Chương 59: Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hiệu trưởng, tìm được rồi!" Snape tái mặt đi tới nói khẽ với Dumbledore, "Dưới tàng cây, bị áo tàng hình che đậy, có lẽ kẻ giết ông ấy không kịp xử lý."

Sắc mặt Dumbledore rất khó nhìn, cụ bước nhanh tới phương hướng Snape chỉ dẫn, nhẹ nhàng xốc lên tấm áo tàng hình, đúng là Barty Crouch, đã không còn hơi thở.

Dumbledore nhìn quanh bốn phía, nhưng ngoại trừ tiếng gió thổi qua hàng cây xào xạc, hoàn toàn không còn thanh âm nào khác, "Moody đâu?" cụ hỏi.

"Tới khu vực đối diện." Snape cẩn thận phủ áo tàng hình lên thi thể Barty Crouch, khôi phục nguyên trạng hiện trường.

Hai người gặp được Moody ở bìa rừng, gã đang đi cùng Hagrid đưa Harry Potter trở về, khi nhìn thấy Snape, cái mắt giả của gã xoay tròn càng nhanh.

Snape không thèm để ý gã, chỉ khó hiểu vì sao Dumbledore đang tính toán cái gì? Vì sao không vạch trần tên Moody giả này?

Snape ngẩng đầu nhìn màn đêm đang dần phủ xuống, tay phải giấu kín trong ống tay áo nắm chặt đũa phép, bên tai vang lên tiếng Dumbledore "Không tìm được, có lẽ ngài Crouch đã rời đi". Snape cảm giác, màn đêm đã bao phủ lên Hogwarts, không phải nói là đã bao phủ toàn bộ thế giới ma pháp, Aliya nói rất đúng, phải phòng ngừa còn hơn chữa trị!

"Severus, "Dumbledore nhìn chằm chằm bóng lưng Moody dần dần biến mất trên hành lang, giọng nói gần như đang thì thầm: "Lưu ý Moody! Có lẽ gã sẽ động thủ trong bài thi cuối cùng."

"Ý cụ là...... Potter?" Snape giật mình, "Tại sao cụ......"

Dumbledore bueets Snape nghi vẫn cái gì, hai người đứng trước cửa sổ thu toàn bộ quang cảnh Hogwarts vào đáy mắt, Dumbledore thở dài: "Chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa, tôi có chút suy đoán, nhưng còn chưa xác định, cho nên, Severus, giúp tôi bảo hộ Harry, được chứ?"

Snape hoàn toàn không tin, không có chứng cứ? Chỉ cần cụ thực sự muốn bắt lấy Moody giả, cần chứng cứ sao? Nghĩa là, Dumbledore muốn dùng Cậu Bé Vàng làm mồi câu? Snape thầm khinh bỉ, nhưng hắn vẫn đáp ứng, "Yên tâm đi, tôi sẽ kiểm tra mê cung thật kỹ."

Ta sẽ, ta sẽ bảo hộ tên Potter con kia! Dù là vì Lily hay vì thế giới pháp thuật! Chúa tể Hắc Ám nhất định không thể tồn tại! Ta có con trai, có Aliya! Mà người duy nhất có thể kết liễu Chúa tể Hắc Ám chính là ông cụ này! Chắc chắn Dumbledore cũng đã nhìn ra điểm này, biết Snape có nhược điểm, có người cần bảo hộ, mới càng ngày càng tín nhiệm......

............................................

Andrew ra khỏi thư viện thì lập tức trở về ký túc xá, năm nay cha không cho cậu tới văn phòng vào buổi tối nữa, lý do là không tiện...... Không tiện cái gì? Andrew không rõ, nhưng hỏi cha thì cha lại không chịu nói. Nằm trên giường, Andrew lại nhớ tới tệp báo cáo giao cho giáo sư Dumbledore hôi chiều, thầy ấy bận rộn như thế, liệu bao giờ mình mới được hồi đáp đây?

Thuận tay cầm lấy cái camera đặt trên đầu giường, ở Hogwarts không thể sử dụng sản phẩm điện tử, Andrew xin mẹ mua cho một chiếc máy ảnh của phù thủy, sau khi mở ra nghiên cứu cấu tạo thì dựa theo nguyên lý đo cải tạo một cái camera ma pháp, rất đơn giản, cấu tạo bên trong gần như giống hệt camera của Muggle, chỉ những bộ phận cần dùng điện thì thay thế bằng ma pháp là được.

Đặt camera ma pháp lên giường, ấn nút ghi hình, Andrew nói: "Ngày hai mươi tám tháng nắm, 11 rươi tối, hôm nay mình giao tập báo cáo về lời nguyền giết chóc cho giáo sư Dumbledore, giáo sư nói thầy ấy sẽ cẩn thận suy xét, minh hy vọng không phải chờ quá lâu. Nhưng mà, ài, giáo sư có vẻ rất bận rộn, thôi từ từ cũng được, cha lại bị Potter kêu đi rồi, không biết lại xảy ra chuyện gì, hình như......" Túi áo nóng lên, là Gương Hai Mặt, Andrew vội vàng lôi nó ra, "Cha! Cha đã xong việc rồi!"

"Andrew, sao con chưa ngủ?" Snape có vẻ khá mệt mỏi, giọng nói hơi khàn khàn.

"Vâng, con ngủ ngay đây, cha không sao chứ?" Andrew lăn qua lăn lại, "A," đau quá.

"Con sao thế?" Snape hỏi.

"Con không sao, con đụng phải camera thôi, đúng rồi, cha, con quên không nói, con đã lắp ráp xong camera rồi, cha xem này, rất tuyệt đúng không, mấy ngày trước vội vàng viết báo cáo quên mất nó, con định quay lại một ít hoạt động hàng ngày ở Hogwarts gửi cho mẹ, mẹ ở nhà một mình quá cô đơn? Ủa? Cha, cha, co chuyện gì vậy?"

Snape đột nhiên hơi ngẩn người, sau đó ánh mắt sáng ngời, "Cha không có việc gfi, Andrew, con mau đi ngủ đi. Đúng rồi, có ai biết đến cái camera này không? Không có? Rất tốt, con giấu nó đi, có lẽ cha cần dùng đến nó!"

Bài thi cuối cùng trong Cúp Tam Pháp Thuật, mọi người vô cùng hưng phấn, ttất cả đều cười nói đũa giỡn vô cùng vui vẻ, nhưng Andrew lại có chút ủ rũ, tới tận bây giờ cậu vẫn chưa thu được hồi đáp của giáo sư Dumbledore, mà cha cầm camera đi cũng chưa trả lại, làm cậu không thể quay video gửi cho mẹ. Duỗi dài cổ ngó nghiêng tứ phía, cha không có ở đây, rõ ràng các giáo sư đều có mặt......

"Andrew, mau nhìn! Potter sắp vào mê cung!" Jim hưng phấn reo lên, đổi lại một ánh nhìn khinh bỉ của Ackerman.

"A, Merlin! Là Tôm Đuôi Nổ của Hagrid!" Chỉ một lát sau, Ackerman cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, cậu nhóc la lớn cổ động cho Cedric. Ackerman luôn cho rằng Potter là tên bỉ ổi đánh cắp vinh dự của Cedric.

Andrew tập trung chú ý lên các Quán quân, nhưng thương xuyên bị các hàng rào cây che đậy tầm mắt, cậu có chút hối hận vì sao mình không mang chiếc kính viễn vọng tới. Fleur của Beauxbatons bị loại đầu tiên, các học sinh Beauxbatons ngồi trên khán đài thất vọng thổn thức. A, có người bị loại, là Krum!

Andrew thất vọng hô lên, xem ra Krum chỉ thích hợp với Quidditch, nhưng mà, vì sao anh ta bị đánh bại?

"A, nhìn kìa! Nhìn kìa! Cedric đang tới gần chiếc Cúp!" Ackerman cùng Gary gào thét giơ cao biểu ngữ 'Hogwarts tất thắng', chiếc huy chương 'Ủng hộ Cedric' trên ngực cũng sáng lên rực rỡ.

"A? Anh ấy dừng lại làm gì! Mau cầm lấy cúp đi! Nhanh lên!" mọi người nhao nhao kêu lên: "Potter!!!"

Andrew ghé một mắt vào kính viễn vọng mini của Jim, nhìn Harry Potter và Cedric đồng thời cầm lấy cúp, nhưng dường như Cedric bị vướng chân vào thứ gì đó, lảo đảo, mà Harry Potter vừa chạm một bàn tay vào chiếc cúp thì đột nhiên biến mất! Biến mất cùng cái cúp!!!

Andrew và Jim ngẩn người nhìn nhau. "Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?" Ackerman còn đang hô to, Andrew vội vàng cầm lấy kính viễn vọng trên tay Jim chạy lên bậc thang cao nhất, lại nhìn vào trung tâm mê cung. Không có, Harry Potter và cúp, không thấy! Cedric bò dậy, anh mờ mịt nhìn quanh tứ phía, ngơ ngác......

"Sao vậy Andrew? Có chuyện gì thế?" Gary và Ackerman cũng chạy tới gần Andrew, nhao nhao hỏi không ngừng, khoảng cách quá xa, hai người họ không thấy rõ cảnh tượng trong mê cung.

"Harry Potter và cúp cùng biến mất!" Andrew vẫn cầm kính viễn vọng nhìn vào mê cung. A? Andrew nhón mũi chân chỉnh tiêu cự lớn nhất, cha? Sao cha lại ở trong mê cùng? Nhưng bóng người chỉ chợt lóe mà qua, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Các giáo sư tuần tra cũng đang chạy vào mê cung, giáo sư Sprout - Viện trưởng Hufflepuff vội vàng ôm lấy Cedric, dìu anh đi ra ngoài mê cung.

Andrew trả kính viễn vọng lại cho Jim, khẽ nghiêng đầu nhìn xung quanh, đa số người ngồi đây đều mêm mang không biết chuyện gì xảy ra. Cedric vừa ra khỏi mê cung, âm thanh rầm rầm nh động đất vang lên, tất cả mọi người trên khán đài đều lao về phía anh ta. Tất cả mọi người đều mở miệng hỏi, trong đó thanh âm của Hagrid là lớn nhất "Harry, Harry đi đâu vậy!"

Andrew không chạy theo dòng người, cậu vẫn đứng trên bậc thang khán đài cao nhất, quay đầu nhìn qua đài chủ tịch, giáo sư Dumbledore nghiêm mặt nhìn chăm chăm vào phương hướng Harry Potter biến mất. Đột nhiên, Andrew kinh ngạc mở to mắt, cha vừa xuất hiện trên đài chủ tịch, ghé vào tai giáo sư Dumbledore nói gì đó, giáo sư nghiêm túc gật gật đầu.

Cha đang nói gì? Chẳng lẽ có chuyện lớn sắp phát sinh. Đột nhiên, cha hơi khom lưng, sắc mặt tái nhợt, bàn tay phải tóm chặt cánh tay trái, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Cha, cha làm sao vậy? Andrew vội vàng lao tới đài chủ tịch, nhưng chưa tới nơi đã bị một người đụng vào, cậu ngã sấp xuống bậc thang, mũi đau đớn, vươn tay sờ thử, trên tay đầy máu. Andrew nén đau ngồi lên nhìn qua, là hiệu tưởng Durmstrang, ông ta đang vội vàng chạy đi.

"Ai nha" bụm lấy cái mũi đang không ngừng đổ máu, Andrew vừa mới bò dậy đã nghe thấy đám người ở phía đông sân bóng hét lên chói tai, "Harry Potter! Harry Potter!"

Tất cả mọi người đều nhào qua hướng đó, nhưng ai cũng không nhanh bằng giáo sư Dumbledore, mà cha thì theo sát sau lưng hiệu trưởng. Andrew ngơ ngẩn nhìn trường hợp hỗn loạn dưới sân, cậu lại leo lên bậc thang cao nhất nhìn xuống. Giáo sư Moody ôm Harry Potter rời khỏi đám đông, giáo sư Dumbledore, cha, giáo sư McGonagall theo sát. Đã xảy ra chuyện sao? Andrew nhìn thấy vẻ mặt các giáo sư không đúng lắm, Harry Potter cũng có vẻ không khỏe.

Cái mũi đổ máu càng nhiều, Andrew đành tự cho mình một thần chú cầm máu, ống tay áo tùy tiện lau qua máu dính trên mặt, cậu vội vã chạy về phía lâu đài. Có chuyện rồi! Đêm nay, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, Cedric đột nhiên té ngã, cha xuất hiện trong trung tâm mê cung, Harry Potter đột ngột biến mất......

Andrew ẩn ẩn có một loại dự cảm, cậu nhất định phải tìm được cha, ngay lập tức!

Hành lang náo nhiệt thường ngày giờ trống rỗng không một bóng người, Andrew chỉ có thể nghe được tiếng trái tim mình đập dồn như trống, cậu không biết mọi người đang ở đâu, văn phòng hiệu trưởng? Có khả năng, Andrew chạy tới phòng hiệu trưởng, cửa đóng kín mít, thử khẩu lệnh lần trước, cửa không mở, nghĩ nghĩ, cậu lại chạy tới Bệnh thất, quả nhiên, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, à không, có thể nói là cãi vã......

"Voldemort! Cornelius, Voldemort đã trở lại, hắn ta đã giết Barty Crouch, nếu anh muốn, tôi có thể cho anh xem thi cốt của Barty, anh phải chấp nhận sự thật đi! Voldemort đã trở lại!!! Nếu anh thừa nhận, chúng ta vẫn là một trận doanh!" Là giáo sư Dumbledore.

Voldemort? Voldemort đã trở lại? Vừa rồi Harry Potter...... bị Voldemort bắt đi?

Andrew lách qua khe cửa, lén lút trốn sau một màn che.

Bộ trưởng Fudge dường như rất sợ hãi, ông ta lắc đầu lia lịa "Không thể nào, không thể nào."

Sau đó, Andrew đứng chết trân, vì Snape đột nhiên vén tay áo lên, lộ ra một dấu vết kinh khủng, Andrew từng nhìn thấy dấu hiệu tương tự, vào đêm hôm đó, ở Quidditch World Cup, những người khá nói đó là Dấu hiệu Hắc Ám.

"Ông nhìn rõ chưa? Dấu hiệu Hắc Ám......" Andrew nghe thấy cha nói, thanh âm khàn đặc, "...... mỗi một Tử Thần Thực Tử đều bị ấn lên dấu hiệu này......" Cha là Tử Thần Thực Tử? Nhưng mẹ nói cha công tác cho giáo sư Dumbledore mà, bọn họ cùng nhau đối kháng Voldemort......

"Công việc của cha con lúc trước rất nguy hiểm......"

"Tử Thần Thực Tử hận thấu xương......"

"Andrew, ở trường học không thể gọi cha, phải gọi là giáo sư, nếu để người khác biết cha con là Severus Snape, con sẽ gặp nguy hiểm......"

Lời mẹ từng nói thoáng hiện, Andrew ngơ ngẩn đứng đó, Tử Thần Thực Tử? Đối kháng Voldemort? Hận thấu xương?

"Severus," giáo sư Dumbledore kêu tên cha, "Anh biết tôi muốn anh làm cái gì, nếu anh chuẩn bị tốt."

Chuẩn bị cái gì?

Dường như cha hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, đẩy cửa ra muốn rời đi.

"Cha muốn đi đâu?" Andrew vội vàng nhào lên bám lấy cha, cậu xuất hiện làm Snape sững người, kinh hoảng kêu lên: "Andrew, con làm sao vậy?!!!"

Dumbledore nghe thấy tiếng nói từ cửa, vội vàng ra khỏi Bệnh thất, vung đũa phép kiểm tra cho Andrew, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là chảy máu mũi."

Chảy máu mũi? Snape không tin, chảy máu mũi có thể làm máu loang lổ đầy mặt sao, còn khóc thê thảm đến thế này.

"Andrew, xảy ra chuyện gì?" Snape ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu con trai.

Andrew không trả lời, giờ phút này, thậm chí cậu còn không nghe được cha đang nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn cha, giọng nói như có thể tan biến bất cứ lúc nào: "Cha muốn đi đâu?"

"Andrew, buông ta ra, nghe lời đi nào, ngoan ngoãn trở về ký túc xá đi, được không? Ta có chuyện quan trọng phải làm!" Snape cố gắng gỡ tay Andrew ra khỏi vạt áo chùng, tránh né không dám nhìn vào mắt con trai.

"Cha muốn đi đâu?" Andrew túm thật chặt, ngón tay siết đến trắng bệch, cậu hét lên: "Cha muốn đi tìm Voldemort đúng không?"

Dumbledore và Snape cùng sững người, họ sửng sốt nhìn đứa nhỏ trên mặt đầy máu này, Snape nhắm mắt không dám nhìn Andrew, Dumbledore có vẻ thương hại, cũng có chút không nỡ......

"Cha phải đi tìm Voldemort đúng không?" Andrew ràn rụa nước mắt, trên mặt loang lổ nước mắt và máu loãng, cha gỡ tay ra, cậu lại nhào lên ôm chặt đùi cha, gắt gao bám lấy: "Đừng đi, cha, đừng đi, họ sẽ giết cha mất, cha, đừng đi mà, van cầu cha, đừng đi! Bọn họ hận cha, sẽ giết cha mất, cha, cha, con cầu xin cha, mẹ sẽ không cho cha đi, cha, cha...... cầu xin...... cha......"

Snape run rẩy, hai mắt nhắm nghiền ngửa đầu muốn bức lui dòng nước mắt chực trào, nhưng vô dụng, trong tiếng gào khóc thê thảm của con trai, dòng lệ nóng rẫy từ từ chảy xuống gương mặt......

Hắn cũng không muốn, hắn có Andrew, có Aliya, nhưng mà, hắn còn con đường khác sao? Không có, từ mười bốn năm trước, không còn nữa!

Vì Lily, vì Dumbledore, hắn đi bảo hộ con trai của Potter! Nhưng, nhưng ai tới bảo hộ con trai hắn? Khi thằng bé gặp nguy hiểm, sẽ có người đứng ra bảo hộ?!!!

Dumbledore thở dài, vỗ vỗ bả vai Snape, ngồi xổm xuống đối mặt với cậu bé đang quỳ sụp trên mặt đất ôm chặt lấy chân cha, khẽ nói: "Andrew, con buống cha con ra được không? Buông tay ra nào, đứng lên đi, ta đảm bảo bọn họ sẽ không thương tổn cha con."

Andrew đã không nghe lọt bất cứ âm thanh nào nữa, cậu khóc đến thở không nổi, nghẹn ngào nức nở mãi, giờ phút này, Andrew chỉ hành động như bản năng, phải giữ lấy cha, giữ thật chặt, không thể để cha rời đi! Không thể để cha trở về làm gián điệp! Cha sẽ chết! Cha sẽ chết mất!!!

Hình như cha bế mình lên, nhẹ giọng nói gì đó. Hình như mẹ cũng tới bên mình, dịu dàng an ủi. Hình như cha đưa mình về văn phòng, sau đó cha vẫn luôn ở bên mình, luôn luôn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro