Chương 44: Hai năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Severus, đã lâu không gặp Andrew, cậu bé có khỏe không?" Giáo sư McGonagall từ phòng học bước ra, vừa vặn gặp được Snape, thuận miệng hỏi.

"Andrew vẫn bình thường, cảm ơn cô, Minerva," Snape thả chậm bước chân, "Andrew cũng khai giảng."

"A?" Giáo sư McGonagall có chút kinh ngạc, "Anh để Andrew tới trường học Muggle?"

"Ừ, Andrew đang học tiểu học." Snape cau mày nghiêng người né một học trò lỗ mãng chạy trên hành lang, thấp giọng nói với giáo sư McGonagall, "Mẹ thằng bé yêu cầu, đúng rồi, Minerva, tôi nghe Andrew nói nghiên cứu của hai người có tiến triển?"

"À, đúng." McGonagall nói: "Đúng vậy, cũng nhờ Albus trợ giúp, đương nhiên vẫn chưa thể làm cúc áo biến thành bọ cánh cứng chân chính, nhưng đã tiệm cận với bọ cánh cứng thông thường, có thể bò, có thể cắn vào đồ vật khác, ngoại trừ không hoàn toàn là vật sống, thì nó cũng không khác sinh vật là mấy."

Snape đột nhiên nhớ tới thứ giống hòn than nhỏ mà Andrew biến ra hôm trước, mỉm cười nói "Có vẻ Andrew tiến triển không thuận lợi lắm."

"Vậy đã tốt lắm rồi, cậu bé mới có chín tuổi thôi. Vấn đề này yêu cầu trình độ ma pháp cực kỳ cao thâm, Albus cũng mới biến ra được bọ cánh cứng có thể mở miệng cắn hoặc bò thôi, nhưng chưa kết hợp được cả hai đặc tính đó. À, tạm biệt, Severus," Đã tới cửa phòng học Biến hình, giáo sư McGonagall cười nói: "Chiều nay anh có thời gian rảnh không? Nghiên cứu có chút tiến triển, anh có thể giúp tôi chuyển lại cho Andrew chứ?"

"Đương nhiên, Minerva." Snape khom người trả lời. Đám học trò nhìn thấy hắn như chuột thấy mèo, nhao nhao né ra xa, có một nam sinh thậm chí hoảng loạn chạy nhầm hướng vấp ngã lăn quay, "Hufflepuff trừ hai điểm, vì trò Mills không biết cách đi đường!"

Snape vừa đi khuất, đám học trò mới bình thường trở lại, có mấy người còn vây quanh cậu nam sinh vừa bị ngã kia trêu chọc giễu cợt.

Đề tài biến hình mà Andrew đang nghiên cứu cũng thong thả tiến triển, đến kỳ nghỉ lễ Phục sinh, cậu đã có thể biến ra một con bọ cánh cứng có bề ngoài hoàn mỹ!

Aliya còn mua cho Andrew một chiếc kính hiển vi và một bộ tiêu bản côn trùng, giúp cậu có cơ hội nghiên cứu cấu tạo chi tiết của bọ cánh cứng. Đến giữa mùa hè, Andrew đã có thể làm bọ cánh cứng bò một đoạn ngắn, mục tiêu tiếp theo là làm trong thân thể bọ cánh cứng sinh ra máu, hoặc ít nhất là có thứ gì đó tương tự máu.

Kỳ nghỉ hè này Snape có vẻ rất bận rộn, khi Andrew đề nghị đi tới rừng mưa nhiệt đới một chuyến, Snape cự tuyệt, "Andrew, con cần ở nhà tiếp tục học tập, phải cường đại hơn nữa mới được!" Snape nghiêm túc nói.

Gần đây Snape thường xuyên căng thẳng, Andrew không rõ nguyên nhân, nhưng Aliya biết.

Harry Potter - Cậu Bé Vàng tiếng tăm lừng lẫy - sắp nhập học, Dumbledore yêu cầu gia tăng cường độ bảo hộ của trường học, yêu cầu các giáo sư cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong lâu đài, gia tăng thêm mọi loại thần chú bảo hộ có thể sử dụng, hơn nữa nghe nói toàn bộ cú mèo trong trường đều được điều động để đưa thư nhập học tới cho Cậu Bé Vàng, chỉ vì cậu ta không chịu nhận thư!

Nhân vật đặc thù đương nhiên nhận được đãi ngộ đặc thù!

Andrew cũng khá hưởng thụ một kỳ nghỉ hè không có Snape nghiêm khắc giám sát, cuối cùng Aliya vẫn xin nghỉ để đưa con trai tới rừng mưa nhiệt đới Amazon, nhưng hai mẹ con chỉ có thể đi tới những khu vực ngắm cảnh mở ra cho người thường tham quan, cô không dám dẫn con trai xâm nhập vào sâu trong rừng, nghe nói hiện tại vẫn còn những bộ tộc ăn thịt người sống rải rác trong đó.

Sau chuyến du lịch, Andrew lại bị Michael lôi kéo tới một trại hè quốc tế về chủ đề khoa học kỹ thuật, rất nhiều thanh thiếu niên từ khắp nơi trên thế giới tới tham gia, mục đích trại hè là bồi dưỡng thói quen tư duy khoa học cho người trẻ tuổi.

Hai người bị phân vào phân tổ khác nhau, mỗi tổ được quyền lựa chọn một đầu đề nghiên cứu, có thể bao gồm toàn bộ các lĩnh vực khoa học, Andrew lựa chọn sinh vật học, mà Michael thì lựa chọn công nghệ thông tin, mỗi tổ đều có một giáo sư chuyên nghiệp trong lĩnh vực đó chỉ đạo. Từ phương thức tuyển chọn đề tài, quá trình nghiên cứu, cách ký lục kết quả, cách tổng kết thất bại,...... toàn bộ quá trình nghiêm khắc tiến hành dựa theo quy cách nghiên cứu sáng tác luận văn hiên hành, bọn nhỏ vừa thực tiễn vừa học tập, có thành quả hay không không quan trọng, vấn đề cốt lõi là bồi dưỡng tư duy thăm dò vấn đề theo quy phạm mẫu mực.

Trong thời gian tham gia trại hè, Andrew cũng thường gọi điện thoại cho Aliya, lần này cậu nói bài luận văn của tổ mình đã bị giáo sư trả về sửa chữa ba lần, nói là logic không nghiêm mật, có một cô gái cùng tổ luống cuống đến mức khóc lên.

"Chị ấy đã mười ba tuổi, thế mà còn khóc nước mắt nước mũi tèm lem!" Andrew nói, "Michael nói con gái đều như vậy, yếu đuối, mau nước mắt, cần người khác đi dỗ dành, nhưng mà, mẹ, con không thể hiểu nổi, chị ấy là nhà khoa học mà, chẳng lẽ nhà khoa học cũng cần người khác dỗ dành sao?"

Aliya nghe mà cười ngả cười nghiêng.

Cuối cùng, cô nói cho Andrew, đúng vậy, mặc kệ có phải nhà khoa học hay không, khi một nữ sinh khóc, một thân sĩ chân chính nên chủ động tiến lên an ủi, huống chi hai người còn là đồng sự!

Có lẽ vì hai chữ "đồng sự" này, Aliya cảm thấy Andrew khá vui vẻ, ngữ khí cũng hân hoan hơn nhiều, dù không nhìn thấy con trai hiện tại, nhưng Aliya cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Anrew đang nâng cằm ưỡn ngực nghiêm trang nói: "Mẹ yên tâm, con biết nên làm thế nào rồi!"

Ngày hôm sau, trong ký lục tiêu phí thẻ tín dụng mà Aliya đưa cho Andrew có thêm một khoản mua hàng, là một bó hoa và một hộp chocolate. Aliya nhìn giá cả hộp chocolate trên hóa đơn, gật gật đầu thầm tán thưởng: "Nhóc con, có tiền đồ! Con biết điều hơn cha con đấy!"

Ngẫm lại tình trạng của mình và Severus hiện tại, Aliya lại cảm thấy đau đầu không thôi.

Kỳ thật, cô cũng có chút bối rối không biết quan hệ giữa mình và Severus là như thế nào, cô sẽ không rời khỏi hắn, Aliya rất chắc chắn điều này. Nhưng mà, đây là tình yêu sao? Vậy cũng không phải, Aliya biết, vì trước kia cô từng yêu đương không chỉ một lần, loại cảm xúc này rất mạnh mẽ. Mà giữa cô và Snape lại quá bình đạm, quan hệ của hai người tuy rất ổn định, nhưng lại hoàn toàn không có chút tình cảm mãnh liệt nào......

Có lẽ, cứ duy trì hình thức như vậy ở chung cả đời cũng không tồi......

"Khi nào Andrew trở về?" Snape đứng tựa vào khung cửa bưng chén trà hỏi.

"Ừm, buổi chiều ngày kia, tôi sẽ tới nhà ga đón thằng bé. Hay là chúng ta cùng đi đi? Tối hôm qua Andrew còn oán giận nói Gương Hai Mặt của anh hình như không nhạy." Aliya đang chiên bò bít tết, nhỏ giọng oán giận một chút, gần đây Snape hơi xem nhẹ Andrew.

Snape hiểu, "Được, đúng rồi, tôi muốn chín ba phần."

"Vâng, chủ nhân của ta!" Aliya trợn trắng mắt liếc hắn, cái người này chưa bao giờ động thủ giúp cô, chỉ biết mở miệng chỉ huy người.

Trên bàn có bò bít tết cùng salad, còn cả rượu vang đỏ, "Cho nên," Aliya ngồi xuống bàn, cài xong khăn ăn, hỏi, "Sự kiện kia thế nào rồi?"

"Hửm?" Snape cúi đầu cắt bò bít tết: "Sự kiện nào?"

"Anh biết đấy, Harry Potter." Rót rượu cho cả hai người, Aliya nói thẳng.

"Cô cảm thấy hứng thú với Cậu Bé Vàng?" Snape bưng ly lắc nhẹ, nhìn rượu vang đỏ đảo quanh, nhìn Aliya nhưỡng mày.

"Không, tôi không có hứng thú với một tên nhóc mười một tuổi, điều tôi muốn biết là thái độ của Dumbledore đối với anh, và thế cục biến hóa. Cậu Bé Vàng - người đánh bại Kẻ Thần Bí mười năm trước - sắp trở lại thế giới phù thủy, thời điểm loạn lạc sắp tới a!"

Snape khẽ cười, đúng vậy, bình yên đã lâu rồi, cuộc sống trước khi gặp Aliya và Andrew, hắn cũng sắp quên......

Aliya dự liệu không sai, Harry Potter, dù cố ý hay vô tình, chính là cỗ máy thu hút phiền toái.

Thế giới phù thủy bình tĩnh mấy chục năm bởi vì Harry Potter xuất hiện mà bắt đầu rung chuyển, mà Snape còn nói cho cô, trong trường học có một vị giáo sư mới tới, mà người này rất có thể là một Tử Thần Thực Tử; so với tin tức này, chuyện Harry Potter mới năm nhất mà có thể tiến vào đội tuyển Quitdditch nhà Gryfindor thực sự quá bé nhỏ không đáng kể.

Một Tử thần Thực tử có thể trà trộn vào trường học? Dumbledore biết chuyện này nhưng lại để mặc? Tình huống này có chút vi diệu, Aliya lôi ra một đống báo chí cũ xem xét, đám báo lúc trước đã bị Snape làm biến mất, cô lại đi mua một bộ khác.

Đây hiển nhiên không phải trạng thái ứng đối địch nhân, ngược lại? Ngược lại giống như đang thiết lập một cái bẫy? Mồi nhử chính là Harry Potter, như vậy, Dumbledore đang dụ dỗ ai đây? Tử thần Thực Tử? Hay là bản thân Voldemort?

Aliya nhìn kỹ chuyên mục của một phóng viên tên Rita Skeeter trên tờ báo phát hành 10 năm trước, cô ta viết: "Thi thể của Kẻ Thần Bí biến mất một cách bí ẩn, các Tử Thần Thực Tử cuồng nộ, ngay đêm đó đã có ba phù thủy mất tích......"

Nếu tin tức này là sự thật, như vậy, Voldemort thuộc về trường hợp sống không thấy người chết không thấy xác, Aliya dựa lưng vào đầu giường, dùng bút đỏ đánh dấu vào chữ "thi thể". Lần này, mục tiêu của Dumbledore, nếu không phải Voldemort, thì ít nhất cũng là thành viên chủ chốt trong tổ chức Tử Thần Thực Tử.

Ai nha, chết tiệt! Aliya ném bút, ôm đầu thấp giọng mắng, chỉ là suy đoán! Một chút chứng cứ rõ ràng cũng không có, nguồn tin tức thật sự quá ít, lại không thể đi hỏi Severus, hắn có vẻ rất chán ghét chủ đề này. Hơn nữa, chỉ cần liên quan đến Harry Potter, trừ một ít oán giận hoàn toàn không có tác dụng gì, Severus luôn giữ mọi chuyện kín như bưng.

Nhưng hiện tại, ngoại trừ Severus, cô hoàn toàn không có nguồn tin nào khác, gần đây Aliya nôn nóng hơn trước nhiều, đặc biệt là nghĩ đến chỉ hai năm sau Andrew sẽ tới Hogwarts, cô liền gấp đến độ xoay vòng vòng......

"Cái gì? Là Voldemort? Không phải là một người sao? À, một giáo sư sao? Chẳng lẽ không có ai biết Voldemort trông như thế nào sao? Không có ai nhận ra hắn ta sao?" Aliya đấm mạnh vào cái bàn, cao giọng gầm rú.

Andrew giận thót tim, lui lui trốn tránh, mẹ thật đáng sợ, quay qua nhìn cha, okay, hai người có thể ở bên nhau cũng không có gì lạ! Mẹ đang giận dữ gào thét, vậy mà cha hoàn toàn không chút sứt mẻ, ngay cả chén trà trên tay cũng không sóng sánh tí nào.

Snape bình tĩnh nói: "Không phải thật thể, hắn bám ở đây," hắn chỉ chỉ cái ót, "Là người hai mặt, một mặt là Quirrell, một mặt là kẻ đó."

Aliya ngơ ngẩn ngồi xuống, không biết nói gì hơn, phương thức Chúa tể Hắc Ám lên sân khấu quả nhiên thực, ừm, thực độc đáo......

Cho nên, ở năm thứ hai, khi biết Hogwarts xuất hiện một con Tử Xà ngàn năm, Aliya không mất bình tĩnh nữa, ngẫm lại xem, Voldemort còn cùng Cậu Bé Vàng ôm nhau khiêu vũ kìa, một con Tử Xà, cũng thường thôi!

Aliya cảm thấy, có lẽ cô nên đồng tình Cậu Bé Vàng đáng thương này, thử nghĩ lại xem, một cậu bé mới mười hai tuổi đã phải đối mặt những chuyện kinh dị này, nếu cha mẹ cậu ta còn sống trên đời, tuyệt đối sẽ lôi Dumbledore lên dàn tế thiêu sống.

"Hay là chúng ta đưa Andrew tới nước Pháp học tập đi," Aliya cau mày nói với Snape, đề tài này đã lặp đi lặp lại nhiều lần trong hai năm qua, "Một giáo sư bị Voldemort bám thân, một con Tử Xà ngàn năm chạy loăng quăng trong trường, một tên Tử Thần Thực Tử vượt ngục, có trời mới biết liệu ngày mai có phải đích thân Voldemort thống lĩnh đội quân Tử Thần Thực Tử công phá Hogwarts hay không. Hai người cũng từng nói Beauxbatons rất tốt mà! Ở đó khí hậu ấm áp quanh năm, ngài mai chúng ta liền đưa Andrew đi thôi."

"Aliya! Đừng tùy tiện nói ra cái tên kia!" Snape sắc mặt tái nhợt, "Đừng lo lắng quá nhiều, chúng ta đã sớm quyết định rồi còn gì, ở Hogwarts còn có tôi, có Dumbledore, cô có thể yên tâm để Andrew một mình ở nơi xa xôi như nước Pháp sao?"

Đương nhiên nguyện ý! Chỉ cần nơi đó không có Voldemort, kể cả Andrew muốn tới Brazil đi học cô cũng nguyện ý! Nhìn Harry Potter xem, đối tượng trọng điểm bảo hộ đấy, nhưng cậu ta đã gặp phải những thứ gì!!!

Nhưng Aliya cũng hiểu, đây là chuyện không thể sửa đổi, cô ngồi im một lúc, chờ mình bình tĩnh lại mới hỏi: "Thứ bảy này chúng ta cùng đưa Andrew tới Hẻm Xéo mua đồ đi, thằng bé cần một cây đũa phép, cũng nên may thêm mấy bộ áo chùng, đúng rồi, Andrew có thể mang Little Bear tới trường học, tôi phải liệt ra một danh sách." Aliya đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến: "Năm nay giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám là ai? Đừng là Tử Thần Thực Tử nữa, một tên bao cỏ cũng tốt hơn một Tử Thần Thực Tử."

"Hừ" Snape đen mặt, "Cũng không khác gì mấy, Remus Lupin, giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám năm nay."

"Cái tên này có chút quen tai," Aliya nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhìn Snape mặt đen sì, đột nhiên nhớ đến: "Đạo...... nhóm Đạo tặc, là người...... người sói!"

Snape gật gật đầu.

"Lạy Chúa tôi!" Aliya nhũn người ngã vào sô pha, "Dumbledore là lão già hồ đồ! Để một người sói tới trường làm giáo sư! Ôi Chúa ơi, trời đất ơi! Một Tử thần Thực tử vượt ngục, một đám Giám Ngục, còn thêm một người sói, Andrew, Andrew của ta," Aliya bụm mặt run rẩy, "Sev! Sev!" Cô đột nhiên nhảy dựng lên, túm lấy cánh tay Snape thấp giọng gào thét: "Bảo vệ Andrew, nhất định phải bảo vệ thằng bé, đừng để thằng bé phải chịu chút thương tổn nào, nếu Andrew xảy ra chuyện, tôi cũng không sống nổi nữa!!!"

Thấy cô vùi đầu trong ngực mình nức nở, Snape bất đắc dĩ thở dài, nâng tay lên vỗ vỗ lưng Aliya, động tác cứng ngắc nhưng có vẻ rất quen thuộc, mấy năm nay, chỉ cần nhắc tới đề tài này, Aliya rất dễ kích động, hắn đã quen nếp mà an ủi cô.

"Cha, mẹ lại làm sao vậy?" Thật vất vả trấn an được Aliya, Snape mới đi ra khỏi phòng ngủ thì bị Andrew ngăn lại, cậu nhỏ giọng hỏi.

"Cô ấy có chút khẩn trương." Snape tận lực lựa chọn một từ ngữ phù hợp, "Con biết đấy, Andrew, mẹ của con lần đầu tiên phải rời xa con lâu đến vậy, cô ấy có chút, ừm, không khống chế được cảm xúc."

"Ài, mẹ cũng thật tội nghiệp." Andrew cũng buồn bực thở dài, "Mẹ bị lưu lại một mình, mỗi ngày tan tầm về nhà lại phải đối mặt với căn nhà trống vắng, không có ai để nói chuyện, chỉ nghĩ thôi con cũng thấy khó chịu rồi, đúng rồi, con có thể viết thư về nhà mỗi ngày, để con vào nói cho mẹ."

"Mẹ!" Snape nghe Andrew trò chuyện cùng Aliya, vô lực thở dài, con trai chỉ đi học thôi mà, cứ như vài chục năm không thể gặp mặt ấy. Nghe tiếng hai mẹ con rì rầm trò chuyện, có vẻ không thể kết thúc ngay được, Snape cúi xuống nhíu mày nhìn bụng mình, lại quay đầu nhìn Aliya đang dịu dàng xoa xoa đầu con trai nói nhỏ, khi nào mới nấu cơm a? Tôi đói bụng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro