Chương 35: Quan hệ hòa hoãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày đó, trở lại Hogwarts, giữa Snape và Dumbledore dường như sinh ra một loại ăn ý, hai người đồng thời ngậm miệng không đề cập đến Aliya cùng Andrew, mà Snape cảm thấy mỗi khi Dumbledore nhìn mình, ánh mắt luôn lóe lóe như đang đánh giá......

Snape rất quen thuộc loại ánh mắt này, lần đầu tiên được dẫn tới trước mặt Chúa tể Hắc ám, hắn đã cảm giác được, mà khi hắn đi thỉnh cầu Dumbledore bảo hộ Lily, ông ta cũng dùng ánh mắt đó để nhìn hắn.

Snape biết, Dumbledore đang đo lường giá trị của mình một lần nữa.

"Severus, trong rất nhiều thời điểm, có giá trị không phải là chuyện xấu" khi hắn nói chuyện này cho Aliya, cô đã nói như vậy: "Một người có giá trị thì mới có lợi thế đàm phán, chỉ cần anh có giá trị, đồng thời bảo trì trung thành, như vậy một 'phù thủy Chính nghĩa' như Dumbledore sẽ không lợi dụng anh quá hoàn toàn, ông ấy sẽ nhớ tới anh có một đứa con trai nhu nhược cần bảo hộ, sẽ nhớ rõ anh còn là cha của một đứa nhỏ." Đây là nguyên văn mà Aliya Dashwood nói.

Từ khi gặp qua Dumbledore, rất nhiều lần, cách Aliya nói chuyện làm Snape không quá thoải mái, cô luôn sắc bén chỉ thẳng vào trung tâm vấn đề, dù là đối với hắn, hay là Dumbledore, dường như cô cũng đặt họ lên bàn cân, tùy tiện đánh giá, so đo được mất!

Nhưng, hắn không thể không thừa nhận, Aliya Dashwood nói đúng, cô giống như một chính trị gia khôn khéo, chỉ thông qua một vài bài viết trên báo chí cùng đôi câu vài lời miêu tả của hắn, cô có thể nghiên cứu gần như thấu triệt tính tình của Dumbledore!

"Một vĩ nhân, coi hòa bình của thế giới phù thủy là lý tưởng của cuộc đời!" đêm đó, sau khi tiễn Dumbledore đi, Aliya tổng kết, "Có đủ toàn bộ phẩm chất của một chính trị gia ưu tú, nhưng vẫn giữ lại được một phần thương hại và thiện lương. Severus, ông ấy không phải người tốt. Nhưng mà, anh cũng phải thừa nhận, ông ấy tuyệt đối không phải một người xấu."

Tổng kết thực không tồi, lúc ấy Snape thầm nghĩ, người phụ nữ này này tuyệt đối là một Slytherin! Cô lợi dụng bề ngoài dịu ngoan mỹ lệ để ngụy trang ẩn nấp trong bóng tối, ở thời khắc thỏa đáng nhất, sẽ đột ngột lộ ra năng nanh và móng vuốt sắc bén, gọn gàng tiêu diệt mục tiêu!

Nhìn cách cô đối đãi với Dumbledore, Snape không nhịn được nghĩ đến, khi đó, trước khi Aliya đồng ý hắn tiếp xúc với Andrew, có phải cô cũng nghiêm túc tinh tế nghiên cứu hắn hay không? Khẳng định là có, người phụ nữ này sẽ không quyết định làm chuyện gì mà không chuân bị kỹ càng!

Thật kỳ quái, lý tưởng cuộc đời của Aliya Dashwood lại là một nghệ sĩ diễn tấu đàn dương cầm, mà không phải một chính trị gia đùa nghịch quyền thế, Snape nghĩ, cô tuyệt đối thích hợp làm một chính trị gia, giống hệt lão ong mật kia!

Trong khi Snape suy xét về Aliya, chính cô cũng đang vô cùng đau đầu.

Bởi vì con cún nhỏ mà Andrew đã cứu hôm đó.

Đêm đó qua đi, sáng sớm ngày kế, Aliya cùng Snape đưa Andrew tới nhà ngài White bên kia rừng cây nhỏ. Gia đình ngài White chuyên môn đào tạo chó Rottweiler, con chó nhỏ này đúng là con của Soucy nhà họ, mới tám tuần tuổi, có lẽ nó nghịch ngợm chui khỏi hàng rào, sau đó mới bị kẹt trong vũng bùn không ra được.

Khi đưa nó về cho ngài White, Andrew đương trường khóc nấc lên, dù Aliya đã giải thích cho cậu bé, con cún này là con của Soucy, không thể chia cắt mẹ con chúng, nhưng Andrew vẫn nỉ non không ngừng, thấy mặt Snape càng ngày càng đen, Aliya chỉ có thể cưỡng chế ôm con trai về nhà.

Vào phòng Andrew, Aliya kinh ngạc phát hiện, mới chỉ một buổi tối, Andrew đã chuẩn bị cho chó nhỏ mấy món đồ chơi! Thậm chí còn có hai món đồ chơi cao su để nghiến răng và một chiếc đĩa bay bằng nhựa! Aliya và Snape nhìn nhau, cuối cùng Aliya quyết định, để Snape đưa con trai đến sân bóng đá của khu nhà chơi suốt một buổi chiều, Andrew mới có vẻ quên đi cún nhỏ.

Sự thật chứng minh, Aliya nghĩ quá đơn giản, một buổi chiều vài ngày sau, khi Aliya tới trường đón Andrew, lại nghe giáo viên thông báo là thằng bé đã sớm rời đi rồi! Hơn nữa, Michael cũng đồng thời biến mất! Hai đứa nhỏ đều có đơn xin phép có chữ ký của phụ huynh, nói rằng gia đình đã đồng ý để hai đứa ngồi xe buýt của trường về nhà, không cần nghĩ nữa, chuyện này nhất định là Andrew làm!

Lòng nóng như lửa đốt, Aliya và phu nhân Cooper tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tóm được hai tên nhóc to gan lớn mật trong nhà White,, lúc ấy hai đứa vẫn còn đang vui vẻ lăn lộn cùng một đám chó nhỏ.

Mà sau khi về nhà, Andrew chỉ nhận lỗi việc 'rời trường trốn đi', còn đối với việc bắt cóc Michael cùng tới chơi với chó con, cậu nhóc lại cứng đầu cứng cổ không chịu nhận lỗi.

Andrew vẫn còn buồn bực vì phải tiễn cún con đi. Cho dù Aliya đã nói mãi nhóc cún là thuộc về ngài White, Andrew vẫn chỉ cúi đầu im lặng, thậm chí Aliya còn thoáng thấy được thằng bé trộm xoa nước mắt.

"Chúng ta phải mua cho Andrew một con cún sao?" Thừa dịp Andrew đi học, Aliya dùng Gương Hai Mặt hỏi Snape.

"Aliya, không phải cô đã nói không thể để thằng bé nuôi nhiều sủng vật sao?" Snape đang phê chữa bài tập, bút lông ngỗng liên tục di động trên tấm da dê, không hề ngẩng đầu.

"Tôi biết, chỉ là," Aliya chần chừ, "Nhưng thằng bé chăm sóc Romeo rất tốt, gần như không cần tôi giúp đỡ, hơn nữa, hơn nữa Andrew thật sự thích con cún kia, đêm qua thằng bé ngồi trong phòng mân mê chiếc đĩa bay kia thật lâu, còn tủi thân mà khóc!"

"Vậy thì mua là được!" Snapa thản nhêin tiếp lời, mắt nhìn chằm chằm vào tấm da dê trước mặt, đôi mày gắt gao nhíu chặt, dường như trên tấm giấy da dê có thứ gì đó làm hắn vô cùng bực bội.

"Tôi cũng......, ai nha, anh có nghiêm túc nghe tôi nói không đấy!" Aliya bực mình, quát lên.

"Được, được, được rồi," Snape bất đắc dĩ buông bút lông ngỗng, bút tự động nhảy đến cắm vào bình mực nước, "Aliya, tôi cảm thấy cô không cần rối rắm như vậy, Andrew có thể chăm sóc sủng vật rất tốt, thằng bé đã không còn là đứa nhỏ cần cô ôm ấp cả ngày, cô phải học chấp nhận một sự thật, Andrew đang dần dần trưởng thành, cô cần tín nhiệm thằng bé."

"Tôi biết, nhưng bình thường anh luôn nói tôi quá cưng chiều thằng bé, bây giờ thì không?" Aliya vẫn rối rắm.

"Đúng, tôi vẫn luôn cho là như vậy, nhưng nếu đã nhiều lần đến thế, lại thêm một con chó nhỏ cũng chả sao." Snape nhún nhún vai.

"Okay, anh cũng phải thừa nhận đi, Severus, chính anh cũng chịu không nổi nước mắt của Andrew," Aliya cười khẩy, "Ngày đó đến nhà White, anh thiếu chút nữa mở miệng muốn mua, đừng chối, tôi thấy được!"

"Làm gì có! Vớ vẩn!" Snape trừng Aliya, nói: "Trên thực tế, tôi chỉ muốn mua con cún đó làm quà sinh nhật cho Andrew."

"Nha! Mưu đồ thật sâu!" Aliya giỡn, "Tôi biết mà! Tôi biết mà! Severus, anh không được làm như vậy, muốn tặng cũng là tôi tặng! Không thể để tôi làm người xấu mà anh làm người tốt được! Con cún đó sẽ là món quà của tôi, quyết định vậy đi! Tôi đi đón Andrew đây! Tạm biệt!" Không đợi Snape đáp lại, Aliya lập tức đóng Gương Hai Mặt, vui vẻ cầm chìa khóa bước ra cửa.

Snape cũng không tức giận, thậm chí còn nhìn Gương Hai Mặt đen nhánh cười cười, từ sau kỳ nghỉ hè, quan hệ giữa hắn và Aliya hòa hoãn hơn trước nhiều, lúc trước hai người chưa từng liên hệ khi Andrew không có mặt, đương nhiên cũng không thoải mái trò chuyện như vậy! Đây là một dấu hiệu tốt, đúng không? Snape cất Gương Hai Mặt, thầm nghĩ.

Cuối cùng, hôm sinh nhật Andrew, hai người quyết định cùng đưa chung một phần quà! Snape vẫn luôn nói Aliya quá cưng chiều Andrew, vậy thì sinh nhật ít đi một món quà hẳn cũng là một tiến bộ khá lớn, đúng khôgn?

Andrew đặt tên cho cún nhỏ là Little Bear, bởi vì nó là con cún gầy yếu nhất trong ổ, Andrew hy vọng nó có thể khỏe mạnh lớn lên, cường tráng như gấu vậy.

Hiện tại, Andrew yêu nhất là Little Bear, thời tiết càng ngày càng lạnh, cái ổ vốn đặt trong phòng khách cũng bị Andrew chuyển vào phòng ngủ, còn đột phát ý tưởng thi triển thần chú mở rộng không gian cho nó, tuy nhìn mặt ngoài giống hệt một căn nhà gỗ nhỏ bình thường, nhưng bên trong vô cùng rộng rãi, để Little Bear ở đến lúc thành niên cũng không có vấn đề.

Sáng sớm mỗi ngày, Andrew đều sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Little Bear và Romeo, đây là quyết định chung của cô và Snape, Andrew sẽ có trách nhiệm tắm rửa, chải lông và cho Little Bear ăn, những buổi trưa nhóc phải ở trường thì Aliya sẽ giúp đỡ, như vậy là để bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm của đứa nhỏ.

Khi Little Bear tròn một năm tuổi, Aliya rốt cuộc được tuyển vào một dàn nhạc với vai trò diễn tấu dương cầm, tuy chỉ là vị trí dự bị, nhưng sau một thời gian dài trắc trở, đối với Aliya mà nói, đây vẫn là sự tiến bộ khá lớn, hơn nữa, tổng chỉ huy dàn nhạc luôn khen cô cơ sở nhạc lý rất tốt, khả năng nắm bắt tiết tấu không tồi.

Tuy Aliya không xác định cái 'khả năng nắm bắt tiết tấu' này có nghĩa là cô diễn tấu tốt hay gì khác, nhưng không sao hết, cô đã trở thành một thành viên của dàn nhạc, tuy rằng phải ngồi dự bị gần nửa năm mới được lên sân khấu.

Vì buổi diễn tấu này, Aliya dốc hết tâm huyết, thời gian ngồi trước dương cầm mỗi ngày không dưới mười bốn tiếng đồng hồ, thậm chí còn không có thời gian xử lý việc nhà và chăm sóc Andrew!

May mà có Severus, trong khoảng thời gian này, gần như ngày nào hắn cũng tới từ sớm, ở lại cả buổi chiều để trông nom Andrew, thậm chí mang tới cho hai mẹ con bữa tối nóng hầm hập. Từ Hogwarts đến London, đồ ăn vẫn nóng hôi hổi như vừa mới ra lò, ma pháp thực thần kỳ!

"Trông tôi thế nào?" Aliya túm túm làn váy, khẩn trương hỏi Snape.

"Rất tuyệt!" Cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách dày cộp như từ điển, Snape thản nhiên nói.

"Wow! Mẹ mỹ lệ như tiên nữ vậy!" Vẫn là Andrew biết cách cổ động, cậu bé nhảy lên sô pha hô to, hai mắt lấp lánh như sao trời.

Aliya được xoa dịu, "Thật vậy sao? Chiếc váy này có bó sát quá không, đây là bộ đồ mẹ mặc trong lần đầu tiên chính thức lên sân khấu diễn tấu hồi đại học, không ngờ hiện tại vẫn mặc vừa."

Aliya vẫn còn đang đứng trước gương nhìn trước nhìn sau, thoạt nhìn cũng không tồi, ngoại trừ vòng 1 cảm giác hơi chật.

Chiếc váy này là Lâm giúp cô chọn lựa, lễ phục màu đen lộ vai, Lâm vẫn luôn cố chấp cho rằng màu đen là màu may mắn của Aliya, hình như là tính toán từ cầm tinh gì gì đó, dù sao thì, bộ đồ này có ý nghĩa rất lớn đối với Aliya.

"Chúc cô may mắn," Snape đưa cô ra cửa, "Tôi cùng Andrew lát nữa sẽ đến."

Đi vào khu vực biểu diễn, thừa dịp khán thính giả còn chưa tới, Aliya ngồi xuống trước dương cầm thử âm, các đồng sự lần lượt có mặt, cô miễn cưỡng áp chế khẩn trương trong lòng mỉm cười chào hỏi họ. Buổi biểu diễn bắt đầu, còn chưa tới lượt Aliya, cô vội vàng tìm một góc khá hẻo lánh trong hậu trường, cố gắng hít thở thật sâu, tự cổ vũ mình, "Không cần khẩn trường, không cần phải khẩn trường, Aliya, mày sẽ làm được, mày sẽ làm tốt thôi, Lâm, phù hộ cho con, phù hộ cho con......"

"Phụt," một giọng nam đột ngột vang lên, Aliya giật thót, "Lúc này chẳng phải nên cầu thượng đế ban phước sao?"

Aliya vội vàng quay đầu lại, cạnh tấm màn che, một người đàn ông đang đứng đó cười cười, bên đầu ngón tay còn có đốm lửa lập lòe.

"Thưa ngài, ở đây không phải chỗ để hút thuốc!" Aliya tức cành hông.

"A, xin lỗi," Người đàn ông kia nghe lời dập tắt điếu thuốc, bước ra khỏi bóng tối, "Xin chào, tôi là Will, Will Field, tiểu thư ếch xanh mỹ lệ."

"A?" Aliya không hiểu anh ta đang nói cái gì, đôi mắt mở tròn xoe.

"Đã quên? Bữa tiệc ở gia đình Carter, quý ngài ếch xanh, quan viên tòa thị chính, gốc cây tùng?" Will Field nhướng mày cười cười.

"A, tôi nhớ rồi, đúng đúng, ngài Field, lúc ấy ngài cũng là như thế này, đứng trong bóng tối." Aliya mỉm cười vươn tay.

Mấy năm trước, Aliya vì xác định tin tức mà tới tham gia yến hội tại dinh thự Carter, trước khi ra về đã gặp Will Field tại cửa, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ.

"Ngài Field thực thích an tĩnh?" Aliya nghiêng nghiêng đầu cười duyên, một người người đàn ông cao lớn anh tuấn thực dễ khiến người ta thả lỏng tâm tình, đặc biệt là khi anh ta tỏ ra khá ôn nhu.

"A, đương nhiên, một nơi yên tĩnh có thể giúp tôi suy xét mọi chuyện tốt hơn. Đêm nay cô là?" Will Field nhướng mày nhìn Aliya ăn diện lộng lẫy, hỏi.

"Dương cầm, độc tấu dương cầm." Aliya nói.

"Chúc mừng. Tôi tin tưởng đêm nay nhất định sẽ là một hồi thịnh yến âm nhạc chân chính." Field tán dương, Aliya thực hưởng thụ, thời khắc này cô cần được cổ vũ.

Nhưng hình như Andrew đã đến, cô khẽ gật gật đầu, nói "Xin thứ lỗi, tôi phải rời đi, hy vọng buổi biểu diễn đêm nay có thể khiến anh hài lòng."

Đi tới cửa, Aliya bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Aliya, Aliya Dashwood, không phải tiểu thư ếch xanh nha!" Nói xong, không để ý đến ánh mắt tối nghĩa khó hiểu của quý ngài Will Field, Aliya thong dong rời khỏi.

Diễn tấu thành công hay không, Aliya không biết, cô chỉ biết, khi dàn nhạc cùng nhau ra chào khán giả, bên dưới khán phòng tiếng vỗ tay vang rền. Còn có, Andrew đã ngủ say từ giữa chừng buổi diễn!

Khi nhìn thấy Andrew nằm trong lòng Snape ngủ say sưa, Aliya không còn lời nào để nói. Nhưng cô vẫn cảm thấy mình khá may mắn, vì Snape - một người hoàn toàn không có tế bào âm nhạc - cũng kiên trì nghe xong cả buổi biểu diễn dài hơn hai giờ, điều này thật đáng tự hào, không phải sao?

Lâm nói đúng, màu đen quả nhiên là màu sắc may mắn của cô, sau đêm đó, Aliya thành công xóa đi chữ 'dự bị' trước tên mình, chính thức trở thành thủ tịch diễn tấu dương cầm của dàn nhạc! Hơn nữa, vài ngày sau, 'tình cờ' gặp Will Field tại cửa nhà hát, Aliya đáp ứng lời mời bữa tối của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro