Chương 55: Chủ động......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về London, chào tạm biệt gia đình Blake, nhìn họ có vẻ vẫn chưa bình tĩnh lại được, Aliya nắm tay con trai bước nhanh tới bãi đỗ xe trong siêu thị gần đó.

Andrew vẫn rất mệt mỏi, về đến nhà còn chưa tẩy rửa đã bò luôn lên giường ngủ thiếp đi. Aliya cũng không tỉnh táo lắm, nhưng cô không dám trở về phòng ngủ, một mình một người ngồi trên chiếc sô pha đối diện cửa ra vào, chỉ có nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín kia mới có thể giúp cô an têm hơn một chút.

Tử Thần Thực Tử? Dấu hiệu Hắc Ám? Mấy từ ngữ này đao đi đao lại trong đầu Aliya, cô không thể khiến mình thôi nghĩ ngợi về tình hình đêm qua...... Voldemort thật sự đã trở lại sao? Nhưng mà...... phản ứng của Dumbledore và Sev......

Nghĩ đến Sev, Aliya lại căng thẳng, có lẽ...... cuộc sống yên bình này...... sắp tan vỡ rồi......

Ba ngày sau, Snape trở lại, hắn sốt ruột phóng về phía phòng ngủ, vừa chạy vừa hô lớn "Andrew! Aliya!" Giờ phút này, Snape hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, sắc mặt hắn trắng bệch như tượng sáp!

"Cha!" Andrew chạy ra khỏi phòng sách, "Cha đã về! Mẹ, cha đã trở lại rồi!!!"

Ôm con trai lên, nhìn Aliya cầm cuộn len bước ra từ phòng ngủ, Snape mới hơi hơi bình tĩnh một chút, "Hai mẹ con không sao chứ? Tôi nghe nói......"

Aliya liếc liếc mắt ra hiệu, ý bảo Andrew còn ở đây, Snape lập tức dời đề tài, "Ừm, trận đấu thế nào, Andrew, đội nào thắng?"

"Ireland, cha, là Ireland thắng!" Andrew vừa nhắc tới đề tài này liền vô cùng hưng phấn, "Tuy rằng Krum của đội Bulgaria bắt được trái Snitch, nhưng......"

Andrew hưng phấn kể lại khá nhiều chuyện, một hồi lâu sau Snape mới rút ra được chút thời gian bước vào bếp, Aliya đang nấu cơm.

"Thằng bé nói xong rồi?" Aliya cười hỏi, mấy ngày nay Andrew thường xuyên ở trong trạng thái hưng phấn bừng bừng như vậy.

"Ừm, thằng bé nói đêm đó hai người gặp phải một đám hooligan làm loạn."

"Không hẳn, đêm đó 'bọn họ' diễu hành." Aliya không ngừng tay, cúi đầu nói nhỏ: "Tôi lừa thằng bé rằng họ chỉ là hooligen thôi, may mà Andrew không bị lưu lại bóng ma tâm lý."

"Nghĩa là, thực sự xuất hiện Dấu hiệu Hắc Ám sao?" Snape chần chờ hỏi, cảm thấy cánh tay trái như đang run rẩy.

Khi vừa mới ra khỏi khu rừng, nghe tin Tử Thần Thực Tử cùng Dấu hiệu Hắc Ám xuất hiện trong khu vực tổ chức Quidditch World Cup, lúc ấy hắn cảm giác như máu trong người đông cứng lại! Andrew đang ở đó, Aliya cũng ở trong khu vực ấy!!!

Lúc đó, ngay cả mạng Floo hắn cũng không dám dùng, sợ bị Bộ Pháp Thuật hoặc là Tử Thần Thực Tử theo dõi, lập tức Độn Thổ về nhà, khoảnh khắc nghe thấy Andrew hân hoan kêu "cha", hắn gần như rơi lệ.

"Đúng vậy, là Dấu hiệu Hắc Ám," Aliya xử lý xong nguyên liệu, vừa rửa tay vừa nói: "Xuất hiện giữa không trung ngay khi Tử Thần Thực Tử đang diễu hành, sau đó, khi nhân viên Bộ Pháp Thuật tới, 'đoàn diễu hành' đã giải tán rồi."

Snape cúi đầu im lặng, cảm giác cánh tay trái như nóng rực lên, đã vài năm rồi, hắn thường xuyên quấn lên nơi đó một vòng băng vải ma pháp thật dày, hắn không dám nhìn thẳng vào cái dấu hiệu kia, cũng sợ hãi con trai nhìn thấy nó, sợ Aliya nhìn......

"Anh sao vậy? Sao sắc mặt kinh khủng thế này? Anh không khỏe sao?" Aliya lo lắng nhìn hắn, vươn tay đắp lên trên trán hắn, "Ừm, không phát sốt, là quá mệt mỏi sao? Hay là anh đi ngủ một lát đi, nấu cơm xong tôi sẽ gọi."

Snape giật mình né tránh bàn tay Aliya, ngơ ngẩn nhìn cô.

"Sev?" Aliya nghi hoặc khẽ nói.

Đột nhiên tiến lên một bước ôm lấy Aliya, ôm siết thật chặt, Snape dường như muốn nhờ sự tiếp xúc này mà bình tĩnh hơn. Làm sao bây giờ, nếu Chúa tể Hắc ám thật sự trở lại, nên làm cái gì bây giờ, hắn có gia đình, có Andrew, có Aliya, hắn không phải một thân một mình......

Aliya vòng tay ôm lấy Snape, hắn đang run rẩy, giống như một con thú bi thương, lo âu thấp thỏm. Aliya cảm thấy trái tim như thắt lại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Snape, ghé bên tai hắn ôn nhu nói nhỏ: "Không sao đâu, Sev, không có việc gì hết, em ở đây, luôn ở bên anh, dù bất cứ chuyện gì phát sinh, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, được không? Không sao hết, chỉ là một đám người nhàm chán tụ tập gây náo loạn mà thôi, em cùng Andrew đều an toàn."

Cả buổi chiều hôm đó, Severus có vẻ rất ngượng ngùng, đến tận khi dùng bữa tối hắn vẫn thường xuyên cúi đầu, dù có ngẩng lên thì cũng cố ý tránh né tầm mắt Aliya, cả Andrew cũng chú ý tới hắn mất tự nhiên, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu thực rõ ràng, đôi mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người.

"Khụ khụ," Aliya quyết định lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, dịu dàng hỏi: "Sev, anh có tìm được dược liệu cần thiết không?"

"A? À, tìm được rồi," Snape nói, tâm tình rất tốt, "Là một loài bò sát sống trong hệ rễ của cỏ Ô Đầu. Chúng dựa vào cỏ Ô Đầu để sinh tồn, mùa hè hàng năm đẻ trứng vào chính giữa nhụy hoa Ô Đầu, đêm trăng tròn, ấu trùng phá trứng mà ra, bò dọc theo cành lá của cỏ Ô Đầu chui xuống lòng đất, sống cộng sinh với rễ cây......" Nói đến lĩnh vực chuyên nghiệp, quả nhiên Snape khôi phục bình thường, giọng điệu đĩnh đạc, đôi mắt lóe sáng tự tin, Andrew nghe mê mẩn, thậm chí quên cả ăn cơm.

Aliya mỉm cười, đột nhiên cảm thấy Severus cực kỳ đẹp trai, quả nhiên là 'đàn ông gợi cảm nhất khi nghiêm túc', đúng không?

"Bây giờ anh cần thực nghiệm sao?" Aliya ngăn lại cuộc thảo luận học thuật mà cô không thể nào hiểu nổi giữa hai cha con, "Ừm, với người sói kia, Lupin phải không? Anh đã tìm được địa phương an toàn chưa?"

Snape xắn một khối bánh kem, lắc lắc đầu, địa phương có thể nghiên cứu người sói, không dễ tìm.

Nhìn Snape cau mày buồn bực, Aliya đột nhiên nhớ tới một nơi, "Sev, anh còn nhớ khu rừng rậm lúc trước chứ?"

"Hửm? Khu rừng nào?"

"Khu rừng mà bà ngoại của em để lại ấy!" Aliya cười nói, "Trong rừng còn có một căn nhà gỗ nhỏ, đó là địa điểm thực nghiệm khá tốt đấy chứ!"

Snape cũng nhớ tới, đúng vậy, vị trí khu rừng rậm kia khá bí ẩn, hơn nữa còn có một vài trận pháp bảo hộ huyết thống, nếu không được chủ nhân cho phép, gần như không ai có khả năng tiến vào khu rừng, mà căn nhà gỗ kia tuy hơi cũ nát, nhưng chỉ cần tu sửa một chút là có thể dùng....

Thời gian còn lại của kỳ nghỉ, cả ba người đều dùng để tu sửa, bổ sung thần chú bảo hộ cho khu rừng kia, tạo thêm một tầng hầm dưới nhà gỗ, lập ra một phòng thí nghiệm......

Andrew rất thích nơi này, cậu có thể thoải mái cưỡi Tia Chớp bay lượn khắp nơi, sau khi Severus tăng cường thần chú, cả Romeo và Little Bear cũng được thả rông chạy loạn, dù sao thì chúng cũng không thể chạy ra khỏi khu rừng này.

Con trai vui vẻ cũng không giúp tâm tình Aliya khá hơn, sự tình phát sinh ở Quidditch World Cup vẫn như một tảng đá nặng nề đè ép trong lòng. Cô muốn nói chuyện với Severus, nhưng nhìn thái độ của hắn mấy ngày gần đây, Aliya biết, hắn không muốn nói tới những chuyện này......

Vì thế, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cả ba vẫn sinh hoạt như mọi ngày.

Chỉ là, nhìn sắc mặt Severus ngày càng trầm trọng tối tăm, cùng ánh mắt thường xuyên quét tới cánh tay trái, Aliya thở dài, vấn đề này...... cần phải giải quyết ngay lập tức!

Một buổi tối vài ngày sau, chờ con trai ngủ say, Aliya xuống tầng hâm, "Sev?" Aliya gọi. "Chúng ta có thể nói chuyện một lát chứ?" Aliya ngồi xuống đối diện Severus, thấp giọng  nói: "Về trò hề xảy ra trong kỳ Quidditch World Cup, nói về lý do khiến anh tâm thần hoảng hốt mấy ngày nay."

"Đó không phải một trò hề," Snape giật mình hoảng hốt: "Tôi có thể cảm nhận được......" Hắn khựng lại, tầm mắt không tự chủ được đảo qua cánh tay trái.

"Cảm giác được cái gì?" Aliya hỏi, nhưng Snape vẫn cúi đầu không nói lời nào.

"Kẻ Thần Bí thực sự trở lại sao?" Aliya nói, giọng nói mềm nhẹ dịu dàng lại khiến Snape đột nhiên giật mình thảng thốt, huyết sắc đột ngột rút hết khỏi khuôn mặt, trông hắn hiện tại như người bệnh lâu năm không được ra khỏi phòng kín vậy, trắng bệch đến gần như trong suốt. Aliya vẫn kiên định nói tiếp, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Severus, trả lời em, có phải Kẻ Thần Bí đã trở lại? Dấu hiệu Hắc Ám trên cánh tay anh có phản ứng sao?"

Snape đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Aliya trân trối, đôi môi hơi hé như muốn nói gì đó.

"Sev, em biết, em vẫn luôn biết, anh nhớ rõ đêm đó sao? Cái đêm mà chúng ta gặp mặt?" Aliya nắm lấy bàn tay lạnh như băng đá kia, nhìn hắn không chớp, đôi mắt xanh sáng trong ngập tràn ôn nhu dịu dàng: "Thậm chí em còn nhớ trên eo lưng anh có một nốt ruồi nhỏ, huống chi cái dấu hiệu rõ ràng như thế!" Aliya cướp lời trước khi hắn kịp nói. Mà lời cô nói ra làm Snape như bị rút sạch sức lực, mềm nhũn ngã sụp xuống ghế.

"Cho nên, kẻ đó đã trở lại sao?" Aliya tiếp tục hỏi.

"Không, tôi, tôi không biết." Severus ôm đầu hoảng hốt, đôi mắt trống rỗng như bị rút mất linh hồn.

Aliya thở dài, đứng dậy ôm lấy Snape, làm hắn ngả đầu vào lòng mình, ôn nhu nói: "Sev, Sev, còn nhớ rõ lời em từng nói sao? Em sẽ luôn đứng bên anh. Luôn luôn!"

Thật lâu sau, Snape như đột nhiên bừng tỉnh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn Aliya chưa từng nhu hòa đến thế, Aliya nâng mặt hắn, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn bên khóe môi.

Mà khi Aliya chuẩn bị đứng dậy, Snape dột nhiên vươn tay ôm siết lấy cô, gia tăng nụ hôn này.

Trong tầng hầm ngầm chỉ còn âm thanh hít thở dần dần thô nặng, còn có tiếng nức nở đầy ái muội, chờ hết thảy lại trở về yên tĩnh, Aliya đã xụi lơ trong lòng Snape.

"Em," Aliya mở miệng, thanh âm mềm mại làm chính cô cũng giật mình thảng thốt, dừng lại thở hổn hển một hồi mới nói tiếp "Em nghĩ mình cần một ly Whiskey."

Snape mỉm cười, nhẹ nhàng đặt Aliya mềm nhũn ngả trên sô pha, đứng dậy đi tới phòng khách.

Nằm liệt trên sô pha uống hai hớp rượu mạnh, Aliya mới cảm thấy khá hơn, cô híp mắt nhìn Severus, cười, "Có chút bất ngờ, đúng chứ?"

"Hửm? Em nói, hôn? Đúng vậy, có một chút." Snape khẽ nói.

"Em cũng thấy vậy." Thanh âm hơi khàn khàn, lại ngửa cổ rót một ngụm rượu.

Ánh mắt hai người không tự chủ được lại quấn lấy nhau, một lát sau, Aliya cười, Snape nhướng mày nhìn cô, cũng cười.

"Khụ khụ." Aliya ra vẻ trấn định thanh thanh giọng nói, hỏi: "Hiện tại, chúng ta nên tiếp tục đề tài vừa rồi."

"Hửm? Đề tài gì? Anh nghĩ hiện tại là thời điểm nên trở về nghỉ ngơi."

"Sev!" Hờn dỗi trừng hắn một cái, Aliya nói thẳng: "Anh còn chưa trả lời, Kẻ Thần Bí thật sự đã trở lại sao?"

Aliya vừa nói, không khí ái muội kiều diễm lập tức tan biến, Snape hít sâu một hơi, xem ra đêm nay không thể lảng tránh, hắn hơi nâng cánh tay trái lên, vén ống tay áo, mở miệng, như tự lẩm bẩm với chính mình: "Còn chưa, chỉ là một chút...... giống như lời thông báo, nó đang dần dần đậm hơn."

"Ý nghĩa là gì?"

"Nghĩa là người đó đang dần dần trở nên cường đại."

Aliya cúi người nhẹ nhàng vuốt ve dấu ấn dữ tợn kia, cùng với những vệt xanh tím do buộc chặt thời gian rất lâu tạo thành, hắn vẫn luôn muốn che nó lại sao? Dùng thứ gì quấn lấy dấu hiệu kia? Nhìn những dấu vết này, thời gian trói buộc không ngắn......

Ngón tay Aliya chạm tới làm Snape không nhịn được muốn rụt tay lại, nhưng lập tức bị nắm lấy, cô như đang thưởng thức báu vật trân quý nhất trên đời, cảm xúc phất qua nhẹ nhàng làm Snape cảm thấy có chút tê tê dại dại, nhưng hắn không chán ghét.

Đột ngột, Aliya nâng người cưỡi lên đùi Snape, cúi đầu cắn mạnh lên cổ hắn, "Shhhh!" Snape ăn đau kêu ra tiếng.

"Aliya!" Vội vàng nắm lấy bàn tay đang sờ loạn khắp người mình, Snape nghiến răng "Em đang làm cái gì?!!!"

"Severus, chúng ta làm đi!"

"Cái, cái gì?" Snape trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người phụ nữ này, hắn, hắn nghe lầm có phải không? Rõ ràng là đang đàm luận về Chúa tể Hắc Ám...... sao đột nhiên lại?!!!

Aliya không nói gì, cô đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đôi môi Snape......

"Aliya!" giải cứu mình khỏi đôi môi Aliya, Snape thở hổn hển quát khẽ "Em điên rồi sao! Mau dừng lại!"

"Một câu, làm hay không làm!" Aliya lung tung lôi kéo áo Snape, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc, đôi tay quấn lấy cổ hắn: "Đêm nay, nhất định!" Dứt lời, lại cúi đầu tiếp tục lôi kéo, thậm chí xé áo Snape.

Snape nghiến răng, xác định người phụ nữ trước mặt này chính là Aliya, cũng hoàn toàn thanh tỉnh mà không trúng phải bùa chú gì, mắt thấy quần áo trên người mình sắp bị xé tan, Snape gầm nhẹ: "Tới phòng ngủ!!!"

Sau đó, Aliya cứ giữ nguyên tư thế như vậy, hai chân vòng quanh eo Snape, môi dính chặt lấy môi hắn bị ôm tới phòng ngủ, tiếng sập cửa vang lên trong màn đêm yên tĩnh, một đôi nam nữ biến mất sau cánh cửa......

Đêm đó, phòng ngủ chính trong nhà Dashwood sáng đèn, mà âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập kia cũng kéo dài thật lâu thật lâu......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro