Chương 62: Cuộc chiến dư luận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rita Skeeter?" Andrew kinh ngạc nhìn mẹ. "Sao mẹ lại muốn gặp cô ta?"

"Mẹ cần cô ta đăng một vài bài báo, cha con nói con biết phải tìm cô ta ở đâu."

"Vâng, cô ta đang ở trong tay Granger, bạn thân của Harry Potter, học kỳ trước, Skeeter biến thành bọ cánh cứng bị Granger bắt được, lúc đó cô ta vừa phỏng vấn xong Parkinson trong học viện của con." Andrew chống cằm nghĩ nghĩ, "Con sẽ thử hỏi trò Granger, nhưng mà, mẹ phải nói rõ mẹ muốn làm gì, Granger rất thông minh."

Aliya biết Hermione Granger, cô bé ấy là bạn của Harry Potter, hơn nữa, Andrew có vẻ khá tôn sùng Granger.

"Đương nhiên rồi, Andrew, nếu con xác định Rita thực sự nằm trong tay Granger, mẹ sẽ chuyển tài liệu cho con, nhưng con nhất định phải bảo đảm Rita Skeeter có thể tạo ra hiệu quả chúng ta muốn. Khống chế dư luận, điều này rất quan trọng."

..............................................

Andrew tìm được Hermione Granger trong thư viện, cô ấy thường xuyên đi cùng Cậu Bé Vàng, đến tận bây giờ Andrew vẫn không ưa nổi Harry Potter, nhưng thực ra thì cậu hy vọng mình có thể cùng Granger trở thành bạn bè.

"Xin chào, trò Granger, tôi là Andrew, Andrew Dashwood, chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?" Andrew khẽ nói.

Dường như Hermione rất kinh ngạc, Andrew phải gọi thêm vài tiếng nữa cô mới giật mình vội vàng gật gật đầu, nhanh chóng thu dọn sạc vở. "Luật pháp Phù thủy", "Bộ máy chức quyền trong Bộ Pháp Thuật", "Điều khoản Bảo mật Quốc tế", "Cuộc đời của Millicent Bagnold - Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật tiền nhiệm"......

Andrew nhìn số sách Hermione Granger đang đọc, hơi nhương mi, xem ra Umbridge đã khiến cô thực sự tức giận.

"Trò cần tới Rita Skeeter?" Hiện tại hai người đang đứng trên Tháp Thiên văn, ngày cuối tuần nơi này cực kỳ an tĩnh, không sợ bị người khác quấy rầy.

"Không, không hẳn, là chúng ta đều cần đến cô ta! Trò Granger, tôi biết Rita Skeeter ở trong tay trò," Andrew lấy ra số tài liệu mẹ gửi tới, "Đây là...... ừm, một ít tin tức về Fudge và Umbridge, trò có thể để Rita Skeeter trau chuốt một chút rồi đăng bài, chúng ta cần tạo ra chút việc cho Fudge và Umbridge làm, nếu còn để cho hai tên ngu xuẩn này tiếp tục nhảy nhót, chỉ sợ Dumbledore cũng sẽ bị bắt xuống đài!"

"Không thể nào!" Hermione lắc đầu lia lịa: "Fudge không thể ép cụ Dumbledore rời đi, tôi đã tìm hiểu kỹ càng, trong bộ Luật Pháp thuật quy định, Bộ trưởng không có quyền hạn......"

Andrew kinh ngạc nhìn Hermione Granger, nhìn thái độ này, cô ấy thực sự tin tưởng đám chính trị gia kia sẽ tuân thủ pháp luật!

"Trò Granger," Andrew nói: "Pháp luật là công cụ nằm trong tay kẻ thống trị! Nếu bọn họ muốn, họ có thể sửa đổi đám điều lệ đó bất cứ lúc nào! Nếu Fudge thực sự tuân thủ những quy định đó, Umbrdge sẽ không xuất hiện ở Hogwarts, cũng không tồn tại thứ gọi là 'Thanh tra cao cấp' tại Hogwarts."

Có vẻ Hermione vẫn không dám tin tưởng, cô nhìn những cuốn sách pháp luật trong tay, lại ngẩng lên nhìn nhìn Andrew, có chút bối rối.

Thở dài, Andrew âm thầm chán nản, xem ra, đây mới là sự khác biết lớn nhất giữa Gryffindor và Slytherin. Học sinh Slytherin, đa phần không ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật pháp quy, nhưng cũng không bao giờ phá luật rõ rành rành như Gryffindor, mà họ sẽ nghĩ cách lách luật, lợi dụng các điều lệ để đạt tới mục đích, thậm chí có thể núp sau màn thúc đẩy thành lập những điều lệ có lợi cho mình......

Hermione nhanh chóng lật lật đám tư liệu trong tay, vừa xem vừa tức giận la lên: "Những thứ này? Không thể nào!"

"Đương nhiên có thể," Andrew đã xem qua những tư liệu này, nói thật ra, cậu cảm thấy chúng rất tuyệt, "Những tin tức màu hồng luôn là thủ đoạn đối phó chính trị gia thô thiển nhất nhưng cũng hữu dụng nhất, đương nhiên, những tin tức này có thể xào nấu thêm, thật thật giả giả, nếu đương sự có thể đứng ra làm sáng tỏ thì căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng mà, đối với những kẻ danh tiếng vốn tốt xấu lẫn lộn như Fudge và Umbridge thì khác...... Đây chỉ là bước đầu tiên, sau khi thành công làm suy giảm lòng tin của dân chúng vào họ, lại tuôn ra vài tin tức nặng đô hơn, ví dụ như thu nhận hối lộ, lợi dụng chức quyền làm việc riêng,...... bọn họ không phải người không có khuyết điểm như Hiệu trưởng Dumbledore."

Granger vẫn có chút do dự: "Nhưng làm vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ giống như đám người Fudge đó sao?"

Chẳng lẽ cô ấy nghĩ rằng toàn bộ những con người sống trên đời này đều quang minh chính trực như mình hay giáo sư McGonagall sao? Andrew thầm nghĩ, chuyện này không thể xảy ra, người đáng gia kính trọng như giáo sư McGonagall thực sự không nhiều lắm a! Andrew lắc lắc đầu, đây chính là nguyên nhân khiến cậu không muốn hợp tác với Gryffindor, bọn họ luôn tự tròng lên người mình thật nhiều gông xiềng, không những yêu cầu chính mình tuân thủ, còn yêu cầu người khác có thể làm như bọn họ.

"Nghĩ kỹ đi nào, Hermione," Andrew châm thêm một mồi lửa, "Nhớ lại những chuyện Fudge đã làm đối với giáo sư Dumbledore và Potter, ngẫm lại hành vi của Umbridge. Hiệu trưởng Dumbledore rất bận rộn, cụ không rảnh để ý đến những lời chửi bới đó, nhưng chẳng lẽ chúng ta nỡ để thầy bị oan uổng như thế sao? Chúng ta không thể để mặc đám chính trị gia dơ bẩn đó đặt điều chửi bới một người vĩ đại như Hiệu trưởng được! Những tin tức này không phải là chúng ta bịa đặt, chúng là sự thật, điều chúng ta làm chỉ là vạch trần gương mặt thật của Fudge, cho dân chúng biết 'Ngài Bộ trưởng vĩ đại' đã làm những điều gì!"

"Trò tìm những tư liệu này từ đâu?" Hermione giơ giơ tệp tài liệu trong tay, có thể thấy được, cô đã bị thuyết phục phần nào.

"Trò phải biết, một Slytherin luôn có nguồn thông tin của mình, đâu phải chỉ riêng gia tộc Malfoy thân cận với Bộ Pháp Thuật." Andrew không nói sự thật, cậu không muốn mẹ bị liên lụy vào chuyện này, mẹ một thân một mình trong Bộ Pháp Thuật đã rất nguy hiểm rồi. "Những điều đó đều là sự thật, trò có thể nghĩ cách xác minh. Đương nhiên, qua tay Rita Skeeter, chỉ sợ một tin tức vô cùng tầm thường cũng có thể biến thành tin tức màu hồng! Nhưng ngay sau đó, đương nhiên sẽ là quả bom thối, 'bùm', Fudge và Umbridge còn phải tự tìm cách bảo hộ chính mình, giáo sư Dumbledore và Hogwarts sẽ an toàn."

"Nhưng mà, cho dù viết bài thì Fudge sẽ không cho đăng, Nhật Báo Tiên Tri đã bị Bộ Pháp Thuật khống chế!" Hermione nói

"Trò yên tâm, chúng tôi có biện pháp, chỉ cần Rita Skeeter dám viết, Nhật Báo Tiên Tri sẽ đăng."

Hermione nhìn kỹ Andrew, một hồi lâu mới gật gật đầu đồng ý, hai người xuống khỏi Tháp Thiên văn, Andrew vừa đi vừa nói cho Hermione phương pháp truyền tin, "Đừng dùng cú mèo, bởi vì hiện tại Umbridge kiểm tra toàn bộ thư tín ra vào trường học," đặc biệt là những người quan hệ tốt với Potter, nhướng mày nhìn Granger vẻ mặt như ăn ruồi, Andrew không nói nốt câu cuối ra.

"Như vậy đi," Andrew đưa cho cô một chiếc đồng hồ, "Trò cầm lấy cái này, nếu tôi có tin tức muốn chuyển giao, đèn màu đỏ sẽ chớp lóe, sau đó chúng ta ước định một địa điểm gặp mặt."

Hermione Granger kinh ngạc nhìn chiếc đồng hồ có vẻ rất bình thường trong tay, hỏi: "Đây là?"

"À, chỉ là một chiếc Gương Hai Mặt cỡ nhỏ thôi," Andrew nói xong mới phản ứng lại, chần chờ hỏi: "Chẳng lẽ trò muốn cáo trạng?" Gương Hai Mặt nằm trong danh sách những vật phẩm cấm mang tới Hogwarts, nhưng mà chẳng có học sinh Slytherin tuân thủ cái quy định này cả.

Thấy Hermione lắc đầu, Andrew mới yêu tâm lật mặt đồng hồ lên, ngay phía dưới kim đồng hồ có một mặt gương nho nhỏ, "Nó đã được cải tạo thành một thứ như điện thoại di động, trò nhìn đây, bên này tôi có thể lựa chọn kết nối, sau đó ấn nút đỏ," chiếc đồng hồ của Andrew cấu tạo phức tạp hơn chiếc vừa đưa cho Hermione rất nhiều, mặt đồng hồ vừa mở ra, phía dưới cấu tạo rất tinh vi, "Hello, nghe rõ chứ? Đó, nếu không tiện mở hình thì cũng có thể nghe tiếng," vẻ mặt Granger khiến Andrew thực thỏa mãn, đây chính là một trong những tác phẩm làm cậu đắc ý nhất, "Đương nhiên, trò cũng có thể dùng Gương Hai Mặt để gọi tôi, sau đó chúng ta cũng có thể nhìn thấy đối phương."

Đi tới một chiếu nghỉ, Andrew đứng lại, từ cửa kính nơi này có thể nhìn thấy căn nhà đá của Hagrid, các cánh cửa vẫn đóng chặt, không thấy thân ảnh cao lớn quen thuộc kia, Hermione cũng dừng bước nhìn qua.

"Trò có biết khi nào Hagrid mới trở về không?" Andrew ghé vào bệ cửa sổ hỏi.

"Không biết," Hermione lắc lắc đầu, "Không biết bác ấy đi đâu."

Andrew biết đại khái nơi mà Hagrid đang tới, cậu từng nghe cha nhắc đến, đương nhiên là nghe lén khi cha và mẹ nói chuyện, Hagrid đi tới nơi người khổng lồ tụ tập, giáo sư Dumbledore muốn Hagrid thuyết phục người khổng lồ đứng về phía Hội Phượng Hoàng, nhưng mà mẹ lại nói, "Hy vọng không lớn, Voldemort có thể hứa hẹn cho người khổng lồ tự do, cho họ thức ăn sung túc, mà phù thủy thì sao, chỉ biết kỳ thị xa lánh bọn họ, rất ít người có được tầm mắt cùng trí tuệ như Dumbledore......" Chính vì nghe mẹ nói vậy nên Andrew mới vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Hagrid, người khổng lồ chính là tộc đàn ăn thịt người a!"

"Ừm, An...... Andrew," Hẻmione đột nhiên nói, "Tôi, chúng tôi lập một nhóm nhỏ, ừm, học tập Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, cậu có thể......"

"Hửm?" Andrew kinh ngạc nhìn cô, cùng học tập Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám? Sau khi Umbridge ban bố quy định không được thành lập hội nhóm, Gryffindor lại...... Dũng khí thật đáng khen!

"Cám ơn vì đã tin tưởng tôi, Hermione. Tôi rất muốn tới, nhưng mà, xin lỗi, hiện nay tôi đang dang dở một vài thực nghiệm có lẽ không thể," Andrew cự tuyệt. "Đương nhiên, nếu có yêu cầu gì thì có thể liên hệ, tôi nhất định sẽ tận lực giúp đỡ."

Hermione cười nói: "Đương nhiên, Andrew, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại, chờ mong tin tức tốt." Hai người chuẩn bị chia tay, lại thấy giáo sư McGonall đang đi tới, "Andrew, Granger," Giáo sư McGonagall gọi họ lại. "Andrew, hiệu trưởng tìm trò, cụ đang chờ tại văn phòng. Granger, đi với cô, có vài điều muốn hỏi trò."

Tạm biệt giáo sư McGonagall và Hermione, Andrew nhanh chóng đi tới văn phòng hiệu trưởng, đã khá lâu rồi cậu không gặp giáo sư, gần đây cụ rất bận, "Kem chanh!" Andrew vui vẻ nhảy nhót vọt vào văn phòng, "Giáo sư!"

"Andrew, chào buổi chiều." Giáo sư Dumbledore vẫn vậy, nụ cười hiền ấm áp vẫn thường trực trên gương mặt, cụ đẩy đẩy cái hộp đặt trên bàn, nói: "Bánh kem mạt trà, mẹ của con làm, cùng dùng trà chiều chứ?"

Đương nhiên là được! Andrew hưng phấn nhảy lên ghế: "Giáo sư, thầy tới nhà con sao? Mẹ con có khỏe không?"

"À, không phải, thầy tới Bộ Pháp Thuật một chuyến, trùng hợp gặp được Aliya, đây là món ăn cô ấy chuẩn bị cho buổi trà chiều của chính mình, thầy trộm lấy tới." Dumbledore nghịch ngợm nháy nháy mắt.

Andrew xắn một khối bánh kem, vừa ăn vừa cười toe, là hương vị của mẹ!

Nhấm nháp bánh kem, hai người lại trò chuyện như thường ngày, về Lời nguyền Giết chóc, Andrew nghiên cứu không suôn sẻ lắm, tuy rằng giáo sư đã phân tích nguyên lý của lời nguyền này cho cậu, nhưng nghiễn cứu vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ yếu là vì bây giờ cậu không thể thi triển lời nguyền này, đương nhiên cha và giáo sư cũng không cho phép cậu học, hết thảy nghiên cứu đều chỉ như người mù sờ voi, không thể chạm tới trung tâm vấn đề.

"Vì thế, gần đây con đang chuyển hướng nghiên cứu một chút, lời nguyền tà ác này là do ai sáng tạo ra đây? Sự thật đã chứng minh, Avada Kedvra hoàn toàn không có tác dụng nào khác ngoại trừ việc mang tới tử vong, thậm chí không thể tự vệ, nói cách khác, mục đích người đó sáng tạo ra Avada Kedvra chính là để giết người!" Andrew không tự chủ được mà khẽ rùng mình, thử nghĩ xem, tại sao lại có người sáng tạo ra một phép thuật chỉ để giết người chứ? "Giáo sư, con nghĩ, liệu có phải chúng ta đang đi nhầm hướng hay không, có lẽ đầu tiên chưa nên nghiên cưu cách phòng bị Avada Kedavra, mà hẳn là nên tìm hiểu nguyên nhân mà Lời nguyền Giết chóc được tạo ra, đi tìm nguồn gốc của nó, có lẽ sẽ phát hiện được điều gì đó......"

Kết thúc cuộc trò chuyện, Andrew lại thu hoạch thêm một chồng sách, chủ yếu là một vài truyền thuyết, đó đều là sách tham khảo Dumbledore đưa cho cậu, hy vọng chúng có tác dụng.

"Giáo sư," Gần tới cửa, Andrew lại quay đầu nói: "Thầy yên tâm, bọn con sắp báo thù được cho thầy."

"Báo thù?" Dumbledore kinh ngạc lặp lại, trong đôi mắt lam xẹt qua sự nghiêm khắc.

"Vâng, Bộ trưởng Fudge và Umbridge, mong thầy tha thứ, con không muốn gọi bà ta là giáo sư, hành vi của bà ta không xứng, đó chỉ là một chính trị gia mà thôi," Andrew nghiêm túc giải thích: "Hai người đó luôn tìm cách dẫn đường dư luận, đặt điều chửi bới làm bẩn danh dự của thầy, giáo sư, hành động của họ thực ti tiện. Chúng con nhất trí cho rằng nên giúp mọi người nhìn rõ bộ mặt chân thật của Fudge và Umbridge, hơn nữa, cũng khiến bọn họ biết được thế nào là 'gậy ông đập lưng ông'!"

"Chúng con? Con và những ai?" Dumbledore hỏi.

"A," Andrew do dự, cậu không muốn phá vỡ lời hứa hẹn, "Giáo sư, con xin lỗi, con không thể nói cho thầy được, đây là hiệp nghị. Con đi trước, tạm biệt!" Andrew dứt lời liền nhanh chân chạy biến, còn ở lại nữa giáo sư nhất định sẽ có cách moi ra sự thật, okay, cậu thừa nhận, mình không giỏi nói dối, nhưng vì đã thỏa thuận với Granger, cho dù là giáo sư Dumbledore, cũng không thể nói ra được.

Andrew vội vàng rời khỏi, do đó không nhìn được vẻ mặt của Dumbeldore, ông cụ râu tóc trắng xóa này đang cười, một nụ cười vui sướng và tự hào......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro