aliya không xác định.

Toàn bộ kỳ nghỉ, Andrew chơi điên rồi, đến lúc phải về nhà, thằng bé đen đi khá nhiều. Nhưng so với làn da trắng nõn lúc trước, Andrew hiện tại có vẻ càng khỏe mạnh hoạt bát, Aliya thì không nói làm gì, mỗi ngày ra cửa cô đều thoa kem chống nắng, nhưng còn Snape, hắn chính là quái thai!

Mặc kệ thời tiết nóng bức đến mức nào, hắn luôn mặc quần dài áo dài kín mít, chỉnh chỉnh tề tề, kể cả dép xăng đan cũng không chịu đi, dù cô và Andrew cố gắng cởi giày hắn không biết bao nhiêu lần cũng không thể thành công! Nhưng mà, dưới ánh mặt trời miền biển, sắc mặt vàng như nến kia khá hơn nhiều, ít nhất cũng có chút hồng hào.

Hơn nữa, hắn đã đổi kiểu tóc mới, nghĩ đến đây, Aliya liền cảm thấy rất đắc ý! Ban đầu là Andrew muốn đi cắt tóc, tóc thằng bé dài rất nhanh, không đến hai tuần là lại chờm qua tai, khi hai cha con hứng thú bừng bừng muốn dùng phép thuật cắt tóc, Aliya vội vàng ngăn lại, sau đó, trong một cửa tiệm cắt tóc tại địa phương, Andrew và Snape bị Aliya cường ngạnh ấn lên ghế, cái kiểu tóc rèm che kia rốt cuộc cũng không thể đầu độc ánh mắt cô nữa!

Aliya yêu cầu thợ cắt tóc cắt cho hắn kiểu tóc giống như Andrew. Kiểu tóc giống cha như đúc làm nhóc hưng phấn vài ngày, đương nhiên, cũng làm Snape đen mặt vài ngày.

Đối với Snape đen mặt, Aliya không thèm để ý.

Hiện tại cô đã hiểu khá rõ người này, hắn tính tình không tốt, hơn nữa EQ không đủ, nhưng những việc nhỏ, ví dụ như thay đổi kiểu tóc, dù hắn không vui thì cũng không đến mức tức giận, bởi vì bản thân hắn hoàn toàn không để bụng vấn đề ăn mặc hay bề ngoài, Aliya đã sớm phát hiện, Snape thường xuyên mặc áo chùng màu đen cũng không phải bởi vì hắn thích, mà là vì màu đen không dễ bẩn, bất cứ thứ gì dính lên cũng có thể dùng thần chú giải quyết triệt để mà không để lại dấu vết!

Hắn tức giận là vì cô tự quyết định chuyện riêng của hắn! Hắn bực bội vài ngày, sau khi Aliya trưng cầu ý kiến, "chuyên môn" thiết kế cho hắn mấy bộ áo chùng phù thủy, mới bằng lòng tha thứ!

.................................................

"Hi, Severus, kỳ nghỉ vui vẻ chứ?" Trở về Hogwarts, Snape gặp McGonagall ở ngoài phòng hiệu trưởng, bà đang ôm một chồng giấy tờ gì đó rời khỏi văn phòng Dumbledore.

"Tạm được, cô thì sao?" Snape thuận miệng đáp.

"Giống như mọi khi thôi, Severus, thoạt nhìn cậu khá hơn trước nhiều, xem ra thay đổi không khí hiệu quả khá tốt." Giáo sư McGonagall ngẩng đầu nhìn Snape cười nói.

Snape không nói gì, mỉm cười gật gật đầu cáo biệt McGonagall, trong phòng hiệu trưởng, giáo sư Fliwick cùng giáo sư Sprout đều có mặt, hai người vừa thấy Snape đến đều cười nói: "Severus, hình tượng mới không tồi nha!"

Khóe miệng khẽ giật giật, Snape gục gặc cái đầu xem như chào hỏi: "Đã có danh sách học sinh mới?" Mỗi năm sắp khai giảng, Viện trưởng của bốn Học viện sẽ tới chỗ Dumbledore lấy danh sách học sinh Học viện của mình và danh sách tân sinh sắp nhập học, khi phân viện hoàn thành, tên của học sinh sẽ tự động biến mất khỏi danh sách tân sinh, xuất hiện trong danh sách học viện.

"A, Severus, ăn kem nhé, đây là sản phẩm mới nhất của tiệm Công tước Mật." Dumbledore bưng một cái khay đi ra, Sprout và Fliwick đều cười ha hả vươn tay lấy một cấy kem màu sắc quỷ dị, Snape nhịn xuống không nhíu mày, cúi đầu nhìn 'thứ' màu sắc quỷ dị còn đang bốc khói xanh lè kia, thật sự có thể ăn được sao?

Hơn nữa, thời gian gần đây, hắn ăn kem quá đủ rồi! Có trời mới biết vì sao hiện tại hàm răng của Andrew còn hoàn chỉnh, ban đầu hắn còn tưởng là trẻ con thích ăn ngọt, thời gian này mới phát hiện, Aliya Dashwood mới là kẻ nhiệt tình yêu thương đồ ngọt! Bất cứ loại đồ ngọt gì cô đều hứng thú, cho dù là lúc đi bơi cô cũng mang theo một ít kẹo trong túi xách, hắn dám cam đoan, dựa theo phương thức ăn uống này, hàm răng của Aliya Dashwood đang gặp nguy cơ cực lớn. Andrew hắn có thể quản, nhưng còn Dashwood, hắn quản kiểu gì?

"A?" Snape bị tiếng hót phượng hoàng làm bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện, hắn lại ngồi trong văn phòng của Dumbledore phát ngốc, thế này......

Sprout cùng Fliwick đã đi rồi, văn phòng chỉ dư lại hắn và Dumbledore.

"Severus, mời ngồi." Ông lão râu bạc cười tủm tỉm nhìn Snape, một bộ muốn trò chuyện.

Snape yên lặng nhìn Dumbledore mỉm cười 'từ ái' như ông già Noel, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn cứng ngắc ngồi xuống, lắc đầu cự tuyệt cây kem Dumbledore đưa tới.

"Kỳ nghỉ thế nào? Nhìn anh không tồi." Lại là những lời này, Snape gượng cười, nói: "Đương nhiên, ánh mặt trời cùng không khí mới mẻ luôn có lợi cho sức khỏe."

"Đương nhiên đương nhiên, Severus, một kỳ nghỉ ngắn ngủi sẽ giúp anh thả lỏng," Dumbledore giống như một vị trưởng giả quan tâm con cháu, hiền lành mà từ ái.

"Severus, anh đã đổi mới hình tượng, nói thật ra, kiểu tóc này rất thích hợp với anh, đương nhiên không phải kiểu tóc lúc trước không tốt, chỉ là hiện tại khiến anh trông trẻ trung hơn, càng thêm tuấn tú, ta nghĩ bọn nhỏ sẽ rất thích hình tượng mới này," Dumbledore lải nhải làm Snape âm thầm khinh bỉ, nói thật, tuy rằng Dumbledore thật vĩ đại, nhưng mà không thể không nói, thỉnh thoảng cụ thật điên điên khùng khùng, không phải sao?

"Tôi nghĩ bọn chúng sẽ không thích, đặc biệt là trong lớp học độc dược." Snape nói.

"A, Severus thân ái, đừng tự coi nhẹ mình, anh phải tin tưởng rằmg mình vẫn có rất nhiều fans? Tôi nói chính xác sao? Là một từ ngữ mới đúng không, đặc biệt là sau khi Slytherin lại thắng được Cúp Nhà. A, giáo sư Kettleburn, chào buổi chiều." Giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí tiến vào, Snape đã đứng dậy muốn rời đi, vừa bước tới cửa lại bị Dumbledore gọi lại, "Severus, tôi nghĩ, nếu có thể, anh giới thiệu nhà tạo mẫu tóc đó cho tôi được không? Tôi vô cùng chờ mong."

Snape khẽ run, gượng cười nói: "Nếu có cơ hội." Sau đó mau chóng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro