Chương 43: Mưu cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Andrew trợn tròn mắt buồn bực nhìn chằm chằm cái chảo đang không ngừng bốc lên cột khói đen đặc, tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng mình làm đúng theo từng bước ghi trong thực đơn mà...... Quay sang lật lật cuốn sách dính đầy dầu mỡ, Andrew nhíu mày càng chặt, không sai mà, 3g hạt tiêu xay, hai muỗng sốt cà chua, nhưng món mì Ý thành phẩm tuyệt đối không phải màu đen và bốc khói đen sì!

"Khụ khụ khụ, Andrew, con đang làm gì vậy?" Snape phẩy phẩy tay xua xua bớt khói, toàn bộ phòng bếp hiện tại đều bị khói đen bao phủ.

"Cha!" Andrew giống như tìm được cứu tinh, "Cha giúp con xem đi, mì Ý của con sao lại thành thế này?"

Mì? Cái đống đen sì như than cốc này? Snape vội vàng mở cửa sổ cho khói thoát ra ngoài, "Con đang làm bữa trưa? Mẹ con đi đâu rồi?"

"A, mẹ phải tới dàn nhạc, còn nói hôm nay sẽ về muộn, cha, con đói!" Andrew ôm bụng ủ rũ nói.

"Aliya không làm sẵn đồ ăn để lại?" Snape kinh ngạc hỏi, để Andrew phải đói bụng, Aliya tuyệt đối không làm vậy, cô thà rằng không ngủ cũng sẽ bò dậy cớm nấu cơm cho con trai.

"Mẹ có để lại, nhưng lúc trưa bị Little Bear làm đổ rồi." Andrew cau mày nhìn thùng rác, nghiêm túc tự hỏi có nên nhặt đồ ăn ra không, buổi sáng mẹ đã đổi túi mới, hẳn là vẫn sạch sẽ?

Còn chưa kịp thực thi ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Snape đã thay cậu bé quyết định. "Andrew, chúng ta ra ngoài ăn." Snape vươn đũa phép, vật thể đen sì trong chảo biến mất.

"A, đừng mà, cha, con không muốn ra ngoài ăn, con đã phải ăn đồ hâm nóng lại gần hai tháng rồi, con muốn ăn cơm canh nóng hổi vừa ra lò, cha, dạ dày con không tốt mà, không thể ăn đồ ăn bên ngoài đâu!" Andrew kêu thảm, cậu không thích ăn mấy loại đồ ăn nhanh dính dính như pizza gì gì đó, nhưng nếu muốn tới nhà hàng chính tông thì lại phải thay đồ chính thức, quá phiền!

Snape cau mày nhìn nói niêu xoong chảo trên bệ bếp, hắn chưa bao giờ nấu cơm, có gia tinh rồi thì cần gì phải đụng vào nữa!

"Thôi được rồi," hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói, "Andrew, đi cùng cha." Snape cầm tay Andrew bước tới trước lò sưởi âm tường, tay bốc một nắm bột Floo.

"Cha, con không muốn tới tiệm ăn. Cha ~~~" Andrew túm áo chùng Snape, chơi xấu không cho hắn đi vào lò sưởi.

"Andrew, buông ta ra!" Snape dùng sức rút rút tay áo, "Con là tên nhóc ba tuổi sao? Không phải đi nhà ăn, cùng ta tới Hogwarts, ở đó có gia tinh nấu cơm!"

"Hogwarts!" Nghe vậy Andrew lập tức ôm chặt đùi Snape, "Cha, thật sự được tới Hogwarts sao? Wow! Quá tuyệt vời, bây giờ chúng ta sẽ Độn thổ đúng không cha? Độn thổ!" gần đây cậu rất hứng thú với phép thuật này, nhưng cha lại không chịu dạy.

"Andrew! Hogwarts không cho phép Độn thổ! Ta từng nói cho con rồi! Con đi trước đi, ném bột Floo, đọc rõ ràng 'Hogwarts, văn phòng giáo sư Snape', nói!"

"Hogwarts, văn phòng giáo sư Snape!" Andrew hét lớn, bang một tiếng, cậu biến mất trong lò sưởi âm tường.

Khi Snape bước ra khỏi lò sưởi, Andrew đã nhìn chằm chằm vào tủ độc dược, hai mắt sáng lấp lánh, kinh ngạc cảm thán, "Cha, đây là kho độc dược của cha sao? Thật nhiều loại con không biết."

"Ừ," Snape khẽ hừ một tiếng, "Con còn phải học nhiều," dùng đũa phép gõ gõ mặt bàn, một gia tinh đột nhiên xuất hiện, Andrew từng gặp loại sinh vật này trong vài cuộc lữ hành, cho nên cũng không kinh ngạc, "Chuẩn bị một bữa cơm trưa, phải có canh và hoa quả, không cần điểm tâm ngọt."

"Vâng, thưa ngài." Gia tinh biến mất.

"Cha, Hogwarts cũng có gia tinh sao?" Andrew chỉ từng thấy gia tinh trong nhà một vài phù thủy quý tộc.

"Đúng vậy, có rất nhiều. Andrew, đi giày vào!" Snape nói, trong nhà trải thảm lông kín sàn, còn có cái 'máy sưởi' gì đó bật suốt cả ngày, Andrew đi chân trần cũng không sao, nhưng ở Hogwarts thì không được, đặc biệt là ở dưới hầm.

"Cha, con rất tò mò, nếu vừa rồi con nói 'văn phòng của cha', mạng Floo sẽ đưa con đến chỗ nào?" Andrew vừa cúi đầu xỏ giày vừa nói.

Snape đang xem sách, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ bình thản nói, "Lần sau con có thể thử."

"Dạ, con nghĩ có lẽ là không tới được chỗ nào hết, hoặc chính là một nơi có âm đọc gần giống với 'văn phòng của cha', vừa lúc nơi đó có một cái lò sưởi âm tường, hơn nữa là lò sưởi có đăng ký mạng Floo với Bộ Pháp Thuật."

Andrew cầm lấy gia tinh bưng tới bàn ăn, múc một thìa canh, nhẹ nhàng thổi thổi một chút mới ưu nhã đưa vào miệng. Chờ nuốt xong mới nói: "Tuy rằng khả năng này tỉ lệ không lớn, nhưng con vẫn muốn thử xem, cha, khi đó cha cùng con thử được không? Lỡ đâu đến một nơi xa lạ thì cha có thể đưa con về."

"Hoá ra ta cũng là gia tinh?" Snape nói, ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn Andrew ưu nhã dùng bữa, lễ nghi bàn ăn khá tốt, vừa lòng gật gật đầu.

"Mới không có đâu, cha là cha của con mà, đương nhiên cha không phải gia tinh!" Andrew cười hì hì.

Snape cũng cười theo, đúng vậy, hắn là cha của Andrew, đương nhiên thằng bé sẽ tin tưởng hắn, tin tưởng người cha này có thể trợ giúp mình giải quyết bất luận vấn đề gì.

Dùng khăn ăn thơm nức nhẹ nhàng lau lau khóe miệng, Andrew tỏ vẻ chính mình no rồi, đi bộ một vòng quanh văn phòng của cha, lại ghé qua bên cạnh cha làm nũng: "Cha, chiều nay con có thể ở đây được không?"

"Hửm? Không muốn về nhà?" Snape vẫn nhìn chăm chú vào cuốn sách trong tay, không ngẩng đầu lên.

"Không muốn đâu, về nhà thì con phải ở một mình, Michael bị phu nhân Cooper đưa tới lớp học bổ túc, mẹ lại không có nhà, cha, cho con ở đây đến tối đi mà, được không cha?" Andrew ôm tay Snape lắc lắc.

"Nếu con biểu hiện tốt." Snape không dao động, vẫn tiếp tục đọc sách, "Ta có thể dẫn con đi đi thăm quan lâu đài, nhưng có điều kiện."

"Con biết!" Andrew giơ ba ngón tay phải, nghiêm mặt bảo đảm, "Con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không chạy loạn, bảo đảm giống cái đuôi nhỏ bám theo cha một tấc cũng không rời!"

"Bang" dùng sách nhẹ gõ trán Andrew, Snape hơi sẵng giọng: "Không được nói linh tinh!"

Andrew không để ý, ngây ngô cười, đơn giản ghé vào ghế ôm lấy đùi cha, tiếp tục cầu xin: "Cha, chúng ta đi tản bộ đi, cơm nước xong yêu cầu tiêu thực, hôm nay thời tiết lại tốt như vậy, cha, đi tản bộ đi mà, đối với thân thể chúng ta đều có lợi."

Giờ thì sáng tỏ rồi, Snape trừng Andrew một cái, nhưng vẫn buông cuốn sách trong tay, lấy một chiếc áo chùng dày ném cho Andrew: "Mặc vào!"

Andrew vui vẻ cực kỳ, lon ton theo đuôi cha, vừa đi vừa hỏi, "Cha, văn phòng của cha nằm dưới tầng hầm sao?"

"Ừ."

"Đây là phòng học độc được đúng không cha? Thật lớn a? Ha ha, cha, đây là bút lông chim chúng ta mua ở nước Pháp."

Hai cha con vừa mới bước ra khỏi phòng học độc dược liền gặp được một người.

"Chào buổi chiều, giáo sư Snape." Người đó khom lưng cung kính nói với Snape. Ngẩng đầu nhìn thấy Andrew phía sau Snape, lập tức mở miệng muốn quát mắng.

"Chào buổi chiều, Filch. Andrew, chào hỏi." Snape lập tức lên tiếng chặn miệng Filch, quay đầu ý bảo Andrew tiến lên.

"Ngài Filch, chào buổi chiều, rất hân hạnh được gặp ngài." Andrew treo lên nụ cười ấm áp, vươn tay phải, "Cháu là Andrew, hôm nay cha mang cháu tới Hogwarts tham quan, hy vọng không quấy rầy."

"À," Filch ngốc lăng, không biết là vì một tiếng "Cha" kia, hay là vì Andrew lễ phép ôn hòa chào hỏi, "Xin, xin chào." Lão nắm lấy bàn tay Andrew, lắc mạnh.

"Wow, mèo con, đôi mắt thật xinh đẹp a, cha, đôi mắt nó thật giống Romeo, thật xinh đẹp, nó tên là gì vậy, ngài Filch?" Andrew reo lên, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm con mèo trong lòng Filch, cậu nhóc muốn nuôi một con mèo từ lâu rồi, nhưng mà cha cùng mẹ đều không đồng ý, đều nói rằng có Little Bear là đủ rồi.

"Là cô ấy, cậu Snape nhỏ," Filch thái độ tốt hơn nhiều, thậm chí còn tươi cười, trìu mến vuốt lưng con mèo, nói, "Cô ấy là phu nhân Norris."

"Xin chào, phu nhân Norris" Andrew cúi đầu nhìn đôi mắt mèo to tròn kia, "Cháu, cháu có thể sờ sờ cô ấy không?" Andrew ngẩng đầu hỏi, ánh mắt dần hiện ra khẩn cầu.

"A, đương nhiên, đương nhiên có thể, cậu Snape." Filch khom lưng cẩn thận đặt phu nhân Norris xuống trước mặt Andrew, "Meo, meo," Andrew vừa gãi gãi cằm phu nhân Norris, vừa nhẹ giọng học tiếng mèo kêu.

"Andrew, đi thôi!" Chờ con trai chơi một lát, Snape lên tiếng.

"A, vâng." Andrew cười cười vẫy tay chào Filch, "Ngài Filch, tạm biệt, phu nhân Norris, tạm biệt nha, meo, meo,...... cha, chờ con với!" Andrew chạy đuổi theo Snape, nắm lấy ống tay áo hắn ngửa đầu nhìn cha cười ngây ngô.

Snape nhịn không được vươn tay gõ trán Andrew, nhóc con này. Nhưng ở góc độ Andrew nhìn không tới, đũa phép của Snape chỉ về hướng Filch đứng đó không xa, nụ cười trên mặt lão giám thị gầy gò đột nhiên cứng đờ, đến khi hai cha con biến mất sau khúc ngoặt, ông ta mới giật mình tỉnh lại, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, thấp giọng lẩm bẩm: "A? Sao mình lại ở đây nhỉ? Vừa nãy hình như có người đi qua, hay là không có?"

Snape dẫn Andrew đi tới khu nhà kính phía sau lâu đài, giáo sư Sprout đã về nhà nghỉ lễ Giáng Sinh, trước khi đi bà đã giao chìa khóa nhà kính cho Snape nhờ hắn hỗ trợ chăm sóc đám cây cối.

Snape trực tiếp đi tới nhà kính số 2, "Andrew, ở đây có một vài loại thực vật ma pháp, con phải nghiêm túc nghiên cứu!"

Ài, Andrew âm thầm bĩu môi, chỉ có thể đánh tan ảo tưởng về một chuyến thám hiểm tòa lâu đài cổ kính mỹ lệ, chú tâm nghe cha giảng giải về mấy loại thực vật ma pháp mới. Đại đa số thực vật trong nhà kính này Andrew đều biết, hai cha con đi vòng quanh toàn bộ nhà kính, vừa giảng giải vừa khảo sát kiến thức cũ, một buổi chiều nhanh chóng trôi qua.

Khi ra khỏi nhà kính, Andrew lại có chút chưa đã thèm, cậu thích loại phương pháp học tập tràn ngập áp lực này, bài giảng ở trường học thực nhàm chán, tri thức mà các giáo viên giảng dạy gần như đã hiểu hết rồi, nhưng mà dù cầu xin thế nào mẹ cũng không chịu đồng ý cho cậu nhảy lớp.

"Con cứ coi những lúc đi học ở trường thành thời gian nghỉ ngơi cùng giải trí là được, sau khi tan học mỗi ngày mới là thời gian học tập chân chính." Nguyên văn câu nói của mẹ là như thế đấy.

Đương nhiên, ngoại trừ hai ba tiếng đồng hồ nhàm chán ngồi trong lớp học, thời gian còn lại vẫn tương đối thú vị, cậu cùng Michael tham gia đội bóng đá, cũng từng đạt giải quán quân trong giải bóng đá thiếu niên thành phố; cậu còn sáng chế một vài người máy nhỏ, nhưng không thể mang đi tham gia thi đấu, bởi vì cha nói một vài linh kiện phải sử dụng ma pháp mới hoạt động, haizzz, cậu luôn khống chế không được......

Mỗi buổi chiều tan học, mới là thời gian học tập chân chính, cha thực nghiêm khắc, không cho phép cậu có chút sai lầm, hơn nữa Andrew phát hiện, dần dần lớn lên, yêu cầu của cha cũng càng ngày càng cao, lúc bắt đầu chỉ cần điều chế ra độc dược thành phẩm, hoặc là thi triển ra bùa chú, cha sẽ vừa lòng.

Nhưng đến bây giờ, cha yêu cầu cậu phải tự nghiên cứu, tìm tòi phương pháp tiện lợi hơn, hiệu quả hơn so với sách giáo khoa, Andrew cảm thấy mình làm không tốt lắm, tuy mẹ nói như vậy đã rất tuyệt, nhưng hình như cha vẫn không quá hài lòng......

Đến tận khi ăn bữa tối, Andrew vẫn suy nghĩ về loại cỏ Ô Đầu vừa nhìn thấy, chu kỳ nở rộ của nó là vào đêm trăng tròn, mọi người đều biết, đêm trăng tròn cũng là thời điểm người sói biến thân, mẹ luôn nói mỗi vật thể tồn tại trên thế gian này đều có thể chế ước lẫn nhau, như vậy thì loài cỏ Ô Đầu này liệu có thể ảnh hưởng đến người sói hay không đây? Nhưng vì sao trong thành phần chế tác dược Wolfbane của cha hoàn toàn không có cỏ Ô Đầu? Hay là mình nghiên cứu thử xem?

"Hửm?" Khi Andrew nói ý tưởng của mình cho Snape, hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: "Hiện tại cỏ Ô Đầu chỉ được dùng trong các loại độc dược có tác dụng gây tê, mà tác dụng chủ yếu của độc dược Wolfbane là làm người sói đánh mất năng lực hành động trong thời kỳ biến thân, con có thể thử xem."

Được cha tán thành, Andrew hưng phấn dùng cái muỗng gõ gõ mâm, cười toe toét.

"Mau ăn cơm! Đợi lát nữa con tới chỗ Hagrid tiếp Little Bear đi!" Snape liếc Andrew, thấp giọng nói.

"Ủa? Cha để Little Bear ở chỗ bác Hagrid sao?" Andrew biết Hagrid, lễ Giáng Sinh vài năm gần đây mẹ đều chuẩn bị một phần quà cho bác ấy, món quà năm nay còn là chính tay cậu đóng gói, mỗi lần cả nhà ra ngoài lữ hành đều nhờ Hagrid hỗ trợ chăm sóc Little Bear và Romeo.

Snape nắm tay Andrew đi tới ngôi nhà ven Rừng Cấm, nghe nói trong Rừng Cấm có Bạch Kỳ Mã, Nhân Mã, còn có rất nhiều sinh vật thần kỳ khác sinh sống, Andrew tò mò nhìn khu rừng rậm thần bí này. "A", Andrew xoa xoa cái mũi, hậu quả của việc không chú tâm nhìn đường chính là đụng phải cha.

Snape nghiêm khắc trừng Andrew một cái, sau đó gõ vang cánh cửa căn nhà đá.

"A, giáo sư Snape, anh tới đón Little Bear phải không? Mời vào." Một người người khổng lồ cao lớn xuất hiện, Andrew kinh ngạc ngước nhìn, so với vị này, người cha vốn vô cùng cao lớn trong mắt cậu bé dường như cũng trở thành đứa trẻ, "A? Cháu là Andrew đúng không?" Hagrid cười tủm tỉm nhìn Andrew, "Cảm ơn quà Giáng Sinh của cháu, Fang thực sự rất thích nó." Trên thiệp Giáng sinh Aliya luôn đề cả tên mình và con trai, quà tặng cho Hagrid năm nay chính là một món đồ nghiến răng cho chó loại siêu bền.

"Hì hì, cám ơn bác Hagrid, lễ vật của bác cũng rất đặc biệt, cháu chưa từng gặp qua những chiếc lông Bạch Kỳ Mã xinh đẹp như vậy." Thái độ hoàn toàn khác với khi gặp Filch, hiện tại Andrew thực nhiệt tình chân thành, dường như là một loại thiên phú vậy, cậu luôn biết cách làm người xung quanh vui vẻ.

Nhìn con trai và Hagrid vừa gặp đã thân thiết như thể hận gặp nhau quá muộn, Snape cảm thấy, ở rất nhiều phương diện Andrew vẫn là chịu ảnh hưởng của mẹ, Aliya cũng rất hiểu biết nhân tâm, sở trường nhận biết tính cách người khác, người nào có thể thân cận người nào nên tránh xa, hai mẹ con dường như có một bản năng cực nhạy về việc tránh né nguy hiểm.

Aliya cũng không hy vọng Andrew trở thành như vậy, cô từng nói với hắn, chính cô bởi vì trải nghiệm thời thơ ấu nên mới mẫn cảm hơn người khác, nhưng Andrew không cần phải thế...... cô vẫn luôn hy vọng con trai mình là một vương tử hạnh phúc vô tư lự, nhưng, cô ấy đã quên mất một điiều, một ngày nào đó, vương tử rồi sẽ trở thành quốc vương, Snape thầm nghĩ, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

Sau vài lần Andrew tới trường học, gần như toàn bộ giáo sư ở Hogwarts đều biết đồng sự của họ - Viện trưởng Học viện Slytherin - Severus Snape có một đứa con trai thông minh, đáng yêu lại vô cùng lễ phép. Đương nhiên, chuyện hắn chưa từng kết hôn mà lại có con này, cũng là một trong những chủ đề bị vài giáo sư bảo thủ lôi ra nghị luận......

Bọn học sinh đều nghỉ, các giáo sư khá rảnh rỗi, rất vui lòng tìm một cơ hội dùng trà chiều cũng Andrew đáng yêu. Vì thế, mỗi lần dẫn Andrew đến trường học, dù chính Snape muốn gặp con trai cũng khó.

Hôm thì cùng giáo sư Sprout ở nhà kính đào tạo thực vật ma pháp, làm bùn đất dính đầy người mới chạy về hầm; lúc lại cầm cuốn sách thật dày cùng giáo sư McGonagall thảo luận về phương diện biến hình, tỷ như hiện tại Andrew đã có thể biến sinh vật thành đồ vật, ví dụ như biến bọ cánh cứng thành một cái cúc áo, nhưng nếu muốn biến một cái cúc áo thành một con bọ cánh cứng chân chính thì sao? Không phải vật chết chỉ có bộ dáng giống bọ cánh cứng, mà là sinh vật, cái loại có thể chạy có thể nhảy ấy!

Nhưng Andrew vẫn thích bám theo Hagrid nhất, vì Hagrid thường xuyên dẫn cậu đi xem những 'động vật nhỏ đáng yêu'......

Giáo sư Fliwick cũng từng ra sức khen ngợi Andrew, "Trò ấy mới hơn tám tuổi đã có thể thi triển thần chú Avis hoàn mỹ! Còn là dùng đũa phép nhi đồng để thi triển! Severus, con của anh chính là thiên tài!"

Avis: Bùa gọi chim - Tạo ra một bầy chim từ đũa phép của người dùng thần chú, có thể dùng chung với bùa Oppugno (tác dụng xác định mục tiêu) để tấn công. Hermione từng dùng Avis kèm Oppugno để tấn công Ron trong tập 6; bùa Oppugno cũng chính là bùa chú mà Dobby dùng để điều khiển trái Bludger rượt theo Harry trong tập 2.

Lúc ấy Snape chỉ khẽ cười, thong thả nói, "Giáo sư Fliwick, tôi không thể phủ nhận Andrew có chút thiên phú nho nhỏ ở phương diện bùa chú, nhưng còn cách xa so với thiên tài thực sự, thằng bé còn cần nỗ lực nhiều hơn, Andrew, không được nhặt thịt ra! Ăn hết!" Snape đột nhiên quay sang Andrew quát.

Đứa nhỏ này hồi học kỳ 1 đã tham gia vào cái "Hiệp hội bảo vệ động vật" trong trường học, sau đó bắt đầu tuyên bố mình sẽ không ăn thịt nữa, "Bởi vì thứ chúng ta đang ăn chính là thi thể của động vật!", Andrew đã nói vậy đấy, kết quả là bị cha gõ cho một cú khá đau ngay giữa trán.

Andrew nhăn nhó dùng nĩa xiên một khối thịt gà cẩn thận đưa trong miệng, đôi mắt vẫn không ngừng liếc liếc sang Snape, hy vọng cha thay đổi chủ ý, nhưng không, cuối cùng cậu chỉ có thể miễn cưỡng ăn thêm mấy miếng thịt gà trong đĩa, mếu máo như sắp khóc.

"Andrew," Dumbledore buông dao nĩa, ôn hòa nói: "Cha con nói đúng, kén ăn không phải là một thói quen tốt."

"Nhưng mà, đây là động vật mà, chúng thật tội nghiệp, bị giết chết, lại còn bị ăn luôn." Andrew vẻ mặt đưa đám trộm liếc sang cha.

"Hừ! Lại là đám lý luận quái đản của Muggle!" Snape hừ lạnh.

"Cha, đây là kỳ thị chủng tộc!" Andrew hô to, "Mẹ đã nói, mỗi người sinh ra đều bình đẳng! Dù là người thường hay phù thủy, lý luận chính xác nên được công nhận!"

Andrew vừa dứt lời, trên bàn cơm lập tức không còn thanh âm, các giáo sư đều kinh ngạc dồn mắt vào Andrew.

Mình nói gì sai sao? Andrew nhìn mọi người có chút sợ hãi, vì sao tất cả mọi người đều nhìn qua đây vậy, "Cha, cha," theo bản năng, nhóc nghiêng nghiên người sang gần Snape tìm kiếm bảo hộ.

Snape làm như không nhìn thấy thái độ lạ lùng của các đồng sự, vẫn nghiêm khắc nhìn Andrew nói: "Đây là giảo biện. Trước không nói đến mẹ con nói như thế nào, bản thân quan điểm của con chính là sai lầm! Có vài loại động vật chính là dùng để ăn, đây là giá trị tồn tại của bọn chúng! Andrew, vấn đề này đêm nay chúng ta lại thảo luận sau, hiện tại con nên ăn cơm!"

Andrew vẫn cảm thấy cha nói không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra luận cứ nào để phản bác, chỉ có thể bĩu môi nói, "Nhưng con ăn không vô, con không thoải mái, cứ nghĩ đến lúc chúng còn sống."

"Vậy khi ăn gà tây trong lễ Giáng sinh sao con không nói mình không thoải mái, ta nhớ lúc ấy con còn khen gà tây rất ngon."

"Đó là vì cha gạt con, cha nói gà tây mọc ra từ trên cây!" Nhắc tới việc này, Andrew liền tức giận!

"Phụt!" Giáo sư Spruot nhịn không nổi nữa, bà vội vàng bụm miệng ngăn tiếng cười phát ra, nhưng bả vai vẫn run run rẩy rẩy, những giáo sư khác cũng đang nỗ lực nghẹn cười.

Trên thực tế, đây là chủ ý của Aliya, sau khi Andrew cự tuyệt ăn thịt, hắn có chút lo lắng hỏi Aliya xem nên làm gì, Aliya tỉnh bơ nói, "Vậy thì cứ bảo những thứ này hái từ trên cây xuống là được, dù sao thì sau khi nấu nướng thằng bé cũng chẳng nhận ra đây là thứ gì."

Snape cũng nỗ lực nhịn cười, cầm lấy đĩa của Andrew gạt hết thịt gà sang đĩa mình, sau đó lấy cho Andrew một ít thịt xông khói cắt nhỏ, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, đúng vậy, đương nhiên là hái từ trên cây xuống, không tin thì con có thể hỏi mẹ, được rồi, không muốn ăn thịt động vật cũng được, cái này đào từ trong đất, giờ con có thể ăn rồi chứ!"

Andrew có chút hoài nghi, nhưng mà mẹ cũng nói vậy...... chắc là đúng rồi, cậu nhóc yên tâm cúi đầu ăn thịt xông khói.

Mấy vị giáo sư khác kinh ngạc nhìn sang Snape, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, trước dỗ thằng bé ăn xong rồi tính sau.

"Andrew," Dumbledore đột nhiên nói, "Ta nghe giáo sư McGonagall nói, con muốn biến cúc áo thành bọ cánh cứng thực sự đúng không?"

Andrew gật đầu thật mạnh, giáo sư McGonagall nói chuyện này rất khó, bởi vì vật sống có thể biến thành vật chết, nhưng muốn biến vật chết thành vật sống, lại còn có thể hoạt động, vậy cần phải trao sinh mệnh cho nó, điều này gần như không thể thực hiện.

"Có lẽ buổi chiều con có thể tới văn phòng của ta, trước khi trở thành hiệu trưởng Hogwarts, ta cũng từng là giáo sư môn Biến hình nha!" Dumbledore nháy nháy mắt.

"Thật sao?" Andrew hưng phấn hô lên, "Thật tốt quá, cảm ơn giáo sư, a," Andrew quay đầu sang nhìn cha, "Cha, phần nguyên liệu độc dược chiều nay có thể dời xuống buổi tối xử lý được không? Con có thể bỏ một buổi xem TV. Được không cha???"

Snape liếc nhanh qua Dumbledore, lại cúi đầu nhìn Andrew đang chờ mong, cuối cùng gật gật đầu.

Buổi tối hôm đó.

"Đã trở lại?" Aliya lẳng lặng đứng trước lò sưởi âm tường, có vẻ như cô đã đứng đó khá lâu.

"Ừ" Snape ôm con trai, gật gật đầu, Andrew đã ngủ rồi, thằng bé kiên trì muốn xử lý xong số nguyên liệu độc dược kia mới trở về, "Nếu đã hứa hẹn thì nhất định phải làm được!" Andrew nói, cho dù buồn ngủ díp mắt lại nhưng vẫn nỗ lực hoàn thành mới chịu về.

Hai người cùng đưa con trai về phòng, "Mẹ, áo ngủ." Andrew mắt nhắm mắt mở lẩm bẩm.

"Ừ, cha sẽ đổi áo ngủ cho con, ngủ đi, vương tử nhỏ của mẹ." Aliya dịu dàng xoa xoa đầu con trai.

"Cho nên, chiều nay Dumbledore rốt cuộc chủ động tìm Andrew? Bọn họ đã nói những gì?" Aliya rót cho Snape một chén rượu, nhẹ giọng hỏi.

"Andrew nói hai người chỉ trò chuyện một chút về hiệp hội bảo vệ động vật, và một vài kỹ xảo trong môn Biến hình." Snape uống một chút rượu vang đỏ, hai người đang sóng vai đứng trước cửa sổ, trầm ngâm nhìn ra đường phố sáng đèn bên ngoài.

"Anh nghĩ sao, chúng ta làm như vậy thật sự đúng chứ?" Một hồi lâu, Aliya mới nhẹ giọng nói.

Snape im lặng, vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới mở miệng nói, thanh âm khàn khàn như cát sỏi cọ sát: "Tôi không biết, có lẽ là đúng, có lẽ là sai, nhưng chúng ta cần phải làm, Aliya, đây là vì Andrew."

"Đúng vậy, vì Andrew." Aliya nói, thanh âm nhẹ như tiếng thì thầm, "Năm nay, Cậu Bé Vàng Harry Potter thật sự sẽ nhập học phải không?"

"Đây là chuyện không thể thay đổi." Nghe đến tên Harry Potter, Snape có chút run rẩy, "Dumbledore sẽ không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm gì."

"Vậy anh thì sao? Dumbledore sẽ yêu cầu anh làm cái gì?"

"Tôi sao? Không biết được," Snape nhớ tới buổi tối tuyệt vọng kia, tới tận bây giờ, hắn vẫn cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau đớn khi nhớ tới, "Tôi không biết," Snape khẽ lắc lắc đầu.

"Dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ bảo hộ Andrew, phải không?" Ánh mắt Aliya đột nhiên trở nên sắc lẹm, "Bất cứ lúc nào, dưới bất kỳ tình huống nào, anh sẽ đặt an nguy của Andrew lên vị trí đầu tiên, anh có thể làm được sao?"

"Đương nhiên!" Snape không chút do dự, "Tôi có thể vì Andrew trả giá hết thảy!"

Aliya vừa lòng, cô và Snape ăn ý chạm ly, thanh âm pha lê trong trẻo vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng, vầng trăng cũng ló ra khỏi đám mây, chiếu rọi vầng sáng nhẹ dịu lên hai người.

Nhiều năm như vậy, hai người càng ngày càng ăn ý, rất nhiều thời điểm, bọn họ thậm chí không cần nói một lời đã hiểu rõ ý tưởng của nhau. Đây chỉ là phương án phòng ngừa, Aliya thầm nói với chính mình, như Severus đã nói, hết thảy vì Andrew!

Tác giả có lời muốn nói:

Về vấn đề học tập của Andrew, giả thiết này kỳ thật chỉ là bình thường đối với gia đình họ. Trong nguyên tác, Black đã từng nói, từ năm học đầu tiên, số câu thần chú mà giáo sư biết đến còn nhiều hơn một số học sinh năm bảy. Nói cách khác, trước khi nhập học Hogwarts, giáo sư đã được học trước chương trình, vậy thì, giáo sư sẽ dùng chính kinh nghiệm học tập của mình để giáo dục con trai là điều vô cùng bình thường. Hơn nữa, Andrew khác với giáo sư, hoàn cảnh học tập của giáo sư thực sự không còn gì để nói, quá kém; còn Andrew thì sao, cậu bé được sống trong yên bình, được cha nghiêm túc dạy dỗ, tuần tự, rõ ràng, hệ thống......

Aliya và Snape đều là người có chỉ số thông minh rất cao, theo di truyền học, tại đại đa số tình huống, con trai của hai người sẽ có chỉ số thông minh cao hơn người thường, hơn nữa, Andrew đã bắt đầu tiếp thu giáo dục theo hệ thống từ năm bốn tuổi, đến thời điểm nhập học, cậu bé đã học ma pháp gần tám năm! Mà người dạy dỗ cậu bé còn là giáo sư Snape! Thời gian bảy, tám năm học tập, đã ngang với thời gian học của tất cả học trò bình thường tại Hogwarts, dù là một đứa bé có chỉ số thông minh thường thường thì cũng có thể học tập chuyên sâu, huống chi là người thông minh như Andrew.

Trong khi Andrew cùng cha học tập, những đứa bé cùng lứa tuổi đang làm gì? Ví dụ như Ron hay Neville...... Phù thủy nhỏ bình thường gần như chưa từng học tập gì trước khi nhập học. Như vậy, tuy đều nhập học vào năm 11 tuổi, đương nhiên trình độ của họ không nằm trên cùng một cấp bậc......

Trước khi viết truyện, ta từng tìm đọc khá nhiều tư liệu về vấn đề giáo dục trẻ nhỏ ở Anh quốc, và ta phát hiện, ở Anh quốc, giai cấp thực sự tồn tại, hơn nữa từ thời điểm còn nhỏ đã bắt đầu phân chia khá rõ ràng. Chưa nói đến các giai cấp khác, chỉ cần riêng giai cấp tư sản chiếm thành phần đông đảo nhất cũng đã được chia thành tinh anh, trung tầng tư sản, hạ tầng tư sản; giai cấp tinh anh chủ yếu bao gồm chính trị gia, luật sư, nhà báo hay nhà phê bình danh tiếng, giáo sư đại học, bác sĩ,......; trung tầng tư sản bao gồm cảnh sát, giáo viên, viên chức bình thường, nông dân hộ cá thể,......; hạ tầng tư sản thông thường là công nhân nhà xưởng, nhân viên phục vụ,...... Đương nhiên, đây là tình hình xã hội ở thập niên 80, 90 - thời điểm mà Aliya và giáo sư sinh hoạt, nhưng cho dù ở hiện tại, theo một ít số liệu cho thấy, loại chênh lệch giai cấp này không hề thu nhỏ, thậm chí ở một vài phương diện còn có xu hướng cách biệt ngày càng xa......

Những đứa bé trong gia đình thuộc giai cấp tinh anh từ nhỏ đã được đưa vào học tập trong các trường lớp, các khoa dự bị đại học, trong khi những đứa bé bình thường hưởng thụ niềm vui thơ ấu, sinh hoạt của những đứa nhỏ tinh anh này cũng chẳng khác Andrew là mấy, những khóa học nặng nề, ballet, cricket, tiếng Latin,...... Sau đó, lớn lên, tiến vào các học viện trứ danh như Oxford, Cambridge,...... Trong khi họ có thể lưu loát sử dụng tiếng Latin, thậm chí là vài ngôn ngữ khác, những đứa nhỏ bình thường cùng lứa tuổi còn đang nô đùa ầm ĩ trong các khu vui chơi, thậm chí có những đứa ngay cả từ đơn thường dùng cũng viết sai chính tả.

Đó mới chỉ là giai cấp tư sản thôi. Nhưng trên thực tế, Aliya xuất thân từ một giai tầng càng cao, gia tộc Dashwood và gia tộc Philips đều là quý tộc lâu đời, bọn họ sở hữu những vùng lãnh địa rộng lớn, coi trọng truyền thừa huyết thống, ngay cả ngôi trường nội trú mà Aliya luôn chán ghét cũng không phải nơi mà người bình thường có thể tiến vào...... Dù đối với các quý tộc, Aliya là một dị loại, nhưng ta có thể khẳng định, trên một mức độ nào đó, tư tưởng của giai tầng này vẫn ảnh hưởng đến cô, đương nhiên cũng ảnh hưởng đến Andrew. Không biết mọi người có chú ý hay không, ở thời điểm ban đầu, tuy Aliya và giáo sư thường xuyên phát sinh xung đột, nhưng hai người họ chưa từng mâu thuẫn trên vấn đề giáo dục Andrew, bởi vì chính Aliya cũng không hề cảm thấy phương thức giáo dục cao áp của giáo sư có gì sai lầm cả......

Nói nhiều như vậy, kỳ thật ta chỉ muốn tổng kết một điều, dưới sự bồi dưỡng tỉ mỉ của Aliya và giáo sư, cộng với chỉ số thông minh vốn có của Andrew, trình độ ma pháp của cậu bé khi nhập học đương nhiên sẽ vượt xa bạn học đồng lứa, thậm chí ở một vài phương diện, lượng tri thức mà Andrew nắm giữ tuyệt đối bỏ xa một phần học sinh đã tốt nghiệp...... Dù sao thì Hogwarts cũng không phải ngôi trường chỉ tuyển chọn và đào tạo nhân tài tinh anh như Harrow School hay Eton College, nó là một ngôi trường theo dạng trung học tổng hợp. Học sinh tốt nghiệp nơi này, có thể là nhân tài như Albus Dumbledore, Minerva McGonagall, Severus Snape, Hermione Granger, Harry Potter, hay thậm chí là Voldemort, nhưng cũng có thể là những phù thủy tầm thường đến mức một bùa Giải giới cũng không thể thuận lợi thi triển......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro