Chương 54: Quidditch World Cup

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành tích cuối kỳ của Andrew không tồi, đạt điểm tối đa gần như tất cả các môn, cậu nhóc vô cùng vui vẻ thu thập hành lý chuẩn bị về nhà.

"Cái gì, cha, kỳ nghỉ hè cha không thể ở nhà sao?" Andrew kinh ngạc kêu lên: "Nhưng cuối tuần là Quidditch World Cup mà! Con đang muốn đi tới đó cùng cha!"

"Andrew, yên lặng nào!" Snape day day hai bên thái dương, bất đắc dĩ giải thích: "Việc nghiên cứu cải tiến dược Độc Sói đã có chút đột phá, từ ngày mai ta sẽ đi tìm kiếm một vài loại dược liệu, sau khi trở về cũng phải lập tức làm thí nghiệm, Andrew, con đi cùng mẹ đi được không? Ta giúp con lấy mấy tấm vé."

"Vầng," Andrew ỉu xìu đáp ứng, dù không muốn thì cũng đâu có cách nào, vì nghiên cứu mà, "Cha vẫn chế dược cho giáo sư Lupin phải không? Gần đây thầy ấy sao rồi?" Kỳ thực Andrew muốn hỏi giáo sư Lupin uống đám dược chưa hoàn thiện đó liệu có vấn đề gì không.

"Không có việc gì, khỏe như vâm." Ngoại trừ làn da có chút xanh xao vàng vọt. Dù sao thì khi rời khỏi Hogwarts, Lupin đã nghèo rớt mùng tơi, còn chẳng ăn nổi một bữa cơm đúng nghĩa. Chậc chậc, thật đáng thương, nghĩ vậy nhưng trên mặt Snape lại hoàn toàn không có cảm xúc gì có thể coi là thương hại cả.

"Hai cha con mau xuống đi, ăn cơm thôi!" Aliya gọi với lên lầu.

Vì sáng mai Severus sẽ đi, sau bữa tối Aliya liền vội vã giúp hắn sửa sang hành lý, hai đôi giày không thấm nước, vài chiếc áo chùng lữ hành, đây là hai sản phẩm mới nhất của Elise, chống nước chống cháy, còn có thể chống đỡ vài ác chú, đúng rồi, còn vớ và...... Aliya cầm một túi quần lót, hơi do dự, nghĩ nghĩ một lát, nhét chúng xuống dưới cùng......

"Như vậy có nhiều quá không?" Snape khoác áo choàng dài ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa chà lau mái tóc ướt đẫm.

"Cứ mang hết cho chắc, chẳng biết anh phải quanh quẩn ở đó bao lâu mới xong việc, dù sao thì cũng có ma pháp, không phải vác nặng." Aliya lại nhét thêm mấy chiếc khăn lông và đồ dùng tắm rửa vào.

Snapa cũng ngồi luôn xuống sàn sửa sang lại tư liệu nghiên cứu và sổ tay, nói với Aliya, "Ngày mai cú mèo sẽ đưa vé vào cửa Quidditch World Cup tới đây, buổi sáng thứ Hai cô và Andrew có thể dùng Khóa Cảng đi tới nơi tổ chức cùng gia đình Blake, Andrew biết cách dùng."

"Blake? Là gia đình của Gary sao?" Aliya cẩn thận dùng bìa plastic bọc kín các văn kiện cùng sách vở lại, thuận miệng hỏi.

"Ừ, có cần bảo anh ta chuẩn bị riêng một lều trại cho cô và Andrew không?"

"Không cần đâu, không cần làm phiền họ nữa, tôi đã mua lều trại rồi, Andrew nói thằng bé biết cách dựng nó lên." Aliya cười nói: "Andrew đã trưởng thành rồi."

Snape cũng cười, đúng là vậy, dường như chỉ trong một đêm con trai đã lớn bổng lên, có thể tự mình phụ trách một vài việc

"Ổn rồi!" Aliya đóng sập rương hành lý, "Anh chỉ cần thi triển một thần chú phòng trộm lên nó là được.

Chuẩn bị ra cửa, Aliya quay đầu lại dịu dàng nói: "Sev, ra ngoài hãy cẩn thận một chút nhé. Đừng quá liều lĩnh, hãy nhớ, tôi và Andrew ở nhà chờ anh trở về."

Snape ngẩng đầu nhìn Aliya, có lẽ chình hắn cũng không biết, ánh mắt mình lúc này cũng ngập tràn nhu tình: "Ừm, tôi biết, hai mẹ con cũng cẩn thận."

Ngày diễn ra Quidditch World Cup, trời còn chưa sáng rõ, Aliya đã gọi Andrew rời giường ăn mặc chỉnh tề, cô còn phải lái xe tới nơi hẹn gia đình Blake, đó là một mảnh đất hoang ở phía nam London, từ nhà tới đó hơi xa.

Khi hai mẹ con tới nơi thì gia đình Blake đã đứng chờ ở đó, ngài Blake tươi cười chào đón, bên khóe mắt có vài nếp nhăn nhỏ, thoạt nhìn rất ôn hòa. Phu nhân Blake có vẻ khá hiền hòa, nhưng Aliya phát hiện, nụ cười trên môi họ, ngay cả độ cong khóe miệng cũng giống nhau như đúc!

"Ngài Blake, phu nhân Blake, chào buổi sáng," Aliya nói, "Đây là anh hai của Gary phải không? Chào cháu!"

Gary và Andrew đã ôm vai bá cổ chụm đầu vào nhau thầm thì gì đó.

Phu nhân Blake có vẻ rất hứng thú với Aliya, vẫn luôn nỗ lực thuyết phục Aliya ở cùng bọn họ trong một lều trại, Aliya dịu dàng cự tuyệt, tuy rằng gia đình Blake thực thân thiện nhiệt tình, thậm chí hơi nhiệt tình quá mức, nhưng Aliya vẫn không quen ở chung với người xa lạ, đặc biệt là trong không gian khép kín như lều trại, điều đó thực bất tiện.

Kết thúc đoạn lữ trình "vô cùng xuất sắc", sắc mặt Aliya xanh mét, dạ dày cuộn trào tạo phản. Cô thề với Chúa, về sau mình sẽ không bao giờ sử dụng Khóa Cảng lữ hành, cái cảm giác này, một lần là đủ rồi, quá kinh khủng!

"Cô không sao chứ? Phu nhân Sn...... à không, ý cháu là phu nhân Dashwood." Cậu con trai lớn nhà Blake đỏ bừng mặt, Aliya qua khóe mắt liếc thấy ngài Blake vừa 'thưởng' cho cậu một ánh mắt sắc lẹm.

Aliya vội cười nói: "Không có việc gì đâu, tôi không sao, chỉ là không quen mà thôi. Chúng ta nên tạm biệt thôi, phu nhân Blake, ngài Blaje."

"Andrew, cậu không thể ở cùng với mình sao?" Gary lưu luyến nói.

"Gary, xin lỗi, cha đã đặt sẵn vị trí cho mình, chờ dựng xong lều trại mình sẽ tới tìm cậu chơi nhé!" Andrew nắm tay mẹ quay lại cười cười vẫy chào Gary.

Vị trí Severus đặt trước hơi thiên về phía đông khu lều trại, vừa vặn nằm trên đỉnh một đồi thoải, Aliya há hốc miệng nhìn cả một ngọn đồi đầy nhóc lều trại, cô thực không ngờ, thì ra có nhiều phù thủy đến vậy!

Andrew đứng bên mẹ nhìn từng hàng từng hàng lều trại màu sắc rực rỡ, lại phóng mắt nhìn tới sân bóng nơi xa xa, đột nhiên cảm thấy thực kích động, nhiệt huyết như sắp phá vỡ yết hầu mà ra, đôi gò má đỏ hồng, bàn tay nắm chặt lại buông ra, rốt cuộc không ức chế được nhiệt tình tròng lòng nữa, rống lớn: "Quidditch, ta tới đây!!!!!!" âm tiết cuối cùng vừa rơi xuống, hai tiếng cười lập tức vang lên, là Alice và Ackerman đang bước tới, thiếu niên vừa nãy còn kích động hận không thể bay thẳng lên mặt trăng lập tức rụt rụt đầu, đỏ rực tới tận cần cổ.

Lều trại không khó dựng, hai mẹ con cộng thêm vài đứa trẻ, người này đập một búa, người kia dựng cái giá, họ nhanh chóng hoàn thành lều trại.

"Wow! Andrew, lều trại nhà cậu thật...... thật......" Ackerman trừng lớn mắt nhìn chiếc lều.

"Thật xinh đẹp!" Gary lập tức tiếp lời.

"Đúng, đúng, đúng, đẹp hơn cả nhà mình nữa!" Alice cẩn thận vuốt ve mấy tấm thảm treo trên tường, nhỏ giọng nói.

Từ khi mua chiếc lều này, Aliya đã bắt đầu xuống tay bố trí, căn lều này có hai phòng ngủ rộng mở, cô còn nhờ Severus dùng vài thần chú làm trần nhà có thể thay đổi cảnh sắc theo thời tiết, giống như trần của Đại Sảnh Đường ở Hogwarts, trên sàn trải thảm lông dê thật dày, thậm chí còn có lò sưởi và một bộ sô pha êm ái.

Ra cửa lữ hành, cô không muốn con trai hay  Sev phải chịu thiệt thòi!

"A, mẹ, mẹ mang cả giá sách tới?!!!" Andrew chỉ vào kệ sách nằm cạnh lò sưởi cười toe toét.

"Con nói muốn mang theo vài cuốn sách mà! Mẹ dứt khoát mang toàn bộ tới luôn!" Aliya nói vọng ra từ trong bếp.

"Andrew, cậu đã đọc loại sách dày như vậy sao?" Gary rút ra một quyển sách dày cộp như cuốn từ điển, xuýt xoa sợ hãi, còn nữa, đám ký tự loằng ngoằng này là cái gì, chữ?!!!

Andrew thò đầu qua nhìn: "À không, cuốn này là của cha mình, mình học tiếng Phạn không tốt lắm, còn chưa thể đọc hiểu cuốn sách đó."

"Mấy đứa, lại đây ăn nào!" Aliya bưng ra một khay đồ khá lớn.

"Wow! Cô Dashwood, cám ơn cô." Thật nhiều loại bánh kẹo, vài bình nước trái cây các loại, thậm chí còn có hai bình Bia Bơ!

Nhìn bọn nhỏ ăn ngon lành, Aliya cũng vui vẻ cực kỳ.

Mọi thứ ở đây đối với cô đều thực mới lạ, tuy không quá hiểu biết về Quidditch, nhưng chỉ quan sát các phù thủy tụ hội bên nhua thế này cũng khiến cô thực hứng thú rồi. Hơn nữa, sân thi đấu Quiddtich thực hoành tráng, Severus đặt vé ngồi ngay cạnh gia đình Blake, tầm nhìn rất tốt. Điều quan trọng nhất là, Andrew rất vui vẻ, đây thực sự là một chuyến đi không tồi!

......................................    

Trận đấu kết thúc, Andrew thay áo ngủ nằm lên giường rồi mà còn hưng phấn ngủ không được, cậu nhóc đội một cái mũ trang trí phong cách đội Bulgaria, nhảy nhót khắp phòng khách hô to "Krum! Krum!"

Aliya cười cười lắc đầu, tay vẫn không ngừng thu thập hành lý.

Bên ngoài, mọi người đang cuồng hoan, là cổ động viên đội Ireland đang ăn mừng thắng lợi!

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên, Aliya giật mình, có chuyện!!! Cô vội vàng ném chỗ đồ đạc cầm trên tay xuống lao nhanh ra ngoài, dưới sườn đồi, mọi người hoảng sợ chạy tán loạn, phóng tầm mắt ra xa, Aliya nhìn thấy một đám người mặc áo choàng đen mang mặt nạ bạc đang giơ thứ gì đó chậm rãi bước về phía này!

"Andrew!" Aliya vội vàng ôm lấy con trai, tùy tay nắm lên một cái thảm bao bọc, lôi kéo cậu bé nhanh chóng vọt vào rừng cây nhỏ bên cạnh.

"Mẹ làm sao vậy? Mẹ!" Andrew hoảng loạn la lên, gần như muốn khóc.

"Không có việc gì đâu bảo bối, chỉ là vài tên hooligan thôi, chúng ta nên trốn đi một lát." Aliya nắm chặt cánh tay con tria, vừa chạy vừa thở hổn hển.

Những người xung quanh đều hoảng loạn chạy vội, tiếng khóc la, tiếng kêu gào sợ hãi, cùng tiếng cười khoái chí xa xa hòa lẫn vào nhau phiêu tán trong trời đêm đen tối.

Tìm được một bụi cây khá ẩn nấp, Aliya lập tức kéo Andrew trốn vào.

"Mẹ?" Andrew run run lên tiếng.

"Không có vấn đề gì đâu, Andrew, không có việc gì đâu, các nhân viên Bộ Pháp Thuật đã tới rồi, họ sẽ giải quyết rắc rối nhanh thôi!" Aliya gắt gao ôm chặt Andrew, không để cậu bé nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Khi nãy cô đã thấy được, có vài người bị treo lơ lửng trên không trung tùy tiện ngược đãi, trong đó thậm chí còn có hai đứa nhỏ! Mấy người áo choàng đen kia...... họ là ai? Họ đang làm cái gì?!!!"

Trong lùm cây gần đó cũng có mấy gia đình đang lẩn trốn, có một người phụ nữ khóc nức nở nghẹn ngào nói: "Bọn...... bọn họ thiêu...... thiêu sạch...... lều trại...... chúng ta rồi......"

"Không sao đâu, không sao, có thể chạy thoát là tốt rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!" Một giọng nam run run rẩy rẩy vang lên, "Annabella, con ổn chứ? Rất rốt, con gái ngoan, con bảo vệ em trai, tốt, tốt lắm!"

"Người kia...... người kia đã trở lại sao? Merlin ơi, chúng ta nên làm sao bây giờ!" Một bé gái khóc thút thít.

Người kia? Người kia là ai? Aliya vỗ về Andrew đang run rẩy không ngừng, thầm nghĩ.

"A! Dấu hiệu Hắc Ám!!!" Có người sợ hãi thét chói tai.

Trên bầu trời vừa xuất hiện một thứ khá kinh dị, một chiếc đầu lâu màu xanh lè với cái lưỡi là một con mãng xà vặn vẹo......

Aliya đột nhiên run rẩy, Dấu hiệu Hắc Ám! Đúng vậy, là Dấu hiệu Hắc Ám! Thượng đế trên cao, chẳng lẽ đám người vừa rồi chính là Tử Thần Thực Tử sao?

"Mẹ, Dấu hiệu Hắc Ám là cái gì?" Andrew ngẩng đầu nhìn cái đầu lâu trên không trung, nghi hoặc hỏi.

Aliya ôm lấy Andrew, xoay đầu cậu bé vào ngực mình không để con trai nhìn tiếp, "Bảo bối, nó chỉ là một thứ bình thường thôi!"

Chỉ là, những tiếng hét cuồng loạn xung quanh làm lời an ủi của Aliya tự tan vỡ, người phụ nữ khóc lóc vừa nãy đã sợ đến mức khóc không ra tiếng nữa, hai hàm răng va vào nhau lập cập lập cập.

Không biết trôi qua bao lâu, nhân viên công tác của Bộ Pháp Thuật tới thông báo họ có thể trở về, Bộ Pháp Thuật đã nắm giữ tình thế, đã an toàn, Aliya mới xuôi theo dòng người trở về khu vực lều trại.

Andrew im lặng suốt quãng đường, Aliya đặt con trai lên giường ghém chăn cẩn thận, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu bé, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi con, bảo bối của mẹ, mẹ ở đây mẹ luôn ở bên con, đừng sợ, các Thần Sáng đã bắt hết đám người xấu rồi, ngủ đi Andrew, sáng ngày mai chúng ta sẽ về nhà."

Andrew gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ lát sau đã sya giấc, nhưng Aliya lại thức trắng đêm, cô ngồi bên chân giường của con trai, tay nắm chặt đũa phép cảnh giác dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Thực may mắn, tiếp theo không còn chuyện gì phát sinh. Rạng sáng, âm thanh ngài Blake vang lên bên ngoài lều trại, "Phu nhân Dashwood?"

Aliya vội vã đứng dậy, cẩn thận đóng kín cửa phòng ngủ của con trai mới đi ra ngoài lều trại gặp ngài Blake.

Nụ cười hòa nhã thường trực đã tan biến, sắc mặt anh ta tái nhợt như quỷ hút máu vậy, "Phu nhân Dashwood, tôi đã kiếm được Khóa Cảng, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi." Thái độ của Blake rất cung kính, lúc nói chuyện với Aliya còn hơi hơi khom lưng.

Aliya gật gật đầu: "Được, cho tôi mười phút, tôi chuẩn bị một lát."

Mười phút sau, Aliya nắm tay Andrew đi ra, thu lều trại vào ba lô, cùng gia đình Blake đứng trước một cái lốp xe cũ nát, mà những người xung quanh họ vẫn còn đang hoảng loạn chạy khắp nơi!

Bên cạnh Khóa Cảng còn có một gia đình khác, Aliya đảo mắt liếc qua năm người họ, hoàn toàn không có hứng thú chào hỏi, nhưng thật ra Andrew có chút nhiệt tình, chủ động quay sang nhìn cô con gái lớn của gia đình kia tươi cười chào hỏi: "Xin chào, Annabella, mình là Andrew, tối hôm qua chúng ta đã gặp trong rừng cây nhỏ."

Aliya giờ mới nhận ra, gia đình này đúng là những người trốn bên cạnh hai mẹ con cô trong rừng cây đêm qua, cô mỉm cười khẽ gật đầu với họ coi như chào hỏi. Đúng lúc này, ngài Blake hô lên "Đã đến giờ", ba gia đình đồng thời đặt tay lên cái lốp xe cũ kia......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro