Chương 47: Đêm Halloween - Black

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Snape nhìn thấy dáng vẻ của các học sinh Slytherin khi xuất hiện trước cửa Đại Sảnh Đường, hắn suýt nữa thì há hốc miệng: "Các trò! Các trò đang làm cái gì thế này!"

Học sinh năm nhất đồng loạt quay sang Andrew, Andrew thì quay qua nhìn Thủ tịch nhà, làm ơn đi, tuy là cậu đề nghị tổ chức vũ hội, nhưng cuối cùng là chính Thủ tịch dán thông báo lên tấm bảng tin tức ở phòng Sinh hoạt chung nha!

Quả nhiên, Thủ tịch cũng khá có trách nhiệm, anh ta khụ khụ hai tiếng, nho nhã lễ độ nói: "Viện trưởng, chúng con tự tổ chức một vũ hội nho nhỏ, vừa mới kết thúc, ừm, viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì sao?" Okay, hóa trang thành vampire làm anh ta trông có vẻ càng thêm ưu nhã.

"Đứng nguyên tại đó," Snape nói, "Không được đi loạn!" Dứt lời còn trừng Andrew một cái, nghĩ bằng đầu gối cũng biết cái ý tưởng kỳ quái này là do ai, các phù thủy chưa từng tồn tại cái truyền thống tổ chức vũ hội hóa trang vào Halloween!

Học sinh Slytherin tiến vào Đại Sảnh Đường trong ánh mắt chăm chú của toàn bộ học trò trong trường, Nam Huynh trưởng cũng hóa trang thành Vampire, anh ta quay sang đoàn người hô: "Xếp hàng theo năm học, năm nhất ở chính giữa, năm hai bọc bên ngoài, lần lượt xếp theo thứ tự, năm bảy ở ngoài cùng, Dashwood, trò phụ trách năm nhất, Dylan, trò phụ trách năm hai, Malfoy năm ba...... động tác nhanh lên!"

Học sinh Slytherin nhanh chóng xếp hàng trật tự, Gary và Andrew đứng đầu năm nhất, Gary nhìn quanh bốn phía, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

Andrew lắc đầu, nhìn Huynh trưởng của Slytherin đã đi sang bắt chuyện với Percy Weasley, cậu nghiêng người nói nhỏ: "Có lẽ là bên Gryffindor đã xảy ra chuyện......"

Lời còn chưa dứt, hiệu trưởng Dumbledore đi vào lễ đường, toàn bộ học sinh lập tức an tĩnh, nhưng cụ không giải thích gì hết, chỉ dặn dò vài câu rồi lại xoay người đi luôn, Andrew an bài xong xuôi cho các bạn học năm nhất rồi mới nằm vào túi ngủ của mình, vừa rồi còn có một nữ sinh năm nhất bị vướng không nằm được vào túi ngủ, bởi vì cô ấy hóa trang thành thiên sứ.

"Nghe nói là Black xông vào tháp Gryffindor." Vừa nằm vào, Gary đã quay sang nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Andrew giật mình, "Hắn ta thật sự tới trường học! Không phải nói bên ngoài trường có Giám Ngục sao? Hắn ta vào bằng cách nào?"

"Không rõ ràng lắm, nhưng nếu Black có thể chạy ra khỏi Azkaban, vậy có nghĩa hắn ta có phương pháp đối phó Giám Ngục." Gary nhỏ giọng nói, "Nhưng mà cậu đang hóa trang thành cái gì thế? Đám ống trắng trắng này là gì?"

"Là bộ xương khô, do mẹ mình thiết kế, cực thú vị nhé, để mình khởi động cho cậu xem." Andrew nhìn nhìn xung quanh, lặng lẽ bò khỏi túi ngủ, cậu mò mò trên quần áo một lúc, đột nhiên, thân thể Andrew biến mất, chỉ còn lại một bộ xương khô, làm hàng loạt học sinh quay sang trầm trồ.

"Wow! So cool!" một nam sinh kêu lên.

"Còn nữa, còn nữa nha," bộ xương nói, sau đó, 'tạch' một tiếng, toàn bộ khung xương biến thành màu đỏ, khoảng hai giây sau, lại chuyển sang màu xanh lá......

Học trò xung quanh cũng ngủ không được nữa, hứng thú bừng bừng bò dậy triển lãm trang phục của mình.

"Mình là bí đỏ, có thể đóng mở miệng, nhìn này."

"Mình là thiên sứ, vốn có thể bay, những giờ cánh gãy mất rồi."

"Mình là nữ vương."

"Ha ha ha, Gary là quốc vương này!"

Tất cả mọi người bắt đầu cười vang, Gary mặt đỏ tai  hồng chui tọt vào túi ngủ.

"Không được ồn ào! Hiện tại là thời điểm đi ngủ! Tôi là Huynh trưởng." Một thanh âm có vẻ rất kiêu ngạo vang lên.

"Câm miệng đi Weasley, trở về Gryffindor đi, nơi này là Slytherin!" Nam Huynh trưởng hô lên, okay, anh ta hóa trang thành Vampire, dùng thần chú gì đó khiến răng nanh dài ra, nên khi nói chuyện có chút không rõ ràng.

Các Slytherin cười vang, mà thanh âm của Malfoy là lớn hơn cả.

Có Thủ tịch và Huynh trưởng che chở, các học trò cũng thả lỏng hơn nhiều, rất nhiều nữ sinh bò ra khỏi túi ngủ, lấy gương và đồ tẩy trang không biết giấu ở chỗ nào ra, tháo trang sức, thoa mỹ phẩm dưỡng da,...... vừa làm vừa trò chuyện. Các học trò khác cũng đều chui ra khỏi túi ngủ, nhỏ giọng tán gẫu, dần dần, tiếng trò chuyện to hơn, xen lẫn với tiếng cười, bộ xương khô Andrew đã biến thành màu bạc, hai hàm răng đang va chạm liên tục thành tiếng 'cốp cốp cốp'.

"Hửm?" Một thanh âm vang lên trên đầu đám học trò, "Hiện tại là thời gian tụ hội?"

Thanh âm quen thuộc làm mọi người vội vàng bò lăn bò càng về phía túi ngủ của mình, cô bé thiên sứ kia lại bị vướng cánh không chui được vào túi ngủ, gấp đến sắp khóc, mà những người khác thì đang hoảng sợ vội vã nhắm mắt lại, giả bộ mình đang ngủ thật ngoan ngoãn. Okay, trừ Andrew ra, tuy cậu đã chui được vào túi ngủ, nhưng thứ lộ ra ngoài không phải đầu người mà là khô lâu, hai hàm răng vẫn còn đang đánh nhau canh cách.

Andrew vội vàng duỗi tay lần mò công tắc, đặc hiệu biến mất, đầu Andrew xuất hiện.

Cậu mở to cặp mặt long lanh nhìn cha như năn nỉ, miệng ngây ngô cười toe, thấy cha nghiêm khắc trừng mình, Andrew lập tức nhắm mắt vùi đầu vào túi ngủ, cả sợi tóc cũng không dám để lộ ra ngoài.

Chờ một lúc lâu mới thấy tiếng bước chân rời đi, Andrew lén lút thò đầu ra, cha đã đi xa, Gary nằm bên cạnh quay sang chớp chớp mắt, Andrew cũng quay qua làm một cái mặt quỷ, mà Nam Huynh trưởng nằm ngoài cùng còn đang vươn tay sờ sờ răng nanh mình, Andrew bĩu môi, trộm dùng tay ra hiệu khinh bỉ, tuy Slytherin sở trường xem xét thời thế, nhưng ít nhất cũng phải nhắc nhở mọi người một chút chứ!

Nữ sinh mang cánh cuối cùng cũng chui được vào túi ngủ, cô nhìn sang Andrew cười ngọt ngào, Andrew cũng không tự chủ được mỉm cười đáp lại.

..................................................

"Vậy có nghĩa là Black thật sự tới Hogwarts, lại còn thành công tiến vào tháp Gryffindor?" Aliya đưa cho Severus một ly champagne, ngồi lên sô pha đối diện hắn, dò hỏi.

"Hiển nhiên, nhưng ngoại trừ một bức họa, tên đó không thương tổn đến bất cứ đồ vật nào." Snape khẽ lắc lắc ly rượu.

"Rất kỳ quái đúng không? Vì sao hắn ta lại lẻn vào lúc toàn bộ học sinh đều đã rời khỏi ký túc xá? Và hắn ta tiến vào trường bằng cách nào? Các anh không tìm được hắn, điều đó có nghĩa là Black vẫn còn ở trong trường?"

"Đáp án rất rõ ràng, không phải sao?" Snape nói, giọng điệu tràn đầy hận ý cùng trào phúng.

"Lupin? Người sói kia?" Aliya tinh tế cân nhắc lời Severus nói, cũng không phải không có khả năng, Severus từng nói trước kia nhóm Đạo tặc luôn luôn hành động cùng nhau, nếu Black phản bội, vậy người còn lại cũng có khả năng phản bội, nhưng nếu vậy thì lại có chút kỳ lạ, "Dumbledore không nói gì sao?"

"Không có," Severus có vẻ không vui, "Tôi đã nhắc nhở, không chỉ một lần! Ngẫm lại xem, một người sói! Hắn ta có thể là thứ gì tốt!"

"Sev, anh kì thị chủng tộc nha," Aliya cười khẽ, chỉ nhận lấy một ánh mắt xem thường, cô lại cười nói, "Kỳ thật điều này cũng dễ hiểu, nếu Lupin là do chính Dumbledore thông báo tuyển dụng, như vậy trong mắt hiệu trưởng, Lupin không có vấn đề, đặc biệt là khi có dược Độc Sói của anh. Tin tôi đi, Dumbledore sẽ không làm điều gì mà không có mục đích, hoặc bản thân Lupin chính là mồi câu, hoặc người sói này có thể mang đến thứ gì đó mà ông ta muốn, tuy có khả năng khuếch đại, nhưng tôi tin tưởng, Dumbledore có thể biết được tường tận mọi chuyện diễn ra trong Hogwarts, chỉ cần ông ta muốn biết."

Giống như cô vậy! Snape ai oán nghĩ, "Tôi chuẩn bị dạy cho Andrew thần chú gọi Thần Hộ Mệnh, không thể tin được Dumbledore sẽ cho phép đám Giám ngục kia tiến vào trường, quá nguy hiểm."

Expecto Patronum: Thần chú dùng để gọi Thần Hộ Mệnh bảo vệ bản thân khỏi tạo vật hắc ám hoặc gửi thông điệp cho ai đó. Đây là thần chú duy nhất có thể đối phó với Giám Ngục Azkaban trong thời điểm hiện tại.

Aliya gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, cô sâu sắc cảm thấy, vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kia điên rồi, điên nặng!

..................................................

"Andrew, con làm ta quá thất vọng!" Snape nghiêm mặt nói, "Con căn bản không thể đạt được yêu cầu của ta, Andrew, con không xứng đáng làm con trai ta!"

"Không, không, cha, không, cha! Đừng!!!" Andrew liên tục lắc đầu, hoảng sợ nhìn bóng người đang tiến tới gần, nghẹn ngào như sắp khóc.

"Andrew!" Bả vai bị ai đó nắm lấy, "Thần chú!"

Giọng của cha, Andrew đột nhiên rùng mình, lắp bắp hô: "Ex...... Expecto Patronum, không, không đúng, không đúng, Riddikulus Riddikulus."

"Bang" một tiếng, 'cha' trước mặt biến mất.

Andrew ủ rũ cúi đầu, hai tay cầm lấy đũa phép xoay trái xoay phải, nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn cha.

Một hồi lâu sau mới nghe được cha nói: "Andrew, chúng ta tiếp tục nhé? Nhớ kỹ, tập trung tinh thần, tưởng tượng bộ dạng của Giám Ngục."

Andrew không phản ứng, nửa ngày mới thấp giọng lẩm bẩm, "Cha, hôm nay con không thoải mái, con không muốn luyện tập, được không cha?"

Snape cúi xuống nhìn con trai, thầm thở dài, nỗ lực dùng thanh âm nhu hòa nhất có thể: "Được rồi, con trở về ký túc xá đi, chúng ta sẽ tiếp tục luyện tập vào hôm khác."

Buồn bực lí nhí chào cha, Andrew vẫn không ngẩng đầu lên, lủi thủi đi ra khỏi văn phòng.

..................................................

"Vì thế, điều mà Andrew sợ hãi nhất là anh không yêu thằng bé? Không thừa nhận thằng bé là con trai mình?" Aliya kinh ngạc dừng tay, quay đầu lại nhìn Snape đang nghiêng người tựa vào cửa phòng bếp.

"Tôi cũng không ngờ." Snape cũng có vẻ ủ rũ buồn bực. "Tôi nên làm cái gì bây giờ? Có phải thường ngày tôi quá nghiêm khắc với Andrew?"

"Không, không phải, Sev, trên thực tế Andrew rất thích phương thức dạy học của anh, thậm chí thằng bé còn nói mình rất thích những buổi cấm túc," Aliya nói, "À, không, không phải thằng bé thích bị cấm túc, Andrew chỉ thích cảm giác được anh chú ý tới...... Ôi Chúa ơi! Severus! Thằng bé không có cảm giác an toàn! Rốt cuộc anh đã làm gì!" Aliya la lên, cảm thấy thực xót xa, cô còn cho rằng......

"Vậy, tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?" dường như Severus cũng rất hoang mang.

"Ài!" Thở dài, Aliya cúi đầu tiếp tục nhào bột, "Nói cho Andrew, hãy nói rằng anh yêu thằng bé, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, dù thằng bé làm sai sự tình gì, anh sẽ luôn luôn yêu thương thằng bé, còn nữa, hãy cổ vũ Andrew nhiều hơn."

Không gian đột ngột tĩnh lặng, Aliya có chút giận Snape, cô không thèm để ý đến hắn nữa, vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ Giáng sinh, Andrew sắp về nhà, cô phải chuẩn bị thật tốt.

Cuối cùng, khi Snape yên lặng xoay người chuẩn bị bước đi, Aliya vẫn có chút mềm lòng, "Sev," gọi hắn lại, Aliya ôm hắn từ sau lưng, "Tôi biết anh cũng rất yêu Andrew, vô cùng yêu thương thằng bé, vậy hãy thử biểu đạt tình cảm đó ra ngoài, được không? Điều Andrew muốn chỉ là một câu 'cha yêu con', hãy thử một lần đi, nhé? Lễ Giáng Sinh tôi sẽ chuẩn bị bánh kem caramel anh thích."

"Tôi không thích bánh kem caramel, đó là cô thích." Dường như hắn muốn dùng giọng điệu lạnh lùng để che giấu sự mất tự nhiên.

Aliya nhoẻn miệng cười, ài, cái tên mạnh miệng mềm lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro