Chương 33: Ông ta đã biết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Andrew khai giảng, hôm nay nhóc sẽ trở thành học sinh tiểu học! Đây là một ngày vô cùng quan trọng!

Nhưng, ngày đầu tiên đi học, Andrew có chút rầu rĩ không vui.

"Andrew," Aliya dừng xe, yêu thương vuốt ve hai má con trai, "Mẹ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh con."

"Vâng, cảm ơn mẹ." Andrew cúi đầu nói, nắm tay mẹ đi đến cổng trường, nhìn các bạn học qua lại nhộn nhịp, thật nhiều bạn nhỏ, nhưng hầu hết đều có cả cha và mẹ đi cùng, thậm chí còn có cả nhà động viên, Andrew hâm mộ nhìn một bạn nhỏ đang đứng ở cổng trường bãi pose, cha của cậu ấy đang giơ cameras chụp lia lịa.

"Andrew, bảo bối của mẹ." Aliya ngồi xổm xuống ôm con trai, "Hôm nay trường học của cha cũng khai giảng, hắn, hắn phải tới trông nom những bạn nhỏ đó. Bỏ qua hôm nay, cha nhất định sẽ thật tiếc nuối."

"Mới không đâu," Andrew cúi đầu nhỏ giọng nói, "Cha không thích Andrew."

"Sao có thể," Aliya vội vàng an ủi hài tử, "Người mà cha yêu nhất chính là Andrew a!"

"Nhưng mà gần đây cha không để ý tới con." Andrew tủi thân, "Gần một tuần rồi!"

Dường như bên phía Snape có rắc rối gì đó, đã liên tục một tuần hắn không đáp lại Andrew khi nhóc dùng Gương Hai Mặt liên lạc, thậm chí không hề giải thích nguyên nhân. Hắn đã đáp ứng sẽ đến tham dự nghi thức khai giảng của Andrew, nhưng đến hẹn lại không thấy bóng dáng, tuy Snape tính tình không tốt, nhưng hắn không phải người thất hứa, Aliya thầm sợ hãi, nhưng cô không thể biểu hiện ra trước mặt con trai.

An ủi thật lâu mới giúp Andrew đỡ buồn rầu hơn một chút, nhìn con trai cõng cặp sách nhỏ đi vào lớp học, Aliya mới lưu luyến đi về nhà, vừa vào cửa, việc đầu tiên cô làm là đi lên gác mái.

Gác mái hiện tại đã trở thành 'phòng riêng' của cú mèo Romeo, lông chim bay múa khắp nơi, còn nó đang đứng trên giá gật gật gù gù.

"Romeo, chuyển phong thư này tới cho Severus Snape, nhất định phải đưa đến tận tay hắn, sau đó xác định hắn hồi âm, nhớ chưa?" Nhìn Romeo sải cánh biến mất giữa không trung, Aliya lo lắng không thôi, hy vọng không có chuyện gì quá nghiêm trọng.

Hồi âm tới khi Aliya chuẩn bị tới trường đón Andrew, lúc ấy cô đã chuẩn bị khởi động xe hơi, vội vàng mở bức thư ra, nói: "Phòng bếp có hạt thông, mi tự đi ăn đi."

Snape hồi âm rất đơn giản, "Gặp mặt khi ếch xanh kêu ba tiếng." Thậm chí cả cái tên cuối thư cũng không có, Aliya kiểm tra toàn bộ tấm giấy da dê, thực sự không có.

Sao lại thế này? Thật sự đã xảy ra chuyện sao? Ngay cả thời gian gặp mặt cũng không thể viết rõ ràng, Aliya tức khắc nhớ đến mấy sự kiện đăng trên các số Nhật Báo Tiên Tri vài năm trước, trong lòng cực kỳ kinh hoàng.

Trong thư, Snape ám chỉ chiếc đồng hồ trong phòng Andrew, đó là đồng hồ ma pháp hắn đặt chế tác riêng cho thằng bé, ếch xanh kêu ba tiếng tỏ vẻ đã đến giờ ngủ, khi đó đồng hồ sẽ tự động phát ra vài bản nhạc nhẹ nhàng, đèn trong phòng dần dần mờ đi.

Chỉ là, vì sao ngay cả thời gian gặp mặt cũng không thể viết rõ ràng? Suốt cả buổi chiều, Aliya tâm thần bất an.

Cưỡng chế áp suống nỗi sợ trong lòng, hai mẹ con ăn xong bữa tối, ngày đầu tiên đi học Andrew không quá vui vẻ, thậm chí có chút rầu rĩ, cậu bé nói sách giáo khoa đều là những thứ mình đã học rồi, hoàn toàn không có tính khiêu chiến, chuyện duy nhất khiến Andrew vui vẻ chính là được học cùng lớp với Michael.

Để con trai tắm rửa, tự thay áo ngủ, đây là Snape cưỡng chế yêu cầu, nói Andrew đã trưởng thành, nên học được những việc này, không thể để Aliya tiếp tục cưng chiều. Đồng hồ ếch xanh kêu ba tiếng, đèn trong phòng Andrew dần dần tối đi, bản nhạc nhẹ phiêu tán trong phòng, Andrew ngủ say, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cậu bé rất tốt, ngoại trừ việc  buổi sáng thường thích ngủ nướng.

Aliya kiểm tra vài lần, xác định đã đóng kỹ cửa phòng con trai mới thoáng yên tâm, Snape nói hắn đã thi triển thần chú cho căn phòng này, chỉ cần đóng cửa lại, nếu Andrew không đồng ý, ngoại trừ Aliya và hắn thì bất cứ kẻ nào cũng không thể tiến vào, dù đã uống thuốc Đa Dịch.

"Cộc cộc cộc," cửa sau có tiếng vang, Aliya sợ hãi nhảy dựng, "Ai!" Cô thấp giọng hô.

"Aliya, là tôi, Severus Snape." Thanh âm quen thuộc vang lên.

Aliya vội vàng chạy tới cửa, nhưng tay vừa chạm vào then cửa đột nhiên rụt lại, sao Snape lại gõ cửa? Hắn luôn trực tiếp tới đây bằng lò sưởi âm tường mà!

"Ai nha, thân ái, sao anh về muộn như vậy?" Aliya nhỏ giọng nói, liên tục lui về phía sau, thanh âm yêu kiều oán trách, nhưng là trên mặt cô lại là sự nghiêm túc cảnh giác.

Dường như người ngoài cửa rất kinh ngạc, im lặng một hồi lâu, Aliya đang chuẩn bị lấy cây súng cô đặt sẵn bên thang lầu, người ngoài cửa lại lên tiếng, lần này có vẻ rất bất đắc dĩ: "Aliya, thực sự là tôi, Severus Snape. Tôi ghét nhất là kem chanh, còn nữa, tuần trước tôi rớt một viên cúc áo, chính cô giúp tôi khâu lại, còn nhớ chứ?"

Okay, cô nhớ rõ, nhanh chóng bước tới mở cửa, Snape giũ giũ áo chùng, đi vào.

"Rất tốt, có lòng cảnh giác luôn là chuyện tốt." Snape liếc Aliya, ngữ khí nhàn nhạt như thường.

Aliya đỏ mặt, cô chỉ thử một chút thôi.

"Andrew ngủ rồi?" Snape đi đến phòng khách, ngẩng lên nhìn lầu hai hỏi.

"Ừ, đã ngủ." Bưng tới một chén trà nóng, hai người ngồi lên sô pha, Aliya hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay không thể liên hệ với anh, Andrew rất sốt ruột."

Snape bưng chén trà hồi lâu không nói, Aliya cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ nhìn chằm chằm hắn, hình như hắn khá bối rối.

"Hôm nay, Andrew rất thất vọng?" Hồi lâu sau, Snape mới thấp giọng hỏi.

"À," Aliya không che dấu sự thật, đúng là hắn đã làm Andrew thất vọng! "Thằng bé vẫn luôn hy vọng anh có thể cùng tham gia nghi thức khai giảng. Có chuyện gì sao?"

Snape nói như lầm bầm: "Dumbledore đã biết."

"Dumbledore?" Aliya nghĩ một lúc mới nhớ tới, hình như Dumbledore là hiệu trưởng trường Hogwarts, cũng là thủ trưởng của Snape, "Đã biết? Ông ấy biết cái gì?"

"Ông ta đã biết Andrew tồn tại!" Snape đột nhiên ngẩng đầu, gần như gầm lên.

Aliya bị vẻ mặt vặn vẹo của Snape làm hoảng sợ! "Cho nên? Chỉ vậy thôi? Chuyện này thì rốt cuộc liên quan gì đến việc anh đơn phương cắt đứt liên lạc với Andrew?" Cấp trên của Snape biết Andrew tồn tại, điều này rất quan trọng sao? Chẳng lẽ Snape muốn Andrew ẩn giấu cả đời?

Aliya trừng lớn mắt nhìn Snape, hắn đang nỗ lực bình tĩnh lại, nhưng vẫn có vẻ rất bất an, dường như hắn không có ý giải thích, chỉ cúi đầu mím chặt môi, mái tóc che lấp đôi mắt hắn, làm Aliya không thể suy đoán hắn đang nghĩ gì.

"Anh, anh không muốn để người khác biết đến Andrew sao? Severus? Đặc biệt là các phù thủy?" Aliya thử hỏi.

Snape ngước lên quét mắt qua Aliya, vẫn không nói gì.

"Anh cho rằng sự tồn tại của Andrew sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh? Hay là sẽ ảnh hưởng tiến trình phát triển sự nghiệp?" Aliya nỗ lực áp xuống phẫn nộ trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói.

"Không, đương nhiên không!" Snape không chút do dự, lập tức lên tiếng phủ quyết.

"Vậy thì cấp trên của anh biết đến Andrew, có ảnh hưởng gì chứ?" Biết Snape vẫn yêu quý Andrew, Aliya thở phào nhẹ nhõm, thanh âm khôi phục nhu hòa.

"Dumbledore không chỉ là hiệu trưởng, ông ta còn là...... Thôi bỏ đi, sau này chúng ta nên giảm bớt liên lạc, cô cũng đừng tùy tiện dùng cú mèo đưa tin, đối với cô và Andrew đều tốt." Snape như đã hạ quyết tâm, ngữ khí đông cứng.

"Vì cái gì? Là vì Kẻ Thần Bí sao? Hay là vì Dumbledore?" Aliya đột nhiên hỏi.

Snape bị Aliya dọa nhảy dựng, hắn đột nhiên bật dậy, Aliya hoàn toàn không nhìn rõ hắn làm như thế nào, chỉ trong chớp mắt, đũa phép của Snape đã chỉ vào trán cô, hắn gào lên: "Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết được?!!!"

Okay, xem ra quả nhiên có liên quan tới chuyện này. Aliya thở dài, nâng tay nhẹ nhàng đẩy đầu đũa phép ra khỏi trán mình, nói: "Cửa hàng đồ cũ của ngài Johanson có rất nhiều thứ thú vị, trong đó bao gồm báo chí cũ, đừng nói năm sáu năm trước, thậm chí những số báo phát hành từ ba mươi năm trước cũng có. Severus, anh thật sự cho rằng tôi hoàn toàn không đề phòng, không chuẩn bị bất cứ thứ gì liền tùy tiện để Andrew tiếp xúc với một thế giới hoàn toàn xa lạ sao? Tôi không chỉ biết Kẻ Thần Bí, Tử thần Thực tử, tôi còn biết Harry Potter, cũng biết Dumbledore không chỉ là hiệu trưởng Hogwarts, ông ta còn là người đã đánh bại Hitler của Thế giới phù thủy - Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất Grindelwald, hơn nữa vẫn luôn tìm kiếm, tổ chức nhân thủ chống lại Voldemort......"

"Đừng nói cái tên kia!" Snape rùng mình, gào rống.

Aliya hoảng hốt, cô kinh ngạc nhìn Snape sắc mặt vặn vẹo, không rõ vì sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy.

Snape hô hấp dồn dập, dường như cái tên Aliya đột ngột nói ra làm hắn nhớ tới vài chuyện cũ không tốt, hai mắt trống rỗng, sắc mặt tức tái nhợt.

"Xin...... xin lỗi, Severus, tôi...... tôi không biết, tôi...... anh uống chút nước?" Aliya nơm nớp lo sợ trộm liếc Snape.

"Không cần, cảm ơn." Snape đã khôi phục trấn định, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, Aliya vội vàng đứng dậy rót một ly rượu cho hắn, Snape nhận lấy nhưng không uống, chỉ cúi đầu lắc lắc cái ly, nhìn chằm chằm chất lỏng kia dao động.

Phòng khách trở nên tĩnh lặng, hai người đều im lặng, cúi đầu suy nghĩ tâm sự mỗi người.

"Nếu cô đã biết những việc này, tôi cũng không cần nhiều lời nữa, phiền cô nói cho Andrew, tôi đi trước." Snape đứng dậy muốn đi.

"Từ từ, Severus!" Aliya vội vàng gọi hắn lại, "Tôi, anh không thể làm như vậy! Tuy tôi không rõ ràng chuyện Dumbledore biết Andrew tồn tại cùng việc anh rời xa Andrew có quan hệ gì, nhưng, Severus, đừng làm vậy, đừng từ bỏ Andrew, không được sao? Anh biết thằng bé để ý anh đến mức nào mà! Nếu có vấn đề, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết! Chúng ta là bạn mà, không phải sao? Ít nhất, ít nhất vì Andrew, vì con trai của chúng ta! Đừng bỏ rơi thằng bé? Cầu anh, Severus, cầu xin anh, Andrew không thể không có cha."

Snape cứng đờ, yên lặng nhìn người phụ nữ đang mềm giọng cầu xin này, thật kỳ quái, rõ ràng giờ phút này cô mềm yếu như thế, nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy cô thật sự rất mạnh mẽ, đây mới là một người mẹ đích thực, hoàn toàn khác với mẹ hắn, đây là một người mẹ nguyện ý làm bất cứ thứ gì vì con của mình, hắn tin tưởng, thời khắc này, chỉ cần hắn bước chân ra khỏi cánh cửa này, vì con trai không phải đau lòng, Aliya Dashwood sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để buộc hắn đi vào khuôn khổ.

Snape lại ngồi xuống, ánh mắt lập lòe bất định, nhưng sắc mặt vẫn bình đạm như cũ.

Lại nhận lấy chén rượu từ tay Aliya Dashwood, lần này Snape không cự tuyệt, ngửa đầu uống hết, dường như phải cần đến chất cồn gây tê, hắn mới có thể can đảm đối mặt với người phụ nữ đã sắp hóa thân thành sư tử này.

"Severus, anh có thể nói cho tôi Dumbledore là người như thế nào sao?" Thật kỳ quái, Aliya đột nhiên hỏi tới vấn đề này.

Snape nhìn người phụ nữ đã phủ lên lớp ngụy trang ôn nhu hiền hòa, không biết vì sao, thần kinh căng chặt mấy ngày đột nhiên thả lỏng, hắn thầm thở dài một hơi, nhàn nhạt nói, "Ông ta được cho là vị phù thủy vĩ đại nhất đương thời."

Cái đáp án nói mà như không nói này cũng không khiến Aliya tức giận, cô hỏi tiếp: "Tôi từng đọc một bài báo về Dumbledore, trong đó viết ông ấy từng nhiều lần cự tuyệt trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, dân chúng rất tin tưởng Dumbledore, lần dư luận sôi nổi nhất chính là sau khi ông đánh bại Grindelwald, mà lần gần đây nhất là sau khi Vol...... ừm, Kẻ Thần Bí biến mất, lý do đưa ra đều là muốn tiếp tục đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng Hogwarts, điều này có thật không?"

"Đúng, là thật." Snape dường như đột nhiên cảm thấy hứng thú với Aliya Dashwood, hắn chuyên chú nhìn cô, không biết là đang chờ mong hay đã chuẩn bị sẵn sàng để thất vọng.

"Nga, vậy hẳn là ông ấy rất nghiêm khắc, học sinh cùng các giáo sư đều thực, ừm, sợ ông ấy? Hoặc là nói, đều bị buộc phải nghe ông ấy chỉ huy?" Aliya tiếp tục hỏi.

"Không, hoàn toàn ngược lại, đối mặt đại đa số người, Dumbledore đều rất hòa ái dễ gần, giống như là ông già Noel!" Snape mỉa mai, "Rất nhiều người đều cho rằng Dumbledore là ông già hồ đồ, thường xuyên điên điên khùng khùng."

Aliya cười, khẳng định: "Vậy thì, ông ấy được rất nhiều người yêu quý, đặc biệt là học sinh, cho dù có người không thích thì ít nhất cũng công nhận ông ấy rất cường đại, không tự chủ được mà tới gần ông ấy, có phải không?"

"Đúng vậy, hầu hết." Vẻ mặt Snape rất kỳ quái, Aliya bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, lẳng lặng nói: "Nhưng anh không thích ông ấy, thậm chí là phòng bị, đúng không?"

Lần này Snape không nói, hai mắt trống rỗng, lẳng lặng ngồi đó, vẫn nhìn chằm chằm vào Aliya. Cô chỉ nhoẻn miệng cười, tiếp tục dịu giọng nói: "Severus, tôi biết anh có rất nhiều bí mật, tôi cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu những bí mật đó, anh đã từng đã làm cái gì, thân phận thực sự của anh là gì, tôi không để ý, điều tôi để ý chỉ là, hiện tại, cùng với tương lai, anh có thể biểu hiện giống như thời gian trước, tiếp tục làm người cha mà Andrew kỳ vọng hay không."

"Tôi làm vậy vì bảo hộ Andrew!" Snape nghe hiểu, Aliya đang trách cứ hành động của hắn mấy ngày gần đây.

"Đương nhiên, tôi biết, chỉ là, đồng thời, anh cũng làm Andrew thương tâm." Aliya vẫn dùng ánh mắt kiểu trách cứ  'anh làm sai rồi' mà nhìn Snape, "Tôi tin tưởng anh, Severus, tuy rằng thân phận của anh trong quá khứ có lẽ sẽ khiến Andrew gặp nguy hiểm, nhưng mà, dù sao thì Kẻ Thần Bí kia đã biến mất, trong truyền thuyết, kẻ đó bị một đứa nhỏ hơn một tuổi đánh bại. Còn anh, anh làm việc cho vị phù thủy vĩ đại nhất, người đã đánh bại cả hai Chúa tể Hắc ám - Dumbledore, hơn nữa có vẻ anh làm việc cũng không tệ lắm, tôi có lý do để tin tưởng," Aliya dừng một chút, hơi hơi nghiêng người về phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Snape, tiếp tục nói: "Anh, ít nhất ở một mức độ nào đó, mặc kệ hiện tại hay quá khứ, đều làm việc cho Dumbledore?"

Snape mặt vô biểu tình, hai mắt trống rỗng, hắn không dám xác định người trước mắt này có thật sự là Aliya Dashwood mà hắn biết hay không, ngữ khí cùng thần thái của cô nói cho hắn, những điều cô biết đến không chỉ dừng lại tại đây, cô thật sự chỉ lấy thông tin từ mấy tệp báo chí cũ để phỏng đoán ra toàn bộ những tin tức đó? Không, không có khả năng! Cô thậm chí gần như không thể dùng đũa phép, tri thức ma pháp mà cô nắm giữ còn chẳng bằng Andrew!

"Phải hay không phải? Trả lời tôi được không? Severus." Aliya vẫn dịu dàng, nhưng lại hoàn toàn không cho phép cự tuyệt.

"Phải." Snape thần sắc phức tạp nhìn người phụ nữ mang dáng hình 'nhu nhược' này.

"Thấy không, vậy là tốt rồi, so với lo lắng về tương lai không thể biết trước, chẳng bằng nắm chắc hiện tại." Dường như Aliya đã xác định được một sự tình nào đó, cô ngồi dựa lưng vào sô pha, tự hỏi một hồi lâu mới nói tiếp: "Vậy làm sao ông ấy biết được?"

"Không biết." Snape lắc đầu, "Có lẽ là suy đoán từ hành tung của tôi một năm qua, có lẽ đã sớm biết, cô phải biết, Aliya, ở Hogwarts, gần như không thể giấu diếm Dumbledore bất cứ chuyện gì, chỉ cần ông ta muốn biết."

Aliya cười, đã thầm phác hoạ ra được bảy tám phần hình tượng Dumbledore, nhưng cô còn cần thêm một ít tin tức, ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, tâm tình sung sướng nói: "Nếu Dumbledore đã biết, không bằng chúng ta mời ông ấy tới dùng bữa tối đi?"

"Cái gì?" Snape kinh ngạc kêu lên, "Cô biết mình đang nói cái gì sao? Cô điên rồi! Đó là Dumbledore! Cô cho rằng chỉ cần có râu bạc thì là ông già Noel sao?"

Aliya bị hắn chọc cười, xua xua tay nói: "Đương nhiên, đương nhiên không phải, Severus, bình tĩnh đi nào! Đương nhiên tôi biết ông ấy không không phải ông già Noel, Dumbledore không có thuần lộc!"

Ý đồ làm dịu bầu không khí thất bại, Aliya nhận được ánh mắt 'cô là quỷ không lồ sao' made by Snape.

"Severus, kỳ thật anh cũng biết mà, dựa theo thái độ của Dumbledore, ông ấy sẽ không thương tổn Andrew, đúng không? Đặc biệt là khi Andrew vẫn còn là một đứa nhỏ năm tuổi."

Điểm này thì Snape không thể không thừa nhận, nhưng mà hắn không thể bảo đảm trăm phần trăm, dù sao thì hắn đã cũng từng tín nhiệm người này, nhưng điều hắn nhận được chỉ là lợi dụng và thất vọng. Hắn không dám mạo hiểm, đặc biệt là đối với Andrew.

"Tin tưởng tôi, được không, Severus?" Nhìn Snape vẻ mặt thống khổ, dường như hắn đang nhớ lại chuyện cũ, biểu tình như sắp khóc, lúc này nhìn hắn vô cùng yếu ớt, giống như một linh hồn phiêu bạt khắp chốn không tìm thấy nơi nương tựa.

"Tin tưởng tôi, Severus." Aliya vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Snape, ánh mắt kiên định mà tràn ngập ôn nhu. "Tin tưởng tôi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, tôi sẽ không để anh phải rời xa Andrew, cũng sẽ bảo hộ Andrew không bị bất luận kẻ nào thương tổn, tin tưởng tôi, Severus, tôi có thể làm được. Mời Dumbledore tới nhà, được không? Tôi không thể thay đổi quá khứ, nhưng, ít nhất, tôi bảo đảm, sự tình sẽ phát triển theo phương hướng tốt."

Severus Snape yên lặng nhìn Aliya, lần đầu tiên, lần đầu tiên có một người phụ nữ nắm tay hắn, nói hắn đừng lo lắng, cô ấy sẽ xử lý tốt những chuyện này, một người phụ nữ thật kỳ lạ, đúng không? Nhưng, trong khoảnh khắc đó, nhìn đôi mắt xanh biếc trong suốt kia, Snape gật đầu, hắn đồng ý.

..........................................

Hai ngày sau, trong văn phòng hiệu trưởng Hogwarts, Dumbledore nhận được lời mời từ Snape, "Chỉ là một bữa cơm thông thường, ngài không cần đặc biệt chuẩn bị, chỉ có tôi, cùng người nhà của tôi." Snape máy móc nói xong lời Aliya dặn dò, nhìn Dumbledore kinh ngạc, hắn cảm thấy thật khoái trá, cho dù Dumbledore lập tức lại khôi phục cái vẻ mặt hiền lành làm hắn nhìn mà muốn nôn mửa kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro