Chương 39: Cự tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối hôm nay an tĩnh hơn mọi ngày, Andrew ăn xong vội vàng ôm Little Bear trốn về phòng, từ thái độ của cha mẹ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Andrew vô cùng kỳ vọng chỉ là chuyện về ngài Field, tốt nhất là cha rốt cuộc ý thức được bọn họ là người một nhà, muốn giữ gìn địa vị gia chủ của mình!

Aliya và Snape trầm mặc ngồi trước bàn ăn, lẳng lặng hưởng dụng mỹ thực, không khí khá nặng nề, chỉ có thể nghe được vài tiếng nhấm nuốt hoặc là thanh âm dao nĩa va chạm.

Cuối cùng vẫn là Aliya đánh vỡ trầm mặc, cô tin tưởng, nếu cô không mở miệng, Snape tuyệt đối sẽ bảo trì trầm mặc đến vĩnh viễn! "Thực xin lỗi Severus, vì chiều nay tôi nói không lựa lời."

"Nói không lựa lời?" Snape rốt cuộc chịu nâng lên mí mắt, chậm rãi nói: "Tiểu thư chân thiện mỹ sẽ nói không lựa lời? Chậc chậc, thật là hiếm có!"

Aliya có chút bực mình, người này giận dỗi sao cứ như đứa trẻ vậy? Andrew còn có vẻ trưởng thành hơn hắn! "Severus! Đừng như vậy được không? Chúng ta nói chuyện bình thường đi."

"Được," Snape ung dung thong thả buông dao nĩa, cầm lấy khăn ăn chậm rãi chà lau khóe miệng, ưu nhã đặt đôi tay lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Aliya: "Nói đi."

Aliya thở dài, thôi cũng được, ít ra thì hắn còn nguyện ý châm chọc cô, mà không phải đơn phương chiến tranh lạnh, phải biết rằng, ngoại trừ cái kỹ năng châm chọc siêu đẳng này, Snape còn vô cùng am hiểu bắt đầu và duy trì chiến tranh lạnh, nếu muốn, hắn có thể làm cho bầu không khí phạm vi vài mét chung quanh mình đông cứng khó chịu đến cực điểm.

"Có thể nói nói chuyện anh bị người sói cắn sao?" Aliya quyết định không lãng phí thời gian, thẳng chỉ trung tâm.

"Xin lỗi, tôi không thể nói, từng đáp ứng người khác giữ kín bí mật này."

"Thái độ của anh cho tôi biết nguyên nhân chính không phải như thế," Aliya nói, trong lòng thầm bĩu môi khinh bỉ hắn, nếu Snape thực sự muốn nói thì căn bản sẽ không băn khoăn bí mật hay không bí mật, hắn chỉ đang cố ý khó xử cô mà thôi.

"Thôi được, chúng ta liền nói về người yêu cầu anh giữ bí mật này," Aliya quyết định áp dụng chiến lược quanh co vòng vèo, đối mặt với Snape đang giận dỗi, một cuộc nói chuyện hài hòa vui vẻ căn bản không thể tồn tại. "Người đó che chở cho người sói? Nên mới yêu cầu anh không được để lộ chuyện này ra ngoài?"

"Rõ ràng." Snape nhướng mày nói.

"Chuyện này không thể xảy ra được," Aliya cau mày, ngón tay chậm rãi gõ gõ mặt bàn, nhỏ giọng nói, "Phù thủy bình thường đều là căm thù người sói đến tận xương tuỷ, trừ phi phù thủy này là người sói, hơn nữa là người có pháp lực cao thâm hoặc là quyền thế rất lớn? Hoặc là...... người sói này sống ẩn giấu giữa cộng đồng phù thủy?"

Snape nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Đúng, tôi cũng hy vọng ông ta là, nhưng rất đáng tiếc, người đó không phải người sói, mà cô cũng biết người đó."

"Dumbledore?" Aliya lập tức nghĩ đến một người, phù thủy có thể khiến Snape nghe theo, thực sự không nhiều lắm.

Quả nhiên, Snape gật gật đầu, Aliya giật mình kinh ngạc: "Sao ông ấy có thể làm như vậy? Che chở một người sói? Được rồi, tuy rằng tôi cảm thấy không thể kỳ thị giống loài, nhưng đây là một người sói đã cắn phù thủy, ông ta điên rồi sao! Chẳng lẽ người sói này là người thân của Dumbledore?"

Rõ ràng, lời đánh giá này làm tâm tình Snape tốt hơn một chút, hắn chủ động đáp lời, "Tuy không phải, nhưng tôi tin tưởng nhóm Đạo tặc rất muốn mình là người thân của ngài hiệu trưởng kính mến."

Nhóm Đạo tặc? Lại là ai nữa? Nhưng từ thái độ của Snape, Aliya biết mình không nên hỏi, có lẽ những người đó và hắn là đối địch.

"Severus, anh gặp phải người sói khi bao nhiêu tuổi?"

"Mười lăm tuổi", nhìn Aliya Dashwood lộ ra vẻ mặt thương hại cùng đồng tình, Snape hơi sững người, sau khi chuyện đó phát sinh, chưa từng có ai lo lắng cho hắn như vậy, kể cả Lily cũng không, lửa giận thiêu đốt cả một buổi tối đột nhiên tan thành mây khói.

Chỉ là, ngay sau đó, hành động của Aliya làm Snape thiếu chút nữa ném qua một tá ác chú.

"Severus," cô hai mắt đẫm lệ cầm tay hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Xin lỗi, Sev, tôi không hề biết. Thì ra anh vẫn luôn phải chịu đựng nỗi khổ như vậy, thực xin lỗi, Sev, tôi......"

Xin lỗi cái gì? Snape kinh ngạc, rồi lập tức nhận ra cô đã hiểu lầm, "Tôi chỉ thiếu chút nữa bị cắn, thiếu chút nữa! Nếu lỗ tai cô còn hoạt động! Tôi không phải người sói! Hơn nữa, không phải cứ bị người sói cắn đều sẽ biến thành người sói! Chỉ có thời điểm người sói biến thân mới bị! Chết tiệt! Không được khóc!!!"

A? Không phải người sói, Aliya ngây ngẩn, ngượng ngùng buông tay Severus ra. Vậy cũng tốt, Aliya âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ nhớ mang máng bị người sói cắn sẽ biến thành người sói, nếu hắn không phải đương nhiên là tốt nhất, "Severus, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Snape tâm tình tốt hơn nhiều, hiểu được Aliya chân thành quan tâm mình, tuy rằng bị ngộ nhận là người sói làm hắn không quá vui vẻ, biểu hiện vừa rồi của cô làm Snape hơi mềm lòng, nhưng vẫn không tự giác mà hung tợn trừng cái người thích suy nghĩ miên man này, ngữ khí thoáng hòa hoãn hơn trước: "Chỉ là một đám Gryffindor lập kế hoạch muốn diệt trừ tôi cho sảng khoái, nhưng khi xảy ra chuyện lại sợ hãi bỏ cuộc mà thôi. Dumbledore đương nhiên phải bảo vệ cho học trò cưng của ông ta, vì thế, hết thảy sai lầm đều là do Slytherin tà ác."

Loại người gì lại muốn làm một chuyện ác độc đến vậy, khiến cho người sói cắn một đứa trẻ vị thành niên, một nam sinh mới mười lăm tuổi? Đây có khác gì mưu sát! Vậy mà Dumbledore lại che chở cho kẻ kia! Tại sao chứ?!!!

"Hừ, đáng tiếc, một tên đã chết, còn là bị 'anh em tốt' phản bội mà chết; một tên thì bị 'người anh em' mà mình tín nhiệm nhất giết, thân thể nổ tung, nát vụn chỉ sót lại nửa ngón tay; một tên bị ném vào Azkaban; tên cuối cùng chắc còn đang cùng đám đồng bọn ngắm trăng kêu gào, đó chính là kết cục của sự nuông chiều dung túng!" Snape nghiến răng nghiến lợi nói.

À, nghe qua có vẻ rất thảm. Ủa? Aliya đột nhiên khựng lại, hình như cô biết chuyện này. Từ từ! Cô thật sự đã từng đọc qua sự tình cùng loại ở đâu đó!

"Cô làm sao thế?" Snape kinh ngạc nhìn Aliya, cô đang lao vọt lên lầu.

"Tôi đột nhiên nhớ đến một ít việc, anh chờ chút!" Aliya chạy lên lầu, vào phòng ngủ kéo ra một cái rương cực lớn trong ngăn tủ, "A, nặng quá!" Aliya suýt trẹo lưng, quá nặng, cô không thể bê nó xuống lầu, "Severus! Anh lên đây một chút."

Snape kỳ quái đi tới phòng cô, lại đứng ở cửa mà không bước vào, nhiều năm như vậy, cho dù hắn quen thuộc mỗi một góc trong căn nhà này, nhưng, phòng ngủ của Aliya Dashwood, hắn chưa bao giờ bước vào dù chỉ nửa bước.

"Đứng ở cửa làm gì? Mau tiến vào!" Ngồi bệt trên thảm trải sàn, Aliya đang cúi đầu loay hoay tìm kiếm trong cái rương, "Giúp tôi một chút! Thứ này nặng quá!"

Snape tiến lên giúp Aliya lôi ra một bó lớn sách báo từ trong rương, Aliya trực tiếp đặt chúng lên thảm rồi nhanh chóng lật lật, "Để tôi tìm lại xem, hình như là cuốn này, không đúng, tôi nhớ ngoài bìa có ảnh một chiếc bút lông chim, a...... không, cái này cũng không phải." Aliya lôi ra một quyển sách mỏng.

Snaoe lập tức nhận ra, đó là một tập san truyền bá ngầm giữa các phù thủy chống đối Chúa tể Hắc Ám trong thời kì hắn ta thống trị giới phù thủy, nội dung chủ yếu là vạch trần thân phận Tử Thần Thực Tử hoặc đưa ra các tin tức chân thật về sự kiện tập kích khắp nơi. Hội Phượng Hoàng cũng dùng tập san này để truyền bá một ít tin tức, Snape không ngờ Aliya lại có, hơn nữa còn gần như đầy đủ toàn bộ các kỳ từ khi tập san bắt đầu xuất hiện đến khi kết thúc, Snape lật lật xem thử, cuốn này có tin tức Benjy Fenwick bị sát hại, và thông cáo tử vong của Dorcas Meadowes, nếu hắn nhớ không lầm thì Dorcas Meadowes đã bị con rắn của Chúa tể Hắc Ám nuốt sống......

"Tìm được rồi!" Tiếng hô làm Snape tỉnh hồn lại, quay qua nhìn Aliya, cô đang nhìn chằm chằm vào một tờ báo cũ, miệng lẩm nhẩm đọc: "Black phát rồ tung ra hàng đống lời nguyền ngay trên đường phố Muggle đông đúc, 13 người tử vong, trong đó có 12 Muggle và một phù thủy tên Peter Pettigrew, Peter đáng thương đã vô cùng dũng cảm liều mạng với Black đến tận thời khắc cuối cùng, khi tới hiện trường, các Thần Sáng chỉ có thể tìm được nửa ngón tay út của anh ta, mà Peter Pettigrew còn là bạn cùng phòng ngủ với Black khi đi học ở Hogwarts!

Trong phòng ngủ đó còn có James Potter và Remus Lupin. Chúng ta đều biết, James Potter và vợ - Lily Evans Potter, cha mẹ của Đứa-Trẻ-Vẫn-Sống Harry Potter, cũng bị Black bán đứng, bị Kẻ Thần Bí giết chết vào ngày 31 tháng 10 năm 1981, nguyện Merlin phù hộ cho họ! Black đã bị bắt giữ ngay sau đó, chưa qua thẩm phán lập tức bị đưa vào Azkaban......"

"Là bọn họ sao? Severus?" Aliya ngẩng đầu trầm giọng hỏi. Vừa nãy khi Severus nói chuyện, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là câu chuyện này!

Nhưng, trạng thái hiện tại của hắn làm cô kinh ngạc vô cùng, thân thể run rẩy, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Black đang gào rống trong ảnh chụp, giống như muốn nuốt sống người này vậy!

"Severus!" Aliya vội vàng đỡ hắn ngồi vào mép giường, "Anh không sao chứ? A, sao tay anh lại lạnh thế này! Chờ chút, tôi lấy cho anh ly trà."

Nhanh chóng bưng đến một ly trà nóng hổi nhét vào tay Snape, hiện tại thân thể hắn vẫn cứng đờ như rối gỗ, sắc mặt tái nhợt như xác chết.

"Severus, Sev, anh làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ!" Aliya túm lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng lay động, nôn nóng kêu lên.

"Không có việc gì," Snape rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hắn cúi xuống nhấp một ngụm trà nóng, lắc đầu: "Không có việc gì đâu, chỉ là nhớ tới một chút chuyện cũ."

Aliya liếc đống báo chí nằm la liệt trên thảm, xem ra chuyện này là sự thật, nhóm Đạo tặc đã lên kế hoạch hại hắn chính là James Potter, Black, Peter Pettigrew, và người sói Remus Lupin. Chuyện này là thật, kết hợp với những thông tin mình tìm được trên báo chí cũ, có lẽ...... Severus và bốn người này chính là bạn học cùng niên cấp.

Aliya lo lắng nhìn Snape.

Chỉ là, giờ phút này, dường như Severus đã đóng kín cánh cửa nội tâm mình, hắn buông ly trà đứng lên, mặt vô biểu tình mà nói: "Tôi đi trước, đúng rồi," hắn vung đũa phép, đám báo chí trên sàn nhà lập tức biến mất, "Cô không nên tiếp tục tìm hiểu những thứ đó, biết quá nhiều, đối với cô hay Andrew đều không tốt. Tạm biệt!" Hắn nhanh chóng bước đi, Aliya vội vàng đuổi theo, lại chỉ có thể nhìn đến một vạt áo chùng biến mất trong phòng khách.

Vài ngày sau đó, Aliya không hề nhìn thấy Snape, hắn vẫn định kỳ tới gặp Andrew, nhưng lại luôn chọn thời điểm cô không có mặt. Hắn đang trốn tránh cô, Aliya biết, vì thế, cô cũng không cảm thấy tức giận, ngày đó thật sự phát sinh quá nhiều sự tình, hiện tại nhớ tới, chính cô cũng cảm thấy loạn não.

Bọn họ rõ ràng đang thảo luận chuyện Andrew thả chó cắn người, nhưng không biết vì cái gì, đến cuối cùng, chủ đề trôi xa cả vạn dặm, cô chạm đến đến nỗi đau trong lòng Severus, Aliya cảm giác được, những người trong bài báo đó, liên hệ rất lớn với quá khứ mà Severus không muốn nhớ tới, là cô lỗ mãng.

Nhưng Snape trốn tránh như vậy làm Aliya tìm không thấy cơ hội xin lỗi, hoặc là cùng hắn nghiêm túc nói chuyện, cô đành chấp nhận để cho cả hai người một thời gian bình tĩnh......

Thời gian bình tĩnh...... liên tục hai tuần trôi qua.

Trong hai tuần, cô hoàn toàn không có cơ hội cùng Severus câu thông, đây là tình huống chưa từng xảy ra trong mấy năm nay. Lúc bình thường, đặc biệt là hai năm gần đây, quan hệ giữa ba người càng ngày càng thân mật, gần như ngày nào cũng sẽ liên hệ, cho dù không thể gặp mặt thì cũng giao lưu thông qua Gương Hai Mặt hoặc thư tín......

Aliya cảm thấy có chút phiền muộn, vài ngày sau khi Severus không thèm để ý tới cô, một ngày cuối tuần, Will Field - người đàn ông đồng thời mất tích rốt cuộc lại hẹn cô gặp mặt, nói thật ra, khi Aliya nhận được điện thoại của Field, cô thật sự vô cùng kinh ngạc, cô còn tưởng anh ta sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc chứ, dù sao thì hai người cũng chỉ là đối tượng hẹn hò bình thường, mà sau chuyện tối hôm đó......

"Xin lỗi......" Vừa ngồi xuống, Aliya liền mở miệng xin lỗi, ai ngờ Field cũng đồng thời nói vậy.

Hai người nhìn nhau, mỉm cười, bầu không khí gượng gạo lập tức tan biến, dường như lại trở về với quãng thời gian nùng tình mật ý khi trước.

Nhưng, cũng chỉ là 'dường như', đồng thời mở miệng, rồi lại lại đồng thời trầm mặc, không khí yên tĩnh làm Aliya có chút mất tự nhiên......

"Aliya, thực xin lỗi, ngày đó tôi thực thất lễ." Cuối cùng vẫn là Field mở miệng trước, "Tôi, lúc ấy tôi chỉ giật mình, ài, được rồi, tôi thừa nhận, Aliya, tôi quá kinh ngạc, tôi thực sự không thể ngờ được rằng em đã có con! Xin lỗi, hy vọng phản ứng của tôi hôm đó không làm Andrew sợ hãi, đứa nhỏ thật sự rất đáng yêu."

Trước khi tới, Aliya từng nghĩ tới vô số cảnh tượng, hoặc Field tức giận chất vấn vì cô dấu diếm; hoặc sẽ chỉ trích cô và Andrew, dù sao thì anh ta cũng suýt bị chó cắn, tâm tình không tốt cũng là chuyện bình thường......

Nhưng cô chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này, không ngờ anh ta lại chân thành xin lỗi, còn nói Andrew rất đáng yêu, nhìn dáng vẻ này, Aliya hiểu, anh ta thực sự cảm thấy vậy, mà không phải nói lời trái lương tâm......

Aliya có chút bối rối, cô hơi hơi cúi đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, cũng có phần áy náy, vì thái độ của chính mình đối với Field.

Cô có thể cảm nhận được thành ý của anh ta, ngay từ ban đầu, thái độ đối đãi với 'mối tình' này của hai người đã hoàn toàn khác nhau, Field rất nghiêm túc, còn Aliya, không thể phủ nhận, cô thật sự chỉ coi anh ta như một người tình chớp nhoáng......

Cô không thể để chuyện này tiếp tục phát triển, người đàn ông này rất dịu dàng, đôi mắt thực trong trẻo, Aliya đột nhiên nhớ tới một từ trước kia Lâm từng nói, 'quân tử', đúng, anh ta chính là 'quân tử'. Field thực sự rất tốt, từ đầu tới giờ, anh luôn cẩn thận giữ gìn đoạn cảm tình này, nhưng......

Nhìn Field, không biết vì sao, Aliya đột nhiên nhớ tới, cũng dưới ánh đèn này, ở đại sảnh này, cô và Severus tiến hành lần nói chuyện chính thức đầu tiên, cũng bắt đầu từ ngày đó, người đàn ông lạnh lùng kia dần xâm nhập vào sinh hoạt của cô và Andrew......

Hắn vĩnh viễn sẽ không hòa nhã ấm áp giống Will, Aliya nhìn vào đôi mắt ẩn tình đối diện, hoảng hốt nghĩ đến, ngoại trừ lúc cáu kỉnh, những thời điểm khác, đôi mắt Severus thực sự giống như một hồ nước kết băng, lạnh lẽo, thâm thúy.

Hắn rất ít cười, cho dù cười, lại thường là mỉa mai hay trào phúng, Aliya cảm thấy, trên thế giới này, trừ Andrew có thể khiến Severus hơi chút thả lỏng, những người khác đều không có tư cách cảm nhận một khắc ôn tồn từ người đàn ông kia.

Vậy chính cô thì sao? Đôi khi, Aliya cũng miên man suy nghĩ, cô nằm ở vị trí nào trong lòng Severus? Có lẽ, cô chính là nơi để hắn thả lỏng...... hoặc là...... thoải mái trút giận, ít nhất thì, hắn không hề che giấu tâm tình trước mặt cô, bởi vì từ trước đến giờ, mỗi lần hai người tranh cãi, cuối cùng đa phần là cô chủ động cầu hòa.

Kỳ thật, có lẽ chính Severus cũng biết, mặc kệ hắn có nói cái gì, hoặc là không khống chế được cảm xúc mà phát hỏa, thì cô vẫn sẽ tha thứ cho hắn? Vì thế, hắn mới không lo ngại......

Nghĩ đến lần này hắn như một đứa nhỏ giận dỗi mà cố tình trốn tránh, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của mình lại lập tức biến mất vô tung, Aliya không nhịn được mà phì cười, Severus, thật sự rất giống Andrew......

"Aliya?" Field ôn nhu dò hỏi.

"A, không có việc gì, không có việc gì, tôi vừa nhớ tới một vài chuyện buồn cười mà thôi, anh vừa nói mình sắp trở thành trưởng chi nhánh ngân hàng tại thành phố Birmingham? Chúc mừng anh, Will." Aliya nâng ly cười nói.

Lời cô nói làm Will Field hơi hơi buồn bực, anh nhìn Aliya một hồi lâu, thử nói: "Aliya, nếu, nếu em muốn, tôi có thể lưu lại London, tôi có thể."

"Will!" Aliya ngẩn người, cô hiểu ý anh ta, chỉ là, giây phút này, trong lòng cô hoàn toàn không có vui sướng, trái lại tràn ngập kinh hoàng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro