Chương 34: Dumbledore tới chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, thời tiết rất đẹp, ánh nắng thực  chan hòa. Chạng vạng gió nhẹ ấm áp, nhiệt độ ngày thu thoải mái khiến mọi người tâm tình sung sướng hơn nhiều.

Dumbledore cùng Snape chậm rãi bước đi trong khu phố phong cảnh như tranh vẽ, đám trẻ nhỏ nô đùa, các vị phụ huynh nhàn nhã đứng xa xa trông chừng mấy đứa nhóc nhà mình, bàn chân giẫm lên lá rụng sột soạt sột soạt......

Dumbledore hiếu kỳ nhìn quanh, thực sự không ngờ Severus lại có thể sống ở trong một khu dân cư của Muggle, điều này còn khiến cụ ngạc nhiên hơn việc hắn có một đứa con.

"Ngài Snape, chào buổi chiều!" Đi ngang qua một căn nhà, một đứa nhỏ Muggle cưỡi xe đạp ba bánh hô lên, sau đó nhìn chằm chằm Dumbledore kinh ngạc há to miệng, "Wow! So cool! Ông già Noel a! Cha, cha, con cũng muốn một ông già Noel!"

"Michael, hiện tại không có ông già Noel." Một người đàn ông Muggle nói vọng ra ngoài.

"Ai nói không có! Cha của Andrew mang về một ông già Noel, con không phải đứa nhỏ ba tuổi, cha đừng gạt con!" Đứa nhỏ gân cổ hô to.

Người đàn ông trong phòng lại tăng âm lượng: "Andrew là Andrew, con là con! Nhóc con, đừng suốt ngày kêu gào cha mi không bằng cha Andrew, ta mới là...... A, Severus, chào buổi chiều, xin lỗi, vừa rồi, tôi bị tên nhóc này làm tức giận, mới nói không lựa lời......" Người đàn ông trung niên vừa bước tới cửa, sượng sùng vẫy vẫy tay chào Snape.

"Chào buổi chiều, Ben. Michael, chúc mừng cháu trở thành thủ thành của đội bóng đá. Rất tuyệt." Snape dừng chân gật đầu mỉm cười với hai cha con nhà Cooper.

"Cám ơn chú, là Andrew nói cho chú đúng không, Andrew là trung phong, chúng cháu chính là cộng sự vàng!" Đứa nhỏ giơ tay kêu to.

Snape mỉm cười lễ độ, phất phất tay từ biệt hàng xóm, dẫn Dumbledore đi tiếp.

"Xem ra anh thích ứng sinh hoạt ở nơi này khá tốt." Dumbledore nhìn nhìn Snape, đôi mắt như ẩn ẩn điều gì đó.

"Đúng vậy, nơi này thực tốt. Tới rồi." Snape ngừng chân trước một căn nha màu trắng, đẩy hàng rào, đi qua đường nhỏ rải đá giữa sân vườn, chỉ ra phía sau căn nhà nói: "Sau nhà còn có một khu vườn, diện tích lớn hơn sân trước, Aliya vốn muốn xây bể bơi, nhưng Andrew không đồng ý, thằng bé thích cây cối hoa cỏ, không cho chúng tôi phá đi. Hiệu trưởng, mời vào."

Dumbledore nhìn quanh bốn phía, đây là một gia đình ấm áp, bất cứ người nào tới đây, ấn tượng đầu tiên sẽ là sự ấm áp, phòng khách rộng rãi trải thảm lông dày màu sắc rực rỡ, trên thảm còn tản mát vài món đồ chơi và sách vở của trẻ nhỏ, các góc bàn góc tủ đều được bọc xốp mềm phòng đứa nhỏ va chạm, trên tường treo thật nhiều bức tranh nhỏ, vừa nhìn là biết do trẻ con tùy tay vẽ xấu, nhưng lại đều được cha mẹ treo lên ở nơi dễ thấy nhất trong nhà, hiển nhiên, họ đều tự hào về đứa con của mình.

"Aliya?" Snape hô lớn, nhưng không ai đáp lại, cửa phòng bếp rộng mở, trên bếp, nồi canh đang tỏa hơi nóng nhè nhẹ.

"Andrew?" Hình như có thanh âm trên lầu hai.

"Đã trở lại? Andrew! Con không được nhúc nhích! Mẹ nói cho mà biết, nếu con lại làm dơ khăn trải giường một lần nữa, mẹ nhất định sẽ bảo cha tấu con! Nhất định sẽ! Andrew, đứng im!" Một giọng nữ gấp gáp từ lầu hai vọng xuống, sau đó Dumbledore thấy một người phụ nữ mặc tạp dề chạy xuống cầu thang, trên người cô dính đầy vệt bùn.

"Ôi Chúa ơi! Xin lỗi, Severus, tôi...... xin chào, giáo sư Dumbledore, tôi quá thất lễ, mong ngài đừng để ý. Đứa nhỏ......" Người mẹ trẻ buồn bực, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đương nhiên không để ý rồi, Aliya, tôi gọi cô như vậy được chứ." Dumbledore cười hiền từ, "Đứa nhỏ luôn thực nghịch ngợm, không phải sao?"

"Cảm ơn ngài. Mời ngồi, mời ngồi." Aliya vội vàng mời Dumbledore ngồi xuống, vội vàng bưng tới trà bánh đã chuẩn bị tốt, "Hiệu trưởng Dumbledore, Andrew biết ngài tới đã hưng phấn thật lâu, trong những hộp Socola Ếch Nhái mà Severus mua cho thằng bé có vài tấm thẻ của ngài, ban đầu Andrew còn luôn nghĩ ngài là ông già Noel trong truyền thuyết."

"Ha ha ha, vinh hạnh của ta. Lần sau ta có thể suy xét đội một cái mũ màu đỏ, như vậy sẽ càng giống." Dumbledore cười ha hả.

Aliya mỉm cười, đang muốn nói thêm cái gì, lại đột nhiên kinh hô: "Andrew! Không phải mẹ đã bảo con phải rửa sạch bùn đất mới được ra khỏi phòng sao?!!!"

"Andrew, con đã làm gì?!" Snape theo Aliya ánh mắt nhìn lại, cũng kinh ngạc hô lên.

Hiện tại, trông Andrew giống như vừa được lôi ra khỏi đống bùn, bùn đất dính khắp toàn thân, trong lòng ngực  ôm một thứ gì dó dính đầy bùn, thứ đó còn đang giãy giãy.

"Hì hì hì, cha, con không làm cái gì nha!" Andrew đứng giữa cầu thang cười đắc ý, hai tay giơ cái đám bùn vừa ôm trong lòng ra cho Snape nhìn: "Cha, xem này, con cứu đó! Một con cún nha!!!"

Aliya đã bụm mặt không nỡ nhìn thẳng, đối mặt Snape đang kinh ngạc vô cùng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: "Tôi vội vàng chuẩn bị bữa tối, Andrew tự chơi ở sân sau, ai biết được thằng bé lại trèo qua hàng rào chạy tới rừng cây nhỏ sau nhà, đến khi tôi tìm được, Andrew đã thành như thế rồi. Thằng bé nói là vì cứu con cún kia nên mới chạy vào vũng bùn."

"Giáo sư Dumbledore, cháu là Andrew, Andrew Dashwood, rất hân hạnh được gặp ngài." Andrew nghiêm trang vươn bàn tay nho nhỏ dính đầy bùn ra, vậy mà Dumbledore không có một chút ý tứ ghét bỏ, nghiêm túc mỉm cười nắm lấy tay cậu nhóc lắc lắc vài cái, cười nói: "Chào cháu, Andrew, ta là Dumbledore, Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, à, tên của ta có hơi dài, cháu có thể gọi ta là Albus."

"Ngài có vẻ cao lớn hơn trong tấm thẻ Socola Ếch Nhái rất nhiều." Andrew bắt đầu hàn huyên, okay, nếu xem nhẹ đống bùn trên người thằng bé, thoạt nhìn cảnh này cũng khá nghiêm trang.

"Andrew, lên lầu đổi quần áo đi con?" Aliya bóp bóp trán,  cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, "Còn nữa, con cún này......"

"Mẹ, nhưng mà con không biết thắt nơ. Và trong phòng tắm cũng không có nước ấm!" Andrew xoắn xoắn đôi tay nhỏ đầy bùn kia, buồn rầu nói.

"Được rồi, được rồi, mẹ đi lên cùng con, con không thể để mình như vậy gặp khách, thật thất lễ, Andrew!" Nói nói liền muốn dắt con trai lên lầu, nhưng Andrew lại né tránh tay mẹ, nhỏ giọng nói: "Con là nam! Mẹ là nữ, mẹ không thể nhìn con tắm rửa!"

Đứa nhỏ này! Sao cứ đến thời khắc mấu chốt lại bướng bỉnh! Aliya chưa bao giờ cảm thấy vô lực như hiện tại.

"Để tôi làm đi," Snape nhìn Dumbledore gật gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, dắt tay Andrew nói: "Tôi dẫn thằng bé đi tắm rửa, ừm, hiệu trưởng, thật sự xin lỗi, thỉnh ngài ngồi chờ thêm một lát."

"Đương nhiên, đương nhiên, lát nữa lại trò chuyện nhé, Andrew." Dumbledore vẫn tươi cười hòa ái như cũ.

Aliya tỏ ra rất áy náy, cô vội vàng bưng cho Dumbledore thêm một chén trà, nói: "Xin lỗi giáo sư, thật ngại quá, đứa nhỏ dần dần trưởng thành có ý tưởng của chính mình, cũng càng ngày càng, ừm, nghịch ngợm."

"Đúng vậy, tuy chúng thực nghịch ngợm, nhưng cũng mang đến niềm vui vô tận cho chúng ta."

"Đúng vậy, dường như mới hôm qua thôi Andrew vẫn nhỏ bé mềm mại nằm trong lòng tôi, mà chỉ chớp mắt đã lớn như vậy. Andrew vẫn luôn muốn nuôi một con chó, nhưng mà tôi và Sev đều cảm thấy thằng bé đã có Romeo, à, Romeo chính là con cú mèo trong nhà," Aliya tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Chúng tôi đều cảm thấy không nên để thằng bé có quá nhiều sủng vật, một con là đủ rồi, nếu nhiều hơn thì có thể thằng bé không thể chăm sóc chúng, nhưng mà, ngài thấy đấy, hôm nay......" Aliya bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Snape cũng dắt Andrew xuống lầu, Andrew vẫn còn ôm con cún nhỏ kia, tắm rửa sạch sẽ mới nhìn ra được, con cún này thuộc giống Rottweiler của Đức. Aliya xem xét kỹ càng, là thuần chủng.

"À, có lẽ nó là của gia đình ông White bên kia rừng cây? Hình như Soucy nhà ấy vừa mới sinh một ổ." Aliya nhìn con cún nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng Andrew, do dự nói.

"Chắc là vậy, Soucy sinh vào khoảng chín tuần trước, lúc đó tôi cùng Andrew còn tới xem qua đám chó nhỏ." Snape nhìn Andrew nói, "Andrew, ngày mai chúng ta sẽ qua nhà White trả cún con về, đêm nay giao cho con chăm sóc nó!"

Andrew gật đầu lia lịa, tỏ vẻ mình nhất định sẽ tận tâm tận lực.

Bữa tối thực phong phú, Aliya không ngừng bưng món ăn ra, bày đầy một bàn, Dumbledore có vẻ rất thích cùng Andrew nói chuyện, cụ giải thích cặn kẽ các cách sử dụng máu rồng cho Andrew, cũng không phiền khi Andrew đặt ra các câu hỏi quái quái, kiểu như, vì sao Thiên Mã lại có cánh? Thiên Mã là chim hay động vật có vú? Dumbledore thật sự sở hữu một con Phượng Hoàng? Hay là hai con? Phượng Hoàng chính là một đôi đúng không, con đực là Phượng, con cái là Hoàng? Trong Hồ Đen ở Hogwarts thật sự có người cá sao? Bọn họ có xinh đẹp không? Có giống với các nàng tiên cá trong truyện cổ tích?.........

"À, không đâu, không giống lắm." Nghe Andrew kể chuyện Nàng Tiên Cá xong, Dumbledore cười nói: "Trên thực tế, người cá ở Hogwarts không hề giống với nàng tiên cá trong truyện, nhưng tiếng hát của họ cũng rất hay, đến khi con tới Hogwarts có thể tự nhìn xem."

"Cháu cũng có thể tới Hogwarts học tập sao?" Andrew ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên có thể, tất cả các phù thủy nhỏ có ma lực đều có thể tới Hogwarts học tập." Dumbledore cười nói.

"Vậy là cháu có thể? Nhưng có cần thi vào trường không ạ? Giáo sư Dumbledore? Cha nói cho cháu, Hogwarts có bốn Học viện, nhưng làm thế nào để phân Học viện? Cần phải làm bài thi sao? Nếu cháu muốn vào Slytherin thì phải đạt được bao nhiêu điểm?"

"A?" Dumbledore dương như cảm thấy rất hứng thú, mỉm cười hỏi: "Con muốn đi Slytherin?"

"Đúng vậy!" Andrew gật đầu, "Cha nói Slytherin chỉ tuyển nhận học sinh ưu tú nhất, hơn nữa nhà cháu đều là Slytherin, bà nội là, cha cũng là, cháu nghĩ đây là một truyền thống gia tộc, mẹ nói một gia tộc muốn tồn tại cần phải lưu giữ vài truyền thống tốt đẹp, cháu nghĩ mình cũng phải nỗ lực hơn, tiến vào Slytherin học tập. Có lẽ cháu có thể ngủ trên chiếc giường cha từng ngủ, ngồi vào vị trí cha từng ngồi nha!"

Aliya và Snape nhìn nhau, hai người chưa từng nghĩ tới Andrew lại suy nghĩ nhiều điều như vậy, Aliya đã không nhớ mình từng nói câu nói kia lúc nào, mà khiến cô càng kinh ngạc chính là, Snape lại chịu nói cho Andrew chuyện gia đình của hắn!

Dumbledore gật gật đầu, đôi mắt lam càng thêm nhu hòa, nhìn Andrew nói: "Ở Hogwarts, chúng ta sẽ phân mỗi phù thủy nhỏ tới học viện thích hợp nhất. Hiện tại Andrew đã bắt đầu học tập ma pháp sao?"

Snape hơi cứng người, nhanh chóng quét mắt qua Dumbledore, môi mím chặt, lại nghe Andrew trả lơig: "Đúng vậy, cha đang dạy cháu. Nhưng cháu học được tương đối chậm, mẹ nói mỗi lần học một chút, phải hiểu rõ toàn bộ hẵng tiếp tục học tri thức khác, không được tham lam. Giáo sư, cháu có thể hỏi ngài những vấn đề không hiểu sao? Ý cháu là viết thư hoặc gọi điện thoại?"

"Andrew!" Snape lạnh giọng, "Giáo sư Dumbledore rất bận! Không được đòi hỏi như vậy."

"A, không sao đâu, Severus," Dumbledore giơ tay cản Snape nói, tiếp tục mỉm cười nhìn Andrew: "Đương nhiên, Andrew, ta thực hoan nghênh. nhưng Hogwarts không có điện thoại."

Andrew quay sang cha, lại nhìn Dumbledore đang mỉm cười ôn hòa, hơi hơi gật đầu nói, "Vậy cảm ơn ngài, giáo sư, cháu, cháu sẽ không làm phiền ngài trong lúc công tác, cháu có thể đưa thư cho cha, khi nào ngài rảnh rỗi cha sẽ chuyển cho ngài. Con chỉ hiếu kỳ Phượng Hoàng trông như thế nào thôi mà, cha!" một câu cuối cùng là Andrew quay sang nói với Snape.

Snape sắc mặt tốt hơn một ít, nhưng vẫn có vẻ không vui, Aliya thấy thế vội vàng nâng ly rượu cười nói: "Nâng ly nào, vì bóng đêm mỹ lệ."

Tiệc tối kết thúc, Andrew đã ăn đến bụng tròn xoe, nhưng khi Aliya bưng đồ ngọt lên vẫn nhìn bánh kem caramel thèm thuồng, nhìn Aliya đang trò chuyện với Dumbledore, Andrew trộm túm túm ống tay áo Snape, "Cha, cha, cho con ăn một miếng nhỏ được không? Chỉ cần một miếng nhỏ thôi mà!"

"Andrew!" Snape đương nhiên cự tuyệt, nhưng Andrew lại không chịu bỏ qua, vẫn túm ống tay áo Snape lắc lắc lắc, "Cha, đi mà, hai ngày rồi con không ăn kẹo, chỉ một miếng nhỏ, con chỉ ăn một miếng nhỏ thôi! Con cam đoan!!!"

Snape bất đắc dĩ thở dài, đành phải đưa dĩa của mình cho Andrew, Aliya nhướng mày nhìn Andrew vùi đầu ăn, quay sang Snape mỉm cười hài hước, nhưng hắn lại quay sang trò chuyện với Dumbledore, không để ý đến cô.

"Đúng vậy, thời tiết London thực sự không tốt lắm, nhưng tài nguyên giáo dục nơi này tốt hơn nhiều so với trấn nhỏ, cho nên tôi mới quyết định dọn đến nơi đây, Severus thật sự giúp tôi một việc rất quan trọng," Aliya đang cùng Dumbledore nói chuyện về Andrew, "Lúc đó tôi hoàn toàn không biết mình là phù thủy, khi nhân viên Bộ Pháp Thuật đột nhiên xuất hiện, tôi thật sự bị dọa ngây người, may mà có Severus. Bằng không tôi và Andrew thật sự không biết sẽ trở nên như thế nào."

"Cô không biết chính mình là phù thủy sao?" Dumbledore rất hiếu kì.

Aliya quyết định, tốt nhất là không nên bày đặt mưu mô gì trước mặt ông cụ cơ trí này, cụ sẽ nhìn thấu hết thảy, trò chuyện một lát, hình tượng Aliya đắp nặn trong lòng càng đầy đặn.

"Đúng vậy, không hề biết. Khi còn nhỏ quanh tôi cũng từng phát sinh một vài chuyện kỳ quái giống như Andrew, nhưng mà cha mẹ tôi cho rằng đó là chuyện không tốt, nên họ......" Aliya cười khổ một tiếng, nhún nhún vai: "Sau này, tôi tới trường học nội trú, có một lần tôi làm phòng tối, à, chính là nơi chúng tôi bị nhốt lại khi phạm lỗi, sáng bừng lên mà không có dụng cụ hay đường dây điện nào, từ đó về sau, những chuyện kỳ lạ này dần dần ít xảy ra hơn, rồi cuối cùng không xuất hiện nữa, tôi còn tưởng rằng sau khi lớn lên cái loại năng lực này sẽ tự động biến mất."

Snape kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Aliya, cô chưa từng nói đến sự tình trước kia, vừa rồi cô ấy nói thật sao? Cô từng vì ma lực mà phải chịu cha mẹ ngược đãi? Khó trách Aliya chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ cô.

Trong mắt Dumbledore chợt lướt qua thứ gì đó, dường như là thương hại, lại giống như hoài niệm, Aliya không thể nhận ra. Cụ lắc đầu nói: "Ma lực sẽ đi theo một người suốt cả cuộc đời, đây là ân huệ của Merlin, chúng ta không nên cự tuyệt, không phải sao? Trên thực tế, hoàn toàn ngược lại, Aliya, cho dù là hiện tại, ma lực trên người cô vẫn tương đối mạnh mẽ, tôi rất hiếu kì, cô thực sự chưa từng thu được lá thư mời nhập học Hogwarts sao?"

Aliya cẩn thận nghĩ nghĩ, "Không có, tôi xác định mình chưa từng thu được. Năm mười một tuổi tôi lên trung học, chuyện lớn nhất phát sinh trong năm ấy chính là mẹ không cho phép tôi tới học trường Trung học chuyên khoa trực thuộc Đại học, làm tôi không thể không tiếp tục ngốc tại trường học nội trú, chẳng qua là thay đổi ký túc xá và phòng học thôi. Nếu Hogwarts từng gửi thư cho tôi, tôi nhất định sẽ có ấn tượng. Có lẽ tôi thực sự chỉ là người thường, ừm, chính là Muggle, cho nên Hogwarts không gửi thư đến." Aliya cười nói

Snape cùng Dumbledore đồng thời nghĩ tới một loại khả năng, hai người liếc nhau, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên một tia thương hại.

Khi mỗi phù thủy nhỏ sinh ra, chỉ cần không phải Squib, tên của đứa bé sẽ tự động xuất hiện trên danh sách của Hogwarts, vào năm mười một tuổi nhất định sẽ nhận được thư thông báo nhập học Hoggwarts, trừ phi có người đã nhận thay Aliya, đồng thời trực tiếp cự tuyệt, hoàn toàn cắt đứt cơ hội đi học của cô! Thư mời nhập học có ma pháp bảo hộ, ngoại trừ bản thân người được mời nhập học, người giám hộ của phù thủy nhỏ cũng có quyền lợi cự tuyệt nhập học.

Snape trầm mặc, khó trách ban đầu Aliya Dashwood hoàn toàn không biết gì cả, dù là quán Cái Vạc Lủng hay là chuyện Andrew bạo động ma lực, lúc trước hắn vẫn luôn ôm lòng nghi ngờ, rõ ràng cô là một phù thủy mà lại sinh hoạt ở trong thế giới Muggle, hơn nữa theo theo như lời cô nói, cô hoàn toàn không có khái niệm gì về thế giới phù thủy, nhưng lại có thể nhanh chóng hiểu biết cùng quen thuộc Hẻm Xéo, thậm chí còn bắt đầu buôn bán, tất cả những điều này đều rất giống một âm mưu, mà hiện tại, hắn có chút hoài nghi chính mình......

Tiễn Dumbledore rời đi, Snape đứng ở cửa, nhìn Aliya bận trước bận sau, nhìn một hồi lâu mới mở miệng nói: "Là thật vậy sao?"

"A? Cái gì?" Aliya đang thu thập dao nĩa trên bàn, đầu cũng không nâng, thuận miệng trả lời.

"Hogwarts, cô chưa từng thu được thư mời nhập học." Snape tiếp tục nói.

Đặt hết bát đĩa vào máy rửa chén, Aliya bắt đầu chà lau mặt bàn, không chút để ý nói, "Đúng vậy, là thật sự, khi tôi mười một tuổi không hề nhận được thư. Nếu tôi thật sự là phù thủy, vậy có lẽ cú mèo đã làm mất chẳng hạn."

Aliya cầm giẻ lau, đứng thẳng dậy cười nói: "Nếu lúc ấy tôi có thể tới Hogwarts học tập, vậy nhất định sẽ rất tuyệt, ít nhất không cần chịu đựng ngôi trường khiến người ta muốn tự sát kia. À, Anh nói xem, nếu tôi tới Hogwarts thì sẽ được phân vào học viện nào? Ravenclaw? Hay là Hufflepuff?"

"Không, là Slytherin." Snape nghiêm túc đáp.

"Này, Severus, tôi biết anh là Viện trưởng Học viện Slytherin, nhưng đừng đề cử Slytherin với tất cả mọi người như thế chứ, không có khả năng, lúc mười một tuổi tôi hoàn toàn không có khái niệm gì về ma pháp, sao có thể thi vào Slytherin. Tôi cảm thấy là Hufflepuff, chẳng phải anh từng nói Hufflepuff chấp nhận tất cả học sinh sao?"

"Không, cô nhất định sẽ vào Slytherin." Snape khẳng định.

Aliya nhìn Snape vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên mềm lòng, giờ phút này hắn thật sự giống hệt Andrew khi lên cơn bướng bỉnh, hai người đều nghiêm mặt, không ngừng lặp lại cường điệu điều mình nói mới mới là đúng, làm ngươi tiếp thu quan điểm của họ. Okay, okay, Slytherin thì Slytherin, thỏa mãn Snape một chút, Aliya vẫn rất vui lòng.

"À, nếu tôi ở Slytherin, như vậy sẽ, ừm, nhỏ hơn anh hai năm, nếu gặp được trên hành lang, tôi sẽ cung kính khom lưng chào 'học trưởng Snape', anh sẽ lập tức lướt qua, một ánh mắt cũng lười bố thí. Còn nếu lần đó anh tâm tình tốt, nhất định sẽ nói 'hừ, sâu lông cấp dưới! biến qua một bên, đừng chắn đường! '" Aliya hơi khom lưng giả bộ cúi chào, tưởng tượng đến cái cảnh mình vừa nói, cười nghiên nghiêng ngửa ngửa.

Snape cũng mỉm cười, trên thực tế, năm đó, hắn thực sự làm như vậy!

"A, khi anh đi học am hiểu những môn nào?" Aliya hứng thú dạt dào.

"Trên thực tế, đều có thể." Snape nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

"Không thể nào?" Aliya cố ý tỏ vẻ hoài nghi.

"Tôi có mười một cái giấy chứng nhận N.E.W.T, hơn nữa đều là là O." Snape nhướng mày, đắc ý dào dạt.

"Nga, nghe có vẻ rất lợi hại." Aliya cố ý nói, sau đó tay chống nạnh đứng thẳng, bắt chước Snape nâng cằm đắc ý nói: "Tôi cũng không kém nha, tôi nhảy lớp mấy lần, mới 16 tuổi đã thi đậu đại học! Từ nhỏ đến lớn thành tích chưa bao giờ xuống dưới E, đương nhiên gần như toàn bộ đều là O, ngoại từ môn thể dục chết tiệt!"

Nói xong, Snape cùng Aliya đều khom lưng cười không ngừng, okay, cả hai đều thực ngây thơ, lắc lắc giẻ lau, Aliya mỉm cười ôn nhu nói: "Anh nói xem, đêm nay thuận lợi chứ?"

Snape trên mặt còn mang theo ý cười, gật gật đầu: "Đương nhiên, đương nhiên hết thảy khá thuận lợi. Dumbledore thực vừa lòng với những điều ông ta nhìn thấy, đặc biệt là khi Andrew xuất hiện, tin tôi đi, màn đó thật sự quá chấn động."

"A, cái đó không phải đâu. Andrew hoàn toàn là ngoài ý muốn!" Aliya nhớ tới vẫn còn còn có chút bực bội, "Có Chúa mới biết chuyện quái quỷ gì đã xảy ra, khi nhìn thấy thằng bé lăn ra khỏi vũng bùn, tôi khó thở suýt ngất, đây không phải tu từ, là thật sự, Andrew thật sự từ vũng bùn trong rừng cây nhỏ lăn ra ngoài, ôm theo con cún kia."

Snape nhìn Aliya vẻ mặt căm tức, lại cười, đêm nay tâm tình hắn khá tốt, "Cô luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, đứa nhỏ không thể thời thời khắc khắc bảo trì sạch sẽ được!"

"Hey! Hey! Hey! Nói như anh không phải vậy, là ai bảo Andrew phải học thuộc nguyên một cuốn sách ma dược, một chữ cũng không được sai!" Aliya ném tạp dề, hạ giọng gắt, xoay người thoăn thoắt bước ra khỏi phòng bếp.

"Cuốn sách đó chỉ có mười sáu trang!" Snape đi theo cô, thấp giọng biện giải.

"Nhưng đó cũng là một quyển sách!"

Hai người tranh luận linh tinh, đồng thời đứng trước cửa phòng Andrew, cậu bé đã ngủ say, con cún kia được đặt nằm bên gối, cũng ngủ ngon lành.

Hai người nhẹ tay nhẹ chân đi tới mép giường Andrew, Aliya ghém lại mép chăn cho cậu bé, Snape đứng sau lưng cô, nhìn Aliya cúi xuống hôn lên trán con trai, ôn nhu nói, "Ngủ ngon, bảo bối của mẹ. Cha và mẹ sẽ luôn ở bên con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro