Chương 51: Giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận Quidditch thua Gryffindor, sinh hoạt của Draco Malfoy trong Slytherin không tốt lắm, tuy với địa vị của gia tộc Malfoy thì không có người dám xa lánh hay làm trò mèo gì trước mặt anh ta, nhưng Thủ tịch nhà, Huynh trưởng, đội trưởng đội Quidditch và vài học sinh năm trên có quyền có thế tỏ ra khá lãnh đạm với Malfoy, làm anh ta có chút thu liễm, không ngạo mạn như trước nữa.

Có thể nói, Slytherin là một xã hội thu nhỏ có giai cấp vô cùng nghiêm minh, đây là điều Andrew rút ra được sau gần một năm học.

Ở nơi đây, dã tâm và mưu đồ là thứ tốt, nó sẽ mang đến cho ngươi sự tôn trọng ở mức độ nhất định. Tiêu chuẩn bình phán giai cấp ở Slytherin chính là 'gia thế + thực lực'. Nếu có được cả hai, rất tốt, ngươi sẽ được mặc định là  người dẫn đầu trong đám học trò cùng niên cấp, sẽ đạt được sự tôn sùng của người khác; nếu ngươi có gia thế hùng hậu, cho dù ngươi chỉ là kẻ vô dụng ngốc nghếch, cũng sẽ đạt được sự tôn trọng hay nịnh hót từ một bộ phận học trò khác; ngươi gia thế không tốt nhưng thực lực không tồi, tương đối mà nói, sinh hoạt cũng khá ổn, bởi vì khi ngươi biểu hiện ra năng lực mà đa số người khác không có, sẽ có rất nhiều học sinh năm trên có gia thế tốt đứng ra che chở ngươi phần nào, họ sẽ coi đó là một lần đầu tư, như vậy, ít nhất thì ngươi cũng không phải chịu ức hiếp; còn giai tầng dưới đáy của 'xã hội' Slytherin, chính là những phù thủy hỗn huyết đến từ gia đình bình thường, gia thế bằng không, đồng thời cũng chẳng có tài năng gì nổi bật.

Trong Slytherin dường như chưa từng xuất hiện phù thủy gốc Muggle, nhưng vẫn có phù thủy hỗn huyết, chỉ là rất nhiều người đều cẩn thận che che dấu dấu, sẽ không chủ động đề cập đến xuất thân của mình mà thôi.

Nhưng cũng có ngoại lệ, một tân sinh năm nay đã phạm vào sai lầm, trong tiệc tối ngày khai giảng, cậu ta vui vẻ nói với người ngồi cạnh rằng mẹ  mình là phù thủy, mà cha chỉ là Muggle, vừa dứt lời, cậu học trò này đã 'giành được' gần như toàn bộ sự chú ý từ bàn dài Slytherin, mà khi bị thật nhiều người chăm chú quan sát như vậy, cậu học trò đáng thương này hiển nhiên vô cùng bối rối mà hơi hơi co cụm thân thể. Ngay đêm hôm đó, trong phòng Sinh hoạt chung, cậu ta bị một học sinh năm hai sỉ nhục, nhưng phản ứng của tân sinh này không phải là giơ đũa phép đối kháng, mà lại là co rụt thân thể và mếu máo. Lúc ấy, Andrew đang ngồi trên sô pha trước lò sưởi đọc sách, nhìn thấy phản ứng này thì chỉ biết thở dài lắc lắc đầu; mềm yếu, ở trong một nơi như Slytherin, sẽ không bao giờ nhận được sự thương tiếc hay trợ giúp, ngược lại, nó chỉ khiến ngươi bị ức hiếp càng thêm trầm trọng mà thôi.

Quả nhiên, cậu nam sinh tên Jim này hoàn toàn trở thành 'đồ chơi', cậu ta không có bạn bè, đi học không có người cùng trò chuyện, tan học tất cả mọi người sẽ nhanh chóng chạy về Đại Sảnh Đường, chỉ có một mình cậu ta co đầu rụt cổ trong một góc phòng, chờ những người khác đi hết mới dám ra tới......

Khi Andrew loáng thoáng có dấu hiệu trở thành 'người đứng đầu', cậu cũng chỉ có thể thoáng ước thúc học trò năm nhất, còn đối với các Slytherin năm trên, Andrew không có biện pháp, cậu không thể khuyên can cũng không thể đi ngăn cản, trừ phi cậu muốn mình trở thành một 'Jim' khác.

Hơn nữa, Andrew phát hiện, kỳ thực sự nhục mạ hay ẩu đả nghiêm trọng nhất không hề xuất phát từ những học sinh tự xưng là quý tộc thuần huyết, ví dụ như Malfoy kia, anh ta nhiều nhất cũng chỉ ác ý trừng mắt hay trào phúng vài câu, nói chung là chỉ giới hạn trong lời nói mà không phải hành động. Ngược lại, chính những phù thủy hỗn huyết khác mới là kẻ quá đáng, các loại thần chú trêu chọc đùa dai, chỉ cần không gây chết người thì gần như đều được sử dụng trên người Jim, có lần thậm chí còn cắt đứt cả hai vành tai, máu tươi đầm đìa, Andrew vội vàng đưa Jim đến Bệnh thất, may mà phu nhân Pomfrey có thể nối lại lỗ tai cho cậu ấy.

Ngay tối hôm đó, đưa Jim trở về từ Bệnh thất, Andrew trực tiếp đi tìm Slytherin năm ba kia cảnh cáo, ban đầu tên đó còn khinh khỉnh giơ lên đũa phép, thái độ như muốn 'dạy dỗ' cả Andrew! Nhưng chỉ với một thần chú Giải giới, tên học trò năm ba kia đành ngoan ngoãn đứng im mà 'lắng nghe'. Sau đó, Andrew dùng thanh âm thực dịu dàng mà nói nhỏ bên tai nam sinh kia: "Nếu không muốn toàn bộ học viện biết cha mày chỉ là một nha sĩ Muggle, vậy mày, cùng đám đồng bọn kia của mày, gặp Jim thì ngoan ngoãn mà đi vòng đường khác đi!"

Trong ánh mắt kinh hãi của học trò năm ba kia, Andrew và Jim nhanh nhẹn bước đi.

Andrew biết rõ xuất thân, thậm chí cả ngày sinh cụ thể của từng học sinh trong Slytherin, rất nhiều thời điểm, có một người cha là Viện trưởng cũng thực không tồi. Hơn nữa, Andrew không cần lo sau này tên học trò năm ba kia sẽ gây hấn với mình, bởi tên đó không dám, cũng sẽ không dám xúi bẩy 'người dẫn đầu' năm ba - Draco Malfoy - tới tìm cậu gây phiền toái. Tuy rằng, Andrew cảm thấy, dù tên đó có tìm Malfoy thì cũng chả sao, người như Malfoy căn bản không thèm quan tâm 'cấp dưới' của mình phải chịu uy hiếp hay gặp phiền toái gì, toàn bộ hỏa lực của anh ta bị Cậu Bé Vàng hấp dẫn hết rồi.

Những ngày tiếp theo, Andrew phát hiện mình có thêm một cái đuôi nhỏ, Jim thường xuyên bám theo sau lưng cậu, lại không tiến lên bắt chuyện mà chỉ là đi theo, khi đi học, tan học, khi tới Đại Sảnh Đường dùng bữa, khi trở về phòng nghỉ, thậm chí cả khi Andrew đi WC! Chỉ cần Andrew có mặt, vậy chỉ cần đưa mắt nhìn xung quanh, nhất định có thể bắt được bóng dáng nhỏ gầy co cụm của Jim.

Gary cười chế nhạo Andrew có thêm một 'người hâm mộ', Ackerman thì quá đáng hơn, trực tiếp gọi Jim là 'trùng theo đuôi'......

Thực sự Andrew cảm thấy có chút phiền, bởi dù thế nào đi nữa thì đâu có ai thích mình bị người khác đi theo sau lưng đâu, nhưng, cậu cũng không đuổi Jim đi, vì cậu hiểu, Jim chỉ đang tìm kiếm sự che chở thôi. Ngoại trừ nam sinh năm ba kia, còn có rất nhiều người lòng mang ác ý đối với Jim, mà nếu nhắm mắt theo đuôi Andrew, mọi người sẽ cho là cậu ta được Andrew che chở, có thể giúp Jim tránh né rất nhiều lần nhục nhã.

Andrew cam chịu hành vi của Jim, mà sau khi biết cậu thừa nhận sự tồn tại của Jim, Gary và Ackerman cũng ngâm miệng không nói gì nữa.

........................................

Cuối năm, kỳ thi năm nhất không quá khó, Andrew không cần ôn tập, cũng không cần lên lớp, đương nhiên có thêm thực nhiều thời gian nhàn hạ, hiện tại cậu dùng phần lớn thời gian trong ngày cắm rễ trong văn phòng của cha để nghiên cứu dược Độc Sói. Cha đã liệt ra những khả năng có thể xảy ra, việc Andrew cần làm là giúp đỡ xử lý một đống thảo dược, chờ đợi cha trông thi hay chấm bài xong sẽ trở về tiếp tục nghiên cứu.

Xoay xoay cần cổ cho đỡ nhức mỏi, Andrew đi tới hướng Đại Sảnh Đường, hiện tại cậu đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.

"Ủa?" Andrew dừng bước, trên hành lang, Harry Potter và mấy người bạn đang nói chuyện với bộ trưởng Fudge, hơn nữa bên cạnh họ còn có một người đàn ông cao to vạm vỡ vác rìu!

Andrew hơi sững người, lập tức nhớ tới Buckbeak! Không phải nói chiều nay có thể chống án sao? Tại sao đao phủ lại cùng tới?

"Vậy ông mang người xử quyết theo làm cái gì? Bằng Mã cũng có khả năng được tha!!!" Andrew nghe thấy Weasley kia gào lớn.

Nghĩa là...... Buckbeak nhất định phải chết? Không thể thay đổi gì sao? Andrew cảm thấy không khí xung quanh như bị đóng băng. Tại sao? Tại sao? Một phù thủy bị gãy tay, cùng vài vết thương nhẹ có thể lập tức lành lại ngay sau đó, vậy mà...... một sinh mệnh sắp biến mất dưới lưỡi đao hành hình! Chỉ bởi vì nó là động vật...... chỉ vì nó không biết nói...... nó không thể biện hộ......

Andrew vội vàng lén chạy sau lưng Fudge, đứng xa xa nhìn thấy bọn họ đi tới căn nhà đá của Hagrid. Một hồi sau, Hagrid dùng khăn tay bụm mặt vừa đi vừa khóc thút thít, bước tới sau nhà dắt Buckbesk ra......

"Andrew?" Một thanh âm nho nhỏ run run rẩy rẩy vang lên sau lưng.

Quay đầu nhìn lại, là Jim. Nhìn Fudge và tên đao phủ đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía lâu đài, Andrew vội vàng nói: "Jim, lát nữa cậu có việc gì cần làm không? Không có? Rất tốt, giúp mình một chuyện được chứ?"

Jim có vẻ rất vui sướng, cậu nhóc gật đầu lia lịa.

"Giúp mình nhìn chằm chằm Fudge và cái người vác rìu bên cạnh ông ta, nếu bọn họ lại đi về phía Rừng Cấm liền ấn vào cái nút màu đỏ này, cậu hiểu chứ?" Andrew nhét một cái điều khiển từ xa vào tay Jim, sau đó vội vã chạy tới chỗ Hagrid.

"Hagrid!" Andrew kêu lên, "Thua kiện rồi sao?"

Hagrid hốc mắt hồng hồng quay đầu lại, thấy là Andrew, bác có vẻ càng thêm âu sầu, "Andrew, Andrew, bọn họ muốn giết Buckbeak, bác thua kiện rồi, bác đều nói dựa trên những gì cháu viết, nhưng mà Fudge không thèm quan tâm."

Ông ta đương nhiên không muốn để ý tới! Vì một con Bằng Mã mà làm mích lòng Lucius Malfoy? Sao có thể! Ngay từ đầu đã thế, nếu không có Dumbledore đứng ở giữa điều đình, chỉ sợ Hagrid căn bản không có cơ hội khiếu nại!

"Bác dắt Buckbeak đi dạo một lát, nó rất thích không khí trong lành." Hagrid sụt sịt, tay chỉ vào Buckbeak đang nằm sải lai trong khu vườn trồng bí đỏ.

"Khi nào bọn họ sẽ tới?" Nhìn Buckbeak đang vui vẻ nghịch bùn, Andrew càng khó chịu.

"Khi mặt trời lặn, Andrew, cảm ơn cháu, cháu đã giúp đỡ rất nhiều. Bác xin lỗi vì lời nói hôm đó, bác mất bình tĩnh, bác cũng không biết mình đã nói cái gì. Thực xin lỗi, Andrew, cháu là đứa nhỏ tốt, bác......" bây giờ, nhìn Hagrid thật giống như động vật bị thương, ẩn trốn vào một nơi tự mình liếm láp vết thương, thực sự cô độc và yếu ớt vô cùng.

Andrew thầm thở dài, lắc đầu: "Không sao đâu, Hagrid, cháu cũng biết bác tâm tình không tốt. Bác đừng khóc nữa, chúng ta nghĩ thêm biện pháp khác, không thể để Buckbeak bị giết được."

"Vô dụng thôi, Andrew, chúng ta đã thua kiện, cháu đi đi, đi nhanh đi, đừng nhìn, mau trở về đi thôi." Hagrid nghẹn ngào nói.

Buckbeak vẫn đang vô tư đào sâu nghịch ngợm, không hề biết hai người ở đây đang vô cùng lo lắng cho nó. Đột nhiên, ánh mắt Andrew sáng rực, vội vàng quay qua hỏi: "Hagrid, Fudge có biết Buckbeak trông như thế nào không? Ý cháu là, nếu có một đàn Bằng Mã, họ có thể nhận ra Buckbeak đứng xen lẫn trong đó không?"

Hagrid vẫn nhìn đăm đăm vào Buckbeak, giọng nói như muốn phiêu tán trong gió: "Đương nhiên có thể, Buckbeak là đứa bé vô cùng đặc biệt, nó thông minh lanh lợi nhất, gần như hiểu hết từng lời bác nói."

Thật vậy sao? Chưa chắc, trong mắt Hagrid, mỗi một con Bằng Mã đều đặc biệt theo cách riêng, nhưng, Andrew có lý do để tin rằng, đối với nhiều người, Bằng Mã chỉ là một con thú mình ngựa đầu chim mà thôi, chúng chả khác gì nhau cả, giống như khi nhìn một rổ táo vậy, ai lại nhận ra quả nào với quả nào chứ?

"Hagrid, nếu chúng ta thả Buckbeak?" Andrew cau mày suy nghĩ, ý tưởng trong đầu dần dần hoàn thiện.

"Không, không thể nào, bọn họ biết Buckbeak ở chỗ bác, nếu làm vậy sẽ tạo thành rắc rối cho hiệu trưởng Dumbledore. Bác không thể làm vậy được......" Hagrid sụt sịt, "Andrew, cháu không cần suy nghĩ nữa, mau trở về đi thôi, bác không thể khiến cháu bị liên lụy vào được."

"Không có việc gì đâu, Hagrid, cháu qua đó với Bkucbeak một lát." Andrew nhìn thẳng vào mắt Buckbeak, khom lưng, chờ nó cũng hơi cúi đầu mới đi qua nhẹ nhàng vuốt vuốt cổ và đôi cánh của nó. Buckbeak rất đáng yêu mà, nhớ đến vài năm trước, Hagrid từng ôm mình cùng cưỡi trên lưng Buckbeak bay trên rừng Cấm, trong lòng lại càng bất bình, không thể để Buckbeak bị giết vì cái lý do vớ vẩn đó được, không thể!!!

"Nếu có khả năng, Andrew, hãy tận lực đi giúp đỡ người khác, điều đó sẽ giúp cho tâm linh con càng thêm cao thượng." Nghĩ tới lời mẹ nói, Andrew cúi đầu dụi dụi vào đám lông chim mềm mượt trên cổ Buckbeak, khẽ cắn môi hạ quyết tâm. Mình nhất định phải làm! Nhất định!!!

Andrew lẳng lặng ở bên Hagrid thêm một lát mới rời đi, nhưng cậu không trở về lâu đài mà ẩn núp ở nơi cách Buckbeak không xa, vung đũa phép biến một hòn đá thành một con Bằng Mã lớn bằng bàn tay, biến hình thành công, nhưng cảm giác rất cứng nhắc, vừa nhìn đã biết không phải vật sống.

Như vậy sẽ khiến họ hoài nghi, cần phải tăng mạnh phép thuật.

Đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Andrew nấp trong tàng cây nhìn qua, là Harry Potter cùng mấy người bạn của anh ta, họ gõ gõ cửa nhà Hagrid, Andrew bĩu môi không nhìn nữa, tiếp tục tập trung tinh thần múa may đũa phép, lần này tốt hơn trước một chút, có thể vẫy cánh, nhưng đôi mắt đờ đẫn như bị mù vậy.

"Hả?" Andrew ngẩng đầu nhìn, ba người nhóm Harry đột nhiên biến mất, "Áo tàng hình sao?" Andrew lầm bầm, đột nhiên, trong lùm cây cách cậu không xa có tiếng sột soạt, cảm giác như có người đang ẩn núp!

Andrew lập tức giơ đũa phép chĩa vào lùm cây đó, nhưng chiếc đồng hồ trên cổ tay đột nhiên nóng rực lên, là Jim.

"Bọn họ đã ra khỏi lâu đài, đang đi tới hướng Rừng Cấm." Thanh âm của Jim truyền ra từ chiếc đồng hồ.

"OK, mình đã biết," Andrew đã nhác thấy bóng dáng hiệu trưởng, Fudge và tên đao phủ đang đi tới, cậu ghé miệng vào mặt đồng hồ khẽ nói: "Jim, cậu nhanh trở về lâu đài đi, và đừng nói chuyện này với ai!"

Andrew cẩn thận thò đầu ra quan sát tình huống. Cậu nghe thấy Fudge nói lời phán quyết, tên đao phủ kia thì thò đầu ra cửa sổ nhìn về phía Buckbeak.

Chính là hiện tại! Thừa dịp Dumbledore đứng đúng vị trí chặn tầm mắt của Fugde và tên dao phủ, Andrew lập tức vung đũa phép mở khóa xiềng xích cho Buckbeak!

"Chạy đi, Buckbeak! Mau chạy đi!" Biến ra một đám chồn tuyết chạy vào trong Rừng Cấm, Buckbeak vui sướng chạy theo đám chồn, thấy Fudge đang đẩy cửa chuẩn bị đi ra, Andrew lập tức thi triển thần chú ẩn thân lên người mình, không thành công cho lắm, vì hai cổ chân cậu vẫn còn hiện hình. Andrew tiếp tục vung đũa phép lên biến một quả bí đỏ cực lớn thành một con Bằng Mã. Vừa hoàn thành bùa chú thì Fudge đã bước ra, Andrew đã không kịp trốn tránh, may mà vừa rồi đã dùng thần chú ẩn thân, len lén nhích người ra gần một trái bí đỏ khác, dù sao cậu chỉ cần giấu đi hai cái cổ chân mình là được.

"Phụt" một tiếng, Andrew cảm thấy dưới chân hơi lạnh, chân không thấy nữa! Ngẩng đầu lên, hiệu trưởng Dumbledore đang quay qua phía cậu nháy nháy mắt!

Không kịp nghĩ nhiều, Andrew vội vàng chạy vào lùm cây, lại nghe Fudge cao giọng nói: "Macnair, chúng ta bắt đầu thôi."

Tên đao phủ nhe răng cười, trông hàm răng vàng khè của gã thực kinh tởm, gã sải bước đi về phía 'Buckbeak'. Đột nhiên, 'Buckbeak' ngoác miệng, từ cổ họng phun ra mấy tiếng ếch kêu.

Andrew xấu hổ muốn chui vào lòng đất. Merlin! Quá mất mặt!!! Thời điểm mấu chốt như vậy mà nó lại há miệng kêu làm gì!

"Hả? Bằng Mã kêu như thế sao?" Cả Fudge và Macnair đều ngây ngẩn.

Dumbledore quay qua nhìn Hagrid khẽ gật đầu, Hagrid mới như vừa tỉnh mộng, ngơ ngẩn nói: "À, à, đúng, đúng vậy, khi khẩn trương hay sợ hãi chúng sẽ kêu như thế."

Okay, nghe cũng có lý, Macnair tiếp tục bước tới, nâng cao cây rìu chém mạnh vào cổ 'Buckbeak', dù biết đó chỉ là một quả bí đỏ, nhưng Andrew vẫn không nhịn được mà rùng mình, hai mắt nhắm tịt không dám nhìn.

Hagrid vẫn đứng im há hốc miệng, như là bị dọa choáng váng vậy,  ngơ ngác nhìn 'thi thể', "Được rồi, chuyện ở đây đã kết thúc, chúng ta trở về văn phòng của tôi đi, Hagrid cần xử lý thi thể, đi thôi." Dumbledore nói.

Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Andrew từ lùm cây bò ra, "Hagrid!" Cậu hô lên.

"Ai đó?" Hagrid khẩn trương nhìn quanh quất.

"Là cháu đây! Andrew!" Thần chú ẩn thân dần mất tác dụng, đầu Andrew hiện ra đầu tiên, "Cháu thành công rồi!"

"Cháu, cháu thật sự thả Buckbeak đi rồi," Hagrid căng thẳng nhìn quanh tứ phía, cố gắng hạ giọng hỏi.

"Đương nhiên! Máu của Bằng Mã không phải là nước bí đỏ nha!" Andrew đắc ý hất cao đầu, tình huống hiện tại có chút quái đản, chỉ có cái đầu và hai cái đùi của Andrew hiện hình, phần còn lại như là tan biến trong không khí vậy.

"Đúng, đúng, đúng, Buckbeak cũng không kêu tiếng ếch xanh! Ha ha ha, Andrew, cháu là thiên tài!" Hagrid hưng phấn khoa chân múa tay, "A, bí đỏ, nó biến thành bí đỏ!"

"À vâng, phép biến hình của cháu vẫn chưa thể duy trì thời gian dài, Hagrid, bác nhanh chôn thứ này đi, cẩn thận bại lộ." Một quả bí đỏ có lông chim và móng vuốt, là ai nhìn vào cũng cảm thấy có vấn đề.

"Được, bác lập tức đi đào hố, Andrew, cháu mau trở về lâu đài đi, trời đã tối rồi, giáo sư Snape sẽ lo lắng!" Hagrid la lên.

Cũng đúng, Andrew nhìn đồng hồ, đúng là rất muộn rồi, thần chú ẩn hình đã mất công hiệu gần hết, thân thể của Andrew đã hiện ra, chỉ trừ hai bàn chân, "Vậy cháu đi trước đây, Hagrid, bác đi tìm Buckbeak đi, giấu nó vào nơi nào đó một thời gian! Tốt nhất là đưa nó ra khỏi trường, cháu sợ sẽ có người nhận ra nó. Chào bác, mai gặp lại nhé!"

Tạm biệt Hagrid, Andrew vừa nghêu ngao ca hát vừa đi tới lâu đài, bước chân nhẹ nhàng như đi trên mây, cảm giác thực hân hoan sung sướng, tâm tình cực kỳ vui vẻ làm Andrew không tự chủ được mà dùng thần chú gọi Thần Hộ Mệnh, một con báo con màu bạc hiện ra, thân thể bụ bẫm, tròn xoe thực đáng yêu, cha nói đến khi cậu trưởng thành thì hình dáng Thần Hộ Mệnh sẽ có chút biến hóa, có lẽ sẽ trở thành hình dạng báo thành niên, có thể đơn thuần chỉ là tăng kích cỡ......

Có Thần Hộ Mệnh bay bên người, sắc trời đen nhánh cũng không khiến Andrew sợ hãi, cậu vẫn thong thả bước về phía lâu đài.

Trong lùm cây phía sau chỗ Andrew ẩn núp, Harry và Hermione trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng dáng cậu học trò năm nhất tung tăng nhảy nhót, một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Hermione? Cậu có nhìn thấy không?" Harry ngơ ngẩn, lời nói như đang thì thầm.

"Mình có thấy, là thần chú gọi Thần Hộ Mệnh, còn không phát ra tiếng!" Hermione cũng ngơ ngẩn.

Buckbeak đang đứng sau lưng hai người vỗ vỗ cánh.

"Nhưng cậu nhóc đó chỉ là học trò năm nhất." Harry nói, "Mình đã thấy cậu ta ở văn phòng của Snape, là Snape dạy sao?"

"Không, Harry, không chỉ có giáo sư Snape," Hermione thực rối rắm, cô thấp giọng nói: "Thần chú biến hình kia, cậu ta biến vật chết thành vật sống! Mình chưa từng nghe nói giáo sư Snape có nghiên cứu về lĩnh vực Biến hình thuật!"

"Là giáo sư McGonagall!" Harry đột nhiên la to, làm Buckbeak giật mình dùng cánh đập một phát vào đầu cậu, "Mình từng nhìn thấy trong Bản đồ Đạo Tặc, Andrew, cái tên Andrew Dashwood thường xuyên xuất hiện trong văn phòng giáo sư McGonagall, đôi khi cả Snape cũng tới!"

"Có nghĩa là, giáo sư Snape nhờ giáo sư McGonagall dạy thêm cho trò Dashwood sao?" Hermione vẫn không dám tin tưởng, "Giáo sư Snape tốt với học trò Slytherin đến mức đấy sao?"

Cái này, Harry không rõ, Snape rất bất công, đây là điều mà học sinh toàn trường công nhận. Harry còn ẩn ẩn có cảm giác, hình như Snape hận mình! Người như Snape...... vì một học trò mà nhờ vả giáo sư McGonagall? Không thể nào!!!

"Xem kìa, là Hagrid, thầy Lupin cũng tới! Snape sắp xuất hiện rồi!" Hai người trợn to mắt nhìn chằm chằm Lều Hét......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro