Chương 67: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Aliya dựa trong lòng Severus, ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay, hai người ngồi khô cứng trên sô pha tới tận hừng đông, lúc rạng sáng Severus phải rời đi, Aliya mới đờ đẫn lết lên lầu.

Mở vali, thẫn thờ ném từng món đồ vào, đây là mũ năm ngoái mua cho Sev, đây là tây trang của hắn......

Aliya đào rỗng toàn bộ ngăn tủ, như thể chỉ có làm vậy mới khiến cõi lòng dễ chịu hơn một chút, tận cùng bên trong tủ quần áo có một cái hộp sắt nho nhỏ, Aliya mở ra, là tóc máu của Andrew, giấy khai sinh của hai mẹ con, khế đất khu rừng bà ngoại để lại, và, và Lâm......

Aliya cầm lấy một bức anh mơ mơ hồ hồ, trong ảnh cô mới khoảng bảy tám tuổi, miệng cười toe toét để lộ hàm răng hổng vài chỗ, dường như phó nháy kỹ thuật không tốt lắm, gương mặt cô có chút nhạt nhòa không rõ, hơn nữa, trên vai dường như ẩn hiện một bàn tay, còn có một bóng trắng kỳ dị đứng sau cô......

"Lâm," Aliya nhẹ nhàng đặt tay lên vai trái, không có, cảm giác hơi lạnh lẽo kia đã biến mất, Lâm đã đi rồi, cô ấy nói, Aliya trưởng thành, Lâm đã an tâm rồi......

"Lâm, mẹ, con nhớ người." Aliya lẩm bẩm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bóng dáng như sương mù trong tấm ảnh kia. Một lát sau, Aliya cẩn thận cất ảnh chụp đi, lại kinh ngạc nhìn thấy một khẩu súng ngắn trong tủ, Aliya cau mày suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra, đây là thứ cô lấy của tên bạn trai cũ, khi rời khỏi Manchester......

Nghĩ nghĩ, Alita giấu nó vào người......

"Aliya? Có chuyện gì vậy?" Hai ngày sau, Aliya đệ trình một phần đơn xin từ chức, thủ trưởng của cô - ngài Battler Fox kêu lên sợ hãi.

"Thực xin lỗi." Aliya mỉm cười nói: "Vì một chút chuyện riêng, tôi không thể tiếp tục cống hiến sưc lực vì ngài nữa."

Fox gỡ mắt kính, tay bóp bóp trán thở dài: "Cũng đúng thôi, Kẻ Thần Bí đã tới Bộ Pháp Thuật một lần, biết đâu ngay ngày mai hắn ta lại tới nữa. Thôi, đi đi, đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng trở lại, tôi cũng tính toán rời đi."

"Ngài?" Aliya giật mình kinh ngạc nhìn ông.

"Người trẻ tuổi, cô không biết đâu, những năm Kẻ Thần Bí thống trị kia...... thật đáng sợ...... thân nhân, bạn bè vừa mới dùng trà chiều với cô, nhưng có lẽ chỉ vài tiếng sau đó cô sẽ nhận được thông tri tới lãnh thi thể của người đó......" Battler Fox xanh mặt khẽ run rẩy, "Tình huống như thế còn tính tốt, rất nhiều người, ngay cả thi thể cũng không còn......"

Aliya cũng cúi đầu rũ mi, trong lòng xót xa cay đắng, đúng vậy, đến lúc đó, là sống hay chết cũng chẳng thể biết được......

Đơn xin từ chức được phê chuẩn, sau ngày hôm nay, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi nơi này.

Thấy cô thu thâp đồ đạc, Maggie và Devant nhìn cô chằm chằm, Aliya mỉm cười gật gật đầu với họ, để lại một ít đồ văn phòng phẩm cho hai người, mấy thứ đồ này mua trong những chuyến lữ hành cùng Severus và Andrew, Maggie rất thích. Bàn giao công tác xong, Aliya ôm thùng vật phẩm tư nhân của mình rời đi.

Còn chưa tới thời gian tan tầm, trong đại sảnh vẫn rất tấp nập người đến người đi, pho tượng bị phá hủy lúc trước đã được sửa chữa, nhưng bầu không khí vẫn có gì đó áp lực hơn trước.

"Aliya?" Servill bước ra khỏi thang máy, vừa lật lật xem một tệp văn kiện vừa hỏi: "Cô có nhìn thấy Hill không? Tôi muốn tìm cô ấy nhờ cố vấn vài vấn đề về pháp luật, nhưng từ sáng đến giờ không thấy bóng dáng, a, cô đây là?"

"Từ chức!" Aliya nhún nhún vai ra vẻ trút được gánh nặng, cười nói, "Công tác hành chính này không quá thích hợp với tôi, từ chức về tiếp tục theo nghiệp âm nhạc thôi!"

Servill lộ ra thần sắc tiếc hận, anh thở dài ôm Aliya, khẽ vỗ vỗ vai cô thấp giọng nói "Bảo trọng" liền vội vàng rời đi.

Aliya cười cười, bước tới trước một lò sưởi, cô muốn tới Hẻm Xéo một chuyến, phải xử lý vài công việc trong Elise và Nhật Báo Tiên Tri......

"Aliya Dashwood?" Vừa bốc một nhúm bột Floo, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô.

"Đúng vậy, tôi là Aliya, anh là?" Aliya quay đầu lại, nhìn thấy người đó bao phủ toàn thân trong áo choàng đen, trái tim như vọt lên cổ họng, Aliya đang muốn hét to lên, người nọ vung tay, trước mắt tối sầm, Aliya bất tỉnh nhân sự!

Nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, lần trước Severus và Sirius gần như phá hủy nơi này...... Kết thúc một hội nghị, mọi người lục tục rời đi, Snape không để ý đến ánh mắt Black như muốn giết chết mình, đứng đó chờ Dumbledore, cụ đang bàn ạc gì đó cùng Moody.

"Hiệu trưởng," Snape vội vàng đuổi theo Dumbledore, "Có thể quấy rầy cụ vài phút không, về sự kiện một tuần sau......"

"Hả?" Dumbledore đừng chân, sắc mặt không vui, "Có chuyện gì vậy? Anh đổi ý sao? Severus?"

"Không, không phải, ý tôi là, có thể nhanh hơn không, Chúa tể Hắc Ám đã......" còn chưa nói xong, đột nhiên, mặt Snape trắng bệch, tay trái túm chặt lấy cổ tay phải......

"Severus?"

Cảm giác nóng rực này, là Gương Hai Mặt? Hắn vội vàng mở mặt đồng hồ, một tiếng kêu thê lương truyền ra, "Không, tôi không biết, tôi không biết! A!!!"

Snape khuỵu xuống, Aliya, là thanh âm của Aliya...... một thanh âm khác truyền tới, giọng điệu điên cuồng quen thuộc: "Không biết! Ngày đó chỉ có vài người các ngươi từng xuất hiện ở Sở Thần Bí! Ngươi truyền tin tức cho ai? Nói!!! Ha, rất kín miệng a! Crucio!"

"Không!" Snape sợ hãi gào lên, tiếng kêu thống khổ của Aliya cũng truyền ra, "Aliya, không, không!" Hắn nhận ra giọng nói này! Là Tử Thần Thực Tử! Aliya! Snape hai mắt long sòng sọc, lập tức bò dậy muốn chạy ra bên ngoài......

"Severus!" Dumbledore vội vàng cản hắn lại, nghiệm mặt quay sang nói với Moody: "Nhanh tra xem họ đang ở đâu? Lupin, gọi mọi người trở về! Severus, nói cho tôi, hôm nay Aliya đi đâu?"

"Bộ Pháp Thuật! Cô ấy tới Bộ Pháp Thuật từ chức! Buông tôi ra! Tôi đi cứu Aliya! Buông ra!!!" Snape khàn giọng rít gào.

Aliya đã ngừng kêu, hiện tại trong Gương Hai Mặt truyền ra tiếng thét thống khổ của một người phụ nữ khác, còn xen lẫn tiếng cười điên loạn của Bellatrix Lestrange.

Snape run rẩy toàn thân, hai mắt gần như dán sát vào Gương Hai Mặt, nhưng trong đó vẫn là một màu đen nhánh như mực, chỉ chỉ có thanh âm truyền tới! "Aliya, chịu đựng, cô gắng chịu đựng, anh sẽ tới ngay, tới ngay. Đúng, đúng rồi, định vị, định vị......" Andrew nói có định vị! Ở đâu? Đâu rồi? Nút nào là định vị!

"Ở đường Paddington!" Rống lên một tiếng, Snape chuẩn bị Độn thổ, "Severus!" Lupin túm chặt lấy hắn, "Bình tĩnh!"

"Buông tôi ra! Cút ngay!!!" Snape chĩa đũa phép vào Lupin ném thần chú, đang chuẩn bị rời đi lại bị Dumbledore đè xuống, "Severus, không thể để họ nhìn thấy anh!"

"Cút!" Snape cuồng loạn chĩa đũa phép nhắm ngay Dumbledore, gào rú: "Tôi không cần biết! Ông lại lừa tôi! Lại một lần nữa! Cút đi!!!"

"Không được vô lễ với Hiệu trưởng!" Black đặt Lupin - bụng không ngừng đổ máu - xuống sàn, nổi giận đùng đùng xông tới, nhưng còn chưa tới gần, một tia sáng xanh lét hiện lên, Black vội vội vàng vàng né tránh, sau đó há miệng chửi ầm lên: "Snivellus! Mày dùng Avada! Mày muốn tao! Buông tôi ra! Lupin! Tôi phải giết nó!!!"

Nhưng lúc này Snape không rảnh để ý người hắn chán ghét nhất từ trước tới giờ, hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Dumbledore, cắn răng giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế, hốc mắt gần như có vệt máu tứa ra!

Đám người còn đang giằng, Gương Hai Mặt lại truyền ra tiếng Aliya điên cuồng gào rống: "Không! Hill!" còn có tiếng kẻ nào đó "Avada"......

"Đoàng"

Ngay sau đó, Bellatrix Lestrange rống giận: "Thứ cặn bã! Mày đã làm gì! Đi chết đi!!!"

Câu thần chú mà những người ở đây đều biết đến vang lên, sau đó, hoàn toàn yên tĩnh!

Hết thảy kết thúc, yên lặng nặng nề, Aliya không còn thanh âm......

Lupin và Black đồng thời khựng lại, Snape tê liệt ngã xuống sàn, những vẫn giãy dụa gượng chống người dậy ghé sát vào chiếc đồng hồ trên cổ tay khàn giọng kêu: "Aliya! Aliya, trả lời đi! Aliya! Em làm sao vậy? Aliya?"

"Albus, cụ nên tới nhìn một chút." Thanh âm Moody đột nhiên vang lên.

Dumbledore xót xa nhìn Snape dường như ý thức tán loạn, ra dấu cho Black ý bảo nâng Snape dậy, Độn thổ rời đi.

Trường hợp thật bi thảm, bốn năm người nằm trong một phế tích, toàn bộ đều không còn động đậy, Moddy và các thành viên của Hội Phượng Hoàng đứng một bên, bi thương nhìn Dumbledore...... và Snape.

Lúc này, gương mặt Snape đã tái xám lại, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm thân ảnh hồng nhạt đàng kia, mái tóc dài vàng kim che khuất gương mặt, hai tay mở ra, trên cổ tay quấn một sợi dây xích vàng tinh tế, giữa cái dây là một khối đồng hồ quả quýt tinh mỹ, cái nắp đồng hồ mở ra.

Aliya giống như đang ngủ say, cô lẳng lặng nằm kia, không nhúc nhích.

"Aliya?" Lảo đảo bước đến bên cô, "Aliya?" Snape khẽ nói, thanh âm nhẹ như sắp tan vào trong gió......

Tay Aliya hơi lạnh lẽo, Snape quỳ sụp xuống ghé bên người cô, cẩn thận cầm lấy bàn tay mềm mại kia, làn váy có chút tro bụi, hắn nhẹ nhàng giúp cô phủi sạch, Aliya ghét nhất là dơ bẩn rối loạn, khi trước, vì vẻ ngoài có thể nói là lôi thôi của hắn, cô đã phí không biết bao nhiêu tâm tư......

Snape đột nhiên chú ý tới chiếc váy phấn hồng Aliya đang mặc, hắn đột nhiên cười, ghé xuống bên người cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường viền ren trên làn váy, cười lên ha hả: "Em tức giận sao?" Mỗi khi hắn làm Aliya tức giận, nếu là chuyện không quá nghiêm trọng, cô luôn thích uyển chuyển mà khiển trách hắn. Giống như chuyện này, biết hắn chán ghét màu hồng phấn, nhưng trong tủ quần áo của cô luôn luôn có vài món đồ màu hồng......

"Đừng giận nữa, được không?" Giống như mỗi lần chọc Aliya không vui, Snape khẽ mỉm cười nắm chặt tay Aliya, dịu giọng nói, "Anh sẽ không đưa em đi nữa, không đi nữa, chúng ta luôn ở bên nhau, ba người, chúng ta là một gia đình mà, bất cứ kẻ nào cũng không thể tách chúng ta ra nữa, được không? Được không, Aliya, em trả lời đi, trả lời anh, Aliya, cầu xin em, hãy nói gì đi! Aliya!"

Nhưng, người trong lòng ngực không hề mở mắt nghịch ngợm trừng hắn như trước, hay là trêu đùa hắn một vài câu, thân thể cô mềm nhũn nằm im trong ngực hắn, lạnh băng, đôi mắt nhắm chặt, giống như nàng công chúa đã say ngủ trăm năm. Mặc cho người cô yêu nhất gào thét khóc rống bên tai, cũng keo kiệt không chịu mở ra đôi mắt......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro