Chương 48: Do dự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc vấn đề giữa Andrew và Snape có được giải quyết hay không, Aliya không hỏi lại, đây là sự tình của hai cha con, hai người họ phải tự giải quyết, mấy ngày nay cô vô cùng hưng phấn, gần như ngày nào cũng ra cửa mua sắm, máy chơi game, đĩa nhạc, đĩa phim, đồ ăn vặt mà Andrew thích, kẹo bánh, chocolate......

Ngày bắt đầu kỳ nghỉ, Aliya ra khỏi nhà từ sớm, lái xe tới nhà ga Ngã Tư Vua, khi cô đến nơi, nhà ga vẫn vắng vẻ, chỉ có lèo tèo vài mống. Aliya phải đợi gần ba tiếng đồng hồ thì xe lửa mới tới.

"Andrew!" Trong đám học trò ồ ạt xuống khỏi xe lửa, Aliya lập tức nhận ra con trai.

"Mẹ!" Andrew cũng lao tới, "Mẹ, con rất nhớ mẹ."

"Mẹ cũng nhớ con, chúng ta mau về nhà thôi!" Aliya nhẹ nhõm cười, cảm thấy trái tim trống rỗng vài tháng như được lấp đầy.

"Vâng, mẹ, đây là bạn tốt của con, Gary, Gary Blake." Andrew chỉ vào nam sinh đứng cạnh nói.

"Cháu chào cô, phu nhân Dashwood."

"Chào cháu, Gary, Andrew cũng thường xuyên nhắc tới cháu trong thư, a, Giáng Sinh vui sướng, phu nhân Blake, Giáng Sinh vui sướng, ngài Blake.

..................................................

Vừa vào cửa, Andrew liền la lớn nhào tới nằm xuống tấm thảm trước lò sưởi, "Little Bear, mi có nhớ ta không? Ta nhớ mi muốn chết!"

Mỉm cười nhìn con trai cùng Little Bear nháo loạn, Aliya đi vào phòng bếp, bữa cơm chào mừng con trai về nhà phải thật phong phú mới được.

"Wow, mẹ, thật thịnh soạn nha! Đều là món con thích, mẹ, con yêu mẹ." Andrew nhào tới ôm chặt eo Aliya, hưng phấn nhảy nhảy nhảy.

Andrew và Aliya dường như nói mãi không hết chuyện, đêm hôm đó Andrew còn ôm gối tới muốn ngủ cùng mẹ, Aliya vô cùng vui sướng, phải biết rằng từ hơn bốn tuổi thằng bé đã không chịu ngủ chung với cô nữa rồi!

Hai mẹ con trò chuyện đến gần rạng sáng, Andrew đã nhắm mắt ngủ rồi mà còn lải nhải lầm bầm không ngừng, ngày hôm sau hai mẹ con ngủ nướng tới tận giữa trưa, nhưng thế thì có sao đâu, kỳ nghỉ mà!

Andrew nói đã lâu không được đi dạo trung tâm mua sắm, Aliya dẫn con trai cùng tới Harrods, Andrew phát hiện cái đuôi heo bằng nhựa, ồn ào muốn mua để đưa cho Michael.

Andrew chọn lựa vài món quà nhỏ nói muốn tặng cho bạn học, Aliya có chút lo lắng không biết đám nhỏ Slytherin có thể tiếp thu đồ vật của người thường hay không, Andrew lại thản nhiên bảo cô không cần phải lo.

"Mẹ, Slytherin không giống như trong lời đồn đâu, gia đình của vài người bạn của con đều có sản nghiệp ở thế giới bình thường, Gary nói nhà bọn họ mở mấy nhà hàng ở London. Cha của Ackerman thực rành về cổ phiếu, ông ấy còn đặt mua nhật báo The London Times, còn viết vài bài phân tích tài chính kinh tế gửi cho toàn soạn. Alice nói nhà cô ấy cũng là thuần huyết, nhưng cha cô ấy lại đi làm ở một công ty Internets. Đương nhiên, cũng có gia tộc mù quáng bài xích Muggle, nhưng cũng chỉ có vài nhà như vậy, dù sao thì ở Slytherin thường coi trọng ích lợi. Ai cũng không chê Galleons."

Sau đó, Aliya còn lo lắng hỏi Severus, Andrew nói đúng sao?

"Không hoàn toàn đúng," Bên kia Gương Hai Mặt, Severus ngả lưng dựa trên sô pha, có vẻ rất mỏi mệt, "Trong Slytherin vẫn là ngôn luận thuần huyết chiếm chủ lưu, nhưng cũng không phải hoàn toàn ủng hộ thuần huyết, đúng là có không ít người làm ăn với Muggle, dù gia tộc đề cao thuần huyết đứng đầu như Malfoy cũng có sản nghiệp ở Muggle, nhưng điều đó không có nghĩa là họ chủ trương thân cận với Muggle, bọn họ chỉ thân thiết với Galleons thôi, bằng không thì nghiệp vụ hối đoái Galleons và bảng Anh tồn tại kiểu gì? Chỉ vì mấy học sinh Muggle? Các yêu tinh không bao giờ làm mua bán thâm hụt tiền."

Thôi được rồi, tuy kết quả không quá lý tưởng, nhưng ít nhất là Andrew cũng đã có được vài người bạn cùng chung chí hướng, những người bạn có thể tiếp thu lễ vật Muggle, tin tức này làm Aliya có chút yên tâm hơn.

"Mẹ, vì sao cha không cùng chúng ta đón lễ Giáng sinh?" Andrew ngồi dưới cây thông Noel mở quà, làm bộ không thèm để ý mà nói.

"À, lát nữa Sev sẽ trở về." Aliya nói vọng ra, cô còn đang ở trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa tiệc Giáng sinh đây, "Dumbledore yêu cầu các Viện trưởng cẩn thận kiểm tra lâu đài, con biết đấy, vì Black."

"Hừ, là vì Harry Potter thì có!" Andrew đột nhiên có chút tức giận, "Vì anh ta mà cả trường phải đề phòng, cha lên lớp xong còn phải nhọc lòng an toàn của anh ta, thậm chí còn phải hộ tống anh ta mỗi khi đi qua hành lang! Ngay cả Hagrid cũng......" Andrew giựt đứt một bóng đèn màu, tức giận ném nó ra xa.

"Andrew?" Aliya vội vàng chạy ra, có chút kinh ngạc, Andrew rất ít khi biểu hiện chán ghét một người rõ ràng đến vậy, "Có chuyện gì sao? Andrew, nói cho mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Andrew cúi đầu bĩu môi, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói, lại như lầm bầm một mình: "Buckbeak, chính là con Bằng Mã làm Malfoy bị thương, con đi tìm Hagrid, nhưng bác ấy bảo con không cần xen vào chuyện này, Harry sẽ giúp bác ấy, còn tức giận nói trong Slytherin không có người tốt. Nhưng mà, mẹ, con thực sự muốn giúp đỡ bác ấy mà." Nói đến cuối, Andrew đã nghẹn ngào sắp khóc.

Aliya vội ngồi xuống ôm lấy Andrew, cô không ngờ được con trai đã phải trải qua chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn, Andrew luôn là trung tâm, dù cha rất nghiêm khắc, nhưng cậu biết đó là vì tốt cho mình. Chỉ là, trong mấy tháng qua, Dumbledore lãnh đạm, Hagrid chỉ trích, đó là những người mà Andrew luôn coi là bạn bè, khó trách gần đây thằng bé luôn có vẻ không vui, cô còn tưởng rằng Andrew buồn bực vì chuyện với Sev.

"Andrew," Aliya ôm Andrew nhẹ giọng an ủi, "Điều mẹ nói có lẽ hơi tàn khốc, nhưng mà......"

"Mẹ muốn nói không phải tất cả mọi người đều sẽ thích con, đúng không?" Andrew ỉu xìu.

"Không, không phải." Aliya xoa xoa lưng con trai, ôn nhu nói: "Con nên được yêu thích, Andrew! Con mới năm nhất, nhưng con biết thực nhiều pháp thuật mà rất nhiều học trò đã tốt nghiệp cũng không biết! Con có tấm lòng thiện lương, thích giúp đỡ mọi người, biết cách săn sóc người khác, hơn nữa, Andrew, con luôn có cách phát hiện vẻ đẹp ẩn giấu trong nội tâm mỗi người......"

Andrew bị mẹ khen đến ngượng ngùng, cậu vùi đầu trong lòng mẹ, Aliya vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại, mỉm cười tiếp tục nói: "Con xem, ngay cả giáo sư McGonagall nghiêm khắc nhất cũng rất thích con, thậm chí dành thời gian riêng của mình để dạy phép thuật cho con, còn cha con nữa, con biết mà, cha con không thích trẻ con, nhưng anh ấy yêu thương con đến mức nào, Andrew, mỗi ngày, ngày nào cũng vậy, anh ấy luôn đắc ý nói cho mẹ con lại cộng thêm được bao nhiêu điểm cho Slytherin, lại được giáo sư nào khen ngợi, ai có thể không thích Andrew đây?"

"Nhưng Hagrid......"

"Hagrid sao, Hagrid không phải không thích con, con trai, Hagrid chỉ không thích Slytherin, còn nhớ rõ sao? Vì sao Hagrid lên làm giáo sư? Lúc trước vì sao Hagrid trở thành người trông coi Rừng Cấm." Aliya hỏi.

"A? Cái này con biết, vì lúc trước Hagrid buộc tội nuôi dưỡng sinh vật nguy hiểm, để mặc nó giết một học trò, năm trước Tử Xà xuất hiện nên bác ấy mới được giải oan. A, đúng rồi, con nghe nói Tử Xà chính là thú cưng của Salazar Slytherin." Andrew ngồi thẳng dậy, "Đúng rồi, Buckbeak cũng là vì Malfoy mới phải tiếp thu thẩm phán, nhưng mà, mẹ, không thể vơ đũa cả nắm như vậy được!"

"Hagrid có thể, con trai. Hagrid thực đơn thuần, nhưng người đơn thuần rất dễ bị khống chế bởi một cảm xúc cường liệt nhất, cho nên, hiện tại Hagrid chỉ đang trút giận thôi," Aliya xoa xoa đầu Andrew, "Đây là Hagrid sai, con có thể lựa chọn rời xa, giống như hiệu trưởng đối với con vậy, cha con nói đúng, rất nhiều thời điểm Gryffindor đều có chút, ừm, đầu óc đơn giản."

Andrew cười, đích xác, cậu phát hiện, Gryffindor rất dễ bị chọc giận, còn thường xuyên hành động mà không suy nghĩ tới hậu quả, trong từ điển sống của Gryffindor, dường như cụm từ 'xem xét thời thế' hoàn toàn không tồn tại.

Khi Snape bước ra khỏi lò sưởi âm tường, Aliya đang cùng Andrew mở quà, khắp sàn nhà bừa bãi giấy gói đủ màu sắc.

"Cha!" Andrew hưng phấn reo lên, "Giáng Sinh vui sướng!"

"Giáng Sinh vui sướng, Andrew."

"Cha đang cầm quà Giáng sinh sao? Cha, là cái gì vậy" Andrew nhìn hộp quà dài dài sau lưng Snape, cậu đã đoán được đây là cái gì rồi.

"A? Cái gì vậy!" Aliya cũng có chút tò mò, "Nga, Sev mau cho Andrew xem đi, trước một hôm cũng không sao đâu."

Severus bất đắc dĩ đưa hộp quà ra. Andrew thật cẩn thận đón lấy, nhanh chóng xé mở giấy gói, sau đó hưng phấn hò reo, "Tia Chớp, cha, là Tia Chớp, là thật sao? A, tuyệt quá!"

Aliya từng nhìn thấy cái chổi này ở Hẻm Xéo, okay, không phải chổi,  là chổi bay, giá cả không thấp nha, nhưng Sev luôn nói không được chiều chuộng đứa nhỏ mà. Sao năm nay đột nhiên lại?

Andrew đã nhảy lên chổi lượn quanh phòng khách, làm đèn treo lung lay liên hồi, Little Bear vừa sủa vang vừa chạy đuổi theo Andrew.

Aliya và Snape liếc nhau, hai người đều cười.

"Anh......" Nhìn Andrew cưỡi cây chổi bay khắp phòng, Aliya do dự hỏi.

"Cô đã kiến nghị phải, ừm" Severus có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn gắng nói ra từ kia, "Tình yêu, biểu đạt ra ngoài...... cho nên......"

Nên anh dùng một cây chổi Tia Chớp để biểu đạt 'tình yêu'? Aliya phì cười, lại vội vàng túm lấy tay hắn lắc lắc ngăn ngừa hắn thẹn quá thành giận, ngả người dựa vào vai hắn, Aliya cố ý nũng nịu nói: "Severus, Giáng sinh vui sướng, anh đoán xem, quà Giáng sinh của anh là gì?"

Snape lập tức hiểu ý, đôi mắt vẫn đóng đinh trên bóng dáng Andrew, màu hồng trên gò má càng rõ ràng, nhưng giọng nói vẫn có vẻ bình thản, "Là quần áo......" Còn quần áo kiểu gì, nhớ đến thứ đồ mình tình cờ nhìn thấy khi Aliya gói quà tối hôm qua, Snape nghẹn......

"A?" Aliya hơi giật mình, cô ngửa đầu nhìn cái người đang xấu hổ không dám nhìn mình này, cười đắc ý, chắc chắn là hắn đã nhìn thấy! Quà Giáng sinh cô định tặng cho Severus chính là một chiếc quần, cô đã ngốn gần nửa tháng tiền lương vào món quà này, vô cùng cao cấp, nhưng, nó là...... QUẦN NHỎ!!!

Nỗ lực làm nụ cười trên mặt không quá hả hê, Aliya ra vẻ bình tĩnh khẽ mơn trớn cánh tay Severus, cảm thấy thân thể hắn chấn động, cô vẫn dựa sát vào người hắn, mỉm cười, "Hy vọng Sev thích, sáng mai anh hãy mặc thử luôn nhé, được không~~~"

Quả nhiên, Severus đỏ bừng mặt!

Làn da hồng hào khỏe mạnh - thành quả mấy năm Aliya tỉ mỉ chăm sóc - giờ đây đỏ như tôm luộc. Snape hiện tại chỉ muốn trốn ngay về phòng, cách người phụ nữ này càng xa càng tốt! Lại nữa rồi!!! Từ khi Andrew đi học, hắn sợ Aliya cô đơn buồn bực, mỗi ngày đều cố gắng rút ra chút thời gian về gặp cô. Mà không biết bắt đầu từ khi nào, Aliya thường thường khiêu khích hắn......

Aliya đã biểu hiện rõ ràng đến vậy, Snape đương nhiên hiểu ý cô, nhưng mà, đến khi ngả người trên đệm giường, hắn vẫn chưa thể hạ quyết tâm, hiện tại thực sự có thể tiếp thu Aliya sao? Nghĩ tới thời cuộc, tới thái độ của Dumbledore, Snape lại do dự, Andrew là huyết mạch đương nhiên không thể dứt bỏ, nhưng còn Aliya? Kéo cô ấy xuống vũng bùn, mình thực sự làm được sao......

Đột nhiên, Snape tâm thần chấn động, hắn đang suy nghĩ vì Aliya, bắt đầu từ khi nào, hắn lại để ý đến một người phụ nữ không hề có quan hệ huyết thống với mình!

Snape bật người ngồi dậy, mày nhíu chặt, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, căn phòng này cũng là nơi hắn quen thuộc, nhưng mà, nơi này biến thành như vậy từ khi nào? Giường đệm êm ái, thảm lông mềm mại, bàn ghế và kệ sách riêng, bình nước bí đỏ luôn hiện hữu trên tủ đầu giường......

Những biến đổi này...... là từ từ tiến hành, Snape cau mày suy nghĩ, ban đầu là Aliya mua một đôi dép lê cho hắn, rồi đến áo ngủ, đến vài bộ đồ đặt may riêng, sau đó, Aliya nói, vì thuận tiện cho hắn đọc sách buổi tối trước khi ngủ, lại mua thêm kệ sách, bàn ghế, rồi đến sô pha nhỏ...... Mà những thứ đó còn là hai người đồng thời đi chọn lựa! Sau đó, dần dần, thời gian hắn ở trong căn nhà này càng ngày càng dài, thậm chí gần như rất ít trở về căn phòng lạnh băng dưới hầm ngầm Hogwarts, mà Aliya thì dần dần xâm nhập vào thói quen sinh hoạt thường ngày......

Nên làm gì? Ta nên làm cái gì bây giờ? Snape ngồi thẳng tắp, thân thể cứng ngắc, tâm tư lại vô cùng hỗn độn, Aliya? Có thể sao? Ta nên làm như thế nào? Lily, ta nên làm cái gì bây giờ?

Snape tâm tư rối bời, nhưng mấy ngày kế tiếp hắn vẫn bảo trì thái độ bình thường, ba người trải qua một lễ Giáng sinh vui sướng khoái hoạt như mọi lần, thậm chí dưới tác dụng của cồn, Snape còn bị Aliya xúi giục hát một bài trong tiệc tối!

Sau đêm Giáng sinh, Aliya đề nghị một nhà ba người cùng nhau xuất ngoại du ngoạn, hiện tại trong nước, đặc biệt là Thế giới phù thủy, bị tên tội phạm truy nã kia và đám Giám Ngục làm cho hỗn loạn vô cùng, xuất ngoại còn có thể sống mấy ngày vui vẻ, sau đó, họ quyết định tới châu Úc, hiện tại ở đó vừa lúc là mùa hè, hai cha con có thể phơi nắng bù lại mấy tháng thường xuyên ở trong hầm.

Mấy năm nay, ba người họ thường xuyên xuất ngoại lữ hành, hiện tại họ gần như đã đặt chân lên khắp châu Âu rồi, phương thức du hành này rất có lợi cho Andrew và Severus! So với khi trước, Severus có vẻ rộng rãi phóng khoáng hơn nhiều, tuy tính tình vẫn hơi kỳ quái, nhưng, nhìn thân hình tráng kiện bên bờ biển cách mình không xa, Aliya gật gật đầu thầm tán thưởng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro